Tôi chạy trốn cùng người tình
Chương 42
Đường Sĩ Trạch: “Anh không muốn làm ba em”
Hứa U cảm thấy sở thích của anh quả là thanh cao một cách kỳ lạ.
Cô không chút để ý nói: “Anh gọi em là ba cũng được.”
Đường Sĩ Trạch: “…”
Anh cảm thấy hít thở không thông.
Khuỷu tay Đường Sĩ Trạch chống trên bàn làm việc, ánh mắt thật sâu ngửa đầu nhìn Hứa U.
Anh phán đoán nửa ngày, đoán ra khi nào Hứa U ghi âm, hẳn là trong bữa tiệc lần đó anh bị rượu pha thuốc chuốc say.
Đường Sĩ Trạch: “Anh chỉ nghĩ là em lấy hết tiền và thẻ của anh, đã rất đê tiện rồi. Nhưng mà là anh khuyết thiếu sức tưởng tượng, không nghĩ em có thể đê tiện tới mức độ này.”
Anh nói như vậy Hứa U liền không cao hứng.
Hứa U nói: “Đây chính là lời anh nói ra trước mặt em đấy, anh muốn nhục nhã em, em giấu đến bây giờ, dễ dàng sao? Cứ như người được lợi là em ấy.”
Hứa U đến gần bàn làm việc, tay chống ở trên bàn.
Cách một cái bàn, cô xúi giục chồng trước của mình: “Loại đàn ông như lão già giống anh, không phải đều nuôi một hai cô tình nhân bên người sao? Em tuổi trẻ mỹ mạo, vừa lúc để cho anh làm bẩn cũng được.”
Ngón tay cô câu lấy cằm anh, móng tay đỏ tươi nhẹ nhàng vuốt ve trên cằm anh.
Cô khom lưng, như một dòng sông uốn lượn, tươi mát vũ mị. Tóc dài nhẹ rũ, bàn tay nho nhỏ vuốt ve mặt anh, một đôi mắt sáng ngời, thần thái nhẹ cong. Cứ liên tục không ngừng như vậy, câu mất tâm hồn người ta.
Đường Sĩ Trạch: “Loại đàn ông như lão già? Vợ trước, anh cùng lắm cũng chỉ lớn hơn em vài tuổi thôi.”
Hứa U ném cho anh một cái nhìn quyến rũ: “Nghe trọng điểm lời nói đi chồng trước.”
Đôi mắt Đường Sĩ Trạch trở nên sâu hơn, anh khẽ cười, duỗi cánh tay tới bắt lấy cô, nói: “Trọng điểm là eo em?”
Hứa U trốn.
Cô lời lẽ chính đáng đẩy tay anh ra: “Hiện giờ em còn chưa bị anh bao, cảm ơn.”
Đường Sĩ Trạch: “…”
Anh nhịn không được cười.
Anh nói: “Được rồi, ghi âm của anh cũng ở trên tay em, việc này anh cũng không mệt. Anh thế nào cũng không sao cả. Nhưng mà em thì sao, vợ trước? Em tự hạ thân phận làm gì?”
Hứa U thở dài.
Hứa U nhu nhược đáng thương: “Em phá sản, nghèo á.”
Cô lại lần nữa phóng điện về phía anh, nhìn anh mị hoặc, nửa thật nửa giả: “Em đang trả thù anh đấy. Không phải anh nói có thể bao nhiều lần em sao? Em cho anh bao em thử xem sao. Chồng trước, anh lấy đi công ty của em, không phải nên bồi thường em sao?”
Đường Sĩ Trạch kinh ngạc.
Anh nghiêm túc nói: “Anh không nghĩ tới bồi thường em chính là muốn bao em.”
Hứa U cười tủm tỉm: “Vậy bây giờ anh có thể nghĩ rồi đấy.”
Đường Sĩ Trạch cúi đầu, như suy tư gì mà nhìn cô.
Hứa U thu vẻ cợt nhả của chính mình, nghiêm túc nói: “Anh bao em, em lập tức có thể ký tên đồng ý anh thu mua, nhưng anh nhất định phải đối xử tử tế với ‘Doanh Đạt’ của em.”
Đường Sĩ Trạch nhìn cô hồi lâu.
Anh nói: “Anh không tin được em.”
Hứa U: “Có thể ký hợp đồng.”
Đường Sĩ Trạch gật đầu.
Anh lại nói: “Em xác định em sẽ ngoan ngoãn để anh bao, mà không phải chỉ là bao trên danh nghĩa rồi lại vênh mặt hất hàm sai khiến anh? Anh không muốn tiêu tiền mời một tôn Phật về ở nhà anh.”
Hứa U nói: “Em bảo đảm, em nhất định sẽ nghiêm túc học tập làm thế nào để trở thành tình nhân bé nhỏ của anh.”
Cô lại giả vờ đáng thương: “Chỉ cần mỗi tháng anh bố thí cho em một ít tiền, để em trả nợ là được.”
Đường Sĩ Trạch kinh ngạc: “Em còn thiếu nợ?”
Hứa U trắng mắt liếc anh.
Cô nói: “Vô nghĩa! Em không nợ, nếu nợ em có thể giữ được ‘Doanh Đạt’ lâu như vậy sao?”
Bàn tay Đường Sĩ Trạch vung lên: “Anh trả nợ cho em!”
Hứa U thâm tình nhìn anh: “Chồng trước anh có tiền như vậy, em nhất định phải ăn vạ anh không bỏ!”
—Nói xong việc này, hai công ty bắt đầu giao tiếp, lúc sau Hứa U tuyên bố phá sản, Đường Sĩ Trạch thu mua, hai bên ký tên. Cổ phần của hai bên công ty trên trình độ nhất định đều bị dao động, nhưng những cái này Hứa U đều không quan tâm.
Biệt thự cao cấp mà Đường Sĩ Trạch đang ở hiện nay cách “Quang Hòa” tương đối gần, sau khi Hứa U nói chuyện xong xuôi với anh, liền bao lớn bao nhỏ dọn đến chỗ anh ở.
Đường Sĩ Trạch tấm tắc, thưởng thức một chút Hứa U xách theo bao lớn bao nhỏ, này nơi nào là một người phụ nữ có tự giác phải bị người bao.
Trong lòng anh cảm thấy thú vị, muốn xem xem vợ trước của anh muốn chơi trò mèo gì.
Hơn nữa nói thật, anh cũng không thiếu chút tiền này.
Hai người tìm luật sư, nghiêm túc ký hợp đồng.
Vị luật sư này lúc trước từng vì đôi vợ chồng trước này xử lý thoả thuận kết hôn, công chứng tài sản trước hôn nhân, thoả thuận ly hôn, đôi vợ chồng trước này vô cùng tin cậy anh ta, lần này anh ta lại tới xử lý loại hợp đồng này cho bọn họ.
Mặc kệ trong lòng thấy “đậu má” như thế nào, bên ngoài luật sư vẫn vô cùng chuyên nghiệp.
Luật sư: “Cái gì bao với không bao, trên pháp luật đều sẽ không thừa nhận. Tôi sẽ trực tiếp viết Hứa tiểu thư tới làm trợ lý sinh hoạt cho Đường tiên sinh là được. Điều khoản liền dựa theo hai người đã thoả thuận, được chứ?”
Đôi vợ chồng trước này tỏ vẻ không thành vấn đề.
Khi kiểm tra hợp đồng, Hứa U do dự một chút, cúi người hỏi Đường Sĩ Trạch: “Chồng trước, chúng ta có cần đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ không?”
Đường Sĩ Trạch ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cô.
Anh nghiêm túc nói: “Đương nhiên cần thiết. Anh đặc biệt sợ vợ trước em trong khoảng thời gian này mắc phải căn bệnh kỳ quái gì truyền cho anh.”
Hứa U yên tâm: “Ấy, thật tốt, em cũng sợ chồng trước anh bị căn bệnh gì không sạch sẽ đấy.”
Luật sư ở bên cạnh nghe xong nửa ngày.
Lúc này rốt cuộc nhịn không được, tâm tình phức tạp mà chen vào nói: “Hai người vẫn thú vị như vậy. Tôi nhớ trước kia khi hai người kết hôn, đều đặc biệt coi trọng… vệ sinh cá nhân.”
Đường Sĩ Trạch cùng Hứa U song song ngẩn ra, đều lâm vào trong hồi ức quá khứ.
—Khi Hứa U học đại học, tuy rằng lỡ mất bạch nguyệt quang Cao Thạc của chính mình, nhưng không tỏ vẻ cô đối với Cao Thạc nhớ mãi không quên, thủ thân như ngọc.
Cô nên có bạn trai vẫn có bạn trai.
Mà Đường Sĩ Trạch, theo Hứa U biết, người theo đuổi Đường Sĩ Trạch đặc biệt nhiều.
Như Dư Nhược Nhược, mỗi ngày đều ở cạnh Hứa U nói về Đường Sĩ Trạch.
Hơn nữa Dư Nhược Nhược và Đường Sĩ Trạch cũng có duyên phận. Sau khi tốt nghiệp Dư Nhược Nhược vào “Quang Hòa”, không quá hai năm, sau khi Đường Sĩ Trạch về nước đã bị “Quang Hòa” chọn làm CEO, thành người lãnh đạo trực tiếp của Dư Nhược Nhược.
Đây là duyên phận lớn đến mức nào chứ!
Nhưng mà Dư Nhược Nhược chú định không theo đuổi được Đường Sĩ Trạch.
Bởi vì Đường Sĩ Trạch là con trai độc nhất trong nhà, nhất định phải tiếp thu liên hôn gia tộc.
Đối với chuyện Đường Sĩ Trạch, Hứa U chưa bao giờ xem trọng, nhưng mà ông nội cô nói người này rất có tiền đồ, nhất định bắt cô phải gả. Hơn nữa ba mẹ Hứa U còn chưa bắt đầu tiếp quản tài sản trong nhà, Đường gia vẫn rất xem trọng con dâu là Hứa U này.
Hai bên đều thực vừa lòng đối với hôn sự này.
Dưới loại không tình nguyện này, Hứa U cùng Đường Sĩ Trạch xem mắt một lần.
Anh không lọt vào mắt cô.
Chờ mong anh phản bác trong nhà liên hôn.
Không nghĩ tới anh lại không phản đối.
Hôn sự liền định ra.
Trước khi kết hôn, hai người liền ước định tài sản cũng như các phương diện khác, chế định đến đặc biệt kỹ càng tỉ mỉ.
Trừ cái này ra, Hứa U lén lút tới tìm Đường Sĩ Trạch, ra oai phủ đầu với anh.
Cô vô cùng nghiêm túc, muốn anh tới chỗ bác sĩ tư nhân của cô, lại lần nữa nghiêm túc làm một lần kiểm tra sức khoẻ.
Hứa U thực nghiêm túc: “Đường tiên sinh, em biết yêu cầu quá đáng này của em khá hà khắc. Nhưng mà bên cạnh anh luôn có một đống phụ nữ theo đuổi, em thật sự rất sợ anh nhiễm Hiv, lây bệnh cho em.”
Hứa U buồn rầu: “Dù sao em cũng thật sự thiệt tình yêu thương sinh mệnh, không muốn chết sớm.”
Đường Sĩ Trạch nhìn người vẫn còn mang vẻ mặt học sinh này thật sâu, cô vợ nhỏ tương lai mới vừa ra vườn trường đã phải kết hôn.
Trái tim anh mềm nhũn, đồng ý tới bác sĩ tư nhân của cô làm kiểm tra sức khoẻ kỹ càng tỉ mỉ một lần nữa.
Hứa U nhận được báo cáo kiểm tra sức khoẻ của anh, sau khi lẩm nhẩm lầm nhầm thật lâu cùng bác sĩ tư nhân của mình, yên tâm ra tới, nói lời cảm tạ với Đường Sĩ Trạch.
Đường Sĩ Trạch ngồi ở trên sô pha chậm rì rì mà cài cúc áo, nâng mắt nhìn cô, sóng mắt ôn nhu: “Không có việc gì, em yên tâm chúng ta mới có thể không có khúc mắc trong lòng mà kết hôn.”Ánh mắt Hứa U ôn nhu mà kinh hỉ nhìn anh.
Không nghĩ tới chồng sắp cưới của cô thông cảm cho cô như vậy.
Khá là cảm động.
Sau đó Đường Sĩ Trạch ôn nhu nhìn cô nói: “Hứa tiểu thư như vậy, cũng khiến anh thả lỏng. Bởi vì anh cũng có một yêu cầu quá đáng, muốn Hứa tiểu thư phối hợp.”
Anh thở dài: “Anh cũng sợ Hứa tiểu thư nhiễm bệnh giang mai, lây bệnh cho anh.”
Hứa U: “…”
Đường Sĩ Trạch cười đến thực ôn hòa thoải mái: “Lúc trước anh ngượng ngùng nói, bởi vì sợ Hứa tiểu thư hiểu lầm. Nhưng mà hiện tại nhìn đến Hứa tiểu thư chú ý vệ sinh cá nhân như vậy, tin tưởng anh yêu cầu Hứa tiểu thư cũng làm một lần kiểm tra thật kỹ càng tỉ mỉ toàn diện, Hứa tiểu thư cũng sẽ không khách khí. “Đường Sĩ Trạch thành khẩn nói: “Anh cũng vô cùng yêu quý sinh mệnh.”
Hứa U mặt vô biểu tình: “Không khách khí.”
Sau đó cô đã bị Đường Sĩ Trạch mang tới chỗ bác sĩ tư nhân của anh làm kiểm tra toàn diện.
Lúc sau hai người cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ của đối phương, nghiên cứu thật lâu thật lâu, mới yên tâm kết hôn cùng đối phương.
Rốt cuộc đều rất yêu mạng.
—Tuy rằng sau khi trưởng bối hai nhà biết hai người làm cái gì, đều mắng cho hai người một trận.
Nhưng mà Đường Sĩ Trạch cùng Hứa U tin tưởng, nhìn đến tin tức thân thể toàn diện như vậy, khẳng định người lớn hai nhà rất yên tâm vì con cái bọn họ, đều trộm giơ ngón tay cái trong lòng.
—Chuyện xưa như mây khói, một đi không trở lại.
Nhiều năm trôi qua, Đường Sĩ Trạch cùng Hứa U vẫn yêu cầu kiểm tra thân thể như cũ.
Luật sư cảm thán, tuyệt phối.
—Thời điểm cổ họng Hứa U phát ra tiếng hự hự khi thu thập hành lý dọn vào nhà Đường Sĩ Trạch, Dư Nhược Nhược đang ở nước ngoài, cô nhờ bạn học cũ, thật sự tra được tin tức về Hứa gia năm đó.
Năm đó ông nội Hứa tới nước Mỹ thăm con dâu mới vừa sinh xong.Ông nội Hứa mang theo em bé ra ngoài chơi.
Trong lúc này, Hứa gia thật sự từng phát sinh chuyện đánh mất em bé.
Nhưng mà sau lại thời điểm Hứa gia về nước, Hứa gia lại rõ ràng có ôm đứa trẻ đi cùng.
Bạn học cũ sau khi nói ra tin tức điều tra được, quan sát Dư Nhược Nhược ở đối diện phát ngốc sau khi nghe được tin tức này. Dư Nhược Nhược nghe xong mấy tin tức đó, bỗng nhiên nước mắt không hề báo trước lăn xuống.
Cô che miệng nghẹn ngào: “Trước khi mẹ nuôi tớ mất đã nói với tớ, tớ mới là, tớ mới là…”
Bạn học cũ lẩm bẩm: “Quả nhiên!”
Anh ta tra được một nửa, liền cảm thấy không thích hợp. Hiện tại nhìn đến Dư Nhược Nhược rơi lệ đầy mặt, anh ta thở dài một tiếng, đưa khăn tay qua.
Dư Nhược Nhược một bên lau nước mắt, một bên nghẹn ngào: “Khi chúng ta học cấp ba, tớ và U U học cùng lớp. Khi đó tớ trốn ở một bên, trộm nhìn thấy ba mẹ Hứa tới đón U U, lòng tớ vô cùng hâm mộ, hy vọng biết bao đó là ba mẹ mình. Không nghĩ tới… Trước khi mẹ nuôi tớ mất, mới nói cho tớ bà không phải mẹ đẻ của tớ, nói cho tớ biết là bà nhận nuôi tớ.”
Dư Nhược Nhược: “Hứa U có được, vốn dĩ hẳn là tớ.”
Bạn học cũ quá đồng tình với cô ta.
Bạn học cũ thật cẩn thận: “Vậy cậu làm sao bây giờ? Cậu phải về nước, cùng Hứa gia nhận nhau sao?”
Dư Nhược Nhược khóc lóc: “Ông nội Hứa đã qua đời, ba mẹ U U khẳng định không nghe tớ mở miệng nói chuyện không bằng chứng. Tớ muốn lại xét nghiệm DNA mới có thể xác định.”
Cô ta mở đôi mắt khóc hồng, cảm thấy chính mình nói lỡ, liền cám ơn bạn học cũ này.
Bạn học cũ cho cô ta một tấm danh thiếp: “Trong nước tớ có quen một bác sĩ tư nhân, cậu có thể gọi vào số điện thoại này liên hệ với cô ấy. Nhờ cô ấy hỗ trợ cậu giám định DNA.”
Bạn học cũ: “Không có việc gì, Nhược Nhược. Khi học cấp ba tớ đã cảm thấy cậu rất nỗ lực, khí chất cũng thật tốt. Không nghĩ tới cậu lại là tiểu thư nhà giàu, về sau ngàn vạn đừng quên tớ.”
Dư Nhược Nhược cười một chút.
Cô ta khổ sở trong lòng.
Lại đồng thời khát khao.
Cô ta từng nhìn thấy trong vòng bạn bè của Hứa U toà biệt thự cao cấp của nhà cô ấy.
Sau khi cô ta trở về Hứa gia, có phải cũng có thể có được này đó hay không?
—Hứa U lại bán một cái biệt thự cao cấp.
Để trước khi rời đi, cho tất cả nhân viên của “Doanh Đạt” ra ngoại quốc du lịch một chuyến.
Sau khi cô tiếp quản công ty vẫn không kiếm tiền, mà luôn tiêu tiền. May mắn bây giờ kết thúc rồi, cô sắp trở thành tình nhân nhỏ của Đường Sĩ Trạch tiên sinh, về sau chi phí ăn mặc, đều có Đường Sĩ Trạch chi ra cho cô.
Này sẽ là khoản cuối cùng cô dùng tiền của chính mình để tiêu.
Xử lý xong này đó, Hứa U dọn tới nhà Đường Sĩ Trạch, phát một tin lên vòng bạn bè: “Nhân gian ngàn tư trăm mị, tồn tại cũng giống như một bức tranh cát, quay lại không thể thấy gì. Người không đáng, chuyện không đáng, mặc dù từ bỏ, cũng không có gì đáng để ý. Từ ngày mai bắt đầu, tôi chính là một cái tôi mới!”
Cô đăng một tấm ảnh tự chụp kèm theo.
—Đường Sĩ Trạch ngẫu nhiên rảnh rỗi, sẽ trộm xem vòng bạn bè của vợ trước anh.
Anh kỳ thật xem không hiểu Hứa U cả ngày phát những cái đó không ốm mà rên là có ý tứ gì.
Anh phỏng chừng chính cô cũng xem không hiểu cô viết cái gì.
Nhưng mà cô vẫn cứ đăng lên không ngừng.
Đường Sĩ Trạch ngẫu nhiên nhìn đến, sẽ bị cái không biết gọi là gì của cô chọc cười, sau đó anh lại có thể nhẹ nhàng, tiếp tục công tác.
Lần này Hứa U dọn vào nhà anh, anh phỏng chừng cô sẽ lại đăng bài lên vòng bạn bè.
Đường Sĩ Trạch chọn giờ lành mở khoá di động, xem Hứa U lại viết cái gì.
Sau khi Đường Sĩ Trạch nhìn đến nội dung: “…???”
Anh ngoại trừ xem hiểu một câu cuối cùng “Từ ngày mai bắt đầu, tôi chính là một cái tôi mới”, phía trước cái gì “Nhân gian ngàn tư trăm mị” “Người không đáng, chuyện không đáng”, anh toàn bộ không hiểu nổi.
Mà một đoạn không biết gọi là cái gì, anh đều xem không hiểu, thế nhưng lượt bình luận, lượt thích phía dưới cư nhiên lại không ít.
Đường Sĩ Trạch bị Hứa U chọc cho hết sức vui vẻ, anh cố ý nhấn thích cho cô rồi mới rời khỏi vòng bạn bè.
Sau khi Đường Sĩ Trạch bắt đầu công việc một lần nữa, anh nhận được một cuộc điện thoại.
Là gọi tới số điện thoại riêng của anh.
Vừa thấy đến là “Dư Nhược Nhược”, anh liền nhăn mi lại, không thoải mái mà tiếp điện thoại.
Dư Nhược Nhược ở bên kia nghẹn ngào: “Tôi thật là khó chịu, tôi…”
Đường Sĩ Trạch đổ ập xuống: “Cô gọi nhầm điện thoại? Ai làm cô nhàn không có việc gì gọi vào số điện thoại riêng của tôi? Chậm trễ thời gian của tôi cô đền được không?”
Dư Nhược Nhược sửng sốt.
Cô ta lúng ta lúng túng nói: “Tôi là nhìn đến ông chủ anh nhấn thích vòng bạn bè của U U, tôi cho rằng anh không bận…”
Đường Sĩ Trạch lạnh giọng: “Tôi bận hay không liên quan gì đến cô? Thân là thư ký, cô còn phải tìm việc cho tôi?”
Dư Nhược Nhược: “Tôi…”
Cô ta ủy khuất mà nắm chặt điện thoại, nghe ông chủ của cô ta lại đổ ập xuống đầu cô ta mắng một hồi.
Cô ta vốn là rất khó chịu, nhìn đến sau khi Đường Sĩ Trạch ly hôn còn nhấn thích vòng bạn bè của vợ trước anh, trong lòng cô ta có chút không thoải mái. Lại bởi vì chuyện của chính mình, muốn tìm ông chủ tâm sự khúc mắc.
Kết quả ông chủ vẫn vô nhân tính như vậy.
Dư Nhược Nhược vốn dĩ chỉ là ủy khuất mà nghẹn ngào, sau lại bị anh mắng đến hổ thẹn thẳng khóc.
Đường Sĩ Trạch nói: “Khóc cái gì mà khóc? Việc nhà của cô xử lý xong rồi thì chạy nhanh trở về đi làm cho tôi! Không muốn đi làm thì từ chức đi, không cần cả ngày khóc sướt mướt, phát mấy thứ chẳng hiểu ra sao cả.”
Dư Nhược Nhược khiếp đảm: “Vâng, tôi lập tức về nước.”
Cô ta hoài nghi đầu óc cô ta có bệnh, thấy Đường Sĩ Trạch thích vòng bạn bè của Hứa U, liền cho rằng lúc này tâm tình ông chủ tốt, có thể quấy rầy.
Cô ta quả nhiên không thể ôm hi vọng gì với ông chủ của mình.
—Hứa U dọn vào nhà mới của Đường Sĩ Trạch, vừa lòng mà nhìn chung quanh nhà anh một vòng.
Đường Sĩ Trạch đi làm chưa về, Hứa U liền ghé vào trên giường, dào dạt đắc ý mà nói chuyện điện thoại với Quan Dĩnh.
Cô vốn dĩ muốn cùng Quan Dĩnh gọi điện thoại qua video, nhưng Quan Dĩnh ấp úng nói không tiện. Hứa U tưởng cô ấy đang làm việc, liền không truy cứu.
Mặt mày Hứa U hớn hở: “Làm đàn ông tiêu tiền có gì đáng kiêu ngạo? Làm chồng trước vì tớ tiêu tiền mới tự hào được không? Tớ bây giờ rốt cuộc ý thức được tầm quan trọng của tiền tài rồi.”
Quan Dĩnh rất có hứng thú: “Cho nên cậu lại có hành động gì với chồng trước của cậu?”
Khí thế của Hứa U hơi yếu đi một chút: “… Tớ làm chồng trước của tớ bao tớ.”
Bên kia thật lâu sau không nói gì.
Hứa U: “Này, Dĩnh Dĩnh, cậu mất mạng à?”
Quan Dĩnh vỗ ngực: “Không, chỉ là bị cậu thả bom đến không lời nào để nói.”
Cô ấy khen Hứa U: “Trâu bò, vẫn là cậu trâu bò nhất.”
Hứa U cười gượng hai tiếng.
Giữa lúc cô gọi điện thoại cùng Quan Dĩnh, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa. Cô vốn dĩ chưa phản ứng lại, tưởng dì giúp việc tới quét tước. Đường Sĩ Trạch lại trực tiếp mở cửa, thấy cô ghé vào trên giường, vỏ chăn khăn trải giường bị cô nằm lên rối tinh rối mù.
Hứa U còn đang tiếp điện thoại, mờ mịt ngẩng đầu, liền thấy Đường Sĩ Trạch đứng ở cửa nhìn cô.
Đường Sĩ Trạch cười như không cười: “Ở trên giường anh cọ tới cọ đi, em là chuẩn bị làm ấm giường sớm như vậy? Này cũng quá tri kỷ đi.”
Hứa U: “…”
Hứa U nói: “Em chuẩn bị biến mình thành món quà bất ngờ tặng anh, vậy mà anh lại vào mất rồi.”
Quan Dĩnh suy yếu: “U U, tớ còn chưa tắt điện thoại đâu. Hai người kiềm chế chút đi.”
Hứa U cùng Đường Sĩ Trạch: “…”
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
40 chương
150 chương