Tối Chân Tâm
Chương 35
“Đi qua chỗ này là tới rồi, Nhan chủ nhân.” Nhan chủ nhân này cũng lạ thật, gặp phu quân của mình mà hình như lại còn căng thẳng hơn. “Ngay đầu kia là Đồng Thuận trai, Nhan chủ nhân, người đừng căng thẳng nữa.” Vị chủ nhân này cứ căng thẳng như vậy, làm hắn cũng căng thẳng theo.
“Phù, cuối cùng cũng đến nơi rồi”, Nhan Tử La cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chủ nhân nói, mời Nhan chủ nhân vào trong. Nô tài tới hầu hạ Thông chủ nhân, Nhan chủ nhân, mời.” Tiểu Kim Tử nói một loạt các chủ nhân xong thì chạy mất, vứt lại
Nhan Tử La đứng một mình ở cửa, đây chính là Cố Cung, Cố Cung có những quý tộc sống đang ở, thật hạnh phúc quá! Đang định nhìn trái ngó phải, thì một bóng người lướt tới trước mắt, Nhan Tử La sợ hãi giật lùi hai bước, khi nhìn rõ là Mẫn Chỉ mới vỗ vỗ ngực nói: “Có thể thay đổi thói quen ấy không hả? Dọc đường đi đã bị dọa sợ chết khiếp rồi, nếu bị dọa sợ chết ở chỗ cô thì tội rất lớn đấy”.
“Ta cũng đoán là tỷ sắp đến, vừa nãy nghe tiếng Tiểu Kim Tử nhưng không thấy tỷ vào, vì vậy ta mới ra xem sao, tay đỡ hơn chưa?”, Mẫn Chỉ kéo nàng vào trong.
“Tôi đang hiếu kì mà, nên mới đứng bên ngoài nhìn ngắm.” Nhan Tử La nhìn bài trí trong phòng của Mẫn Chỉ, hít ngược một hơi vào trong. “Oa, Tiểu Mẫn Mẫn, hàng ngày nhìn những thứ này cô có cảm giác gì không?”.
“Cảm giác?
Chán ghét, từ nhỏ tới lớn đều là những thứ này, bố trí cũng chẳng thay đổi gì cả.”
Mẫn Chỉ mang bánh ngọt tới, “Ăn chút đi, còn phải đợi một lúc nữa đấy. Ta đoán tỷ cũng đói rồi”.
“Ăn rồi mà, tôi sao có thể bỏ đói bản thân chứ, vừa rồi tôi đã ăn bánh ngọt và táo”, Nhan Tử
La cười nói, nhìn nhìn Mẫn Chỉ, nàng ta mặc một bộ áo dài màu xanh da trời, đi đôi guốc cao cao, chải tóc ngôi giữa, trên đầu cài mấy bông hoa bằng ngọc, rất đơn giản.
“Mẫn Mẫn, cô còn bộ y phục nào khác không”, Nhan Tử La hỏi. Bảo nàng ta ăn mặc bình thường cũng không phải tới mức này chứ.
“Làm gì? Thế này không được sao?” Mẫn Chỉ đã hiểu ý của nàng.
“Đương nhiên là không được, ‘đã gáy thì phải gáy ra trò’ chứ, màu xanh này trầm quá.”
Nhan Tử La tự động lục tìm trong tủ y phục của nàng ta, tìm thấy một bộ màu đỏ rực.
“Cái này có bắt mắt quá không?”, Mẫn Chỉ nhìn nhìn bộ trang phục.
“Bắt mắt mới nhìn rõ chứ, nào, thay đi.” Nhan Tử La đẩy Mẫn Chỉ vào trong thay y phục, rồi lại mở hộp nữ trang của nàng ta ra, tìm được một bông hoa làm bằng đá mã não đỏ, vài viên ngọc, bốn chuỗi dây. Thấy Mẫn Chỉ đi ra, liền ấn nàng ta ngồi xuống ghế, rút hết châu hoa trên đầu nàng ta xuống, thay bằng những thứ vừa tìm được, hai bên thả hai dây tua rua. Khuyên tai thì thay bằng một đôi ngọc trai, gắn thật chặt.
“Được rồi, thế này mới vừa xuất hiện đã khiến người ta kinh động chứ! Phần tiếp theo phụ thuộc vào cô”, Nhan Tử La vỗ vỗ vai Mẫn Chỉ.
“Được!” Mẫn
Chỉ chẳng phản đối gì.
“Chủ nhân,
Thông quý nhân bảo người mau qua đó”, Tiểu Kim Tử lại chạy về. Đứa trẻ đáng thương này có lẽ người ngợm đã ướt đầm đìa vì mồ hôi rồi.
“Biết rồi, vào đi”, Mẫn Chỉ trầm giọng nói, sự tôn quý bẩm sinh của nàng ta vô tình khiến
Nhan Tử La chấn động, đây có thật là bạn của nàng không? Nàng không phải đang nằm mơ đấy chứ?
“Đi thôi,
Nhan Nhan, lát nữa Tiểu Kim Tử sẽ dẫn tỷ đến chỗ ngạch nương ta, tỷ đứng bên cạnh ngạch nương là được”, Mẫn Chỉ dặn dò.
“Đượ!”,
Nhan Tử La gật đầu nói. Tiểu Kim Tử bước vào đỡ kiếm rồi đi phía trước, Mẫn Chỉ đi giữa, Nhan Tử La đi cuối cùng.
Đi khoảng một tuần trả mới tới, Mẫn Chỉ tự mình cầm kiếm, dừng bước, cười với Nhan Tử La.
Nhan Tử La cũng cười, khẽ nói: “Cố lên Mẫn Mẫn!”, sau đó theo Tiểu Kim Tử đi ra phía sau.
Cho tới khi
ổn định chỗ đứng, thỉnh an Thông quý nhân, Nhan Tử La mới có cơ hội quan sát khắp một lượt chỗ này. Vị trí của bọn họ là ở hàng thứ hai, hàng đầu tiên dành cho
Khang Hy và vài phi tử có cấp bậc cao hơn, hàng thứ ba có lẽ là những người có phẩm cấp còn thấp hơn cả bọn họ, bởi vì trong số những người đó có người còn không có nô tài theo hầu. Hai bên chắc là vương công tử đệ, bởi vì đây là một buổi tiệc gia đình. Có điều Nhan Tử La phóng mắt nhìn sang hai bên nhưng chẳng quen ai. Khang Hy mặc dù ngồi ngay hàng đầu, nhưng vì vị trí của Thông quý nhân khá xéo nên không nhìn rõ. Nàng cố gắng mở to mắt cũng không thể nào nhìn rõ, đành từ bỏ ý định. Sau đó chuyên tâm xem tiết mục đang diễn trên sân khấu. Lúc này một cô gái với bộ y phục màu xanh nhạt đang cúi đầu gảy đàn, Nhan Tử La không hiểu về đàn, nên cũng không thể đánh giá. Khi khúc nhạc kết thúc, Thông quý nhân ngồi trước nói: “Tài nghệ chơi đàn của Hạm Chỉ lại tiến bộ hơn nhiều rồi”,
Nhan Tử La mới biết người diễn tấu trên kia là Hạm Chỉ cách cách. Hạm Chỉ cách cách đó đứng dậy nhìn về phía chính điện nhún nhún người, “Nhi thần chúc Hoàng a ma vạn thọ vô cương”.
“Hạm Chỉ bình thân!”
Nhan Tử La nhìn theo nơi phát ra tiếng nói. Khang Hy đang giơ cánh tay lên ra hiệu cho
Cách cách đứng dậy, “Cầm nghệ của Hạm Nhi quả là rất tiến bộ, xem ra Đức phi đã dạy dỗ rất tốt! Thưởng!”. Đức phi ngồi bên cạnh vội vàng đứng dậy, nhún người:
“Tạ ơn Hoàng thượng có lời khen, tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng!”.
Oa, đúng là bản lĩnh làm vợ của nhà vua, xinh đẹp khỏi nói, khí độ cũng ung dung, chẳng trách sinh ra được “Ung Chính”.
“Tiếp theo có phải tới lượt Quân Nhi không?” Rõ ràng tâm trạng của Khang Hy đang rất tốt.
“Hoàng a ma, Quân Nhi không phải nói hôm khác sẽ cùng người cưỡi ngựa hay sao? Quân Nhi không muốn biểu diễn trước nhiều người thế này đâu”, bóng dáng non nớt bên cạnh
Khang Hy nói.
“Được được, trẫm quên. Quân Nhi đâu phải người nói lời mà không giữ lời!” Cấp độ sủng ái đúng là số một.
“Quà mừng của
Chân Nhi tặng xong rồi, tiếp theo còn…” Khang Hy còn chưa dứt lời, một bóng người đỏ rực như lửa từ phía bên cạnh bay ra, nhẹ nhàng đáp xuống sân khấu phía đối diện. Âm nhạc và bước chân phối hợp rất nhịp nhàng, chân nàng ta vừa chạm đất thì âm nhạc cũng vang lên, nàng ta rút kiếm, nương theo nhạc mà múa. Mặc dù bộ
áo dài khá vướng víu, nhưng hoàn toàn không cản trở được bước chân lả lướt của nàng ta, từng động tá trong nhu có cương, duyên dáng mà không mất đi nhuệ khí.
Mấy dây tua rua trên đầu lay động theo gió, càng khiến điệu múa hấp dẫn sinh động hơn. Kiếm của nàng ta như cưỡi mây đạp nước, phối hợp cực kì nhịp nhàng với điệu nhạc. Vậy là Nhan Tử La hài lòng nhìn cả cung điện bỗng dưng im phăng phắc, thế nào, “gáy” ra trò đấy chứ. Tiếng nhạc càng lúc càng dồn dập, thanh kiếm trong tay Mẫn Chỉ càng lúc càng nhanh, bước chân cũng càng lúc càng gấp gáp, chỉ thấy sắc trắng loang loáng và màu đỏ của váy áo hòa vào làm một. Đột nhiên, âm nhạc ngừng bặt, bóng người trên sân khấu cũng đứng im bất động, còn thanh kiếm đã vào bao từ lâu.
“Mẫn Chỉ chúc Hoàng thượng quốc tộ vĩnh cố[2], vạn thọ vô cương” Nàng ta quỳ một chân xuống, hai tay ôm kiếm, hơi thở bình ổn.
[2] Quốc tộ là ngôi vua. Ý chúc Hoàng thượng vững vàng trên ngôi vua.
“Hay! Hay!
Hay!” Khang Hy khen liền ba tiếng hay, sau đó hỏi “Mẫn Nhi, muốn trẫm thưởng quà gì?”.
Lời vừa nói ra, Nhan Tử La cảm thấy cơ thể Thông quý nhân rõ ràng là giật lên một cái, tay nắm chặt khăn, có lẽ do quá kích động.
“Mẫn Chỉ không cần nhận thưởng, chỉ cần Hoàng a ma mãi mãi mạnh khỏe.” Mẫn Chỉ vẫn quỳ một gối,
Khang Hy chưa cho nàng ta đứng dậy.
“Hay! Hay!
Hay! Lý Đức Toàn, còn không đỡ Công chúa đứng dậy?” Lý Đức Toàn vội vàng chạy lên, “Phong Mẫn Chỉ cách cách làm Hòa Thạc Thuần Xác công chúa, chỉ hôn Mông cổ
Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị, Khalkha Thái cát, Sách Lăng [3]“.
[3] Tức là:
Chỉ hôn cho Sách Lăng là Thái cát của Khalkha thuộc họ Bác Nhĩ Tế Cát Đặc của
Mông Cổ
Lời vừa dứt,
Nhan Tử La thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy, đi đến trước mặt Khanh Hy quỳ xuống, “Sách Lăng tạ ơn ân điển của Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế!”.
“Phong Sách
Lăng làm Hòa Thạc ngạch phụ [4], ban bối tử phẩm cấp”, Khang Hy cười khẽ nói.
Sách Lăng lại một lần nữa quỳ xuống tạ long ân. Nhan Tử La có cảm giác trái tim mình đập thình thịch muốn rớt xuống. Nhìn về phía Mẫn Chỉ, nàng nháy mắt với nàng ta nhưng không cười.
[4] Ngạch phụ: Cách gọi phò mã của thời nhà Thanh.
“Thông quý nhân có công dạy dỗ Công chúa, thưởng!” Lời Khang Hy vừa truyền đi, Thông quý nhân vội vàng đứng dậy hướng về phía Khang Hy nói: “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng”.
Mẫn Chỉ đã lui xuống, Sách Lăng cũng trở về chỗ ngồi, miệng vẫn cười.
“Dận Nhưng chẳng phải nói chuẩn bị cho trẫm một tiết mục đặc biệt sao? Người đâu rồi?”
Khang Hy rõ ràng đang rất vui. Dận Nhưng ngồi bên cạnh vội vàng đứng dậy nói:
“Hoàng a ma, mời người nhìn lên sân khấu. Tiết mục này là do nhi thần và các huynh đệ khác bàn bạc quyết định. Hi vọng Hoàng a ma sẽ thích”.
“Thích hay không phải xem đã rồi mới nói được. Có điều huynh đệ ngươi đồng tâm là trẫm vui rồi”, Khang Hy nói.
Nhan Tử La biết tiết mục giải trí tối nay cuối cùng cũng đã tới giờ diễn, nhìn lên sân khấu lúc này đang mù mịt một vùng, không biết kẻ thông minh nào đã tạo khói. Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên từ thấp tới cao, hai hàng gồm mười người thướt tha tản ra từ hai bên cánh gà, bọn họ đều mặc váy màu kem, tóc búi cao, eo thắt dây lưng màu vàng xanh, lúc thì xếp thành hình tam giác, lúc lại phân thành mấy nhóm.
Xem ra My Liễm Diễm đã kéo dài màn mở đầu hơn, cũng đúng, như thế này khi nàng ta xuất hiện sẽ khiến người khác phải ghi nhớ sâu sắc.
Chầm chậm, một giọng hát uyển chuyển bắt đầu vang lên
“Mỹ nhân Nam
Kinh ngồi thổi sáo
Mời chào chim én ngậm bùn về xây tổ
Tổ én lủng lẳng nơi cành liễu
Dưới gốc liễu râm mát vọng lại những tiếng cười đùa thì thầm vui vẻ
Mùa xuân
Giang Nam mưa xanh mướt
Nhưng không làm ướt áo người bộ hành
Sóng nước Tần
Hoài mịt mờ sương khói
Dập dìu tình nhân đi lại trong mưa xuân
Hát mừng phồn hoa, hưởng thái bình, trời chiều lòng người.
Vườn trúc lao xao nhạc du dương
Hát mừng phồn hoa, hưởng thái bình, trời chiều lòng người
Vườn trúc lao xao nhạc du dương.” [5]
[5] Bài hát
Chim én xây tổ.
Giọng hát từ từ nhỏ dần rồi gần như biến mất, cảnh xuân Giang Nam mà My Liễm Diễm dùng tiếng hát để vẽ ra cũng dần dần biến mất. My Liễm Diễm dẫn đầu nhóm múa quỳ trên sân khấu, đồng thanh nói: “Chúc Hoàng thượng thiên thu vĩnh hưởng, vạn thọ vô cương”, đặc giọng địa phương. Xem ra My Liễm Diễm còn đặc biệt luyện và dạy họ thêm câu này, Nhan Tử La tán thưởng nàng ta.
“Đứng dậy cả đi. Thưởng!” Giọng hát của My Liễm Diễm khiến Khang Hy nhớ tới mấy lần vi hành phía Nam, cảnh đẹp Giang Nam quả thật khiến người ta khó quên.
“Người hát bài hát này là ai?” Câu này là hỏi Dận Nhưng, Dận Nhưng vội đứng dậy cúi người đáp, “Bẩm Hoàng a ma, là My Liễm Diễm của Lan Quế phường”.
“Là từ nào?” Khang Hy dường như rất hứng thú.
“Bẩm Hoàng a ma, là ‘My nhược viễn sơn, Ba quang liễm diễm’”, Dận Chân cung kính đáp. Vừa trả lời câu hỏi của Hoàng thượng, lại ca ngợi vẻ đẹp của My Liễm Diễm mày cong như núi, sóng mắt dập dềnh [6]. Đúng là cao kế, Nhan Tử La nhìn Dận Nhưng thầm nghĩ.
[6] My là lông mày, Liễm Diễm có nghĩa nổi sóng, dập dềnh.
“Tên hay, bài hát cũng hay.” Khang Hy có vẻ như vẫn đang rất thích thú. Nhan Tử La nghe
Khang Hy nói vậy, trong lòng tự nhiên thêm một câu: E là người cũng đẹp nhỉ!
Còn đang nghĩ, Đại a ca đã đứng dậy, chắp tay cung kính nói với Khang Hy: “Thực ra hôm nay nhi thần vốn còn có thể tìm được một cô nương tên Bạch La, nếu có nàng ta cùng hát, thì đúng là Song Bích [7]“.
[7] Song
Bích: Bộ đôi hoàn mĩ.
“Ồ? Thế nào là ‘vốn có thể tìm được’?” Khang Hy nghiêng đầu nhìn Dận Đề. Nhan Tử La đứng bên này đang tức tối, ngấm ngầm trừng mắt lườm Dận Đề một cái, hắn muốn mượn tay Hoàng thượng để ép My Liễm Diễm phải nói ra thân phận của nàng? Thật đúng là quá đáng ghét.
“Tháng trước, nhi thần nghe cô nương này hát ở Lan Quế phường, không kém gì My cô nương cả.
Nhưng My cô nương không chịu cho chúng thần biết tên họ thật của cô nương đó, chỉ nói cô ta tên Bạch La, nhi thần tìm rất nhiều ngày mà không thấy tung tích”, Dận Đề đáp. Ý của hắn các vị A ca đều hiểu, hắn muốn bóng gió rằng My Liễm
Diễm đố kị với Bạch La, vì vậy cố ý khiến hắn không tìm thấy người, không thể cống hiến tài năng cho Hoàng thượng.
“Đại a ca xem ra không đạt được mục đích không chịu buông tay!”, Dận Trinh khẽ tiếng nói với Dận Tự. Dận Tự không nói gì liếc về phía Thông quý nhân một cái. Vốn chàng cũng không để ý, nhưng Mẫn Chỉ múa kiếm xong liền nhìn về phía ấy, còn cả vừa rồi
My Liễm Diễm cũng nhìn về phía ấy, mặc dù không để lại dấu vết gì, nhưng từ chỗ chàng đứng thì lại nhìn thấy rất rõ. Cô gái đó mặc dù thay đổi kiểu tóc, cách
ăn mặc, còn chấm thêm rất nhiều vết rỗ trên mặt, nhưng đôi mắt lanh lợi ấy, sự đắc ý và hưng phấn khi Mẫn Chỉ múa kiếm, sự điềm nhiên và bình thản khi My Liễm
Diễm biểu diễn đều thể hiện rõ ràng không hề che giấu. Đáng tiếc Đại a ca chỉ chú trọng hình thức, nếu quan sát kĩ sẽ thấy nàng ta không giống với những a hoàn bình thường. Giờ chàng rất muốn biết cô gái này rốt cuộc là có thân phận thế nào mà có thể cùng lúc kết giao với Mẫn Chỉ và My Liễm Diễm, hai người thân phận hoàn toàn khác nhau.
“Ồ? Gọi My
Liễm Diễm tới gặp trẫm”, Khang Hy nói.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
11 chương
67 chương
156 chương
103 chương
60 chương