Quét Nga Mi, sơ thiền tấn.(*vẽ lông mày, sơ búi tóc)Chiếc lược ngà voi xuyên qua mái tóc dài rũ đến mắt cá chân của nữ tử, trên bàn đặt một chiếc mũ phượng hoa lệ. Trong gương lại ảnh ngược khuôn mặt mặt ủ mày ê của Bạch U. Thời điểm Bạch U không nói lời nào, chính là một mỹ nhân có khí chất giống như thần tiên phi tử. Mỹ nhân như vậy khoác lên áo phượng đỏ rực, cả người đẹp như một mạt nắng chiều tươi đẹp nhất nơi chân trời. Nhưng mà Bạch U ngắm nghía cây trâm trên tay, trong lòng lại đang rối rắm vạn phần. Lúc này Trình Bình đi đến. Hắn thay hôn phục cùng màu với nàng, đứng ở sau gương nhìn Bạch U. Khuôn mặt hắn vẫn có chút tái nhợt, nhưng hôm nay cũng lây dính chút ý mừng. Trình Bình đi tới ôm lấy Bạch U, nhẹ giọng than: “U U, kiên trì thêm một lát, chúng ta sẽ là phu thê.” Bạch U: “Không muốn kiên trì.” Trình Bình nhẫn cười: “Không cần tính trẻ con.” Bạch U liền không nói nữa. Trình Bình nhìn nàng chăm chú, ôn nhuận tươi cười của hắn biến mất từng chút một, ánh sáng trong tròng mắt đen nhánh bỗng chốc dần trở nên sắc nhọn như đao. Hắn khom người, một phen nắm chặt cổ tay nàng, kéo nàng lên. Thanh âm Trình Bình như mất tiếng: “U U, nay ngươi đã thay lòng đổi dạ, ta không trách ngươi. Nhưng mà ngươi không muốn gả cho ta, chẳng lẽ muốn gả cho hắn sao? Ngươi cảm thấy hắn có khả năng cưới ngươi sao?” Bạch U hỏi: “Vì cái gì không có khả năng?” Trình Bình châm chọc nói: “Đương kim Hoàng Hậu, xuất thân đại gia danh môn. Hắn hoang phế nhiều năm như vậy, ngươi nghĩ là ai giúp hắn bảo bọc núi sông này? Chính là nhờ một nhà Hoàng Hậu trung tâm, sao hắn có thể phế đi Hoàng Hậu để cưới ngươi? Kết quả của ngươi, chẳng qua cũng chỉ là một phi tử nhỏ nhoi trong hậu cung của hắn thôi.” Bạch U chớp mắt. Nàng nói: “Ta vô cùng thích Hoàng Hậu, nếu nàng là Hoàng Hậu, ta cam tâm tình nguyện làm hậu phi nhỏ nhoi.” Trình Bình: “…” Trình Bình nổi giận: “Sao ngươi không có chút chí tiến thủ nào vậy!” Bạch U hỏi: “Vậy còn ngươi? Ngươi nói muốn cưới ta, Vu nương tử làm sao bây giờ? Nàng theo ngươi nhiều năm như vậy, bởi vì ngươi, thân thể của nàng đã sớm bị huỷ hoại. Ngươi không đành lòng vứt bỏ nàng, không đành lòng để nàng rời đi, về sau ngươi cũng muốn nạp nàng làm thiếp phải không?” Trình Bình: “Mặc kệ về sau như thế nào, ngươi chỉ cần biết trước sau người ta yêu vẫn là ngươi.” Bạch U: “Ngượng ngùng, ta mất trí nhớ, ta không biết.” Mất trí nhớ giống như thuốc vạn năng, khi nào cũng có thể lấy ra dùng. Trình Bình nhìn nàng thật sâu. Mắt hắn lộ ra vẻ buồn rầu, nói: “Ta nhờ đại phu khám qua thân thể của ngươi, đại phu nói ngươi chỉ là bị kinh hách quá độ, mới bị mất trí nhớ. Nếu ngươi không muốn mất trí nhớ, nếu ngươi nỗ lực hồi tưởng quá khứ, ngươi có thể nhớ lại được.” Bạch U thành khẩn lại khó xử nói: “Ta đây xác thật không muốn khôi phục ký ức. Ta cảm thấy không có ý tứ gì, hơn nữa tình tay ba, quá mức kịch bản, ta không có hứng thú.” Nàng nhắm mắt, hiên ngang lẫm liệt: “Bây giờ vẫn là tốt nhất. Ngươi được đến thân ta, nhưng không chiếm được tim ta!” Trình Bình cùng nàng nói nửa ngày, giống như đàn gảy tai trâu. Trình Bình không có biện pháp nào với Bạch U, bên ngoài đã có người thúc giục, Trình Bình liền đi ra ngoài. Bạch U dựng dài lỗ tai, nghe bọn hắn nói chuyện dưới hành lang nhắc đến mấy từ linh tinh gì như “Nhân mã” “Binh khí”… Bạch U tâm thần không yên, đứng dậy nhiều đi hai bước ra bên ngoài muốn nghe lén. Trình Bình cảnh giác mà ngăn trở nàng. Nếu Trình Bình không muốn để Bạch U nghe, Bạch U liền không nghe. Nàng ngồi xuống, tiếp tục rối rắm: Chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho Trình Bình ư? —Hoàng đế đứng ở sau phiến cửa kia, mồ hôi lạnh phía sau lưng đã khô. Hắn nghe tiếng nhạc mừng bên ngoài, trong đầu còn giữ ký ức còn sót lại từ cơn ác mộng mới rồi. Người của hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn một lưới bắt hết bè lũ của Trình Bình. Nhưng mà đến chính hoàng đế cũng không rõ ràng lắm bọn họ có thể ra tay trong hôm nay hay không. Hiện tại trong lòng hoàng đế lo âu, hắn không lo lắng chính mình có thể thắng Trình Bình hay không, khiến hắn lo lắng, là không biết chính mình có nên bàng quan, để Bạch U gả cho Trình Bình như vậy hay không.Ánh mắt Hoàng đế u ám, hắn xoay người, nhìn lại con đường phía sau lưng mình. Con đường phía sau hắn không có nàng. Có rất nhiều đao quang kiếm ảnh, có rất nhiều máu chảy thành sông, có rất nhiều phụ tử kết thù. Tam hoàng tử năm đó liều chết chạy ra khỏi cung. Vì tranh đấu lật đổ phụ hoàng của chính mình, hắn cùng gia tộc Hoàng Hậu kết thân, kết minh với tất cả các đại gia tộc có thể kết minh. Hắn nhường ra ích lợi, phân cách thế lực, chắp tay nhường cho người giang sơn chính vụ. Hắn thỉnh Thái Hoàng Thái Hậu rời núi, thỉnh Thái Hoàng Thái Hậu lựa chọn hắn mà không đừng chọn tiên hoàng, hắn trả giá tất cả những gì có thể trả giá. Tiên hoàng nổi điên, thiêu chết tất cả hoàng tử công chúa trong trận lửa lớn. Tam hoàng tử lại không lập tức đi cứu, mà lại tập hợp binh lính trước, quét dọn thế lực của phụ hoàng mình trước. Khi hắn nhìn đến hoàng cung nổi lên đầy trời lửa lớn, sau khi hắn tiến cung, hết thảy đều đã muộn. Lão hoàng đế thiêu chết mọi người, chính mình cũng táng thân trong biển lửa. Đêm đó trở thành nỗi đau không thể xoá nhoà trong lòng Tam hoàng tử. Tiên hoàng không coi hài tử của chính mình là con, Tam hoàng tử lại nhớ rõ tất cả những người đã chết đi. Nhị hoàng tử vô tội ư? Đã không còn quan trọng nữa. Hiện tại Hoàng đế trở thành bạo quân, hôn quân, trong lời nói của dân chúng, nguyên do ngay từ đầu, chẳng qua là hắn đạt thành hiệp nghị cùng từng nhóm thế lực Trường An, hắn không thể lây dính triều chính. Chỉ là nhiều năm qua đi như vậy, hiệp nghị năm đó, đã mau trở thành phế thải mà thôi. Hiện giờ hoàng đế xoay người, nhìn lại con đường sũng máu bùn lầy phía sau mình —Hắn không nhìn thấy bóng dáng của Bạch U. Một đường đi tới này, hắn chờ mong một đường, thất vọng một đường. Ảo tưởng một đường, tuyệt vọng một đường. Mới đầu có lẽ hắn còn nghĩ tới Bạch U, sau lại hắn đã hoàn toàn không tưởng niệm Bạch U nữa. Hắn giống như cái xác không hồn bị đau khổ dày vò, trong mắt hắn có thể nhìn thấy được không có nàng, hắn liền cho rằng nàng không hề tồn tại. Nhưng mà Bạch U là tồn tại. Nàng sống ở trong một góc nào đó trên thế giới này, nàng sống trên đầu quả tim hắn. —Hoàng đế hít sâu một hơi, hắn đưa ra một quyết định. Hoàng đế gõ gõ cửa. Ngoài cửa không kiên nhẫn: “Chuyện gì?” Hoàng đế nói: “Trời đã sáng, ta phải dùng đồ ăn sáng.” Người canh gác bên ngoài cứng lại, hùng hùng hổ hổ, ước chừng ngại hoàng đế phiền toái. Nhưng mà người bị giam giữ rốt cuộc rất quan trọng, chẳng sợ hôm nay là ngày đại hôn của Trình Bình, cũng không thể chậm trễ. Cửa gỗ mở ra, một thị vệ bưng bàn ăn vào nhà. Thị vệ mang bàn ăn đến, không nghĩ tới hoàng đế đột nhiên duỗi tay, đột ngột khống chế cổ tay của hắn. “Choang.” Bàn ăn đổ nghiêng trên mặt đất. Thị vệ phản ứng nhanh, phục hồi tinh thần lại, muốn dùng tay gạt hoàng đế đang khống chế cánh tay mình ra. Mà động tác của hoàng đế lại càng nhanh hơn, đường nét trắng như sắc tuyết đột hiện, kiếm bên hông thị vệ đã bị hoàng đế rút ra. Thị vệ há mồm muốn kêu người, kiếm trong tay hoàng đế đã đưa đến, tới cổ thị vệ rồi. Máu trên cổ thị vệ phun ra. Hắn lảo đảo lùi về phía sau dựa vào trên cửa, trừng thẳng mắt, nhìn hoàng đế cầm kiếm trong tay đang không chút để ý liếc mắt nhìn hắn. Thị vệ: “Ngươi, ngươi… Ngươi thế nhưng biết võ công…” Hoàng đế cất bước ra khỏi phòng, hoa văn tường vân trên quần áo xẹt qua mắt thị vệ, trở thành ký ức cuối cùng của hắn. Nghe hoàng đế thuận miệng nói: “Có gì lạ.” Hoàng đế nói: “Chỉ là Trẫm không cần động võ mà thôi, ai nói ta hoàn toàn không biết?” “Liền giống như trẫm chỉ là cam tâm tình nguyện bị các ngươi giam giữ mà thôi, ai nói các ngươi nhất định nhốt được ta?” Hoàng đế bước ra khỏi cửa, bên ngoài tự nhiên không thể chỉ có một thị vệ canh giữ. Đã chết một gã thị vệ, những thị vệ khác ở bên ngoài đang ăn cơm, nói chuyện bỗng nhìn đến hoàng đế xuất hiện ở cửa, bọn họ lập tức đồng thời đứng lên, tay đè lại kiếm bên hông, nhanh chóng vây quanh hoàng đế. Kiếm trong tay hoàng đế như gió lướt qua, đôi mắt hắn tối tăm, nhìn đàn thị vệ như lâm đại địch vọt tới này, hắn lại giống như đang nhìn về quá khứ xa xăm. Hoàng đế nhẹ giọng: “Cầm kỳ thư họa cưỡi ngựa bắn cung, ngày xưa lão sư ở trong cung giáo thụ việc học, ta một ngày không dám quên, một ngày không trộm lười. Ta không đòi hỏi quá đáng trở thành nhi tử xuất sắc nhất của tiên đế, chỉ nguyện không làm hắn mất mặt, chỉ nguyện đạt được chút thể diện cho mẫu phi. Nhưng mà kỳ thật hắn không hề để ý. Ta là dạng người gì, hắn chưa bao giờ để ý.” “Nhưng mà năm đó trẫm sở học mười mấy năm, chung quy là hữu dụng —” Sắc mặt hoàng đế bình tĩnh, nhấc kiếm trong tay lên. Kiếm như cầu vồng xẹt qua phía chân trời, hoàng đế nghênh hướng đám thị vệ —Hắn không thể để Bạch U gả cho Trình Bình. Hắn đã từ bỏ rất nhiều năm, nhưng mà hôm nay —Hắn không muốn lại từ bỏ! —“Giờ lành đến —” Bạch U giật mình một cái, mở bừng mắt. Tim nàng đập thình thịch, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, bị một phụ nhân bên cạnh nhân cơ hội đưa qua một chiếc quạt che mặt. Bạch U đứng lên, áo phượng (áo cưới) hoa lệ rủ xuống đất, như ánh nắng chiều tà sáng lạn. Bên người nàng toàn người là người, căn bản không có khả năng trốn thoát. Bạch U lui về phía sau hai bước, bỗng cổ tay bị một bàn tay từ bên cạnh nắm lấy. Bạch U quay đầu, nhìn đến là Trình Bình. Trình Bình cười với nàng, lòng tràn đầy vui mừng vì nhìn thấy người yêu. Bạch U mặt vô biểu tình. Nàng bị Trình Bình mang theo đi ra ngoài, người xung quanh tự nhiên túm tụm lại đây nói lời cát tường. Bạch U nhìn thấy Vu nương tử sắc mặt tái nhợt đứng dưới hành lang, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau. Bạch U chớp chớp mắt, sau khi Trình Bình đỡ nàng ra khỏi phòng, suy nghĩ vì thân thể Trình Bình, người vây quanh bọn họ đã ít đi rất nhiều. Loại không khí chật chội khi ở trong phòng lúc trước, rốt cuộc tan đi một ít. Trong số người vây xem, chợt có thân ảnh thị vệ nôn nóng thoáng hiện, hướng bên này truyền tin tức. Trình Bình do dự, xin lỗi Bạch U một chút, qua đi nghe là chuyện như thế nào. Bạch U chán đến chết, nghe lén bọn họ nói chuyện, nàng lại lần nữa nghe được mấy chữ “Tập binh” “Binh mã” như vậy. Vẻ mặt Trình Bình nghiêm trọng dặn dò vài câu, chờ Trình Bình trở về, Bạch U nhìn chằm chằm hắn hồi lâu. Trình Bình không được tự nhiên mà cười: “Làm sao vậy?” Bạch U nói: “Có phải ngươi có kế hoạch gì khác hay không? Tỷ như lợi dụng việc thành thân với ta, ngươi còn có chuyện khác phải làm?” Trình Bình giật mình một cái, dời đi ánh mắt: “Đừng nghĩ nhiều.” Bạch U không chịu đi cùng hắn. Hai người dừng lại ở trước cửa xe ngựa. Đang lúc này, trời đất đột nhiên phát ra một tiếng chấn động cực đại. Mọi người sợ hãi, có người thậm chí bị dọa đến lảo đảo té ngã trên mặt đất. Mà bọn thị vệ chung quanh cao giọng: “Không cần kinh hoảng! Hôn lễ tiến hành như cũ!” Nhưng khi mọi người ngẩng đầu, đều thấy được nơi xa trong núi đã bùng nổ khói đặc, cùng ánh lửa tận trời. Bạch U lẩm bẩm lên tiếng: “Đó là thuốc nổ ư…” Nàng xoay người nhìn Trình Bình, lòng có điểm lạnh. Nàng hỏi: “Có phải nơi đó đang đánh giặc không? Sao lại có thuốc nổ?” Có lẽ là thần sắc nàng có chút hoảng, lại không chịu lên xe ngựa, Trình Bình liền trấn an nàng: “Chỉ là thu thập một ít người mơ ước nơi này mà thôi.” Vào lúc này Bạch U lại đột nhiên phản ứng nhanh, trong mắt nàng hiện lên vui mừng: “Là người của bệ hạ? Hai bên các ngươi đánh nhau?” Trình Bình không vui, thanh âm có chút lãnh: “Về sau không còn bệ hạ gì nữa.” Bạch U nhịn không được cười. Nàng nói: “Trình Bình, ngươi thật buồn cười. Ngươi luôn mồm nói thích ta, làm ngược lại ý nguyện của ta một hai phải cưới ta. Nhưng mà ngươi xem, đến hôn lễ ngươi cũng diễn trò. Chẳng qua ngươi muốn lợi dụng trận hôn sự này, dẫn ra kẻ địch, muốn một lưới bắt hết kẻ địch! Chính hôn lễ của mình ngươi cũng có thể diễn trò!” Trình Bình nói: “Không, ta muốn cưới ngươi. Chỉ là thuận tiện…” Trong lòng Bạch U nảy lên một trận bực bội. Nàng không biết đây là cảm giác của chính mình trước khi mất trí nhớ, hay là sau khi mất trí nhớ chính mình cũng cảm thấy phiền. Không sao cả, dù sao đều là nàng. Nàng thành thật tiếp thu chính mình khi thiếu nữ thích Tam hoàng tử, cũng thành thật tiếp thu chính mình 5 năm trước mắt mù yêu Nhị hoàng tử, hiện giờ nàng càng thành thật mà tiếp thu, Nhị hoàng tử thật không phải thứ tốt. Đến hôn lễ của chính mình cũng có thể lấy ra để dụ kẻ địch, thật khó ôm mong đợi gì với hắn. Bạch U có chút sợ hãi Trình Bình như vậy, mặt ngoài là người tốt, đáy lòng lại tàn nhẫn đến thế. Nàng lui về phía sau, Trình Bình tự nhiên tới bắt nàng. Nhưng lại có thị vệ mới tới báo: “Lang quân, ngoài núi quả nhiên có rất nhiều binh mã vây quanh, một chi binh của chúng ta đang bị nhốt ở nơi đó…” Trình Bình vừa nghe, nóng lòng bứt ra đi giải quyết vấn đề kia. Mà nhân cơ hội này, Bạch U liền tránh thoát tay hắn. Bạch U cũng không quay đầu lại, nhân lúc mọi người bị ánh lửa phương xa khiến cho kinh ngạc, tinh thần hoảng sợ, nàng nhấc tà váy lên, lao ra khỏi đám người chạy ra phía ngoài. Trình Bình ở phía sau gọi nàng: “Bạch U!” Bạch U không quay đầu lại. Trình Bình lạnh giọng: “Bạch U, ngươi đừng quên là ai hại ngươi mất trí nhớ! Bệ hạ của ngươi là kẻ ác, ta mới là ngươi…” Hắn nói còn chưa dứt lời, bởi vì Bạch U căn bản là không nghe nên cũng chẳng vào tai những gì hắn đang nói. Người chung quanh lúc này mới nhận ra cô dâu mới chạy, lập tức có người đi túm Bạch U, phiến quạt trong tay Bạch U nhanh chóng nện xuống, đẩy người ra. Bạch U lại kêu Vu nương tử đang bàng quan đến sửng sốt: “Ngươi choáng váng sao?! Còn không mau tới giúp ta! Ta đi rồi, nhị điện hạ của các ngươi mới có thể cưới ngươi!” Vu nương tử: “…” Trình Bình tức giận đến hộc máu: “…” Trình Bình hạ lệnh làm cấp dưới đi khống chế Bạch U, bắt Bạch U trở về. Nhưng mà Trình Bình lại bị bọn thị vệ thúc giục, nói tình hình chiến tranh khẩn cấp, muốn hắn tự mình đi xử lý. Trình Bình trái phải chần chừ, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm, đi trước cùng thị vệ của mình. Với hắn, hết hôn rốt cuộc cũng không phải quan trọng nhất. —Bạch U mặc áo cưới tân hôn, chạy vội ở trong thôn. Phía sau bụi đất cuồn cuộn, phụ nhân, thị nữ đuổi theo một đường, muốn nàng không chạy tiếp. Thôn này đều là thế lực của Trình Bình, Bạch U có thể chạy trốn tới chỗ nào? Bạch U không nghĩ đến chuyện chạy trốn tới chỗ nào. Nàng chỉ muốn đi tìm hoàng đế! Gà bay chó sủa, trò khôi hài hoang đường. Bạch U thở hồng hộc chạy vào khoảnh sân mà mình đã tới hai lần, đang muốn nắm chặt thời gian nói cho Hoàng đế bệ hạ tình huống bên ngoài, nói cho hắn người cứu bọn họ tới rồi. Kết quả Bạch U vừa tiến đến, đã bị tình cảnh đánh nhau nơi này làm cho kinh ngạc. Hoàng đế mà nàng âu yếm, vốn hẳn là bị giam cầm lại đang cầm kiếm trong tay, áo đen lạnh thấu xương, triền đấu cùng thị vệ trong sân. Phía sau Bạch U là một đám phụ nữ và trẻ em muốn nàng thành hôn đang đuổi theo, dưới chân hoàng đế nơi này nằm một mảnh thị vệ muốn ngăn trở hắn nhưng không ngăn trở được. Trên mặt đất toàn là thi thể, lúc hoàng đế đánh nhau động tác dứt khoát tàn nhẫn, hắn tùy tay giơ kiếm, một đám mạng người rơi vào trong tay hắn. Trên mặt hoàng đế bị bắn lên vài giọt máu, trên thân kiếm, quần áo cũng toàn là vết máu, ánh mắt hắn lạnh lẽo, một người đứng giữa vũng máu, bộ dáng kia nhàn nhiên tự tại, lại nói tiếp, thật sự có chút dọa người. Hoàng đế quay đầu lại, đối diện với Bạch U vừa đột nhiên chạy tới. Bạch U cong eo, tay vịn lên đầu gối. Nàng thật là kỳ tài, một thân áo cưới xinh đẹp hoa lệ, bị nàng mặc thành che kín bụi đất, xám xịt. Hoàng đế nâng mi lên. Bạch U quay đầu lại nhìn người đuổi theo mình phía sau, sốt ruột dậm chân: “Bệ hạ, người đang làm gì thế?!” Hoàng đế tùy tay giải quyết một gã thị vệ tiến đến dưới kiếm, bớt thời giờ trả lời nàng: “Giết người.” Bạch U: “…” Hoàng đế: “Ngươi có chuyện gì vậy?” Mặt Bạch U bỗng dưng đỏ. Nàng vừa sốt ruột, lại thẹn thùng: “Bệ hạ, ta là đào hôn tới! Ta không muốn gả cho Trình Bình, ta là tới tìm ngươi bỏ trốn!” Nàng ngừng một chút: “Kế hoạch vốn dĩ của ta là dụ dỗ đám thị vệ giam giữ người, cứu người ra, nhân lúc náo loạn cùng người bỏ trốn.” Hoàng đế: “Dụ dỗ? Bằng một mình ngươi dụ 10-20 nam nhân? Xem ngươi có thể không.” Bạch U:… Ngươi có thể đối xử thân thiện hơn với nữ nhân tới tìm ngươi bỏ trốn được không! Bạch U làm bộ không nghe thấy hắn nói, nàng lớn tiếng biểu đạt ý nguyện của chính mình: “Ta mặc kệ các ngươi có kế hoạch gì, dù sao ta không muốn gả cho Trình Bình!” Hoàng đế quay đầu lại nhìn nàng. Hắn hơi hơi mỉm cười, ánh mắt lạnh thấu xương che kín sát ý trở nên mềm nhũn, trở nên ôn nhu vài phần. Hắn nhìn cô dâu mới bụi bẩn đầy người chạy tới tìm hắn này. Hắn vốn tính giết sạch người nơi này lại đi tìm nàng, phá hư hôn lễ của nàng. Không nghĩ đến nàng lại tới trước. Cô dâu mới nhếch nhác này, hắn thấy ánh mắt nàng như nước trong, thấy nàng cố phán thần phi*. Khi hắn dẫn theo kiếm triền đấu cùng người bên cạnh, vẫn cứ nhìn nàng một lần lại một lần.(*cố phán thần phi: đôi mắt rực sáng như đang nhảy nhót)Ngay tại lúc này, muôn vàn tình ý của hắn, tất cả đều bay về phía nàng. Hoàng đế nói: “Vậy ngươi chờ một lát, đợi ta giải quyết xong nơi này.” Bạch U hiểu lễ phép: “Được.” Nàng lại bổ sung: “Vậy người phải tranh thủ thời gian. Ngươi nhìn đến những người đang chạy tới kia không, đều là người muốn ngăn trở chúng ta bỏ trốn! Bệ hạ, người nhanh lên!”