Mấy ngày sau chuyện huy chương có đột phá, như Kỷ Sách nói, quả nhiên nhóm phần tử ngoài vòng pháp luật đó hoạt động ở quy mô nhỏ. Bất quá chính vì chúng không chịu ràng buộc gì, nên mới lớn gan động thổ trên đầu Thái tuế. Xế chiều hôm đó, Đoàn trưởng nghiêm túc triệu tập họ lại: “Tình báo nói đám người đó đã bị ép vào đường cùng, muốn xuất cảnh. Trước mắt chúng bắt cóc vài em sinh viên, hoạt động ở vùng núi K. Điện thoại cầu cứu của sinh viên gọi vào hai mươi phút trước, đây là hình ảnh vệ tinh mới nhất. Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là cứu con tin ra, nếu phần tử khủng bố phản kháng, giết bất luận tội!” Nghe được tin tức này, trong lòng Lương Thượng Quân rất phức tạp. Một mặt anh vui mừng vì lũ người đó chỉ là bọn chuột nhắt, phong cách hành sự của chúng khác biệt một trời một vực với Sunnah anh biết; mặt khác, anh lại tiếc hận vì lần nữa lỡ mất chủ chốt của Sunnah. Kỷ Sách cũng chẳng bận tâm, hắn chỉ ước sao Lương Thượng Quân cách Sunnah gì đó càng xa càng tốt. Họ phân tích tấm ảnh vệ tinh nọ, trên ảnh có mười người mặc đồ sinh viên, trong đó có bốn cô gái, còn phần tử vũ trang ước chừng hai mươi tên. Đoàn trưởng hạ lệnh: “Xuất phát!” Họ mang theo trang bị cần thiết leo lên trực thăng quân sự, ngồi trong khoang máy bay bố trí kế hoạch đại khái. Đám người đó cũng coi như phần tử khủng bố được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ nhìn từ bản đồ rất khó phỏng đoán tuyến đường hành động của bọn chúng, khó lòng mai phục, vì vậy Lương Thượng Quân và Kỷ Sách mỗi người dẫn một tiểu đội chia nhau trinh sát ở hai tuyến đường, nếu may mắn, có thể sẵn tiện làm thịt kẻ địch luôn. Đội của Kỷ Sách đáp xuống khu A trước, phía Lương Thượng Quân tiếp tục ngồi trực thăng đợi vận chuyển qua khu B, hai đội giữ liên lạc với nhau. Sa hòa thượng và DT (biệt hiệu của đồng chí Đỗ Đằng) trong đội ngũ của Lương Thượng Quân làm lính tiên phong, Gợi Tình làm tay hỏa lực, Ba Hoa và Cá Mực làm tay bắn tỉa, tổ cơ động và tổ tiếp tế phân thành hai cánh. Kiểm tra vũ khí xong, họ ghi nhớ bản đồ, sẵn tiện nghe ngóng tin tức bên tình báo truyền lại. Bảo đây là nhóm sinh viên tốt nghiệp đại học DN, họ tự tổ chức chuyến du lịch tốt nghiệp này, vừa khéo một em gái trong đó là người bản địa, bèn dẫn họ tới lân cận thám hiểm dã ngoại, nào ngờ đụng phải chuyện này. Nghe tên trường đại học nọ, Lương Thượng Quân hiểu ý cười: “Yo, là mấy đàn em của tôi, khéo thật đấy” Ba Hoa xấu xa nói: “Đại đội trưởng Lương, sao thế? Nhớ về năm tháng thanh xuân năm xưa hả? Tính làm trâu già gặm cỏ non hả?” Lương Thượng Quân đáp rất thản nhiên: “Anh và tụi nó cách biệt tuổi tác quá, không hợp khẩu vị” Mấy người khác đều phấn chấn: “Vậy càng tốt, đừng phí phạm chớ, Đại đội trưởng Lương anh không thèm nhưng tụi em thèm, anh làm thân giới thiệu vài người cho tụi em đi!” Lương Thượng Quân tặng cho mỗi người cái cốc đầu, cười mắng: “Mấy người là thổ phỉ hay quân nhân vậy? Đứa nào cũng đói khát thật con mẹ nó làm xấu mặt tôi! Tưởng mình đang làm anh hùng cứu mỹ nhân thiệt hả! Chúng ta đang chống khủng bố! Chống khủng bố đó!” Tụi nhỏ cười dâm đãng, cầm ảnh chụp nhiệm vụ bắt đầu xoi mói bình phẩm mấy em gái nọ. Lúc này trong headphone của Lương Thượng Quân truyền tới một giọng nói âm u: “Ngốc Tặc, cậu đừng đứng núi này trong núi nọ bội tình bạc nghĩa nghe” Lương Thượng Quân giật mình run tay, lập tức đáp trả một câu: “Yên tâm đi, sẽ không để anh ở góa đâu!” Bên kia vậy mà không phản bác, chỉ truyền tới tiếng cười trầm thấp, cười đến độ Lương Thượng Quân mất tự nhiên, vì thế anh quả quyết ngắt liên lạc, cự tuyệt tám nhảm. Phi công nhắc nhở: “Tiểu đội 2, năm phút nữa tới khu B!” Sau khi tới khu B, trực thăng thả hai sợi dây thừng xuống hai bên, họ nhanh chóng trượt xuống, tiếp đất xong cẩn thận dùng súng dò xét tứ phía, phòng có mai phục. Đi chừng 12 phút, tiên phong Sa hòa thượng và DT đột nhiên ngừng lại, hướng ra sau ra dấu tạm dừng. Lương Thượng Quân đuổi lên nhìn nhìn, chỉ thấy trên con đường mòn giữa núi có rất nhiều dấu chân hỗn loạn, phân biệt sơ bộ gồm dấu giày lính và giày thể thao. Chứng tỏ kẻ địch và con tin từng đi đường này, hơn nữa dựa vào độ khô của bùn đất, thời gian hẳn chưa được bao lâu. “Tiểu đội 2 báo cáo, cách khu B 2km về hướng đông phát hiện dấu vết mục tiêu. Over” Lương Thượng Quân kết nối liên lạc với Kỷ Sách và Tiểu đoàn trưởng Trình, báo cáo manh mối với bọn họ. Tiểu đoàn trưởng Trình trả lời rất nhanh: “Hang Sói nhận được, tiếp tục truy kích. Over” Kỷ Sách cũng nói: “Nhím Độc nhận được, đang di chuyển sang khu B. Over” Nhóm Lương Thượng Quân đang đi ở một nơi chếch xuống trên dãy núi cao, lúc này không thể đi trên đỉnh núi được, dù trên đỉnh núi tầm nhìn rộng, dễ tìm kiếm mục tiêu, nhưng vị trí trên núi rất bắt mắt, dễ thành bia bắn của kẻ địch. Lúc này bên Kỷ Sách lại liên lạc: “Cho gọi tiểu đội 2, bên khu A xuất hiện mười tên địch, trang bị súng máy QBB-95, đại khái là sắp họp mặt với đồng bọn. Tiểu đội 1 đang bám theo. Over” Lương Thượng Quân rùng mình: cái gì? Kẻ địch có 30 người? “Tiểu đội 2 nhận được. Over” Đối phương đông người không quan trọng, có vũ khí cũng không quan trọng, Hara muốn thịt chúng không khó, nhưng hiện giờ mặt trời sắp xuống núi rồi, nếu phải chế ngự chúng trong đêm đồng thời phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho con tin thì có chút phiền. Mặc kệ thế nào, chiếu theo phương vị hiện tại, tiểu đội 1 và tiểu đội 2 đã bao vây kẻ địch rồi, tình thế đều nằm trong lòng bàn tay. Lúc sắc trời nhá nhem tối, họ tìm được địa điểm chiếm cứ của kẻ địch, không ngờ đó lại là một căn nhà thô sơ, thoạt trông như nơi tạm trú của thợ săn hoặc người hái thuốc, bất quá thấy mấy gã đó cầm vũ khí từ trong nhà đi ra, đủ nói rõ căn nhà này chính là hang ổ tàng trữ súng đạn, bên này gần Hoàng Hải, rất có khả năng là hàng buôn lậu. Lương Thượng Quân cầm kính viễn vọng nhìn đêm quan sát một lát, thấy có vài sinh viên bị nhốt ở giữa, sáu nam bốn nữ, hiển nhiên họ đều mệt mỏi rã rời. Cũng khó trách, bị bắt cóc băng đèo vượt suối, thân thể nhỏ nhắn của bọn họ nhất định chịu không nổi. Trong đó có một em gái tóc dài dựa đầu vào vai một cậu nhóc, nhắm mắt nghỉ ngơi; hai em gái khác cúi đầu ôm đầu gối, vai khẽ run run, dường như đang khóc; em gái tóc ngắn còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng hai em gái đang khóc, nhỏ giọng nói gì đó, giống như đang an ủi bọn họ. Lương Thượng Quân nghe thấy Ba Hoa bên cạnh than thở: “Ôi đúng là mạng khổ, tui nhìn trúng em tóc dài đó, nhưng xem bộ ẻm là hoa xinh có chậu rồi” Lương Thượng Quân nhịn không được mắng: “Giờ nào rồi mà còn lòng dạ nghĩ tới chuyện được mất” Nhìn kỹ lại, anh bổ sung: “Đừng nản lòng nhe Ba Hoa, anh thấy em tóc ngắn đó cũng không tệ, xem bộ dáng có vẻ cá tính rất mạnh đó, hợp với cậu” Ba Hoa rùng mình: “Đừng giỡn, em không hợp gu kiểu đó, em chỉ thích kiểu nhu nhược mong manh chim nhỏ e ấp thôi” Lương Thượng Quân nổi hắc tuyến. Đã chờ tới giờ này, vậy dứt khoát chờ tới chừng trời tối hẳn hành động, Lương Thượng Quân nắm bắt thời gian làm quen với tình hình lân cận. Nhìn trái nhìn phải, anh cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Lướt nhìn từng người trong tầm mắt một lần, anh đột nhiên nhận ra vấn đề, tức khắc trong lòng rét lạnh. “Báo cáo Hang Sói, cho gọi tiểu đội 1” Lương Thượng Quân đồng thời mở hai đường dây. “Hang Sói nhận được. Mời nói”. “Tiểu đội 1 nhận được”. Lương Thượng Quân xác nhận lại lần nữa mới nói: “Trên người con tin có thuốc nổ” Mười sinh viên đó mặc áo khoác giống nhau, Lương Thượng Quân nhận ra chiếc áo khoác này, đó là đồng phục của trường bọn họ, trong đại học có rất ít người mặc nó, bất quá nếu mấy sinh viên này tới du lịch tốt nghiệp, ít nhiều gì cũng thoáng hoài niệm thời sinh viên, mặc đồng phục cũng chẳng có gì lạ. Nhưng thoạt trông đồng phục quá dầy, hiện giờ đang là cuối hạ, sao có thể mặc dầy thế đi du lịch chứ, hơn nữa đó không phải độ dầy tự nhiên của quần áo, ở góc áo của mỗi người nhô ra một vật cứng màu vàng_____dưới đồng phục bọn họ đều có đeo thuốc nổ. “Không có dây, là điều khiển từ xa” Lương Thượng Quân xác nhận lần nữa. Lần này phiền to rồi, không hổ là phần tử khủng bố mang danh Sunnah, bắt cóc con tin cũng ra hình ra dáng lắm, thảo nào ngay từ đầu chúng đã chẳng mảy may sợ hãi. Căn cứ theo hiển thị trên máy định vị, tiểu đội 1 của Kỷ Sách đã đuổi tới mai phục sau lưng căn nhà này, bên Lương Thượng Quân chú ý mật thiết tới động hướng của con tin, họ muốn xác nhận bộ điều khiển đang nằm trong tay tên nào. Đám người này không cho sinh viên vào phòng nghỉ ngơi, tránh cho họ thuận tay chạm phải AK47 gì đó thì toi cơm. Bởi vậy từ đầu tới cuối có gần mười tên ở ngoài canh chừng họ. Cả thung lũng đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, kẻ địch vì phòng ngừa bị truy kích, nên không cần bất cứ nguồn sáng nào, bất quá với Hara mà nói làm vậy cũng vô dụng, bởi vì mỗi người bọn họ đều có thiết bị nhìn ban đêm. Lương Thượng Quân nhìn thấy trong số chúng có một gã đàn ông dáng người nhỏ lấy ít nước và thức ăn cho sinh viên, mấy sinh viên đó đều đã đói đến choáng đầu hoa mắt, nhóm em gái còn coi như nhã nhặn, miễn cưỡng gọi là “Ăn”, chứ đám con trai quả thật phải dùng từ “Ngốn”. Bạn trai của em gái tóc dài ăn nhanh quá còn bị nghẹn, em gái giúp cậu thuận khí, nhưng cậu nhóc đó giống như nghẹn nặng quá, la hét đòi nước, nước của em gái đã uống hết, nên đành phải hỏi xin đám người đó. Gã đàn ông nhỏ thó nhìn họ khinh thường, đạp lên ngực cậu nhóc, nói: “Nuốt không trôi hả? Tao giúp mày nhé?” Em gái thấy bạn trai mình bị đá ngã xuống đất, bèn nhào qua muốn kéo chân gã đàn ông ra, gã đàn ông nhỏ thó nổi giận, hất cô ra, giáng cho cô một tát tay. Em gái lập tức rơi nước mắt, em gái tóc ngắn bên cạnh lập tức đứng dậy, tiến lên đẩy gã đàn ông ra, bảo bảo vệ em gái kia sau lưng, “Bạn ấy bất quá chỉ hỏi xin mấy ông nước thôi, ông lấy quyền gì đánh bạn ấy! Ông ức hiếp bạn ấy như vậy, có còn là đàn ông không!” Gã đàn ông nhỏ thó không ngờ lúc này lại có đứa to gan dám ra mặt vì bạn bè, gã tức quá hóa cười, bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc, uy hiếp: “Hiện giờ mày giữ mạng còn không xong, ở đó nhiều chuyện? Mày ăn no rỗi việc nhỉ!” Đoạn đẩy mạnh một cái, em gái tóc ngắn lảo đảo, sau khi đứng vững vẫn phẫn nộ đối đầu gã, chẳng tỏ vẻ yếu thế chút nào. Mấy cậu nhóc cũng chịu không được cảnh bạn bè mình bị ức hiếp, đồng loạt đứng dậy tới bên cạnh em gái, tình hình nhất thời hỗn loạn. Gã cầm AK47 bên cạnh đập báng súng vào một cậu nhóc, mấy cậu nhóc khác thấy vậy muốn xông lên liều mạng, em gái tóc ngắn che chở em gái tóc dài tránh né cơn mưa đấm đá hỗn loạn. Nhóm Lương Thượng Quân vẫn án binh bất động, Ba Hoa hơi mất kiên nhẫn, cầm khẩu 97 ngắm nửa ngày, Lương Thượng Quân vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đừng manh động” “Nhưng Đại đội trưởng Lương, anh xem…” Lương Thượng Quân lắc đầu: “Quân lệnh như núi” Vào thời điểm này thì quân lệnh như núi, bất kể xảy ra chuyện gì, khi chưa có mệnh lệnh ra trận từ bên trên, họ tuyệt đối không được hành động. Nếu nhất thời không nhịn được, rất có khả năng sẽ hại mấy em sinh viên đó đến cả hài cốt cũng không còn. Thấy Ba Hoa vẫn còn đang khẩn trương, anh bèn chỉ nhóm sinh viên bên đó nói: “Cậu tưởng cậu anh dũng sao? Cậu nhìn đám đàn em của anh đi, tụi nó cũng rất khí phách. Trên mình ôm thuốc nổ, còn bị nhiều họng súng như vậy chĩa vào, nhưng tụi nó vẫn có thể dựa vào dũng khí của mình đứng lên phản kháng. Cậu là một quân nhân, cậu phải giải cứu tụi nó, bảo vệ tụi nó, chứ không chỉ vẻn vẹn trút giận giùm tụi nó. Ba Hoa, bỏ súng xuống, cậu nhịn cho anh” Ba Hoa nghe lệnh, bỏ súng xuống. Lúc này động tĩnh của trận ẩu đả bên kia càng ngày càng lớn, người trong nhà bị kinh động, một gã đàn ông trung niên râu quai nón đi ra, gã phẫn nộ mắng chửi đám phần tử khủng bố đang động thủ, sau đó quơ quơ thiết bị điều khiển trước mặt các sinh viên, các sinh viên hết cách, đành an phận ngồi xuống. Lương Thượng Quân lập tức kết nối máy liên lạc: “Nhím Độc, mục tiêu xuất hiện. Đặc trưng, râu quai nón”