Tối Chân Tâm

Chương 41

“Đứng đó làm gì? Ta đâu có phạt nàng”, Dận Chân không ngẩng đầu lên, nói. Nhan Tử La mở to hai mắt, không nhầm đấy chứ, vị đại gia này bảo nàng ngồi xuống? Nhìn quanh khắp phòng, bao nhiêu chỗ thế này phải ngồi ở đâu đây? Rồi lại nhìn một vòng, chọn chiếc ghế ở xa nhất. Nhan Tử La mừng quýnh, đang rảo chân bước tới, giọng Dận Chân lại vang lên: “Ngồi ở đây, cho tiện”. Nhan Tử La dừng khựng lại, quay đầu nhìn. Tiện? Tiện cái gì? Tiện sai bảo nàng? Nàng đành ngồi xuống chiếc ghế cạnh sập với vẻ mặt bất mãn. Nhan Tử La cúi đầu nhìn quanh, căn phòng này bài trí rất đơn giản, lạnh lẽo, mùa hè ở thì tuyệt, chắc chắn là mát lắm. Nhưng nhiệt độ cơ thể chàng ta đã thấp thế kia rồi, còn ở trong này nữa thì… lẽ nào là muốn luyện công? Có điều trong sử sách từng nói, vị Ung Chính gia này rất tiết kiệm, quả đúng thật. Lúc này chàng đang ngồi phía trước, chếch về bên trái nàng, quay lưng lại với nàng. Nhan Tử La nhìn khắp lượt đồ đạc được bày trong gian phòng rồi lại nhìn Dận Chân. Lưng chàng khá rộng, tạo cho người nhìn có cảm giác an toàn, tóc cũng rất đẹp, hình như chẳng có tóc sâu, tóc chẻ (nếu có, chẳng lẽ nàng nhìn được?), dáng người cũng đẹp, mặc y phục rất bắt mắt. Một người đàn ông như thế này cho dù không phải là con cháu Hoàng tộc thì vẫn có thể khuất phục được bất kỳ một người phụ nữ sắt đá nào. Có điều, có lẽ không bao gồm nàng trong đó. Mặc dù nàng không hiểu nhiều lắm về hậu cung của Ung Chính nhưng cũng biết, người được chàng sủng ái nhất là Niên quý phi. Có người thiếp nào họ Nhan hay không, nàng còn không dám chắc, nếu thật sự yêu chàng ta rồi, cả đời này liệu nàng có sống nổi không? Vì vậy, kiên quyết không được thích chàng, Nhan Tử La thầm hạ quyết tâm. Thật chán quá, người này sao đọc sách mà không tìm một tư thế dễ chịu hơn nhỉ? Nàng thích nằm nghiêng trên ghế quý phi hoặc dựa vào nệm, vừa đọc vừa ăn hoa quả, nào giống như chàng, lưng ngồi thẳng tắp thế kia, trên bàn chỉ đặt một tách trà (Vẫn là trà nàng rót, lạnh ngắt. Thảm!). Nhan Tử La bĩu bĩu môi thông cảm, không biết rằng ánh mắt soi mói và những hành động của nàng đã bị Dận Chân liếc thấy qua khóe mắt. Dận Chân day day huyệt thái dương, khẽ quay đầu, thấy Nhan Tử La đã ngủ mất. Hai cánh tay sải dài trên trà kỉ[1], đầu hơi hơi nghiêng, khóe miệng vẫn còn đọng nụ cười thỏa mãn, chắc là đang mơ thấy trả thù được chàng rồi? Khóe miệng Dận Chân bất giác nở nụ cười. [1] Trà kỉ: Bàn trà Chàng còn đang nghĩ thì một bóng người đỏ rực nhỏ xíu lao vào trong, miệng gọi bai bải: “Ngạch nương”, rồi chạy thẳng đến chỗ Nhan Tử La, “Ngạch nương, mau nhìn xem, Thập tam thúc bắt sóc cho con này!”. Nhan Tử La mở bừng mắt ra, vẫn còn đang ngái ngủ nên trong trạng thái không hiểu gì, nàng lại ngủ rồi sao? Nghiêng đầu nhìn nụ cười khổ thấp thoáng trên mặt Dận Chân, trong nháy mắt nàng đã nghĩ ra, nhìn nhìn Dận Chân, rồi lại nhìn Khuynh Thành, “Mau bái kiến a ma con đi, đưa cho a ma xem con sóc”. Tiểu quỷ Khuynh Thành lại ôm con sóc nhỏ chạy tới chỗ Dận Chân, “A ma!”, Dận Chân bế con đặt ngồi lên đầu gối, “Khuynh Thành thích nó à?”. “Vâng ạ, sau này con có bốn con chó và một con sóc đấy.” Khuynh Thành lại ôm hôn con sóc nhỏ. “Chơi cả buổi chiều rồi, Khuynh Thành đã đói chưa?” Dận Chân không quen giao tiếp với trẻ con, chỉ có thể nghĩ ra câu này mà thôi. “Đói ạ.” Sau đó Khuynh Thành quay sang nhìn Nhan Tử La, “Ngạch nương, con muốn ăn thịt nướng”, đôi mắt to lại chớp chớp. “Ồ, được rồi.” Nhan Tử La đứng dậy một cách tự nhiên. Nha đầu thối này rất kén ăn, cơm mà không hợp khẩu vị thì không chịu ăn dù chỉ một miếng. Cũng may nó còn thích những món do Nhan Tử La làm. “Ngạch nương, Thập tam thúc nói muốn ở lại đây ăn cơm đấy, vì vậy ngạch nương phải làm nhiều một chút”, Khuynh Thành cười ngọt ngào, nói. Ha ha, ta sẽ dùng món thịt nướng của ngạch nương để khiến Thập tam thúc phải hứa bắt cho ta thêm ba con sóc nữa, thông minh quá. “Ừm, được rồi”, Nhan Tử La vừa nói vừa đi ra ngoài. Vào bếp lấy ra món bắp cải cay tự muối và món rong biển được nàng cất khá kĩ, Nhan Tử La bắt đầu chiến đấu với đống nồi niêu xoong chảo, chưa tới nửa canh giờ đã làm xong tất cả. Bốn món, một canh, nếu dưa muối cũng được gọi là một món. Dận Tường đã ngồi đợi bên bàn ăn từ lâu, nhìn từng món từng món được bưng lên, miệng há hốc không khép lại được. Nhưng tại sao lại không có cơm nhỉ? Cái thứ màu sẫm sẫm kia là gì? “Tứ tẩu, đây là cái gì?” Vẫn nên hỏi xem sao, không khéo lại mất mặt. “Thập tam thúc, đây là Trân châu ngọa tử cấm, món canh này là Hồng hà mãn thiên, đĩa này là Nhân sinh bách vị, cuốn cả rau vào ăn sẽ ngon hơn. Còn món đậu phụ này là Băng thương hỏa diệm”, Khuynh Thành chỉ từng món một giải thích, sau đó nhìn mẹ, “Ngạch nương, con không nhớ sai chứ?”. “Ừm.” Nhan Tử La nở một nụ cười yếu ớt. Chẳng qua chỉ là mấy cái tên nàng nói bừa nói bậy, nha đầu này lại nhớ rõ đến thế. Trong lúc ăn cơm, ngoài Khuynh Thành thỉnh thoảng đưa ra yêu cầu muốn mẹ gắp cho món nọ món kia, thì về cơ bản không có bất kỳ âm thanh nào khác. Lễ nghi này không được ổn cho lắm, đũa và thìa của Nhan Tử La chỉ dám gắp đậu phụ và múc canh chan. Cũng may, món cơm cuộn rong biển chia theo khẩu phần, nếu không tối nay nàng chỉ còn cách ăn thêm bánh ngọt. Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm nặng nề, Dận Tường lại chẳng vội đi, ngồi dựa vào ghế chầm chậm thưởng trà. Nhan Tử La dỗ Khuynh Thành nói đi làm nhà cho sóc, Mẫn Chỉ cũng cùng đi luôn. “Hoàng a ma quả nhiên nói không sai, ở biệt viện này đúng thật là có bảo bối!” Dận Tường nhìn nhìn Tứ ca, rồi lại nói: “Mà những bảo bối này lại đều về tay Tứ ca cả”. Dận Chân không thèm để ý, “Còn chưa đi?”. “Tứ ca giục đệ về để làm gì?” Dận Tường cười gian xảo, “Đệ còn chưa ôn lại chuyện cũ với Tứ tẩu mà”. Bạch La là Tứ tẩu của hắn, thật quá rung động mà, thậm chí hắn còn có thể tự do tới chơi, đám A ca kia trong lòng chắc phải giận điên lên mất. “Nàng ấy không rảnh”, Dận Chân vẫn lạnh lùng nói. “Vậy thì đệ đợi tẩu ấy có thời gian, Tứ ca không phản đối chứ?” Dận Tường cười hi hi nói, “Thôi, đợi hôm nào mưa thuận gió hòa, đệ lại tới tìm Tứ tẩu để ôn chuyện cũ vậy”. Dận Chân tiễn hắn ra tới tận cửa, Dận Tường ngồi lên ngựa rồi nhìn Dận Chân nói: “Tứ ca mau quay vào đi, đêm xuân ngắn ngủi lắm!”, sau đó thúc ngựa rời đi. Dận Chân quay người đi vào. Đêm xuân ngắn ngủi? Nói chàng sao? Mấy hôm nay chàng đều ngủ một mình, làm gì có đêm xuân? Do đã định ngày kết hôn, nên đến tháng Bảy Mẫn Chỉ phải hồi cung. Khuynh Thành cũng bị đưa về theo ý chỉ của Hoàng thượng. Tiểu nha đầu nghe nói là được vào Tử Cấm Thành gặp Hoàng gia gia, lập tức quên luôn ngạch nương, vui vẻ hào hứng đi theo người ta, chớp mắt đã đi năm sáu ngày rồi vẫn chưa thấy quay về. Trước kia khi có Khuynh Thành ở nhà thì thấy ồn ào, nhưng giờ nó đi rồi nàng lại càng thêm buồn chán, đến người để nói chuyện cũng không có. Chiêu Tài, Tiến Bảo, Cung Hỉ, Phát Tài nằm bên cạnh đang thè lưỡi ra thở, cũng phải, trời nóng như vậy đến tuyến mồ hôi cũng chẳng có, vẫn phải thải mồ hôi theo cách thủ công thế này. “Lũ chó đáng thương, đưa bọn mày đi nghịch nước nhé!” Nhan Tử La nhảy xuống khỏi ghế, tháo xích cho Chiêu Tài, Tiến Bảo, dắt chúng ra ngoài. Cung Hỉ, Phát Tài liền tự động đi theo sau nàng. Ra khỏi biệt viện, men theo con đường mòn trong rừng tới bờ song, Chiêu Tài, Tiến Bảo hai con chó quê mùa bất giác hưng phấn, Nhan Tử La vừa nới lỏng dây thừng chúng liền lao ngay xuống nước. Cung Hỉ, Phát Tài thì phải nghe lệnh của nàng xong mới từ từ bước xuống, giống như quý tộc vậy. Nhan Tử La ngồi trên bờ nhìn. Chiêu Tài, Tiến Bảo thỉnh thoảng lại chạy từ dưới nước lên nũng nịu với Nhan Tử La, khiến y phục nàng cũng ướt sũng một mảng. Thấy đám chó chơi đùa vui vẻ thoải mái lòng nàng cũng vui lây. Nhan Tử La nhìn xung quanh, không có ai. Giữa trưa thế này chắc không có ai đâu nhỉ? Dận Chân nghe nói mấy ngày nữa cũng không tới, chắc là rất bận, vì vậy… ha ha, nàng có thể lén xuống nước tắm cho mát! Nhan Tử La hào hứng đứng dậy, xắn ống quần và tay áo lên, cởi giày ra rồi từ từ xuống nước. Ha ha, cảm giác mát lạnh, không hổ là nước từ trên núi chảy xuống! Nhan Tử La nhìn xuống dòng sông trong vắt, tìm một nơi bằng phẳng đứng vững, múc nước tưới ngược lên cánh tay. Chiêu Tài, Tiến Bảo thấy nàng xuống, cũng sung sướng lao tới, quấn lấy nàng nhảy nhót, khiến bọt nước bắn tung tóe thấm hết vào y phục của Nhan Tử La. Nhan Tử La cũng hắt nước về phía chúng, một người và hai con chó đều ướt sạch. Nhan Tử La đang chơi vui vẻ nên không biết mây đen từ từ lướt tới từ phía chân trời, cho đến khi những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, Nhan Tử La mới ôm đầu chạy lên bờ. Ông Trời đáng ghét, tự nhiên lại mưa gì chứ? Nhan Tử La gọi Chiêu Tài, Tiến Bảo, Cung Hỉ, Phát Tài tới, một người và bốn chó cùng trú mưa dưới gốc cây. Đợi một lúc lâu mà mưa vẫn chưa có dấu hiệu sẽ dừng, Nhan Tử La nhìn nhìn trời, lại tự nhìn mình, dù gì cũng ướt rồi, thà đội mưa chạy về, hơn nữa, ngộ nhỡ có tia sét nào đó mắt nhắm mắt mở đánh trúng cái cây này, thì có phải nàng sẽ trở thành món thịt nướng không. Thế là tay nàng dắt hai con chó, phía sau hai con chó nữa cũng chạy theo, cứ thế chạy thẳng về nhà. Nhìn chiếc xe ngựa lao vụt qua bọn họ, Nhan Tử La thầm ngưỡng mộ, có tiền đúng là vẫn tốt hơn. Nhưng tại sao chiếc xe ngựa đó lại dừng lại? Lẽ nào muốn cướp của? Trái tim Nhan Tử La bắt đầu lo lắng, đây là nơi ngoại thành hẻo lánh, trời lại mưa to thế này, đúng là thời cơ tốt để cướp bóc. Đặc biệt là nhìn bóng dáng to lướn của người vừa nhảy từ trên xe ngựa xuống, Nhan Tử La đứng lại, nếu chạy quay lại liệu có cơ hội để thoát thân không? Cung Hỉ, Phát Tài đứng chắn trước mặt nàng, nhìn người đó nhe nanh múa vuốt, phát ra những tiếng gầm gừ nhỏ. Nhan Tử La hơi thấy yên tâm, nếu kẻ đó không biết võ công, Cung Hỉ, Phát Tài chắc có thể đối phó được nhỉ? Ba Lỗ nhìn nhìn người phụ nữ và bốn con chó trước mặt, rồi lại nhìn nhìn cái xe ngựa. Tứ gia nói đây là Nhan chủ nhân, nhưng trời mưa thế này Nhan chủ nhân không ở nhà mà dắt chó ra ngoài để làm gì? Cũng có thể là chủ nhân hắn nhìn nhầm người. “Này, ngươi đừng có lại đây, chó của ta lợi hại lắm đấy”, Nhan Tử La nói như hết hơi. “Người là Nhan chủ nhân?” Ba Lỗ hỏi. “Ngươi biết ta? Ha ha, ngại quá, ta cứ tưởng muốn cướp của.” Nhan Tử La lau nước mưa trên mặt. Miệng Ba Lỗ khẽ giật giật, cuối cùng cũng không nói gì. Cướp? Nhìn hắn giống thổ phỉ lắm sao? Nhan chủ nhân cũng thật là biết sỉ nhục người khác. “Nếu ngươi đã biết ta, thì có thể cho ta ngồi nhờ xe không?”, Nhan Tử La thận trọng hỏi. Vừa rồi nói thẳng quá, nếu người ta từ chối cũng chẳng trách được. “Chủ nhân, mời lên xe.” Ba Lỗ giơ ô về phía nàng. “Cảm ơn!” Nhan Tử La tự mình cầm lấy ô, trên người hắn còn có áo mưa nên không sợ. Đi đến cạnh xe, nàng xem xét độ cao rồi lại nhìn nhìn Ba Lỗ. Cái này được tạo ra là để làm khó nàng sao? Ba Lỗ đi đến cạnh xe khom người quay lưng về phía nàng, “Chủ nhân, mời!”. Nhan Tử La đã từng thấy cảnh này, nhưng nàng không có thói quen ngược đãi người khác, do đó nàng cười cười, đưa cái ô cho Ba Lỗ, “Ngươi cầm giúp ta”. Ba Lỗ tuân lệnh cầm lấy ô, mắt đăm đăm nhìn Nhan Tử La đi vòng sang phía bên kia, hai tay nắm chặt rồi từ từ trèo lên, sau đó vừa vén rèm vừa nói: “Cảm ơn ngươi! Nhưng có lẽ sẽ làm bẩn xe của ngươi đấy, có điều ta sẽ rửa sạch cho…”, sau đó thì giọng nghẹn cứng lại. Haizz, thà gặp cướp còn hơn, người đàn ông ngồi trong xe giơ tay lên, Nhan Tử La chưa phản ứng lại kịp, thì một cái khăn đã úp lên mặt nàng. “Lau đi, thành ra bộ dạng gì không biết! Ba Lỗ, đi!” Dận Chân nói xong thì nhìn chằm chằm Nhan Tử La. Người phụ nữ này dắt chó đi dạo vào lúc trời mưa như vậy? Thật là… Nhan Tử La đứng ở cửa xe, vội vàng lau mặt, sau đó nói: “Tứ gia cát tường!”, rồi không dám nói thêm gì nữa. Nàng hối hận rồi, giờ nàng lại rất muốn được chạy quay lại cùng lũ chó. “Hắt xì!” Nhan Tử La không khách sáo hắt hơi một cái rõ to. Nàng vội vàng liếc mắt quan sát sắc mặt Dận Chân, cũng may, không giận. Lần này phải chú ý, nhưng càng muốn chú ý thì lại càng hắt xì không ngớt, lúc này mũi đã đỏ ửng cả lên. “Xin lỗi”, Nhan Tử La khụt khịt nói. Có lẽ cũng không đến mức bị cảm, nhưng ai ngờ nhiệt độ trong xe lại thấp như vậy. Dận Chân nhìn nàng một cái, không nói gì. Sau khi Nha Tử La cầu khẩn mười lần, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại ở cổng biệt viện. Bách Hợp, Ám Hương, Sơ Ảnh đang cầm ô đứng đợi ở cổng, thấy xe ngựa dừng lại bất giác có linh cảm đó là xe ngựa của Tứ gia. Nếu người hỏi đến Nhan chủ nhân, họ phải trả lời thế nào đây? Đang nghĩ thì lại thấy Nhan Tử La vén rèm thò đầu ra, lúc này bọn Bách Hợp mới thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cầm ô đi tới, “Chủ nhân”. Sớm đã có kẻ hầu đi đến cúi xuống làm bậc thang cho nàng. Nhan Tử La chau chau mày, đành trèo sang bên kia, nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Bách Hợp vội vàng đi vòng qua con ngựa cầm ô che cho nàng. Nhan Tử La đứng bên cạnh con ngựa nhìn người đàn ông kia giẫm lên lưng Ba Lỗ bước xuống xe. “Còn đứng đấy làm gì, truyền thái y.” Giọng Dận Chân lạnh tới mức khiến nước mưa muốn hóa đá hết. Mặt nàng ta đỏ rực lên thế kia có lẽ sốt rồi. Một kẻ hầu nhanh chân chạy đi. Chàng không vui? Không vui thì đến đây làm gì? Hứng thú với việc giày vò nàng thế sao? Người bị dính mưa là nàng, nàng còn chẳng buồn nói, xem ra quả nhiên chàng chính là người đứng đầu xã hội Phong kiến hủ bại, cao ngạo vô cùng! “Đau đầu, người nóng, hỏng rồi, có lẽ bị cảm rồi, Bách Hợp chắc chắn sẽ lại ép mình uống thuốc. Không, phải cố gắng, cố gắng…”, Nhan Tử La thầm nói với mình, “Nhưng chân lại mềm nhũn thế này, nghỉ một lúc, nghỉ một lúc sẽ khỏe thôi!”