Chạng vạng, Kỷ Sách và Lương Thượng Quân bàn tính chuyện ăn cơm tối. “Tôi mang về cho em nhe” Kỷ Sách nói. “Gì đây? Tôi đâu có tàn phế, cần gì anh mang cơm giùm” Lương Thượng Quân từ giường Kỷ Sách ngồi dậy, anh đã nằm sấp ở chỗ đó hơn một tiếng, sau chịu hết nổi ngủ thiếp đi, nói thật anh chả muốn nhúc nhích chút nào. Tạm thời không nói tới cuộc vận động “Không thể nhịn được” mới nãy với Kỷ Sách, kể từ lần trước từ trại tù binh Sunnah trở về, anh cảm giác rõ năng lực khôi phục thể lực của mình đã kém hơn xưa một chút. Vốn dĩ anh cũng không quan tâm, nhưng về sau Kỷ Sách cũng chú ý tới, bèn cương quyết mang anh tới bệnh viện Hara làm kiểm tra. Bác sĩ giải thích, đây có lẽ là hậu di chứng do hồi đó anh bị ép hấp thụ tổ chức thuốc thụ thể  γ-_____thật ra cũng không phải cơ năng thân thể anh giảm sút, mà tại đại não càng nhạy cảm hơn với sự mệt nhọc, phóng đại cảm giác “Mệt” lên. Kỷ Sách thấy anh còn mơ mơ hồ hồ, vì thế đè anh lại gối nằm: “Đừng ngồi dậy, tôi lấy thêm cho em một phần thức ăn, em ngủ lát nữa đi” “Tôi không sao, đừng coi tôi như người bệnh” Lương Thượng Quân không vui nói: “Ngày mai là chúng ta rời khỏi Hara rồi, tôi không muốn ăn bữa tối cuối cùng trên giường anh. Tránh ra tránh ra, để tôi ngồi dậy tới nhà ăn!” Kỷ Sách hết cách, đành phải tùy anh. Lúc này cửa phòng 201 đột nhiên bị gõ cộc cộc, Lương Thượng Quân cuống cuồng mặc đồ vào người, Kỷ Sách ở một bên thấp giọng cười: “Có tật giật mình” Lương Thượng Quân khựng lại, nghĩ nói cũng phải, ban ngày ban mặt, hai thằng đàn ông ở trần thì có sao? Bất quá lỡ mặc đồ nửa chừng rồi, đâu thể cởi ra lại. Mặc đồ xong, anh ra hiệu Kỷ Sách đi mở cửa. Ngoài cửa là Khỉ Còi. Khỉ Còi liếc vài cái vào phòng, thấy Lương Thượng Quân có mặt, bèn thở phào: “Đại đội trưởng Lương, rốt cuộc cũng tìm được anh rồi” Lương Thượng Quân hỏi: “Có chuyện gì không?” “À, là vầy, lính đại đội 1 và đại đội 7 xin lên Đoàn trưởng, nói muốn tổ chức bữa tiệc đưa tiễn Đại đội trưởng nhà mình, Đoàn trưởng phê chuẩn rồi, giờ ở lầu hai nhà ăn đã bày biện xong rồi, đang chờ hai anh đó” “Tiệc đưa tiễn?” Lương Thượng Quân nhìn Kỷ Sách: “Đám nhỏ này khát khao muốn đuổi anh cỡ nào chứ, ngay cả bữa tối cuối cùng cũng làm long trọng như vậy” “Em cũng là một thành viên bị tụi nó vui sướng tiễn đi đấy” Kỷ Sách chỉ ra trọng điểm. “Xía, vậy cùng đi thôi” Tới lầu hai nhà ăn, chỗ đó đã quậy tưng bừng, đám lính non này lấy danh nghĩa “Tiễn Đại đội trưởng” hòng uống nhậu nhẹt cho vui, Đại đội trưởng còn chưa tới mà đã có mấy đứa ngã rồi. Lương Thượng Quân vừa thấy thế trận vầy liền đau đầu, anh nói với Kỷ Sách: “Tiệc đưa tiễn ở Hara tôi mới thấy lần đầu, bất quá dựa theo kinh nghiệm trước kia của tôi, cởi truồng chạy nhong nhong gì đó sẽ là tiết mục hạ màn” Kỷ Sách gật đầu, ánh mắt đảo qua hiện trường, chỉ vào một chỗ nói: “Không phải chứ, bên kia đã bắt đầu lõa chiến rồi” Lương Thượng Quân nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên, một đứa đại đội 1 và một đứa đại đội 7 bên kia đã trần như nhộng quấn lấy nhau chơi đánh vật, bốn phía la làng dậy trời dậy đất. Đại đội 1 và đại đội 7 của bọn họ, ngoài sáng thì là đại đội anh em, nhưng trong tối thì so tài nhiều không đếm xuể, ba ngày đánh lớn hai ngày cãi nhỏ, chưa lúc nào gián đoạn, Đoàn trưởng thấy vậy lập tức khen họ “Tình cảm tốt”. Kỷ Lương hai người lặng im ngồi xuống ghế bắt đầu ăn uống, họ vốn lười quản mấy chuyện này, hiện giờ đã bàn giao chức Đại đội trưởng rồi, nên càng không đếm xỉa, các binh sĩ thích quậy, thì cứ để mặc họ quậy một đêm đi. Rất nhanh mọi người đều nhìn thấy bóng dáng vĩ ngạn của hai vị Đại đội trưởng, bèn nhao nhao chạy qua kính rượu làm càn. Ban đầu người tới kính rượu Kỷ Sách còn hơi thận trọng, kết quả sau khi Lương Thượng Quân nốc một hơi mấy ly bia to, Kỷ Sách liền chủ động uống với bọn họ. Lương Thượng Quân biết rượu này càng uống càng vô tận, tửu lượng của anh với Kỷ Sách có tốt cỡ nào chăng nữa cũng chịu không xiết, vì thế bèn dời sức chú ý của bọn họ: “Toàn thể đại đội 7 có mặt! Mục tiêu của chúng ta là gì!” Đám binh sĩ đại đội 7 đồng thanh hô to: “Đánh bại đại đội 1!” Đây là cảm giác vinh dự tập thể mà Lương Thượng Quân truyền bá cho họ trong kỳ huấn luyện liên hợp đại đội 1 và 7, họ tuân thủ nó tới tận hôm nay. “Giỏi! Chuốc gục tụi nó! Các cậu đừng làm anh mất mặt nghe!” “Dạ!” Thuận lợi thoát khỏi mấy ly bia đó, Lương Thượng Quân vừa quay đầu lại đã đụng phải giọng điệu chế nhạo của Kỷ Sách: “Muốn chuốc gục đại đội 1 thì em phải chuốc gục tôi trước mới được” Lương Thượng Quân nhún nhún vai: “Sau này chẳng phải chúng ta học chung trường sao? Tôi có rất nhiều cơ hội đánh bại anh!” Không biết Kỷ Sách nghĩ tới chuyện gì, hắn cười rất nham hiểm, giơ giơ ly với Lương Thượng Quân: “Được, đừng quên lời em nói đấy” Xung quanh ba đứa nhỏ đi theo họ cũng rất náo nhiệt. Ba Hoa ai mời cũng không cự tuyệt, uống đỏ bừng mặt mày, thân trên cởi sạch sành sanh, ở bên kia lải nha lải nhải không ngừng; Vưu Vũ là một đứa thông minh, làm gì cũng thuận lợi, nói mấy câu đã khiến đối phương phải nốc cạn, trong khi cậu còn chưa đụng vô chút rượu nào; A Tàng là thú vị nhất, người ta mời bia cậu, cậu im lặng uống sạch, sau hai chai cậu rất dứt khoác mà ngã xuống, an tĩnh nằm chỗ đó ngất xỉu, ai kêu cũng không nhúc nhích. Kỷ Sách bình luận: “Vưu Vũ không hổ là truyền nhân của em, thằng nhóc này, ranh ma hết sức” Lương Thượng Quân cảm thán: “Thằng nhóc này ranh ma thì ranh ma, nhưng thỉnh thoảng suy nghĩ quá nhiều, cũng rất cố chấp” “Cho nên, nó bắt cặp với kiểu người nhanh nhạy có thừa, làm việc thiếu suy nghĩ như Ba Hoa là thích hợp nhất, đây cũng là nguyên do cấp trên chỉ định hai đứa nó” “Ừm, tôi biết” Lương Thượng Quân nhìn A Tàng đang nằm sấp: “So ra A Tàng chững chạc hơn hai đứa nó nhiều,  đừng thấy cậu ta say như chết ở đó mà coi thường, đây là chiến thuật thích hợp nhất đấy, không cần nói năng cũng chẳng đắc tội người khác, lại còn bớt chuyện…Cậu ta chắc chắn là một lính nòng cốt hoàn mỹ, Bộ an ninh quốc gia biết chọn người thật” Bệnh nghề nghiệp bàn lính luyện lính của hai người lại tái phát, họ mỉm cười nhìn binh sĩ trẻ trung đầy phòng, cái loại tâm tình vừa thương vừa hận không thôi này đều được ủ thành hương rượu ấm lòng. Lương Thượng Quân thấy có người kéo tay áo mình, anh quay qua, không khỏi sửng sốt: “Khỉ Còi? Đậu má nó! Cậu khóc cái gì! Còn ra cái giống gì nữa!” Đối mặt với đứa tân binh khóc bù lu bù loa, Lương Thượng Quân luống cuống một trận, mặt đỏ cả lên, Kỷ Sách ở bên cạnh buồn cười nhìn anh. Khỉ Còi đại khái là uống khá nhiều rồi, cậu kéo tay áo Lương Thượng Quân khóc lóc: “Đại đội trưởng Lương ơi, em không nỡ xa anh…Hức…” Lương Thượng Quân rất bất đắc dĩ, hết cách, anh chỉ đành căng da đầu ra nghe cậu ai oán nức nở, y chang như khóc đám ma. “Đại đội trưởng Lương ơi, nếu không phải nhờ anh, năm xưa em đã hông được ở lại đây rồi…Dù hiện giờ em ở ban bếp núc, hức, nhưng em cam đoan với anh, không ngày nào em xao nhãng huấn luyện…” “Rồi rồi, anh biết cậu không xao nhãng” “Đại đội trưởng Lương ơi, hiện giờ em có thể bắn trúng tâm bia rồi, thiệt, hức, em luyện bằng cái giàn ná anh cho em…” “Rồi rồi, anh biết cậu có thể bắn trúng” “Đại đội trưởng Lương ơi, anh tin em đi, năm nay em nhất định sẽ vào đội…” “Ờ ờ, anh biết cậu chắc chắn có thể vào đội” Lương Thượng Quân nghe cậu khóc mà mũi cũng lên men. “Anh nhất định phải quay về nhe, hức, về dẫn dắt em…Ụa!” Khỉ Còi đột nhiên nôn mửa, Kỷ Sách nhanh tay lẹ mắt nắm tay Lương Thượng Quân kéo anh ra, nhưng vẫn chậm một bước, trên quân phục của Lương Thượng Quân dính một bãi nôn, mùi rượu chua loét hun muốn chết người ta. Khỉ Còi biết mình phạm lỗi, lúc bị lôi xuống còn nói xin lỗi lia lịa. Sau khúc nhạc đệm này mọi người càng quậy dữ hơn, Lương Thượng Quân chịu không nổi cái mùi trên quần áo, bèn nói một tiếng rồi đi xuống cái ao nước dưới lầu, Kỷ Sách cũng tùy tiện tìm cái cớ rồi đi theo. Lương Thượng Quân cởi trần thân trên, thả áo xuống nước vò. Khác với lầu trên ầm ĩ, nơi này rất yên tĩnh. Thời gian cũng không còn sớm, chiếu theo lịch làm việc và nghỉ ngơi thường ngày của Hara, thì giờ này mọi người phải về phòng ngủ rồi, bất quá hôm nay đại đội 1 và 7 được Đoàn trưởng đặc biệt phê duyệt mới dám quậy banh trời như thế. Kỷ Sách khoanh tay đứng sau lưng anh, nương tia nắng mờ tối thưởng thức tấm lưng đẹp đẽ của Lương Thượng Quân. Cột sống thẳng tắp, bắp thịt cân xứng, vòng eo bị thắt lưng buộc tinh gầy mềm dẻo, thực sự là nhìn sao cũng thấy đẹp. Tầm mắt dời lên, dừng ở vai cổ Lương Thượng Quân, Kỷ Sách ngơ ngẩn một trận. Nơi đó có vài mảng đỏ nhạt, có cái thậm chí còn bầm xanh, thân là đầu sỏ gây chuyện, hắn chẳng cảm thấy áy náy tí xíu nào, dù không phải cố ý, nhưng có thể lưu lại dấu vết của chính mình trên thân thể này, trong hắn tràn ngập cảm giác thỏa mãn kỳ diệu. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Kỷ Sách tới gần sau lưng Lương Thượng Quân, vịn vai anh, khẽ mút vài cái vào những dấu vết đó. Toàn bộ phần lưng của Lương Thượng Quân cứng hết lên, bộ đồ rơi bõm xuống ao nước. Anh hơi hoảng hốt quay người lại quan sát tứ phía, quát khẽ: “Kỷ Sách!” Kỷ Sách lùi một bước, cười với anh: “Gì?” Lương Thượng Quân thấy xung quanh không có ai mới yên tâm một chút, mắng: “Chốn công cộng mà anh làm cái mịa gì vậy!” “Có sao, tôi say rượu mà” “Say cái đầu má anh!” Trong lúc hai người cãi nhau om sòm, chỗ góc khuất có một bóng người chạy về lầu hai. Dư quang khóe mắt của Kỷ Sách liếc thấy, nhưng cũng chẳng để ý,  hắn biết không cần phải giấu người đó, vì muốn giấu cũng giấu không được. “Tới nào! Cá Mực! Cậu cũng tới đoán xem hiện giờ tôi cất giấu bao nhiêu báu vật!” Ba Hoa còn đang to mồm khoe khoang báu vật đặc biệt của mình. Nhưng lúc này Vưu Vũ chẳng nghe lọt tai cái gì nữa. Cậu không có uống say, đầu óc cậu rất tỉnh táo, thị lực cũng rất tốt, cảnh tượng mới nãy còn chiếu trên võng mạc cậu, kích thích thần kinh cậu. Phải, rất lâu trước kia cậu đã cảm thấy giữa Đại đội trưởng Kỷ và Đại đội trưởng Lương có gì đó, nhưng khi tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác. Thấy hai người đó kề sát nhau, thấy Đại đội trưởng Kỷ hôn lên lưng Đại đội trưởng Lương, thấy Đại đội trưởng Lương hoảng hốt nhưng không hề cự tuyệt…Cậu khổ sở quá, khổ sở nói không nên lời, giống như có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu liu riu trong tim cậu vậy. Làm sao lại thế? Đại đội trưởng Lương sao lại cùng Kỷ khốn nạn…Đó là Đại đội trưởng Lương của cậu mà, là Đại đội trưởng Lương cậu muốn theo một đời, một người mạnh mẽ như vậy, sao lại chịu khuất phục Kỷ khốn nạn chứ? “Cá Mực, hồi nãy chẳng phải cậu muốn đi tìm Đại đội trưởng Lương hỏi chuyện bồi dưỡng sao? Hỏi được gì rồi?” Ba Hoa tám chuyện báu vật của mình xong, lại nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh Vưu Vũ. “Chu Khải” Vưu Vũ gọi hắn, đôi mắt to lấp lánh hữu thần, dọa Ba Hoa ngớ người. “Chuyện…chuyện gì?” “Cậu nói xem, tôi có thể đánh thắng Kỷ khốn nạn không?” “Phụt_____” Ba Hoa phun phèo ngụm bia đi thật xa, “Người anh em à cậu không sao chứ! Có phải say rồi không?” “Tôi đang hỏi cậu, tôi có khả năng đánh thắng hắn hay không?” “Chuyện này…ờ thì…” Ba Hoa gãi gãi đầu, muốn nói thật nhưng sợ tổn thương lòng tự tôn của Vưu Vũ, nửa ngày sau mới quyết định khéo léo biểu đạt ý của mình. Hắn hắng hắng giọng, hát: “Tên khốn nạn không phải cậu muốn thắng, muốn thắng là thắng được ~ cho cậu đấu súng, cho cậu đánh lén, người chết vẫn là cậu ~” Bốp! Vưu Vũ tát một phát vào đầu Ba Hoa: “Câm miệng! Cậu say rồi, tôi cũng say nốt”