Tối Chung Lưu Phóng
Chương 119
Họ mất hai ngày mới thu dọn xong Thủy sam.
Phong kín, phân loại, vận chuyển, Tùng Kiến Bằng và Khuất Tử lái trực thăng đi đi về về ba chuyến mới chở hết tất cả giấy card về Bộ chỉ huy ở sông Nam Ôn. Nghỉ ngơi chốc lát, chuyến thứ tư là dành để chở hết thương binh bệnh tật về.
Ông Trương gánh hai cái thùng, dẫn con gái út qua đưa nước cho họ, ở tít đằng xa đã trông thấy bốn tên đàn ông xụi lơ ngủ chẳng còn miếng hình tượng. Mới xử lý xong lượng tin tức lớn như vậy, họ muốn váng đầu hoa mắt, bán sống bán chết nằm sải lai dưới đất.
Bé gái chạy bịch bịch qua, nhìn từng người thoi thóp bọn họ, trong lòng bé buồn hiu, quay đầu qua hỏi ba: “Mấy chú sắp chết hả ba?”
Ông Trương đưa chân đá đá, thân thể nhão như bùn lên tiếng rên rỉ bất mãn.
“Không sao, tụi nó da dày lắm, đâu dễ chết dữ vậy. Hân Hân, rót đầy nước vô bình cho tụi nó đi”
“Dạ”
Bé gái nghiêm túc rót nước trong thùng vào bình, rót đầy bình nào là lập tức đưa tới bên cạnh một “Thi thể”, rất nhanh bé phát hiện không đúng, bị dư hai bình.
“Ba ơi chú què với chú thỏ đâu không thấy”
Hán ngữ của bé thật ra nói không tệ, chẳng qua khẩu âm hơi kỳ, lúc ở chung với mấy người bọn họ, ông Trương cũng khích lệ bé nói nhiều Hán ngữ. Bé nói câu này rất ngây thơ, chọc Vưu Vũ ở một bên bật cười.
Trở mình ngồi dậy, Vưu Vũ hỏi: “Chú thỏ là ai?”
“Chú què” họ biết, Lương Thượng Quân sau khi bị thương vẫn đi cà nhắc, nhưng “Chú thỏ” là sao? Chẳng lẽ là Kỷ Sách? Cái tên khốn đó có chỗ nào giống thỏ?
Mấy người bán hôn mê khác cũng rất hiếu kỳ, nhao nhao dựng lỗ tai lên hóng.
Bé gái lắp bắp giải thích: “Lúc chú què ngủ, chú thỏ hông có ngủ, mắt đỏ hoe, ngồi trên ghế ngơ ngác y chang con thỏ!”
Ồ. Mọi người sáng tỏ.
Mấy ngày nay Đội trưởng Kỷ cứ thức trắng đêm, nhất là lúc mới cứu Đội trưởng Lương về, anh ta không ngủ không nghỉ chăm sóc, sợ xảy ra vấn đề gì. Mới ra khỏi chiến trường, rõ ràng mình cũng thương tích đầy mình, nhưng lại chẳng chịu nghỉ ngơi, kết quả cậy mạnh chính là trong mắt giăng đầy tơ máu, quả thật đỏ như mắt thỏ.
Thấy mọi người nghe hiểu lời mình, bé gái rất vui, bé ôm gối ngồi xuống, đoan đoan chính chính mở mắt, giống như đang bắt chước bộ dáng chú thỏ, đương nhiên, bé đáng yêu hơn chú thỏ nhiều.
“Con thích chú thỏ nhất!” Bé nói.
Rắc!
Bé nói câu này xong, “Các thi thể” tại hiện trường vùng dậy tập thể, trợn tròn mắt nhìn bé như bị sét đánh.
Nà ní? Ở đây nhiều soái ca vậy sao nó lại thích Kỷ khốn nạn nhất?
Kỷ khốn nạn trừ bỏ ý thức phóng đãng tác chiến lợi hại ra thì còn có ưu điểm gì? Không đặt ai vào mắt, ngang ngược phách lối, chuyên quyền độc đoán, hành vi biến thái, mấy bản chất khuyết điểm này lẽ nào nó không phát hiện?
“Tại..tại sao chứ?” Vưu Vũ không cam tâm.
Đại đội trưởng Lương khó hiểu thì thôi đi, tại sao ngay cả con bé thuần khiết thế này cũng vừa mắt thằng cha đó?
“Chú thỏ đánh người xấu rất lợi hại, chú thỏ rất dịu dàng!”
Chu Đại kinh ngạc: “Đội trưởng Kỷ đã ra tay với nó rồi hả? Chuốc cho nó bao nhiêu mê hồn dược rồi?”
“…” Hông hiểu nổi.
“Chú thỏ với chú què đâu rồi?” Cô bé hỏi miết không tha
“Ở trong hang núi” Họ thuận miệng đáp.
“Dạ, con đi đưa nước cho hai chú”
Vừa dứt lời, bé gái ôm hai bình nước chạy vọt vào trong hang, dọa ông Trương hồn phi phách tán: “Hân Hân trở về!”
Hang động thẳng đứng cao vót, vừa tối vừa lạnh, bé gái láu táu không để ý té xuống cái là tiêu!
Vưu Vũ nhảy dựng lên chạy theo, ông Trương vốn cũng tính vào, nhưng bị Cung Trì ngăn cản: “Chú vào cũng vô dụng, tụi cháu rất quen thuộc với nơi đó, yên tâm đi”
Vưu Vũ đuổi theo bé gái tới trước cái giếng thẳng đứng thì bế bé lên.
Bên trong tối đen, cô bé vốn đã hơi sợ rồi, vừa bị chộp một cái lập tức la “Á”, Vưu Vũ cuống quýt dỗ bé: “Ngoan nào ngoan nào, đừng sợ, chú dẫn con ra nhe”
“Hu hu, không chịu, con muốn chú thỏ, con muốn chú thỏ hà! Hu hu hu!”
Bé gái giận dỗi quẫy đạp trên người cậu, Vưu Vũ nổi đầy hắc tuyến, hết cách, đành phải hứa dẫn bé đi tìm “Chú thỏ”, lúc này cô bé mới chịu yên.
Mở đèn pin ngậm vào miệng, một tay ôm bé gái một tay vịn thang trèo xuống, trong lòng Vưu Vũ chua loét. Thầm nghĩ mình nào có kém cỏi hơn Kỷ Sách, mắc gì con bé cứ nhung nhớ không quên tên khốn đó nhỉ? Dù cậu cũng biết mình gato vầy rất nhảm, nhưng mà thiệt chứ nuốt không trôi cục tức này.
“Khụ, Hân Hân à, con nói chú thỏ dịu dàng, ổng dịu dàng làm sao?” Vưu Vũ thầm nghĩ: Chả dịu dàng? Kiểu như thằng chả mà kêu dịu dàng, chắc trên thế giới này không có ai hung tàn hết quá!
“Dạ, chú thỏ tốt lắm luôn” Bé gái vậy mà hơi ngượng ngùng, “Chú què bị bệnh khó chịu, chú thỏ bèn ôm chú què lên dỗ nè, chăm sóc chú què ngủ nè, còn vuốt vuốt đầu, lau mồ hôi…cho chú què nữa. Chú thỏ cũng có vuốt đầu con, thích lắm á, còn thích hơn so với ba vuốt”
Vưu Vũ nghe xong chân lảo đảo. Ôm lên dỗ? Vuốt đầu? Lau mồ hôi?
Éc? Sao trong mũi nóng nóng vậy nè?
Dứt khoát chặn đứng tưởng tượng trong não, tâm tình Vưu Vũ vô cùng phức tạp.
Tới tầng chót, lúc sắp tiếp cận căn phòng có Thủy sam thì Vưu Vũ ngừng bước.
Bé gái nghe thấy tiếng chú thỏ, há miệng muốn gọi, nhưng bị Vưu Vũ khẽ bịt miệng.
“Suỵt______chú thỏ và chú què đang bàn chuyện rất quan trọng, lát nữa chúng ta hẳn vào được không?”
“Dạ” Bé gái rất hiếu kỳ, thử rướn mình ngó dáo dác vào trong, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Kỷ Sách, anh không giao cái hộp này sao?” Lương Thượng Quân hỏi.
“Cái hộp này giao lên cũng đâu có ý nghĩa gì” Giọng Kỷ Sách mang ý mỉa mai, “Ai thèm quan tâm họ ở dưới này ăn gì chơi gì? Bên trên chỉ cần tình báo quân sự, giao mấy cái đó là đủ rồi”
“Ừm, tùy anh, chỉ cần lúc đem cái hộp về đừng để họ phát hiện là được” Lương Thượng Quân đồng ý cách làm của hắn, bất quá vẫn còn hơi lo lắng, lỡ bị gán tội nuốt riêng tài sản quốc gia thì không hay.
“Ai nói tôi muốn đem về?”
“Hả? Anh không đem về?”
Tốt xấu gì cũng là di vật của cha mẹ, có ý nghĩa kỷ niệm rất lớn mà. Không sung công, cũng không giữ cho riêng mình, Lương Thượng Quân hơi không hiểu Kỷ Sách nghĩ gì.
“Ừ, không mang về” Kỷ Sách nói, “Chúng thuộc về nơi này, chôn ở đây là được rồi”
Hắn đã chuẩn bị từ trước, ngồi xổm xuống, dùng xẻng công binh đào một cái hố nhỏ ở dưới cây xà thủy sam.
Lương Thượng Quân lập tức hiểu rõ_____
Kỷ Sách đang tự tay lập mộ cho cha mẹ.
Hồi còn nhỏ Kỷ Sách từng tưởng niệm cha mẹ mình dưới sự thu xếp của Vương Bân, trên linh đường khi đó thật ra cái gì cũng không có, tên cha mẹ được khắc trên bài vị chẳng có chút ý nghĩa gì đối với hắn, đó chỉ là một cái nghi thức như chơi nhà chòi mà thôi.
Nhưng giờ thì khác.
Hắn đứng trên mảnh đất cha mẹ mình rõ ràng từng sống, chạm vào thành tựu mà họ tốn cả một đời tạo thành, hít thở bầu không khí họ từng thở, ôm vào lòng di vật cuối cùng của họ…
Đây e là nơi cận kề với cha mẹ đã quá cố của hắn nhất.
Hắn muốn lập mộ tận hiếu cho họ tại đây.
Cây thủy sam cao vút thẳng tắp, thẩm thấu nhiều mồ hôi và tâm huyết của vợ chồng nhà họ Kỷ, để nó làm mộ bia là quá hợp lý. Cho dù ngày nào đó nó mục, thì cũng mục nát cùng với họ, coi như bồi táng.
Điều này cũng trùng khớp với câu nói mà mẹ Kỷ Sách viết:
Đãi đả tịnh hương hồn nhất phiến, âm vũ mai thiên, thủ đắc cá mai căn tương kiến.
Đoạn tình cảm giữa Kỷ Kha và bà, bất kể là tình cảm gì, đều thích hợp chôn vùi ngủ yên dưới gốc cây đại thụ này.
Sẽ không có ai tới quấy nhiễu nữa.
Đặt cái hộp vào hố, lấp đất bằng phẳng lại, Kỷ Sách ngẩng đầu nhìn thủy sam trước mặt, trong mắt tràn ngập bi thương.
Lương Thượng Quân lặng lẽ đứng một bên, anh không muốn quấy rầy hắn lúc này, anh biết, Kỷ Sách không chỉ đang thương tiếc sự hy sinh của cha mẹ, mà còn thương tiếc cho quá khứ của mình.
Ngay từ thời khắc hắn chôn cái hộp, thì những gì suốt mấy năm qua hắn không thể buông bỏ cũng đã đóng băng trong độ 0 tuyệt đối.
Nhìn cây thủy sam to lớn này, Lương Thượng Quân cứ cảm thấy có chút đơn điệu.
Lấy cây dao nhỏ ra, anh khắc khắc vẽ vẽ lên thân cây.
Kỷ Sách hơi bất ngờ: “Em khắc gì vậy?”
Lương Thượng Quân không ngừng tay: “Tôi nhớ rõ huân chương của 313 hình dáng ra sao, tôi từng thấy loáng thoáng trong tủ đồ của anh rồi”
Kỷ Sách hơi ngẩn người.
Mấy hoạt động thủ công quái đản này đó giờ là sở trường của Lương Thượng Quân, rất nhanh anh đã xong việc, một tấm huân chương đẹp đẽ nổi bật trên thân cây.
“Đây là cái họ xứng đáng được nhận” Anh nói.
Vuốt ve đường vân của tấm huân chương, ngón tay Kỷ Sách hơi run rẩy.
Lúc Lương Thượng Quân mang vẻ mặt đắc ý “Mình quá đỉnh” mà quay đầu lại, vừa khéo trông thấy một giọt nước mắt rơi xuống đất.
Anh lập tức sững sờ.
Một giọt, hai giọt…Anh dường như có thể nghe thấy tiếng nước bắn tóe trên mặt đất, nảy lộp độp qua tháng năm đằng đẵng, cuối cùng biến mất toàn bộ dưới lớp đất giá lạnh.
Chẳng còn chút dấu vết nào nữa.
Lương Thượng Quân nghĩ mình dùng biểu cảm như gặp người ngoài hành tinh như vầy mà nhìn Kỷ Sách thì vô duyên quá, bèn bối rối xoay người đi, giả bộ như mình chẳng thấy gì hết.
Nhưng hình như Kỷ Sách cũng chẳng buồn để ý.
Hắn ôm lấy Lương Thượng Quân từ sau lưng, ngực áp thật chặt vào sống lưng anh, chặt tới độ Lương Thượng Quân cảm nhận được nhịp tim của Kỷ Sách, và Kỷ Sách có thể cảm nhận được xương sống của Lương Thượng Quân.
Có hai giọt nước rơi lên cổ Lương Thượng Quân, lạnh tới nỗi anh không khỏi rụt cổ, Kỷ Sách cắn lên, mút khẽ.
Mặt Lương Thượng Quân lập tức đỏ phừng.
Thật ra anh cảm thấy da mặt mình rất dày, nhưng đứng trước loại người như Kỷ Sách thì có dầy hơn cỡ nào cũng dùng không được.
“Cảm ơn huân chương em ban tặng” Kỷ Sách nói.
“Không…không cần cảm ơn”
“Ngốc Tặc, hôm nay em đã chính thức gặp ba mẹ tôi rồi”
“Ừm…Hả?!”
“Ba, mẹ, đây là người yêu của con, Lương Thượng Quân. Lương Thượng Quân trong lương thượng quân tử* ấy” [*quân tử leo xà nhà (vào triều Hán, trong nhà Trần Thực ban đêm có một tên ăn trộm nấp ở trên xà nhà, Trần Thực kêu hắn là ‘lương thượng quân tử’)]
Ầm! Cổ Lương Thượng Quân cũng đỏ ửng luôn.
Dù biết người đã mất rồi, nhưng trời ơi vẫn ngượng muốn chết!
Thừa lúc trong não Lương Thượng Quân còn đang diễn tuồng sóng gió nguy nan, Kỷ Sách xoay anh lại hôn thật sâu.
Sau giây lát ngơ ngẩn, Lương Thượng Quân nghiêm túc đáp lại nụ hôn này, dùng sức ôm chặt Kỷ Sách.
Đây không phải lần đầu Vưu Vũ thấy họ ôm hôn nhau, nhưng đây là lần cậu nghĩ thoáng nhất.
Trước kia lòng cậu vẫn còn khúc mắc với tình cảm của Đại đội trưởng Lương và Kỷ Sách, dù ngoài miệng chấp nhận, nhưng chung quy vẫn thấy hai người họ ở bên nhau chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Cậu luôn cho rằng Đại đội trưởng Lương xứng đáng có được một người thương hoàn mỹ hơn, một đoạn tình cảm trong sạch hơn và một cuộc đời hạnh phúc hơn, nhưng khi ma xui quỷ khiến tận mắt chứng kiến cảnh tượng hôm nay, cậu mới thực sự nghĩ thoáng.
Có lẽ trên thế giới này sẽ không còn ai thích hợp với Đại đội trưởng Lương hơn Kỷ Sách nữa.
Họ có thể nâng đỡ nhau tới tận giây cuối cùng của sinh mệnh, vào lúc tăm tối nhất bất lực nhất cũng sẽ không buông tay đối phương, tất cả nỗ lực đều là vì truy cầu đồng sinh, chứ không phải cộng tử.
Họ đều là người vô cùng kiên cường, ôm lấy nhau, chính là ôm cả thiên địa.
Tình cảm như vậy, trang nghiêm khiến cậu sinh lòng kính sợ.
Lúc hồi thần lại, cậu phát hiện mắt mình cũng rưng rưng lệ.
Lúc hồi thần lại, cậu cũng phát hiện mình quên che mắt bé gái lại.
Không thích hợp với nhi đồng nha!
Lảo đa lảo đảo bế bé gái chạy ra ngoài, giả điếc đối với bình luận “chú thỏ dịu dàng quá đi” của bé, chạy một hơi ra khỏi hang.
Ông Trương đón con bé, thở phào nhẹ nhõm, vứt bình nước lại, gánh thùng vội vàng chạy thật xa khỏi chỗ họ.
Mấy chiến hữu tiếp tục nằm la liệt nhắm mắt dưỡng thần.
Vưu Vũ thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn rặng mây phía chân trời, nhếch miệng bật cười.
*****
Kề cận bên anh
Cùng sóng vai ngưỡng vọng
Ngước nhìn lên đồng hoang
Nắng mai của máu lửa
Trên đường xa chinh chiến, ngấm khói lửa vực dậy chí anh hùng
Ánh sáng ấy chói hơn năng lượng của sinh mạng đôi ta
Đang kiếm tìm sống lưng vững chãi sừng sững không quỵ ngã
Đi bảo vệ hy vọng ta cùng gánh trên vai
Huân chương thầm lặng, trọng lượng của vinh quang, là dấu vết in hằn nơi lòng bàn tay
Cuộc lưu đày cuối cùng vươn mầm hướng về phía niềm tin
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
75 chương
115 chương
225 chương
10 chương
24 chương