Tôi chỉ là harry
Chương 15 : Ngày đầu tiên ở trường trung học forks
Harry cầm thời khóa biểu trong tay,đôi mắt to mê hoặc lườm xuyên qua các tầng dạy học.
A, thật là, sớm biết thế thì đi chung với Emmett luôn cho rồi. Tìm không thấy phòng học!!!
“Hắc.Xin chào.Bạn là học sinh mới sao?”
Harry quanh quẩn trên hành lang, cậu muốn tìm một tấm biển báo giao thông, nhưng hiển nhiên cậu không nhìn thấy. Đúng lúc này, Harry nghe thấy có người chào hỏi với cậu.
“Ân. Đúng vậy. Xin chào.” Harry quay đầu lại, nhìn về phía chàng trai ấy.Cậu ấy có một đôi mắt màu nâu xinh đẹp.
“Tớ là Michelle. Rupees Michelle. Có lẽ cậu sẽ vui khi gọi tớ là Rupees.” Chàng trai mắt nâu nhìn Harry, cậu nháy mắt tỏ vẻ hữu hảo với Harry.
“Ân.Tớ là Harry Cullen. Đương nhiên,cậu cũng có thể gọi tớ là Harry.” Harry có chút xấu hổ nhìn Rupees, nga, tên này làm cho cậu nhớ tới nhiều điều. Nhưng mà cậu vô luận thế nào cũng vô pháp đem chàng trai có khuôn mặt xinh đẹp,hàng lông mi dài này liên hệ.
“Tớ biết cậu là Cullen. Tớ đã gặp qua cậu. Nói thật, cha cậu đúng là một người đàn ông xinh đẹp và có mị lực.” Rupees thao thao kể ra ưu ái của mình với Carlisle.
“Hắc, Rupees, cậu có biết phòng học môn Văn ở đâu không?” Harry cứng ngắc nhìn cậu.
“Đương nhiên, hành lang phía trước, quẹo phải.” Rupees có chút thất vọng nhìn cậu, “Thực đáng tiếc,chúng ta không cùng khóa.Nếu vậy thì chúng ta đã có thể tâm sự về cha cậu nhiều hơn rồi.”
“Ân. Tớ nghĩ tớ phải lên lớp nhanh. Tớ đi trước đây. Hẹn gặp lại.” Harry tạm biệt, chạy nhanh về phía trước.Cậu không thích cái tên vừa thấy mặt đã bàn về Carlisle.
“Có lẽ cậu sẽ nguyện ý ăn cơm trưa chung, Harry.” Rupees hô to với Harry vọi vàng rời đi.Làm không ít người tới vây xem.
“Hô.” Harry rốt cục đi tới phòng học, bằng vào thời tiểu học mà cậu đã trải qua trong bảy năm trước, biểu hiện rất bình thường đi với cuối phòng học,vị trí ngồi ở cuối cùng. Đáng nhắc tới là, Harry thực vui vẻ, trong phòng học chỉ còn một chỗ cuối cùng. Hơn nữa dưới sự thăm hỏi ân cần quan tâm không ngừng của cô giáo đeo một cái kính bự thì đã phun ra một câu, “Thưa cô.Em thật sự không sao.Em rất thích ngồi ở chỗ cuối cùng.”
Sau đó như nguyện ngồi ở chỗ cuối. Thật sự là một buổi sáng kinh tâm động phách a!!!
Harry kéo dài giọng điệu, lấy ra điện thoại, đã lâu không liên hệ với Sirius.
“Sirius.Tôi đang lên lớp.Ở trường Trung học Forks đó. Không biết anh có viết chỗ này hay không?Forks là một thị trấn nhỏ xinh đẹp.Tôi thích nó, thật hy vọng anh cũng có thể đến nhìn xem. Còn có, người nhà của tôi,họ cũng hy vọng được làm quen với anh.Nếu anh nguyện ý,có thể tới Forks làm khách.Tôi sẽ tiếp đãi anh.”
Gửi tin nhắn xong, Harry có chút không yên nhìn lại người nhận, ân, đúng là Sirius. Nhưng mà lúc giáo viên đang đọc bài văn,suy nghĩ của Harry lại bay đi.
Cái người kêu Rupees kia, thế nhưng lại có ý với Carlisle. Nga, không,cậu ta nhất định là đã bị Carlisle mê hoặc. Không biết Carlisle có thích cậu ta hay không. Nói thật,Rupees xác thực nhìn rất được. Không được, mình phải nói với Carlisle,bảo y phải cẩn thận một chút.Không thể cho Rupees câu dẫn Carlisle đi.
Nói là làm liền, Harry lại lấy điện thoại ra, “Carlisle.Hôm nay ta quen một người bạn mới.Cậu ta vừa thấy thì đã nói về ngươi với ta rồi.Cậu ta hình như có ý đồ gì đó với ngươi.Nếu ngươi thấy cậu ta thì phải cách xa cậu ta một chút, đúng rồi tên của cậu ấy là Rupees Michelle.” Harry nhìn kỹ lại chút, sau đó chêm thêm một câu, “Nhìn đi,ta đã nhớ kỹ tên người ta giúp ngươi rồi. Ngươi phải báo đáp ta!!!”
Harry cẩn thận đọc tin nhắn mình viết, rồi vừa lòng nhấn gửi đi.
Khi Carlisle đang ngồi ở văn phòng mình đọc ca bệnh mà y tá mới đem vào, di động đột nhiên vang.
Carlisle lấy ra, trên mặt lập tức hiện ra tươi cười. Harry thật đúng là đáng yêu.
“Tốt, ta đã biết. Cám ơn ngươi Harry. Ta sẽ cách xa chàng trai này một chút.Vậy thì ngươi muốn quà gì đây?” Carlisle gửi tin nhắn đi, khóe miệng vẫn mang theo mỉm cười. Quả nhiên Harry rất để ý mình,chỉ là em ấy không ý thực được thôi.
Y tá phụ trách ca bệnh tiến vào lần nữa liền thấy nụ cười ôn hòa của Carlisle, sau đó trên mặt lập tức đỏ ửng, nghe nói bác sĩ Cullen chưa kết hôn.
Carlisle đương nhiên không biết suy nghĩ của vị y tá này, nhưng y đã sớm quen với việc mọi người mê luyến tướng mạo của y rồi.
“Quà?” Harry cúi đầu, cau mày, muốn quà gì nhỉ?
“Cậu Harry Cullen. Mời cậu trả lời vấn đề này.Nhà văn đại biểu cho văn học thời kì văn hóa phục hưng là ai?”
Éc ô......
Khi tới giờ cơm trưa, Harry đương nhiên không ăn chung với Rupees,bây giờ cậu đang ngồi trên xe của Edward chuẩn bị về nhà. Harry bụm mặt,chuyện sáng hôm nay đúng là không thể chịu nỗi.
“Hắc. Harry,sắc mặt của cậu không tốt lắm.” Edward quan tâm hỏi Harry, “Phải biết rằng,đi học mà không trả lời được câu hỏi thì không có gì đâu?”
Mặt Harry lập tức đỏ lên, quả nhiên,cậu đã quên đi năng lực đọc suy nghĩ của Edward.”Nga.Edward.Đó thật sự là mất mặt.”
Edward cười cười, nhưng không nói gì.Anh cũng không am hiểu việc an ủi người khác,đây vẫn nên giao cho Carlisle xử lý đi.
Lúc Harry về nhà,Esme và Carlisle đều không có ở nhà.
“Edward,sao trong nhà không có ai?” Harry có chút nghi hoặc.
“Esme với Carlisle đang làm việc.Lát nữa sẽ về.Cậu có muốn đi tắm rửa thả lỏng một chút hay không.” Edward nhìn thần sắc có chút mệt mỏi của Harry.
“Ân,tôi cũng nghĩ vậy.Vậy tôi đi tắm.” Harry đi được hai bước, phát hiện bọn Emmett còn chưa trở về, “Có lẽ cậu có thể đáp ứng tôi không được kể chuyện kia cho người khác nghe.” Harry trừng mắt mắt nhìn Edward.
“A. Này thôi.” Edward không trả lời mà là lấy tốc độ cực nhanh của vampire chạy tới phòng mình.
“Nga, Edward, cậu thật sự là rất đáng giận.” Harry căm giận dậm chân một cái,đi về phòng mình. oOo
“Ngài là ngài Sirius Black?”
“Đúng vậy,thưa ông.Lúc trước tôi đã phát bưu phẩm cho ông, không biết ông có nguyện ý mướn tôi hay không?” Sirius nho nhã hữu lực trả lời.
“Đương nhiên.Ngài Black. Ngài nguyện ý đi vào nhậm giáo trường Trung học Forks chính là vinh hạnh của chúng ta. Nhưng không biết, lấy tư lịch của ngài, vì sao lại tới chỗ chúng ta,ngài biết là Forks có phần nhỏ bé mà.” Ông hiệu trưởng uyển chuyển biểu đạt nghi vấn của mình cùng với cự tuyệt thản nhiên, thích của Sirius, ông đã sớm rõ,trong giới giáo dục không phải là bí mật của bí mật.
“Ông biết là cha tôi có chút nghiêm khắc. Cho nên tôi nghĩ chỗ này cách xa ông ấy một chút.” Sirius bịa một lời nói dối thích hợp. Đương nhiên, lúc trước chúng ta không nói qua, cha của Sirius cũng là một vị nhân vật rất giỏi.
“Nga, được rồi, tôi đương nhiên nguyện ý giúp đỡ ngài, hoan nghênh vào Trung học Forks.” Hiệu trưởng rốt cục bách vu áp lực,cho Sirius ở lại. Ai cũng không muốn nghĩ lúc vị lão tiên sinh kia tâm huyết dâng trào tìm con, phát hiện con mình bị người khác đuổi đi.Vậy thì hiệu trưởng như ông cũng coi như hết.
“Cám ơn ông, ngài hiệu trưởng.” Sirius vui vẻ bát tay với hiệu trưởng. Quả nhiên lão cha vẫn là dùng tốt nhất a.
Sirius đi ra khỏi trường Trung học Forks, liền mở Rolls-Royce của hắn ra về căn nhà mình mới mua ở Forks. Biệt thự nhỏ hai tầng, đương nhiên là nhỏ hơn so với số 12 quảng trường Grimmauld
“Ha, tôi nói. Cậu vẫn đi theo tôi?” Sirius từ trong xe đi ra, liền thấy một chàng trai cũng chui ra từ trong xe.Chàng trai này chính là Rupees.
“Tôi thấy hứng thú với anh.” Rupees không chút nào che dấu suy nghĩ của mình, “Anh là giáo viên?”
“Đương nhiên.” Sirius nhìn Rupees.”Muốn vào nhà tôi ngồi không?”
“Đương nhiên.” Rupees khóa kỹ xe, đi tới trước người Sirius, “Thầy,thầy ăn cơm chiều sao?Em nghĩ chúng ta có thể cùng nhau.”
“Nga,đó là một chủ ý không rồi. Nhưng thầy nghĩ chúng ta phải rõ ràng.Đây chỉ là chơi đùa mà thôi.” Sirius dựa vào cửa xe nhìn cậu.Trong lòng hắn không quá thích người này, nhưng nhìn khuôm mặt xinh đẹp của cậu, hắn không ngại bồi cậu một đêm.
“Nga. Tốt.Thầy.Em là Rupees Michelle.Còn thầy?” Rupees hỏi lấy lòng, ngoại trừ Carlisle kia, cậu thích nhất là người đàn ông trước mắt này. Vừa ra khỏi trường liền lái xe canh hắn.
“Sirius Black. Đương nhiên,tôi càng thích em gọi là thầy Black.” Sirius lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà, “Vào đi. Tiểu Rupees.Tôi nghĩ chúng ta sẽ có một buổi tối tốt đẹp.”
(Ellie: không thể không nói,mình thật sự thích cách chủ động của Rupees) oOo
“Harry. Ta vào đây.” Carlisle gõ cửa, nói xong, y mở cửa đi vào.
“Harry.Ngươi ở đâu?” Carlisle vào phòng ngủ thì không thấy Harry đâu.
“Ta ở đây này Carlisle.” Harry ngẩng đầu lên,từ tiếng nói của Carlisle mà nhìn lại.
Harry ngồi dưới đất, nhìn sách giáo khoa cậu đang cầm, gần như lui thành một cục nhỏ, Carlisle cười cười, đi qua, “Chăm chỉ thế?”
Harry mày mặt ê chề nhìn Carlisle, “Edward không nói cho ngươi sao?”
Carlisle cười cười, “Đúng vậy, cậu ấy nói.Cậu ấy muốn ta vào an ủi ngươi. Bởi vì ngươi trở về tới giờ vẫn chưa đi ra,cậu ấy cảm tấhy cậu ấy đã chọc ngươi giận.” Carlisle ngồi xuống bên cạnh Harry, mắt nhìn sách của cậu, “Văn học.”
“Nga.Carlisle, ta không giận, chỉ là đây thực dọa người a.” Harry uể oải cực kỳ, trước kia lúc ở Hogwarts, tuy cuối cùng cũng bị trừ điểm, nhưng mình học vẫn tốt lắm.
“Này không quan hệ. Ngươi có biết, bọn Edward đã học hơn trăm năm rồi, hơn nữa có vài phần lịch sử họ đã trải qua. Phải biết rằng, mấy cái đó ngươi chưa học qua.Đây không phải là do ngươi sai.” Carlisle ôn thanh an ủi cậu.
“Nga, Carlisle.Xin lỗi,làm người lo lắng.” Harry áy náy nhìn thoáng qua Carlisle, “Ta chỉ muốn cố gắng hơn chút thôi.”
“Đương nhiên.Đây là không sai.” Carlisle xoa đầu Harry, đứng lên, y muốn đi thay đồ,tây trang không thích hợp để mặc ở nhà.”Đã nghĩ xong muốn quà gì chưa? Harry.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
208 chương
111 chương
76 chương