‘Người’ tỉnh dậy khi bị năng lượng của Giản Hoài chạm tới. Năng lượng ‘tàn phá’ phá hủy giấc mơ đẹp của đối phương, khiến anh tỉnh lại. Năng lượng ‘sống lại’ làm cơ thể và tinh thần thể của anh ngưng tụ lần nữa. Quả nhiên, cả đống hỗn độn trong thế giới này toàn được tạo nên bởi tinh thần thể và thân thể đã hóa thành sương xám của loài người thôi. Người không ngừng tỉnh dậy. Thế giới này thì khổng lồ, năng lượng của Giản Hoài lại quá mỏng manh. Cậu cố hết sức để đánh thức cả trăm cả nghìn người, nhưng trên thế giới này có bao nhiêu người chứ? Nhiều không đếm xuể. Cứ như thế này, cậu sẽ hết luôn năng lượng để hồi phục cơ thể mình mất. Thời Trường Phong muốn ngăn cậu lại, nhưng anh nhớ đến lời Giản Hoài nói. Giản Hoài không mong anh sẽ ngăn cậu làm điều cậu muốn dưới danh nghĩa ‘muốn tốt cho em’. Đặc tính của thế giới làm hai tinh thần thể phá hoại và bảo vệ của Thời Trường Phong đối diện với nhau. Phá hoại nhìn bảo vệ đang luống cuống không biết nên bảo vệ Giản Hoài bằng cách nào và nói: “Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, tôi thấy năng lượng trong máu của cậu ta và tôi giống nhau lắm.” “Về mặt nào?” Bảo vệ hỏi. Phá hoại nói: “Năng lượng tàn phá, năng lượng thách thức quy tắc.” “Tôi cũng cảm thấy dáng vẻ cậu ấy cố hết sức để chống lại Giản Bác Hàn, tìm kiếm lý trí ở một thế giới điên cuồng và ráng cứu Vương Tiểu Soái rất giống mình.” Bảo vệ cũng nói. “Nhắc mới nhớ. Sao tôi cứ cảm thấy, năng lượng của cậu sai chỗ nào đó,” phá hoại nói, “Cậu được sinh ra để bảo vệ tôi, ‘không gian tiếp nối’ lại gây thiệt hại với thế giới, điều này không khớp với sức mạnh của cậu. Có phải có thứ gì đang trói buộc sức mạnh chân chính của cậu không? Cậu đã nghĩ gì khi đánh thức năng lực? Điều tôi nghĩ là thế giới chó má này sẽ không bị hủy diệt.” “Tôi à?” Thời Trường Phong bảo vệ ngoảnh đầu nhìn đám bạn sau song sắt, “Tôi muốn chừa một đường về cho họ, tôi hi vọng họ luôn có cơ hội để về nhà, nên tôi mong có thể giữ nguyên lối đi này.” “Nói cho cùng, nguồn gốc sức mạnh của cậu cũng là bảo vệ mà,” phá hoại nói, “Tôi thấy năng lượng sống chết của Giản Hoài hòa hợp hoàn thiện như thế, cậu nói xem nếu chúng ta hợp nhất thì sẽ tạo ra sức mạnh mới nào đây?” “Cậu có ý định khôi phục trạng thái trọn vẹn à?” Bảo vệ hỏi. “Ừ,” phá hoại nói, “Tôi muốn giúp Giản Hoài. Lời em ấy nói mang đến hi vọng mới cho tôi, tôi muốn phá hư quy tắc đã làm em ấy tuyệt vọng, nhưng hình như sức mạnh của một người thì không đủ.” “Tôi muốn bảo vệ em ấy, để em ấy có thể lớn lên trong khỏe mạnh. Tôi muốn đá văng hết mọi chướng ngại vật cản đường trưởng thành của em ấy. Tôi muốn đù bắp tiếc nuối trong lòng em ấy. Nhưng hình như sức mạnh của một người cũng không làm được.” Bảo vệ nói. Không phải bảo vệ và phá hoại chưa từng nghĩ đến lựa chọn hợp nhất nhưng họ bất đồng suy nghĩ và ý kiến, hoàn toàn không hợp nhau. Lúc này đây, vì Giản Hoài, họ lại có cơ hội trở thành một. Ở ngay thế giới kỳ diệu hay cắn nuốt nhau để hợp nhất này, chỉ cần họ không đấu đá với nhau, hai tinh thần thể sẽ từ từ hợp nhất dưới sự trợ giúp của quy tắc. Giản Hoài nghe tiếng Lão Đại hô ra từ sau song sắt: “Lạ ghê, sao tao lại thấy có người xuất hiện trong sương mù ngoài kia thế nhỉ?” Một người khác nói: “Sao lại vậy được, thế giới này đã… **, tao cũng thấy nữa. Sao tao lại thấy khá nhiều người thế?” Thì ra có nhiều người đã biến về hình người bình thường giữa sương xám, họ mê man nhìn cảnh tượng hoang vu quanh mình, cảm thấy bản thân vừa thấy một giấc mơ dài đằng đẵng. Năng lượng của Giản Hoài chỉ có thể dừng ở đây, cậu thật sự không còn kiên trì nổi nữa. Dù sao, sức mạnh của một người cũng không thể cứu được một thế giới sắp sụp đổ. Cậu còn chẳng có sức để khôi phục cơ thể nữa đây. Khoảnh khắc tinh thần thể của Giản Hoài sắp biến mất, một nguồn năng lượng khổng lồ lại bọc lấy cậu. “Thời Trường Phong? Không đúng, anh là…” Giản Hoài ngạc nhiên nhìn Thời Trường Phong. “Chúng tôi biến thành một rồi,” Thời Trường Phong nói, “Nhìn em, tôi chợt phát hiện ra một điều. Dù có là phá hoại hay bảo vệ, thật ra bản chất cũng chỉ có một. Chúng tôi hi vọng thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp hơn, nên mới phải phá hỏng quy tắc vốn có và bảo vệ những điều tốt đẹp.” Dưới sự bảo bọc của tinh thần thể mang tên Thời Trường Phong, Giản Hoài dần hồi phục được tí sức. Cậu cố lao ra khỏi vòng bảo vệ của Thời Trường Phong, chuẩn bị tiếp tục cố thêm nữa, nhưng lại bị Thời Trường Phong ‘kéo’ lại: “Tôi có một ý tưởng cần sự hỗ trợ của em.” “Ý tưởng gì?” Giản Hoài hỏi. “Mười năm qua, quy tắc của thế giới này đã từ quy tắc của hai mươi thế giới biến thành một quy tắc cắn nuốt nhau. Tôi muốn phá hư quy tắc này. Chỉ cần quy tắc ngừng lại, mọi người sẽ tỉnh lại từng trạng thái bị cắn nuốt. Tôi muốn giúp thế giới này một tay bằng cách sử dụng năng lượng bảo vệ để dẫn dắt thế giới thành lập lại quy tắc ban đầu. Nhưng sức của một mình thì không đủ, tôi cần em giúp.” “Tôi thì không thành vấn đề.” “Bản chất của năng lực này là đánh thức người trên thế giới này bằng cách phá hỏng quy tắc. Lợi dụng ý thức tập thể cũng như khát vọng cộng hưởng với cuộc sống mới của tập thể này, để xây dựng trật tự thuở đầu. Nếu thất bại, chúng ta sẽ bị đồng hóa bởi thế giới này và biến mất mãi mãi.” Thời Trường Phong nói. “Thế thì đã sao, thử thì thử thôi.” Giản Hoài trả lời. “Vậy… buông thả hết tinh thần của cậu cho tôi đi, tôi cũng sẽ làm tương tự.” Thời Trường Phong nói. Giản Hoài ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý để tinh thần thể của Thời Trường Phong và mình hợp nhất với nhau. Năng lượng tàn phá và phá hoại kết hợp với nhau, sống lại và phá hoại cũng vậy. Hai người họ đều không phải người cùng thế giới, đúng ra phải đẩy nhau ra. Nhưng khi nguyện vọng tốt đẹp của họ trùng nhau, lực đẩy cũng biến mất. Thay vào là một nguồn sức mạnh của hai thế giới đang liên tục đánh thẳng vào quy tắc của thế giới hỗn độn này. “Hình như mình nhìn thấy Thời Trường Phong hả?” Lão Đại lẩm bẩm. “Lão Đại, Lão Đại! Dường như cơ thể của Lão Tam tốt hơn nhiều lắm rồi!” Một người nói. Những chỗ hư thối trên người Lão Tam đang dần biến mất, năng lượng xung quanh luôn cắn nuốt họ cũng từ từ tan mất. Dưới đợt tấn công thẩm thấu bằng năng lượng của Thời Trường Phong và Giản Hoài, quy tắc vốn không có trật tự đang dần sụp đổ. Quy tắc biến mất, đám sương xám cũng tự tìm đến tinh thần thể chưa tan biến hoàn toàn của mình, một người rồi lại một người sống lại. “Không phải… có người, thế giới này có người!” Một người sau song sắt kích động mở cửa xông ra ngoài. Khi cửa được mở ra, càng nhiều sương đen trên người hắn bay đi hơn. Một đám người bước ra khỏi nhà tù trông như vực sâu đó, phát hiện có một tòa nhà đang dần xuất hiện trong không gian vốn chỉ có một nhà tù. Sương xám tan đi, dáng vẻ gốc của thế giới này cũng từ từ hiện ra. “Tôi nhớ chỗ này là khu nhà tù.” Một người vừa thức tỉnh nói, “Hình như tôi là trưởng ngục.” “Đúng vậy, tôi cũng nhớ nữa,” một người khác nói, “Hình như tôi là giám ngục.” Khi ngày càng nhiều người thức tỉnh, họ thống nhất ‘nhận thức’ với thế giới. Một tòa nhà dần xuất hiện bên ngoài chỗ nhà tù của đám người Lão Đại, một tòa nhà vốn là nhà tù hiện ra. “Sao xung quanh đen thui vậy?” Trưởng ngục nói, “Còn ai không, có người thì phải trả lời một tiếng nhé.” Người nghe thấy tiếng hắn trả lời ngay, cũng hỏi vang mọi người có bị gì không, lan rộng âm thanh ra xa hơn nữa. Cứ như thế, mồi lửa từ từ thắp sáng cả thế giới tối đen. Dưới nhận thức của mọi người về thế giới, quy tắc mới dần được thành lập. Lão Đại bỗng phát hiện: “Ủa lạ vậy, tụi mày có cảm thấy dường như mấy người này không thấy được mình không?” “Hiện tượng này có vẻ là do…” “Bị thế giới từ chối rồi!” “Nhưng thế giới đã sụp đổ thì không có khả năng từ chối mà.” “Nói cách khác, hiện giờ thế giới này khả năng này à?” “Chỉ có thế giới đã sụp đổ mới có thể thu hút người cộng hưởng tư duy và đồng hóa tụi mình thôi. Nếu bây giờ họ không nhìn thấy tụi mình, thì…” Khi mọi người đang bận mồm suy đoán về sự thay đổi này, chợt có một nguồn sức mạnh khổng lồ ùa đến và đẩy họ vô lại nhà tù. Đó là nhà tù nơi họ xuyên qua khi tự tử! Lần này không phải họ tự tìm cách trở về, mà là sức mạnh quy tắc của thế giới đã gạt họ ra ngoài! Họ hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của thế giới, cả đám chỉ có thể bị nó đẩy đi thôi. Xuyên qua cổng không gian và thời gian, họ bỗng xuất hiện ở trong một nhà tù. Trong phòng có khá nhiều tội phạm vị thành niên, mười mấy người đột ngột đi vô nhà tù, căn phòng này bỗng trở nên đông đúc. Một đám trẻ vị thành niên ngơ ngốc nhìn hiện tượng lạ trước mắt. “Cậu nhìn thấy tôi không?” Lão Đại xách một đứa trẻ vị thành niên lên và nói. “Được, được chứ! Mấy ông là người gì thế?” Đứa nhỏ này nhìn này đám người quần áo tả tơi, tóc râu dài chấm gót, cả người còn bóc mùi hôi thúi, có vài tên còn có vết thương trên người, sợ tới mức run lẫy bẫy. “Thấy được kìa!” Lão Đại vừa khóc vừa cười, “Mình, tụi mình không bị thế giới gạt bỏ, lần này tụi mình trở về thật rồi!” Mười người ôm đầu khóc rống. Lúc này, một tên giám ngục nhìn thấy hiện tượng quỷ dị trên máy theo dõi vọt vô, nhìn thấy cả đám họ. “Mấy, mấy người là…” Tên giám ngục này làm việc ở trại cải tạo năm đó, biết từng có hai mươi tội phạm vị thành niên tự dưng biến mất ở đây. Hắn có ấn tượng rất sâu sắc về chuyện này, nên lúc này đây, hắn chỉ liếc một cái đã nhận ra đám người Lão Đại! Giữa cảnh tượng ồn ào, đám người Lão Đại hôn mê bất tỉnh. Tên giám ngục vội gọi xe cứu thương, xin chỉ thị của cấp trên rồi đưa họ tới bệnh viện. Người Tổ 0 nghe thấy tin này cũng chạy ào tới, làm quen xong lại có thêm vài người gia nhập. Hi vọng thật sự đã mở ra. Khi đám người Lão Đại bị gạt tới thế giới mới, Thời Trường Phong và Giản Hoài cũng bị lực đẩy tiễn đi. Nhưng họ không trở về thế giới gốc mà lại thế giới khu mua sắm. Lúc này chỉ mới bốn giờ sáng cùng ngày, buổi đấu giá còn đang tiếp diễn. Nhưng một phần quy tắc đã bị Giản Hoài phá hủy, đám khách hàng lý trí hơn nhiều, có nhiều món hàng không ai thèm đấu giá. Thi thể của Bùi Niệm Tư còn đang nằm trên khu ghế lô ở tầng 2, Thời Trường Phong nhìn rồi nói: “Mang xác của gã theo luôn đi.” Thời Trường Phong và Giản Hoài chỉ có thể nghĩ đến một cách để cứu thế giới, đó là đưa người cộng hưởng tư duy tới thế giới đã sụp đổ và khôi phục quy tắc. Một khi quy tắc được trở về chỗ cũ thì sẽ tạo ra lực đẩy, hai thế giới sẽ trở về trạng thái song song và không hợp nhất lần nào nữa. Gần hai nghìn người cộng hưởng tư duy, con đường họ phải đi còn dài lắm. Thời Trường Phong và Giản Hoài nghe theo cách nghĩ cũ và phá hủy quy tắc của thế giới khu mua sắm. Trước đó, Giản Hoài từng lợi dụng năng lượng tàn phá và sống lại để phá hủy một phần quy tắc, giờ phút này thì càng dễ hơn nhiều. Khi quy tắc được thành lập một lần nữa, Thời Trường Phong chợt nói: “Mau mở B-034 ra đi, lỡ đâu cuộc giao dịch của đám người Đan Cô Lan không được hoàn thành sau khi quy tắc bị hủy bỏ thì sao?” Giản Hoài vội mở chiếc túi và thả hai người Đan Bối ra, hai cô ấy từ từ mở mắt, dường như không biết đã có chuyện gì xảy ra. “Mau xuống tầng hầm tìm hai người còn lại đi.” Giản Hoài nói, “Trước khi quy tắc của thế giới được thành lập và gạt bỏ chúng ta, chúng ta nhất định phải tìm ra họ!” “Để tôi đi tìm!” Đan Cô Lan dần tìm lại trạng thái sau khi tỉnh dậy nói, “Sau khi về nhà, mấy cậu phải giải thích tôi nghe cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra đấy.” Đan Cô Lan nhanh chân đi xuống tầng hầm, tìm ra hai người đang ngỡ ngàng khác và dẫn họ lên tầng 1. Lúc này, Thời Trường Phong đã hỏi được Ba Chiêu Đệ nơi cô xuyên tới từ phòng thay đồ. Sau khi tụ hợp, họ nhanh chóng đi vô nhà kho đó. Không đợi họ chủ động rời khỏi thông qua chiếc gương, lực đẩy quy tắc vừa được lập lại của thế giới đã gạt họ ra ngoài. Cả đám xuất hiện trong khu mua sắm. Họ về tới nhà rồi.