Tối Chân Tâm
Chương 30
My Liễm Diễm sắp lên tới lầu ba, Nhan Tử La đã thay xong y phục và tẩy trang, lúc này đang đứng trước bàn trang điểm thở dài, nghe tiếng nàng ta đẩy cửa bước vào, lập tức nhảy dựng lên: “Hồ ly, cô có phải cố ý muốn tôi mất mặt không hả? Sao cái khăn lại không chịu buộc cho chặt thế?”.
“Không chặt?
Cô sắp kéo nó rách thành trăm mảnh rồi, thật là… làm hỏng cả cái mành cửa của tôi nữa, tôi còn chưa thèm tính toán với cô đâu”, My Liễm Diễm buồn buồn nói.
Giờ nàng ta đang hối hận tại sao chưa dùng thẳng tấm vải màn buộc cái đầu của
Nhan Tử La lại.
“Hả???”,
Nhan Tử La kinh ngạc: “Hỏng rồi, vừa rồi tôi còn nghĩ chắc mình hát hay nên mọi người mới vỗ tay cơ đấy, thì ra là mất mặt, xem ra xui xẻo rồi”, Nhan Tử La lẩm nhẩm nói.
“Không phải, cô hát rất hay, vừa rồi có một vị công tử xem ra cũng rất có lai lịch hỏi thăm
“danh tính” của cô đấy?”, My Liễm Diễm ngồi xuống rót một chén trà.
“Ai thế? Ha ha, ở đây cũng có “fan” à?”, Nhan Tử La vui vẻ.
“Ai nữa? Là anh cả của chồng cô”, My Liễm Diễm thiểu não đáp.
“Anh cả của chồng tôi?” Nhan Tử La nhất thời còn chưa phản ứng lại được. “Hả! anh cả của chồng tôi? Trời ơi, cô đùa hả?”, sau khi tính toán quan hệ thân sơ xong, nàng kinh ngạc kêu lên.
“Giờ làm gì có tâm trạng mà đùa với cô. Cô không biết những người ở phòng Lãm Nguyệt là những người như thế nào à?”, My Liễm Diễm hỏi.
“Mười anh chàng đẹp trai! Đợi đã, ý của cô là, phòng đấy do Đại a ca bao?” Trời muốn diệt nàng rồi ư? Chỉ hát có một lần mà trêu chọc đến một nhân vật như thế?
“Không phải, là Thái tử gia bao, những người đi cùng Thái tử gia đều là các A ca, chồng cô cũng ở đó”, My Liễm Diễm nói.
“Chồng tôi?
Người nào?” Nhan Tử La chẳng có ấn tượng gì, đều đẹp trai như nhau, sao có thể phân biệt ai với ai chứ.
“Người ngồi bên tay phải Thái tử gia”, My Liễm Diễm nằm bò ra bàn đáp.
Suy nghĩ kĩ lại, “Người có ánh mắt lạnh như đao phải không? Quên mất trông như thế nào rồi, chỉ nhớ ánh mắt thôi”, Nhan Tử La nói, đột nhiên trợn trừng mắt, “Cô có phải đã biết trước là họ sẽ đến không?”. Vậy mà vẫn còn bảo nàng lên hát, làm thế chẳng phải là tìm lý do để Ung Chính đại nhân chặt đầu nàng sao?
“Đừng trợn mắt lên thế nữa, yên tâm, chồng cô không nhận ra cô, nghĩ thì thấy cô đúng là quá thất bại, đến con cũng sinh cho người ta rồi, mà người ta còn chẳng nhớ mặt.
Thật là một người phụ nữ thất bại”, My Liễm Diễm trêu chọc nàng nói.
“Hồ ly chết tiệt, giờ tôi còn đang nghi ngờ cô có dã tâm đây!” Chẳng có đạo lý gì cả, mười vị A ca cơ đấy, tùy tiện chọn một người cũng là giàu có ngất trời rồi còn gì? Tự nhiên lại trao cơ hội cho nàng, nhưng cơ hội này nếu không cẩn thận còn khiến nàng chết thảm nữa.
“Thôi thôi, thật ra, tôi chỉ muốn giúp cô thu hút sự chú ý của chồng cô thôi. Ở đây một thời gian dài như vậy rồi tôi mới hiểu, sống tại thời đại này, cho dù phải dùng cách gì, cũng nhất định phải nắm thật chặt người đàn ông của mình. Nếu không, không chỉ bị những người phụ nữ khác trút giận mà ngay cả một đứa trẻ cũng có thể bắt nạt cô. Nhìn bộ dạng buông xuôi của cô xem, cô định cứ thế mà chết già thật à?
Không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho con mình chứ? Ai ngờ, giữa đường lại xuất hiện vị đại gia này, bực chết đi được.” My Liễm Diễm vỗ vỗ đầu, khốn kiếp, bực bội!
“Tôi sống rất tốt, người đàn ông đó mặc dù không nhớ đến bọn tôi, nhưng đồ ăn cái mặc vẫn chuyển đến đúng hạn. Hơn nữa vợ cả của hắn cũng rất quan tâm giúp đỡ tôi, thỉnh thoảng còn ban cho tôi ít thưởng ngoài. Sống ở đây không có ai quản, so sánh ra thì tương đối tự do. Tôi rất thích cuộc sống hiện tại, bảo tôi phải quay về phủ để tranh giành với đám đàn bà phụ nữ đó? Hứ hứ, nghĩ đến đã sợ rồi. Vì vậy, hồ ly chết tiệt kia, cô đừng tác hợp nữa, tôi định sẽ sống thế này mãi, rất tốt.
Cô cứ nghĩ cho mình đi, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, ở thời đại chúng ta cũng không được gọi là trẻ trung gì, còn không lo tìm cho mình một người đàn ông đi.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, nếu tôi có nhiều tiền như cô, tôi cũng không muốn dựa dẫm vào đàn ôn, sống thế này rất tốt, tiêu dao tự tại”, Nhan Tử La ngưỡng mộ nói.
“Giờ tôi cũng đang hối hận vì lo việc bao đồng đây, mấy vị chủ nhân này đâu phải người có thể đùa? Họ chỉ tùy tiện động đậy ngón tay một cái thì Lan Quế phường của tôi sẽ thành bãi đất phẳng ngay. Tôi đang trêu chọc vào ai thế không biết?” My
Liễm Diễm vẫn buồn rầu. “Nhan Nhan, cô về nhà mà lánh nạn đi, đợi cơn bão này qua thì hãy tới đây chơi! Nếu không đầu của hai chúng ta sẽ thành bóng cho họ đá đấy”, My Liễm Diễm nói tiếp.
“Thôi được.
Nếu có người đến mua bánh ngọt thì làm thế nào?”, Nhan Tử La hỏi. Nàng đang tận hưởng cảm giác thành công, giờ bảo nàng nghỉ thì cuộc sống của nàng lại quay về là con mọt gạo hay sao? Buồn bực, xem ra sau này đành quay về nhà đưa Khuynh
Thành bảo bối đi đào giun đất thật rồi, ngày nào cũng nghịch cho tới mặt mũi tèm lem, đất dính đầy mặt đầy đầu… Ồ, sao nàng không nghĩ ra nhỉ?
Nhan Tử La đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Một lúc sau, Nhan Tử La lại đẩy cửa bước vào, nhưng đầu lại cúi gầm.
“Cô làm gì thế?”, My Liễm Diễm nghiêng đầu nhìn nàng, làm trò gì vậy?
“Xem đi, thế nào? Có giống bà mẹ già không?”, Nhan Tử La cười hi hi nói. Kết quả là cốc trà của My Liễm Diễm đổ lênh láng ra bàn, “Trên mặt cô bôi cái gì thế?”, đen sì sì, còn đen hơn cả đất.
“Nhọ nồi mà? Nhìn đi, chỗ này tôi tạo hình thế nào?”, Nhan Tử La vẽ quanh mắt phải thành một vòng tròn đen sì.
“Cô… giống gấu Panda bị đột biến gen”, My Liễm Diễm cười nói. Suy nghĩ đầu tiên của cô là người phụ nữ này dám xuống tay với cả mặt mình chỉ vì không muốn nhàm chán.
“Tôi cảm thấy cũng được mà? Tôi sẽ thay sang một bộ y phục bằng vải thô khác, để một kiểu đầu bà già, chắc sẽ không ai nhận ra đâu nhỉ?”, Nhan Tử La nhìn vào gương ướm ướm.
Nhìn bộ dạng
ướm ướm so so của Nhan Tử La, My Liễm Diễm đột nhiên phì cười, đúng thế, có gì là không thể? Làm thế này vừa không ai nhận ra được mà cũng không mất cơ hội kiếm bạc, còn có thể đùa vui với các vị A ca nữa, còn gì vui bằng đây? Cuộc sống trầm buồn quá lâu cũng đến lúc vui vẻ rồi. Nghĩ đến đây, nàng ta cũng đứng thẳng dậy,
“Ngụy trang thế này rất ổn, nhưng cô không thể ngày nào cũng bôi nhọ nồi lên mặt được đúng không?”.
Lấy hộp đồ trang điểm ra, My Liễm Diễm lật đi lật lại tìm được một hộp màu mắt tổng hợp đưa cho Nhan Tử La, “Dùng cái này đi, chỉ một ít thôi đã rất hiệu quả rồi. Dùng tiết kiệm dùng tôi nhé, đồ Lancôme đấy”.
“Ôi trời, đây là lần đầu tiên tôi dùng đồ trang điểm đắt tiền thế này đấy, ha ha, không ngờ còn dùng để hủy dung nhan, buồn cười chết đi được! Này, cô tìm giúp tôi hai bộ đồ khác đi!”, Nhan Tử La cầm hộp màu mắt phấn khích nói.
“Được, đầu tóc cô, cô tự xử lý. Trên đường đến cô phải hóa trang kỹ càng, tránh vào thành lại gặp người không nên gặp.”
My Liễm Diễm gọi Hạ Chí đến dặn dò mấy câu.
Lúc sau Hạ
Chí cầm đến hai bộ y phục bằng vải thô dành cho phụ nữ trung niên. My Liễm Diễm gói hai bộ y phục lại, “Được rồi, không còn sớm nữa, cô về đi! Nếu ngày mai cô cảm thấy có gì bất thường thì không cần đến”.
“Yên tâm, hồ ly. Khó khăn lắm tôi mới tìm được việc để làm, sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ?”
Nhan Tử La vênh cái mặt tèm lem như gấu mèo lên cười hi hi rồi rời đi.
“My tỷ,
Nhan cô nương đây là…?”, Hạ Chí nghi ngờ hỏi.
“Ngày mai đổi lại gọi thành Nhan ma ma”, My Liễm Diễm nhìn gương nói. Ồ, quả nhiên nàng ta trông rất giống hồ ly.
“Xem ra Đại
A ca đã nhắm Bạch cô nương rồi!” Dận Tường nói bằng giọng khẳng định, “Nhưng Bạch cô nương này không bình thường lắm, lần đầu tiên thấy có người phản ứng như vậy”.
Bị mành che mắc vào tóc mà lại túm chính tóc mình?
“Có điều cũng đều là gái giang hồ cả thôi”, giọng Dận Chân chẳng có cảm tình gì.
“Tứ ca thật sự nghĩ như thế sao?” Dận Tường mím môi cười, người khác không rõ về Tứ ca hắn nhưng hắn lại còn không biết sao. Vừa rồi ánh mắt của Tứ ca là kinh ngạc, đương nhiên không phải vì diện mạo, đến My cô nương mà huynh ấy còn không thèm liếc mắt.
Đấy chính là khí chất từ người cô gái đó toát ra. Nói không chừng, chính là cái kiểu thuần khiết hồ đồ không màng thế sự, nhưng lại có chút kiêu ngạo phớt lờ mọi thứ. E là từ sau hôm nay Lan Quế phường lại có thêm một cây tiền nữa rồi.
Dận Chân không đáp, cô gái đó… có vẻ khá đặc biệt. Chỉ là chàng vẫn không hiểu tại sao sau khi nghe nàng ta hát xong mà lão Thập tứ lại làm như không có chuyện gì xảy ra? Đại a ca cũng rất lạ, lão Bát cũng rất lạ, nhưng lạ ở đâu thì chàng không thể biết được.
“Tứ ca, huynh có nhận ra không, Bát ca hôm nay hình như nghe đến ngây ngẩn rồi thì phải?”,
Dận Tường nói tiếp. Một ca nữ nhỏ bé mà có thể khiến mấy huynh đệ một nhà đều trở nên kì quái, thật tức cười. Có điều giờ hắn lại rất mong Đại a ca có thể tra ra cô gái đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Lão Thập tứ, sao cả tối trông đệ cứ lơ đễnh chẳng để ý gì thế? Sao, hồn bị Bạch hồ ly bắt mất rồi à?” Dận Ngã vỗ vỗ vai Thập tứ, rồi nói tiếp, “Có điều, Bạch hồ ly này cũng không thua kém My cô nương là mấy”.
“Lão thập, đổi vị rồi à? Bạch hồ ly mặc dù cũng rất được nhưng sao có thể so với My cô nương? Chỉ riêng phần dung mạo thôi cũng không so được rồi!”, Dận Đường cố ý nói.
“Dung mạo có thể không so được, nhưng Bạch cô nương này… haizz, thật khó nói, nàng ta có những thứ mà My cô nương không bì được”, Dận Ngã đáp.
“Xem ra đổi vị thật rồi, huynh nói xem, Bát ca”, Dận Đường lại quay sang hỏi Dận Tự.
“Mỗi người mỗi vẻ”, Dận Tự điềm tĩnh nói.
“Mỗi người mỗi vẻ?” Dận Đường cười cười, “Quả thực là mỗi người mỗi vẻ. Lão Thập tứ, đệ nghĩ gì đấy?”.
“Hả? Không có gì!” Dận Trinh hiếm khi lại bỏ qua cơ hội trêu chọc Thập ca hắn như hôm nay.
Tại sao hắn luôn cảm thấy cô gái đó rất quen nhỉ? Nhưng một cô gái đặc biệt như thế hắn không nên quên mới phải? Rốt cuộc là đã gặp ở đâu?
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
11 chương
67 chương
156 chương
103 chương
60 chương