Winnie: Đã để các cậu chờ lâu rồi! Thương (°=3=°) - ----- Cổ thành cùng tấm bia đá cũng không biết vị trí chính xác chúng đang ở, chỉ biết là chúng ở phía Tây Bắc thành Lâu Lan, bỗng nhiên sa mạc nổi lên một trận gió, trên khu tường thành cổ lộ ra một tấm bản đồ trừu tượng. Thật sự rất trừu tượng! Dương Miên Miên nhìn chằm chằm nó hồi lâu cũng không thể nào hiểu nổi. Cô mang theo ảnh chụp cùng một ít đồ có tính đại biểu nhặt được rồi lại bị sa mạc đưa đến khoảng cách gần nhất nơi có người sinh sống. Đó là một nơi ở cổ đội khai quật chú tân thành khảo, người phát hiện đầu tiên chính là một chàng trai trông khá trẻ tuổi, anh ta thế mà lại là thạc sĩ khảo cổ chuyên nghiệp, dẫn dắt đội các lão giáo thụ khảo cổ cực kì nổi danh, vừa thấy mấy thứ đồ vật cô nhét ở ghế bộ liền kích động đến muốn hỏng luôn, dùng chút nước đánh thức Dương Miên Miên, kích động hỏi cô từ đâu tới. Dương Miên Miên nói cơ bản về tình hình thực tế cô trải qua, nhưng khi nhắc cổ thành lại nói là chính mình lạc đường đi đến nơi đó, sau đó lại lạc đường, tỉnh lại liền ở nơi này. Trải qua những việc như vậy thật sự là không ai có thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn không thể tìm thấy sơ hở. Lúc sau đám người này khi nghe Miên Miên nói cô có chụp lại ảnh, lực hấp dẫn liền bị dịch chuyển, nhưng vấn đề là Tiểu Hoàng Cơ đã không còn pin, sạc một lúc mới xem được ảnh chụp, mấy vị kia lại lần nữa kích động, nắm chặt lấy vai cô lắc lắc. Dương Miên Miên có cảm giác muốn khóc: “Tôi phải về nhà.” Mặc cho bọn hắn tận tình khuyên bảo như thế nào, Dương Miên Miên vẫn nhất định phải về nhà: “Tôi chỉ muốn về nhà, không nghĩ sẽ đi tiếp, trước đó thiếu chút nữa thôi tôi đã chết rồi đấy.” Cô cứ như vậy, khóc như một đứa bé, khóc đến thảm thương, thế nên tất cả mọi người ở đó đều ngượng ngùng mà từ bỏ ý định. Cuối cùng Dương Miên Miên nhờ đội khảo cổ mua vé máy bay trở về, để trao đổi với tấm vé ấy, Miên Miên đã họa ra một tấm bản đồ. Máy bay đáp xuống sân bay ở Nam Thành đã hơn 1 giờ sáng, Dương Miên Miên trực tiếp kêu xe trở về nơi ở của Kinh Sở, lúc ở trong xe đứng ngồi không yên, chỉ hận không thể mọc ra đôi cánh bay trở về cho nhanh. Lúc ở Đôn Hoàng thời điểm cô đã sạc pin cho di động, dãy số điện thoại của anh đã sớm nhớ kỹ trong lòng, lúc nào cũng có thể nhấn gọi, nhưng rất nhiều lần cầm lấy điện thoại ra lại quyết định cất đi. Cô không biết chính mình hiện giờ muốn nói gì, mất tích cũng lâu như vậy rồi nên nous từ đâu đây, thậm chí cô còn có suy nghĩ: liệu có khi nào lại xuất hiện tình huống cẩu huyết, anh ấy đã được dân địa phương cứu nhưng mất trí nhớ quên đi cô rồi? Nhân sinh không chỗ nào không cẩu huyết, tuy rằng biết là không có khả năng, nhưng đại não cực độ sinh động, cái loại suy đoán lung tung rối loạn đều có cả, lo lắng, sợ hãi, chần chờ, tưởng niệm, cứ như vậy chiếm trọn tâm trí cô, đại não giống như trúng độc, chết máy, đến cuối cùng chỉ có một ý tưởng ngoan cố mà tồn tại. Trở lại bên anh, cùng anh đoàn tụ. Cho nên cô lập tức khởi hành, chỉ hy vọng có thể bằng mau tốc độ nhanh nhất trở về, những chuyện khác hết thảy đều không hề quan trọng nữa. Nhưng thật sự khi đã tới dưới lầu lại đắn đo một trận kịch liệt, trong đầu lộn xộn, không biết nên giải thích như thế nào, gặp mặt rồi câu đầu tiên nên nói gì mới phải đây, Miên Miên càng kích động, nhiệt độ cơ thể phảng phất như tăng cao đột biến, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, để lập tức có thể nhìn thấy anh, cô ngốc ngốc lên lầu, không mang chìa khóa, nhỏ giọng kêu chiếc khóa mở cửa. Khóa sợ ngây người: “Miên Miên?!” Nó cười ngốc rồi mở ra, Dương Miên Miên đẩy cửa đi vào, liền cảm thấy toàn bộ phòng đều phải tạc. “Là Miên Miên?!” “Miên Miên đã trở lại?” “Trời ơi, Miên Miên, là chị sao!” “Chị đã trở lại rồi?! Thật vậy chăng?!” “Thật tốt quá, tôi biết chị ấy khẳng định không có việc gì mà!” “Miên Miên, hoan nghênh về nhà!” “Miên Miên à, Kinh Sở không có chị, anh ta liền giống như người đã chết vậy đó.” “Chị hù chết chúng em rồi chị biết không.” Dương Miên Miên chỉ cảm thấy bên tai bốp bốp bốp bốp sắp bạo, cô chỉ có thể nói: “Đừng nói nữa quá ồn, chị đau đầu.” Đại gia cuối cùng kiềm chế cảm xúc, đại diện hỏi: “Miên Miên, chị có làm sao không?” “Chị không sao” Dương Miên Miên nhỏ giọng nói, cởi giày hỏi, “Anh ấy có khỏe không, có nhân lúc chị không ở đây mà kiếm người khác rồi không?” Lúc hỏi câu này trong lòng cô có một chút thấp thỏm gợn lên, tuy rằng biết khả năng không lớn, nhưng vẫn sợ hãi nó xảy ra. Đèn treo oán hận nói: “Chị là đồ không có lương tâm, Kinh Sở cho rằng chị đã chết, liền thương tâm muốn chết cùng.” Dương Miên Miên mếu máo: “Là chị sai, anh ấy vẫn ổn chứ?” Cô một bên hỏi một bên rón ra rón rén đi vào phòng ngủ. Kinh Sở đang ngủ, không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy anh gầy đi nhiều, tiều tụy đi nhiều. Cô cắn môi, hốc mắt tức khắc tẩm đầy nước mắt, chậm rãi đi đến, nắm lấy tay anh, thiên ngôn vạn ngữ ở cổ họng, nhưng lúc nói ra lại chỉ nói được vài từ không kịp nghĩ: “Em về rồi.” Nước mắt cô rơi xuống ướt đẫm “Em đã trở về.” Kinh Sở chậm rãi mở mắt ra, thấy bóng cô nhạt nhòa dưới ánh trăng, trong tích tắc hoảng hốt: “Tiểu Dương?” “Em đã trở về rồi đây.” Côoa một tiếng liền khóc lớn, bổ nhào vào trong lòng ngực anh, “Em đã trở về, đã trở về.” Kinh Sở chăm chú nhìn cô hồi lâu, rồi vươn hai tay chậm rãi ôm lấy, nhẹ nhàng vỗ vai cô, không kích động, chỉ ôn nhu nói: “Em đã trở lại, cuối cùng em tìm được đường về nhà rồi, thật tốt.” “Ân, em đã trở về.” Cô lung tung gật gật đầu, chui đầu vào trong lòng ngực anh, rốt cuộc có thể thống khoái khóc ra, rốt cuộc cũng có thể yên tâm, cô đã trở lại, trở lại bên cạnh anh. Dương Miên Miên gắt gao túm quần áo Kinh Sở, khóc lóc xong liền ngủ mất. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, không xác định rõ hiện tại là giờ nào rồi, bức màn chỗ cưa sổ bị kéo kín mít ánh sáng không thể xuyên qua, Kinh Sở an vị ở bên cạnh, lặng lẽ vuốt ve gương mặt cô. (*Wie: nghe như biến thái ấy nhở) Dương Miên Miên xoa xoa hai mắt, duỗi tay muốn được ôm, Kinh Sở đem cô ôm vào lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng: “Tiểu Dương ngoan, em về nhà rồi.” Nói xong, lại hôn một chút trên trán Miên Miên. ???? Thống khoái ngủ một giấc sau đó liền cảm thấy đói bụng, cô đem mặt chôn ở cổ anh: “Em muốn ăn sườn heo xào chua ngọt.” “Được.” “Em thấy mệt, muốn anh ôm.” “Được.” ???? Ăn xong bữa cơm, Dương Miên Miên rốt cuộc mới cảm thấy chính mình đã hồi sinh, cô đang nghĩ làm sao mới có thể kể lại tất cả những sự tình cô đã trải qua trong thời gian này, nhưng Kinh Sở một chữ cũng không hỏi. Cô thanh thanh giọng nói: “Cái kia……” “Làm sao vậy?” “Ách……” Dương Miên Miên đột nhiên nhỏ giọng “Em muốn về nhà một chuyến, nhìn xem bọn Hải Tặc.” Cùng mấy tiểu đồng bọn khác. Kinh Sở không biểu tình: “Được, qua ăn cơm chiều thôi.” Dương Miên Miên ngẫm lại cũng đúng, hiện tại bên ngoài nhiệt độ quá cao, vì thế vui vẻ đáp ứng: “Vâng, vậy cũng được, hiện giờ trời cũng hơi nắng.” Cô không chú ý tới Kinh Sở sau khi nghe thấy câu nói kia trong mắt chợt lóe bi thương rồi biến mất. 14:32 - 23/01/19