Tối Chung Lưu Phóng
Chương 62
Kỷ Sách dẫn tổ trinh sát Thánh hành tiến hành dò xét con đường phía trước, hiếm thấy mà biến sắc.
Vất vả né tránh chiến sĩ biên phòng tuần tra, họ đánh vòng qua biên cảnh đột phá hàng phòng ngự của Sunnah, Kỷ Sách nghĩ sao cũng không hiểu, lũ Sunnah này có bản lĩnh thông thiên sao, thế nhưng có thể đoán được hắn sẽ đi con đường này?
Chắc không đâu, dựa theo tình hình giao thủ với Sunnah mấy lần trước, chúng ắt không thể đoán trúng hành động của hắn được, phương thức tư duy khác nhau, dẫu thế nào cũng không thể trùng nhịp suy nghĩ với hắn được. Trừ phi…
Một ý nghĩ từ não Kỷ Sách bật ra, khiến hắn chấn động tại chỗ. Hồi thần ngẫm kỹ lại, cũng không phải không có khả năng, nếu tên Ngốc Tặc đó còn sống…Cậu ta xưa nay thích đối nghịch với mình, người có thể an bài nhằm vào hắn thế này…Khả năng lớn nhất chỉ có cậu ta.
Trong lòng rối rắm trăm bề, Kỷ Sách không rõ đó là cảm giác gì, vui mừng? Thất vọng? Kinh hãi? Cuối cùng hắn chỉ lắc đầu cười, sao không chờ tới chừng gặp nhau rồi hỏi sau? Kiểu phản bội trắng trợn như vậy, Ngốc Tặc, cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
…
Dựng khẩu súng trường bắn tỉa hạng nặng nòng 12.7mm lên, Kỷ Sách một phát bắn xuyên lớp giáp hạng nặng của địch, tiếng nổ vang rung trời, mảnh vụn bốc cháy bay tứ tán. Lau máu rỉ ra từ vết thương trên trán, Kỳ Sách hơi nghi hoặc, đồng thời cũng hơi khẳng định.
Nếu đối phương đã nắm rõ hành động của bọn họ trong lòng bàn tay, vậy sao chỉ phái có chút binh lực thế này? Chỉ có mấy chục tên công kích, phòng thủ cũng chả ngoan cường gì, có mỗi một chiếc xe thiết giáp, cùng lắm chỉ làm hao đạn dược và thể lực của họ mà thôi, không hề đuổi tận giết tuyệt. Nguyên nhân tạo thành cục diện này, có thể là do nhân thủ của Sunnah thực sự căng thẳng, hoặc giả, có người cản trở bên trong.
Hạ lệnh ngừng tấn công, đóng trại tại chỗ, Kỷ Sách quyết định thủ chỗ này lặng lẽ chờ bước tiếp theo của kẻ địch. Hắn có cảm giác dường như tên Ngốc Tặc đó đang đứng ngay trước mặt hắn, tiến hành diễn tập như trăm ngàn lần trước kia. Một người tiến, một người lùi, một người đánh, một người phòng. Chẳng qua lần này không phải chơi game mô phỏng, mà bọn họ đang lấy tính mạng mình ra đánh cược.
Trọn một ngày một đêm, người của hai phe đều không có động tĩnh gì, Sunnah thiếu kiên nhẫn đầu tiên, Mustafa tìm Lương Thượng Quân đề xuất yêu cầu khiến anh trố mắt nghẹn họng: “Tôi cấp cho anh một tiểu đội, giúp tôi đoạt lấy phương án tiến công mà Bộ tổng chỉ huy Hara truyền đạt”
Lương Thượng Quân cười muốn mất thở: “Tôi đi? Anh kêu tôi đi á? Anh không sợ tôi đầu quân tổ chức, một đi không trở về sao?”
“Anh sẽ không, bạn gái anh còn đang nằm trong tay chúng tôi”
“Cô ấy không phải bạn gái tôi” Lương Thượng Quân nói.
“Vậy anh sẽ càng không làm thế, anh sẽ không liên lụy người vô tội” Mustafa rất chắc chắn.
Lương Thượng Quân thu nụ cười lại: “Nói tới nói lui tôi vẫn bị anh siết chết. Anh kêu tôi trắng trợn trộm đồ của Hara như vậy, nếu tôi thất thủ thì cầm chắc cái chết, nhưng nếu tôi đắc thủ, thì chính là phản quốc. Thật ra hiệp nghị trước kia của chúng ta chỉ là đồ bỏ, anh dùng tờ giấy đó lừa tôi tới cảnh ngộ không còn đường lui, anh tính toán cũng khôn khéo thật”
Mustafa vẫn mỉm cười ôn hòa như cũ: “Đối với anh mà nói, không còn đường lui mới càng tốt”
Đúng vậy thật, không còn đường lui quả thật nhẹ nhõm hơn nhiều. Chẳng cần phải do dự, chẳng cần phải nhìn trước ngó sau, chẳng cần phải hy vọng xa vời rằng còn cơ hội rửa sạch tâm hồn hay không, vứt bỏ tất cả quá khứ, thậm chí không cần sinh lòng áy náy. Anh có thể bảo mình bị ép, bị ép đi lên con đường chết, đi tới chết mới thôi.
Lương Thượng Quân không nói gì thêm, nhận mệnh lệnh của Mustafa lập tức xuất phát, ra tay không hối hận, anh hiểu rất rõ.
Cơn đau đầu được dược hiệu áp chế không hề giảm bớt chút nào, dường như loại đau đớn đó không phải đến từ sinh lý, mà nó như một cây gai trên trên đỉnh đầu, động một chút là châm xuống, cơn đau không dữ dội, nhưng nó hành hạ người ta phát rồ.
Tự nhủ mình chỉ cần không nghĩ tới là được, làm cho xong nhiệm vụ này là được, dù sao bất kể thành công hay thất bại, thì Lương Thượng Quân trước kia cũng đã không còn tồn tại nữa.
Châm liên tục từng điếu thuốc, nhưng luôn hút không đủ. Đốm lửa tí tẹo đó chầm chậm thiêu đốt, bất cứ lúc nào cũng có thể tàn lụi, Lương Thượng Quân nhìn nó, cảm giác như nó đang mỉa mai mình. Bị búng rớt, tàn thuốc nguội lạnh trong nháy mắt, rơi xuống rồi không còn hoài niệm nữa, bởi vì bất kể thế nào nó cũng chẳng thể mọc ra vòng giấy trắng và sợi thuốc sạch sẽ như trước.
Hai phe giằng co.
Bốn bề chỉ còn sự tĩnh lặng, tia sáng ban mai nhuộm một mạt sắc thái tiêu điều cho nơi này, không hiểu sao Lương Thượng Quân cảm thấy cảnh tượng này như đã từng quen thuộc.
Hồi họ tiến hành buổi khảo hạch cuối cùng của đợt đặc huấn xạ kích cũng y hệt thế này, người hai phe ai cũng phòng thủ trận bên mình thận trọng, nhưng tên khốn nạn đó lại đơn thân độc mã xông vào trận doanh của anh, chỉ với một khẩu súng đã cản quét trọn khu phòng thủ.
Anh còn nhớ họ đã lăn xả vào nhau, hàn quang dao găm đốt cháy ánh mắt nhau dưới tia nắng càng ngày càng rạng. Lá cờ bay phấp phới giữa hai người họ, họ cầm súng chỉa thẳng vào tim đối phương, thật đơn giản, một phát tất sát sảng khoái…
Những mảnh nhỏ đó rõ ràng đã rất cũ kỹ và vụn vỡ, nhưng cố tình lại là hình ảnh rõ rệt khắc sâu nhất.
Lương Thượng Quân nằm im bất động ở điểm ngắm bắn, từng dây thần kinh đều căng thẳng, rình những binh sĩ anh từng tiếp xúc từng điều giáo, thật ra thì cảm giác cũng không tồi, anh tình nguyện dùng lòng kiên nhẫn của mình chầm chậm canh chừng, chứ vĩnh viễn không muốn giơ súng chỉa vào bọn họ.
Nhưng thời gian chờ cũng không lâu, anh ảo não than sao chóng vánh quá vậy.
Một binh sĩ nhanh nhạy từ trong lùm cây khô xông ra, xuất hiện trong tầm mắt anh, hắn mặc bộ ngụy trang đất tuyết nhăn nheo, tay cầm khẩu 97 cẩn thận quan sát bốn phía.
<img alt="đồ ngụy trang đất tuyt" src="https://static./chapter-image/toi-chung-luu-phong/c491e1bb93-nge1bba5y-trang-c491e1baa5t-tuye1babft.jpg" data-pagespeed-url-hash=1117269266 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Đồ ngụy trang đất tuyết
Lương Thượng Quân thấy không rõ diện mạo hắn, nhưng chỉ nhìn thoáng qua thân hình anh đã nhận ra ngay đó là Chu Khải. Cái thằng nhỏ cả ngày dại gái đáng khinh đó, lúc anh rơi vào bãi mìn đã khàn giọng hét “Đại đội trưởng Lương”, giọng cậu ấy vỡ vụn giữa tiếng nổ rung trời, anh nghe không rõ, nhưng vẫn nghe ra được tiếng khóc nức nở.
Lương Thượng Quân đặt lực phản chấn của khẩu súng lên vai, viên đạn lao ra khỏi nòng, chuẩn xác ghim vào vai phải Chu Khải. Đối với anh, đây giống như một pha quay chậm, cảnh tượng máu thịt phun ra dừng hình trong mắt Lương Thượng Quân, sáng đỏ một mảng.
Súng tuột khỏi tay Chu Khải, hắn che vết thương trên người lui vào góc chết trên cao. Lương Thượng Quân thở dài nhẹ nhõm, phát súng này nếu anh không bắn, đám người Sunnah tới cùng anh cũng sẽ bắn. Anh thầm nhủ cứ coi như dạy Chu Khải một bài học thực chiến đi.
Cành cây trơ lá lướt vùn vụt về phía sau, thỉnh thoảng có tiếng răng rắc răng rắc gãy rời truyền tới, Lương Thượng Quân cố tình chọn địa hình phức tạp ẩn náu, để bọn họ tiện chơi trận game trinh sát và chống trinh sát này.
Anh biết Kỷ Sách đang ở lân cận, gió thổi cỏ lay xung quanh đều chẳng có gì dị thường, nhưng anh loáng thoáng cảm giác được…một mùi hương khốn kiếp nào đó đang vờn quanh.
Chẳng hề báo trước, một viên đạn bắn xuyên qua thân cây bên cạnh anh, khói súng mong manh bay lên, Lương Thượng Quân lập tức nhắm ngay hướng viên đạn bay tới.
Không thấy bóng người, chỉ nghe giọng nói: “Hê, Lương Thượng Quân, tôi tìm thấy em rồi”
Lương Thượng Quân cười, anh biết mình đã đặt cược đúng rồi, mũi của tên khốn đó quả nhiên vẫn thính như vậy.
_____Hê, Lương Thượng Quân, tôi tìm thấy cậu rồi. 10km, trừ 5đ.
_____Sao phát hiện được?
_____Hồi sáng cậu hút bốn điếu thuốc, mùi thuốc nồng nặc như vậy, cậu tưởng tôi ngu chắc?
Lách mình ra khỏi chỗ ẩn núp, vứt khẩu súng trong tay, Lương Thượng Quân rút một thanh dao kỵ binh ra, chém qua một nhát, vạch sâu một vết trên thân cây nọ. Chất lỏng của thực vật họ dâu từ trong thân cây rỉ ra, dịch thể trắng đục chảy ồ ạt xuống, hệt như máu người.
Người đằng sau thân cây cũng không yếu kém, cũng vứt súng, cũng dùng dao kỵ binh giống vậy chống chọi thế công của anh. Lưỡi dao đen đục tóe ra vài tia lửa, mũi dao vạch qua thân thể, lưu lại vết rách xéo trên bộ đồ ngụy trang.
Thân pháp quen thuộc, từng giao thủ vô số lần, nên khi đánh nhau họ đều rất ăn ý, tế bào toàn thân Lương Thượng Quân đều dồn dập phấn khích, đầu anh đau đớn, nhưng càng làm anh tỉnh táo hơn. Sau mấy phen dây dưa, chui dao hung ác gõ mạnh lên, sau gáy chịu đòn nghiêm trọng, trước mắt Lương Thượng Quân tối đen.
Đau, con mẹ nó đau thật sảng khoái.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
98 chương
11 chương
16 chương
240 chương