Tôi chỉ là harry
Chương 12 : Ma lực ám muội trở về
“Không, Carlisle, không, con với hắn là bạn bè.” Tình tự của Harry dần ổn định lại, cậu biết nếu mình không nói với Carlisle thì mình sẽ thật sự mất đi Sirius.Bởi vì cậu không muốn rời khỏi nhà Cullen.
Carlisle không nói gì, Harry sợ hãi sự yên lặng này, cậu sợ Carlisle sẽ cự tuyệt nói chuyện với cậu. Hơn nữa Carlisle cũng không ngẩng đầu nhìn cậu, cậu không thể tìm được cách làm Carlisle nhìn về phía mình. Harry quỳ gối trước mặt Carlisle, lấy một loại tư thái nhỏ bé tuyết đối khẩn cầu y, cậu ngẩng đầu nhìn Carlisle, “Cậu Carlisle.Cầu xin cậu.” Cậu cầm lấy tay Carlisle.
Harry không rõ phản cảm của Carlisle với Sirius đến từ đâu, cậu cũng không hiểu được tại sao thái độ của y lại kiên quyết như thế,vả lại tất cả của mình như bị y dắt đi hết.Cậu không muốn thế.
“Xin cậu.Cầu xin cậu.” Harry không muốn mất đi gửi gắm này của Sirius, cậu khóc. Ánh mắt chứa lệ rốt cục cũng không chịu nỗi sức nặng của nước mắt mà tuôn trào.
Carlisle nhìn Harry, cậu như một con mèo nhỏ, quỳ gối trước mặt mình,cầu xin mình.
“Tại sao lại để ý hắn như thế? Cậu cho rằng con chỉ vừa mới quen biết hắn.” Carlisle tận lực làm cho ngữ khí của mình ôn hòa, y không muốn kích thích cậu nữa.
“Bởi vì. Bởi vì.” Harry không muốn nói ra, cậu không muốn nói cho y, đó là nơi mềm mại nhất trong lòng cậu, cậu không muốn chạm vào nó, “Bởi vì,hắn giống cha đỡ đầu của con.” Harry cúi đầu kể ra tưởng niệm của mình với cha đỡ đầu.
Harry cúi thấp đầu làm cho Carlisle chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Harry, “Cha đỡ đầu?”
“Ân.Nơi hắn ở giống như cha đỡ đầu, hơn nữa họ cùng một cái tên, bộ dạng dường như cũng giống y hệt nhau. Chỉ là họ không phải cùng một người.” Harry dùng một khẩu khí hoài niệm mà Carlisle chưa từng nghe qua, hơi thở tang thương thở kể ra, “Hắn trẻ hơn cha đỡ đầu nhiều.”
Harry dùng sức nắm lấy tay Carlisle,cái tay lạnh băng kia phảng phất như có thể đem đến cho cậu một sự động viên thật ấm áp, “Cha đỡ đầu vì con mà chết.” Nước mát Harry rơi trên tay Carlisle, “Con chỉ đi để thử vận may mà thôi.Con không nghĩ tới lại gặp người đó.”
“Xin lỗi,lúc trước đã nói dối cậu.” Sau đó Harry ngẩng đầu, nhìn ánh mắt màu vàng kim của Carlisle, “Xin cậu,Carlisle, con chỉ muốn cùng hắn làm bạn.” Harry cắn môi, nhanh nhìn chằm chằm Carlisle, không buông tha bất cứ cảm xúc nào trong mắt y, “Con cam đoan, sẽ không bao giờ … nói dối với cậu nữa. Cậu đừng đuổi con đi, được không?” Harry thấp giọng cầu xin.
Cho dù là cùng dì dượng sống cùng 11 năm, cậu cũng không như thế,ăn nói khép nói như thế. Một khi cảm nhận ấm áp gia đình, cậu cũng không bỏ đi, cũng không muốn buông ra, cho dù chỉ mới ở chung có vài ngày. Cái đó không giống với nhà Weasley, tuy nó rất ấm áp nhưng lại không thuộc về mình. Nhưng mà nhà Cullen,nơi đó có vị trí của mình. Harry không muốn buông tha.
Cậu không biết Carlisle bảo cậu nhất định phải lực chọn giữa Sirius với nhà Cullen thì cậu sẽ làm sao? Nhưng cậu thật sự có thể sẽ buông tha cho Sirius không phải là cha đỡ đầu kia.
Cậu sợ hãi chờ quyết định của Carlisle, “Xin cậu.” Harry lay động tay Carlisle rất nhỏ, thanh âm nho nhỏ nói.
“Xin lỗi. Harry, cậu không nên làm con khóc.” Ngón tay lạnh lẽo của Carlisle lau đi nước mắt vì y trên khuôn mặt Harry, “Cậu không thể cướp đi tưởng niệm của con đối với cha, không phải sao?”
Harry vui mừng nhìn Carlisle, cặp mắt nai con ướt sũng tròn tròn kia nhìn y, mỗi một cái lỗ chân lông đều nói với Carlisle rằng cậu đang rất vui.
“Như vậy, cậu nghĩ nếu như con nguyện ý, có thể giới thiệu hắn cho cậu, được không?”
Harry biết đây là Carlisle đang nhượng bộ, vô luận thế nào, đối với Carlisle mà nói thì người nhà là quan trọng nhất.Đây cũng là nguyên nhân mà y nhượng bộ.
“Cám ơn cậu, Carlisle.” Harry trực tiếp bổ nhào vào lòng Carlisle, dùng sức cọ xát ngực Carlisle, lấy điều này để thể hiện lòng biết ơn và sự vui sướng của mình.
“Carlisle,không có xác định hắn sẽ gặp cậu đâu nha. Bởi vì hắn dường như không thích con cho lắm.” Harry có chút rầu rĩ oa trong lòng Carlisle. Cái ôm của cha, đây là cảm giác được cha ôm sao?(Ellie:Tiểu H,pé hiểu sai rồi nha) Harry kích động hô trong lòng. Còn có người nguyện ý nghe mình oán giận,chia sẻ nỗi buồn với mình. Harry lại ngẩng đầu nhìn dung mạo trẻ tuổi của Carlisle, cậu không phủ nhận,lúc trước cậu gọi cậu Carlisle là cố ý chọc giận y.Sau khi cẩn thận quan sát y, cậu thừa nhận đừng thấy sự anh tuấn của y mà khinh thường tuổi tác.
Nhưng mà giờ phút này, Harry thật sự muốn gọi y là cậu. Cậu không muốn bỏ qua luyến tiếc yêu thương của Carlisle với mình.
“Harry.Con phải cam đoan với cậu,tình cảm con đối với hắn chỉ là tình cha con.” Carlisle ôm Harry, chưa từng nghĩ tới sẽ được ôm một lần như vậy, thế nhưng chính là Harry chủ động. Cho dù động cơ của Harry đơn thuần đến nỗi không thể đơn thuần hơn nhưng vẫn làm y vui vẻ.
Harry lập tức phân khoảng cách với Carlisle, nhìn y thề son sắt, “Đương nhiên! Sirius vĩnh viễn là cha đỡ đầu của con.”Ánh mắt nai con ướt sũng kia lóe ra ánh sáng, vô cùng chân thành làm người ta không thể không tin.
Carlisle thở dài, thả lỏng một chút. Nhưng mà ai cũng không thể cam đoan rằng tâm tư của Harry sẽ không thay đổi, không phải sao? Quả nhiên,người nào theo đuổi một đứa ngốc đúng là mệt mỏi. Cho dù là vampire cũng thấy mệt chết đi được. oOo
Toàn bộ nhóm Cullen nghe lén Carlisle và Harry nói chuyện ngồi trong phòngkhách, vì câu nói cuối cùng của Harry mà thoải mái thở phào nhẹ nhõm.
Edward nhún vai, “Đúng là không nghĩ tới,dĩ nhiên lại là cha đỡ đầu.”
Alice không chịu thua lầm bầm hai tiếng, “Tôi dám nói,tên Sirius kia có ý đồ với Harry. Tôi thấy được,tôi thấy hắn hôi Harry.”
Alice nói xong câu đó liền phát hiện tất cả mọi người đều nhìn nó, Esme ngẩng đầu nhìn lên lầu, aizz, mọi người lại thở dài.Carlisle,cha phải thu phục Harry nhanh lên.Trái tim của chúng con đều phải nhảy lên rất nhanh đây. oOo
“Được rồi, Harry. Cậu nghĩ con cần đi ngủ.” Carlisle dẫn đầu đứng lên, vươn tay mời Harry đứng lên. Harry lập tức nhảy lên trên người Carlisle, “Cõng con,cõng con.Carlisle,cậu vừa làm con khóc.”
“Nga, được rồi.Hoàng tử bé của cậu.” Carlisle cười cười, cõng Harry đến phòng ngủ.
Đi vào phòng ngủ, Carlise đặt Harry trên giường, sau đó kéo ghế ngồi đối diện cậu, “Cậu nghĩ trước khi con tắm.Cậu muốn nói một chuyện với con.”
“Ân. Được.” Harry nhu thuận gật đầu, sau đó ngồi trên giường.
“Ngày mai cậu muốn dẫn tụi con đến trường báo danh.” Carlisle thấy vẻ mặt Harry nháy mắt héo đi.
“Con không muốn đến trường.Carlisle.” Harry nhỏ giọng nói.
“Đến trường, ít nhất con cũng sẽ không gửi tin nhắn tới điện thoại của cậu.” Carlisle thấy ánh mắt Harry có chút sáng lên.
“Nhớ rõ là sáng sớm mai. Không được ngủ tới giữa trưa.” Carlisle nói xong, khẽ hôn lên trán Harry một cái, “Hôn ngủ ngon.”
Sau đó Carlisle thấy mặt Harry có chút xấu hổ, nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn trên mặt Carlisle, “Ngủ ngon, Carlisle. Còn có,con không muốn gọi cậu là cậu đâu.Con cũng không muốn gọi bọn kia là anh chị.” Tiếng nói của Harry không có độ hữu lực, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dùng hết toàn lực, hô một câu, “Con là người lớn.Con chỉ kêu Esme là mẹ thôi.” Sau đó năm xuống gường, không chịu lộ mặt ra.
“Ha ha.” Carlisle cười khẽ, “Được,tất cả tùy con.”
*Ellie chú: vì tới đây bạn Harry sẽ không kêu Carlisle là ‘cậu’ nữa nên mình cũng sẽ đổi cách xưng hô thành ta – ngươi.
Sau khi Carlisle đóng cửa rời phòng, Harry trộm ngẩng đầu lên, phát hiện Carlisle quả nhiên đi mất rồi lộ ra thần sắc uể oải.
Đi vào phòng tắm, Harry chậm rãi cởi quần áo, đem mình đặt trong bồn tắm lớn tràn ngập nước ấm, cảm thụ dòng nước ấm áp bao vây lấy mình, giống như về tới cơ thể mẹ.Tâm tình yên lặng làm cậu tự hỏi.Cậu cúi đầu đặt cằm lên đầu gối, hai tay ôm lấy đầu gốc, ngơ ngác nhìn nước.
Harry không rõ cảm nhận giờ phút này, cậu chỉ biết là cậu muốn ở lại nhà Cullen, cậu cũng muốn có quan hệ thân thiết với Sirius,cậu muốn có bạn.Cậu phát hiện mình trở nên tham lam, cũng càng ngày càng không giống chính mình. Không biết nếu là giáo sư Dumbledore thì sẽ nói gì nhỉ, “Harry,con nên học cách tự mình trưởng thành đi. Đúng không? Kỳ thật,thầy thấy con đã sớm lớn lên.Chỉ là con không muốn thừa nhận mà thôi. Được rồi, đừng uể oải.Có muốn hai con gián đôi hay không.” Harry giống như thấy giáo sư Dumbledore hòa ái, hai mắt mơ hồ. Dần dần nhỏ giọng khóc lên, cũng có thể nói là khóc không tiếng động.
Tình tự không xong bắt đầu lan tràn, Harry cảm thấy xung quanh có chút không bình thường, khi cậu nâng đầu đang chôn giữa đầu gối lên,cậu đã thấy một chuyện mà mình nằm mơ cũng không mơ được.
Ma lực của cậu đã trở lại, ít nhất một bộ phận rất ít đã trở lại.Cậu thấy giọt nước nho nhỏ kia bay trước mặt mình,dường như khoe với mình nó có thể tùy ý vũ động. Harry biết đó là ma lực dao động, đúng vậy, là ma lực dao động.
Cậu vui vẻ nhảy dựng lên. Sau đó cậu chạy ra khỏi phòng tắm, muốn cùng nhóm Cullen chia sẻ giờ phút kích động này với mình.Rồi rất tự nhiên,cậu chạy vào trên người Carlisle đang muốn tặng sữa cho cậu.Sữa màu trắng vung lên toàn thân hai người.
Đương nhiên là bạn biết,giờ phút này Harry cũng chưa mặc gì cả,chính cậu ấy cũng quên.
Carlisle chỉ cảm thấy y sống hơn 300 năm, lần đầu tiên bắt đầu không tin hai mắt của mình.Màu sữa trắng kia trộn lẫn với bọt nước chưa khổ trên người Harry, từ trên người cậu chảy xuống, tràn ngập hương vị hấp dẫn,cặp mắt màu xanh biếc tinh thuần giờ phút này tràn ngập kích động.
“Carlisle, ta, ma lực của ta đã trở lại.” Harry ôm Carlisle, hơn nữa còn muốn quấn trên người y.Cậu không biết nên nói ra vui sướng của mình như thế nào.Cái cảm giác mất rồi có lại đúng là quá tuyệt vời.
“Carlisle, ta muốn nói cho bọn mẹ Esme,họ nhất định sẽ rất mừng.Alice nhất định sẽ muốn ta biểu diễn cho nó xem.” Harry kích động đến mặt đỏ tai hồng, lớn tiếng nói với Carlisle rồi muốn rời phòng tìm nhóm Cullen.
Carlisle dừng cậu lại, “Ngươi thật sự muốn cứ vậy mà đi ra ngoài sao?” Carlisle cố ý đem ánh mắt nhìn xuống. Đó là sắc hồng chưa bao giờ trải qua, màu sắc làm người ta tâm động
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
208 chương
111 chương
76 chương