#Chương_11 Mấy ngày ở chung, Cố Diễn phát hiện Giang Nguyên là người ôn văn nhĩ nhã, dịu dàng mà mạnh mẽ, có khí chất lãnh đạo. Đối với cậu, Omega duy nhất trong trường, cũng rất chăm sóc, ngoài trừ việc dùng bạo lực để giữ cậu lại. Cố Diễn vui mừng đến phát run: Hắn Beta! Beta a! Cố Diễn: Vậy là cậu có thể thả thính được rồi. Hiếm lắm mới gặp được một trường hợp đạt đầy đủ yêu cầu cùng khẩu vị của cậu. Vậy là Cố Diễn lên kế hoạch tìm bạn đời. #Chương_12 “Cùng ăn cơm không?” Vân Hoàng gõ cửa phòng Cố Diễn hỏi. Bên trong một mớ âm thanh loạn tùng xèo. Qua một lúc cửa phòng mới mở. Cố Diễn ăn mặc như một con công đực tới mùa động đực, cười cười với hắn: “Không được, Giang Nguyên hẹn tôi rồi.” Vân Hoàng ghét bỏ mà liếc mắt, đem cậu đẩy qua một bên, đi vào phòng rồi không khách khí ngồi xuống: “Cho tôi thuốc ức chế.” Cố Diễn: … Cố Diễn khó nhọc nói: “Sao không tự đi mua mà xin hoài vậy?” Vân Hoàng ngạc nhiên nói: “Loại thuốc này nếu muốn là mua được thì tôi việc gì còn hỏi cậu?” Cố Diễn: Cũng đúng. Cậu từ gầm giường lấy ra một cái thùng dụng cụ, mở lấy ra một nửa số ống thuốc đưa cho Vân Hoàng. Chắc trên đời này chỉ có mình cậu là một Alpha tốt bụng đến khủng khiếp, còn cho Omega thuốc ức chế. Cố Diễn nghĩ tới bản thân mà cảm động đến rơi lệ. Vân Hoàng nhận lấy, mắt nhìn chằm chằm rồi mím môi nói: “Ngươi không có giả trang thành Beta, vậy lấy ức chế làm gì nữa” Cố Diễn ngẩn ngơ: Đúng là người gian dối nên không có đường biện hộ. Tại vì cậu là Alpha mà đi giả thành Omega, giờ vào trường với thân phận Omega thì việc gì cần thuốc ức chế. Cố Diễn thể trạng chỉ là một Alpha bình thường. Nhìn kiểu gì thì cũng như một Beta, nhưng so với Omega thì mạnh mẽ hơn. Hai năm trước ở tại học viện Omega, tất cả mọi người đơn thuần chỉ cảm thấy cậu như một tên Omega thô lỗ mà thôi. Cuối cùng, số thuốc ức chế còn lại của cậu bị Vân Hoàng cướp sạch. Lúc đó hắn mới vui vẻ mà rời đi. Cố Diễn đau lòng nghĩ, cùng Omega làm "tỷ muội" làm được đến mức này, trong lịch sử vũ trụ chắc chỉ có cậu mà thôi. #Chương_13 Cố Diễn kinh ngạc phát hiện, Giang Nguyên đưa cậu đến phòng ăn Lam Tinh. Hiện tại là thế kỷ tinh hệ năm thứ 683, Hệ mặt trời từ lâu đã biến mất ở trong lịch sử vũ trụ. Có người trước ngày tận thế ở địa cầu đã thu thập gen thực vật và nhân bản lên tạo ra phòng ăn Lam Tinh. Cố Diễn để tay lên ngực tự hỏi, ngày xưa ở địa cầu đồ ăn ngon vậy sao? So với loại thức ăn không mùi vị hiện tại thì mùi vị đồ ăn ngày trước ngon hơn nhiều. Giang Nguyên thấy cậu nhìn anh có vẻ muốn nói gì đó lại thôi. Anh dừng lại, nghiêng đầu, một đôi mắt xanh ôn hòa nhìn cậu và hỏi: “Làm sao vậy?” Cố Diễn ăn xong chén cơm thì lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng: “Giang tiên sinh, xin hỏi ngài có biết thuốc ức chế bán ở đâu không? Tôi đã đến thời kỳ động dục rồi.” Giang Nguyên nghe vậy, trầm thấp mà cười một tiếng, con mắt màu xanh lam như mặt trời chiếu xuống sóng nước lấp loáng ngoài khơi, rạng rỡ mà chói sáng: “Toàn bộ α-Vega chỉ có một mình cậu là Omega, còn lại đều là Beta. Cậu động dục đối với chúng tôi sẽ không sản sinh ảnh hưởng. Cho nên không cần dùng thuốc ức chế, thứ đó dùng nhiều không tốt cho cơ thể.” Cố Diễn nghẹn họng. Rõ rang Giang Nguyên nói không sai. Nhưng trên thực tế thì cậu là một Alpha, và Vân Hoàng là một Omega. Nếu như cậu phát tình thì có thể sẽ cưỡng bức Vân Hoàng. Thời điểm đó… Cố Diễn lắc lắc đầu, cậu điên rồi mới có thể cùng Vân Hoàng xxyy. Thôi, đi một bước xem một bước vậy. #Chương_14 Thật sự Cố Diễn còn rất đói, lại không thể nói ra với Giang Nguyên, vì cậu đã ăn tám chén cơm. Cậu muốn duy trì hình tượng một Omega tao nhã, nhỏ nhẹ. Cậu khẽ nói: “Cảm ơn Giang tiên sinh đã mời cơm.” Giang Nguyên cười đáp lại: “Khẩu vị của cậu thật tốt.” Cố Diễn thở dài: “Khẩu vị tốt thì cũng chỉ là một Omega bất lực và đáng thương vì không có thuốc ức chế.” Không phải sao… đáng thương, lại nhỏ, lại bất lực, còn có thể bị ăn. Giang Nguyên đỡ trán: “Đi theo tôi. Tôi nhớ là trong cơ giáp có một ít.” “Ngài không phải Beta à? Tại sao lại có thuốc ức chế?” Cố Diễn hơi kinh ngạc. Giang Nguyên nhẹ nhàng trả lời: “Của bạn tôi.” Nha… bạn sao? Là Alpha hay là Omega? Tất nhiên có thể tự nhiên ra vào cơ giáp của Giang Nguyên. Cố Diễn buồn lòng nghĩ và nổi lên ghen tuông khó nói. Đi qua một hành lang dài, Cố Diễn cuối cùng cũng lên được phòng thao tác cơ giáp của Giang Nguyên. “Đây là cơ giáp của tôi, NO. J8.” Giang Nguyên giới thiệu một chút. Cố Diễn: “Hi…” Rõ rang cơ giáp này rất yên tĩnh, không ồn ào như G16. Chưa kể chữ cái viết tắt kết hợp với số thứ tự xếp hạng, là một sự trùng hợp đẹp đẽ. Hệ thống tinh thần của J8 liền sáng lên một cái. Nhưng ánh sáng có vẻ thấp hơn mức bình thường. Cảm giác có vẻ lạc lõng. Cố Diễn nhịn cười, chắc cơ giáp này bị một Beta điều khiển nên không thể phát huy hết khả năng chăng? #Chương_15 Phòng ngủ của Giang Nguyên sao lại khác biệt xa với con người của anh thế. Mọi thứ đơn giản, gạch sứ thượng hạng trơn bóng, đồ dùng thì ít ỏi mà không gian không có chút bụi. Nhìn thế nào cũng không có cảm giác ấm áp. “Để tôi tìm xem thuốc ức chế ở đâu, trong phòng ngủ có vài món đồ, cũng không mất thời gian…” Lời còn chưa dứt, một quả cầu lượng tử tí hon tự dưng bay ra từ góc phòng về phía Cố Diễn. Cậu nhanh chóng lăn hai vòng, thoát được cú va chạm. Chỉ có điều tốc độ không nhanh nên vẫn bị quả cầu làm trầy xướt một bên má, vết thương rướm máu. Cố Diễn lập tức che mặt, nhưng mùi vị ngọt ngào vẫn tràn ra ngoài. Giang Nguyên nhíu mày, ngồi xổm xuống kéo tay áo của cậu lên. “Sao tay lại nhiều vết tiêm thế này”, Cố Diễn bị nhìn chằm chằm nên sợ hãi, bật thốt lên: “Tôi không chơi ma túy!” Giang Nguyên cười khẽ một tiếng. Cố Diễn ngẩng đầu vào đôi mắt của anh. Thấy anh có vẻ tin mình, lại còn tự mình tiêm thuốc ức chế cho cậu. Tim Cố Diễn đập liên hồi dồn dập. Thấy Cố Diễn vẫn còn nằm trên đất không nhúc nhích, Giang Nguyên cười hỏi cậu làm sao vậy. Tiêm thuốc ức chế xong, không sợ giới tính bị bại lộ nên Cố Diễn giả vờ: “Ai nha, em té đau quá, Giang tiên sinh phải hôn thì mới đứng lên nổi.” Giang Nguyên bật cười, kéo ra bàn tay đang che mặt của cậu rồi cúi người hôn lên vết thương, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm láp một chút. Không khí khó xử tràn ngập căn phòng. Cố Diễn lập tức mặt đỏ, cậu vội vã đẩy Giang Nguyên ra rồi trườn lui liên tiếp về phía sau, lắp ba lắp bắp nói: “Bây giờ… ngày hôm nay thật cảm ơn Giang tiên sinh mời cơm. Lại… lại còn cho thuốc ức chế…” Nói xong cũng quay đầu chạy mất. Giang Nguyên không có đuổi theo nhưng trong ánh mặt hiện ra một tia thâm trầm. Anh lấy tay xoa xoa môi mình. Tín tức tố có mùi vị thật ngọt, không sai được, chính là cậu ta, “vị hôn thê bỏ trốn”. Chỉ là… mùi vị ngọt ngào này không cách nào che giấu được là một Alpha thật sự. Giang Nguyên ra lệnh: “J8, lấy máu tiến hành xét nghiệm.” Một quả cầu ánh sáng bay tới trước mặt anh, kề sát miệng anh rồi lập tức thu bay về. Chỉ chốc lát sau, màn hình sáng lên và hiện ra trước mặt Giang Nguyên. Đôi mắt màu xanh lam dường như tối lại. Thay vào đó là vẻ lạnh lung, vô tình. Giang Nguyên đoán rất chính xác. Cố Diễn là giả trang thành Omega. Vị hôn thê này thật thú vị.