Tối Chân Tâm

Chương 22

“Cái này… có thể mặc được không?””, Mẫn Chỉ cầm áo hỏi. “Đương nhiên, bộ y phục này nhìn rất bình thường, đi giữa đám đông đảm bảo không ai có thể nhận ra.” Nhan Tử La thay y phục xong thỏa mãn quay quay người một vòng, nàng đã gầy đi rồi, đến y phục của Bách Hợp mà cũng có thể mặc vừa. Thấy Mẫn Chỉ vẫn đang cầm y phục nhìn nhìn, Nhan Tử La trừng mắt nói: “Có phải cô không muốn đi nữa không? Mau thay đi, không làm mòn làn da mỏng manh non tơ của cô đâu, tin tôi đi””. Khó khăn lắm Mẫn Chỉ mới thay xong y phục, đang định đi ra ngoài thì Nhan Tử La đã kéo giật lại, rút hết những trang sức trâm khuyên trên đầu và hoa tai của nàng ta xuống, “Thế này mới giống”. Khi hai người bọn họ chuẩn bị xong và xuất phát thì đã gần trưa, Nhan Tử La lần đầu tiên đi xa biệt viện đến thế, trước kia nàng chỉ dắt chó đi dạo trong những rừng cây gần nhà, nơi đó có một dòng sông nhỏ, nàng thường ra đấy. Đi xa thế này vẫn là lần đầu tiên. Ngồi trên ngựa ôm lấy eo Mẫn Chỉ, Nhan Tử La cảm thấy gió lạnh thổi qua mặt, hai mắt không thể mở ra được. Khó khăn lắm mới quen và mở được mắt ra nhìn, nàng mới biết, thực ra con đường này rất ít người qua lại, rất tĩnh lặng. Thật đúng là vườn quốc gia của hoàng tộc, xung quanh chẳng cho ai ở cả. Ngắm nghía cảnh đẹp xung quanh, cảm giác chỉ mất nửa tiếng đồng hồ là đã đến rồi (Nàng vẫn quen dùng cách tính thời gian của thế kỷ XXI). Mẫn Chỉ ném nàng xuống ngựa, sau đó cũng nhảy xuống. Thả lỏng dây cương, vỗ vỗ vào mông con ngựa mấy cái, con ngựa đó liền chạy thẳng một mạch không quay đầu lại. “Cô??? Chúng ta sẽ về bằng cách nào?”, Nhan Tử La kinh ngạc hỏi. Cô nhóc này lẽ nào muốn bỏ trốn? “Tuyết Nhi tìm chỗ để nghỉ ngơi, ta có cách để gọi nó quay lại, tỷ không phải lo chuyện này. Việc mà tỷ phải quan tâm là giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Mẫn Chỉ nhìn xung quanh, dường như còn chưa vào trong thành, đoạn này đành phải đi bộ thôi. “Phải đi đâu? Tôi cũng không biết, tôi đã ra ngoài bao giờ đâu, chúng ta cứ đi bừa đi, dù sao cũng chỉ cần nhớ đường quay về là được. Yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi cô đâu.” Nhan Tử La vỗ ngực đảm bảo, quên mất sự thực mình là một kẻ mù tịt về phương hướng. Mẫn Chỉ bán tín bán nghi nhìn nàng một cái, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Lúc này nàng ta thực sự thấy hối hận vì đã không đưa Tiểu Kim Tử theo. Hai người đi lòng vòng mãi, cuối cùng cũng tới một khu chợ đông đúc tấp nập. Nhan Tử la (thực ra là La Tử Nhan) đã từng đi đến miếu Phu Tử, miếu Thành Hoàng nhưng cũng vẫn không thể kìm được hưng phấn nhảy loi choi tới tới lui lui như một kẻ quê mùa. Đây mới là hàng chính hiệu, mấy thứ đồ mô phỏng kia sao có thể so sánh được chứ. Mẫn Chỉ đã quen nhìn đám ngọc ngà châu báu nên chẳng màng tới, Nhan Tử La thì bẩm sinh đã không thích vàng bạc nên cũng chẳng thèm ngó. Hai người bọn họ chỉ thích mấy thứ đồ lưu niệm được tết bằng cỏ và mấy đồ điêu khắc bằng gỗ, bằng trúc mà thôi. Mặc dù Nhan Tử La không biết một đồng tiền thì tương đương với bao nhiêu Nhân dân tệ, nhưng mặc cả trả giá thì nàng biết. Tiền nàng mang theo là mượn của Bách Hợp, Ám Hương, đợi khi nào quay về Mẫn Chỉ sẽ trả lại. “Sao rẻ thế! Những thứ này đều không phải trả tiền sao?”, Mẫn Chỉ nghịch nghịch mấy con lợn khắc bằng trúc hỏi. “Vừa rồi thứ tôi trả cho họ chẳng phải là tiền sao? Tổ tông của tôi ơi, cô có thể đừng gặp gì mua nấy như vậy được không? Lát nữa biết cầm về thế nào… Ơ, đâu rồi?” Nhan Tử La định thần nhìn lại, thì ra Mẫn Chỉ thấy có người đang bán kẹo bông đã nhanh chân chạy qua đó. Nàng ta cầm hai cây kẹo bông chạy lại, đưa cho Nhan Tử La một cái, “Ngon lắm. Cho tỷ này”, rất hào phóng. “Cô không trả tiền cho người ta sao?”, Nhan Tử La nhìn người bán hàng đi theo đằng sau, nói. “Nhưng người đó bảo ta cầm mà!”, Mẫn Chỉ ngẩng đầu nói. “Cô… Lần sau trước khi ăn gì phải hỏi tôi đã, được không hả? Tổ tông ơi, đúng là phải gọi cô là tổ tông rồi!” Nhan Tử la nghiến răng nghiến lợi móc ra một đồng tiền đưa cho người bán hàng. Người bán hàng cười hì hì nhận tiền rồi bỏ đi. “Thì ra đều phải trả tiền cả!”, Mẫn Chỉ lè lè lưỡi nói. “Vớ vẩn, đúng là cho cô ăn cơm cũng bằng thừa, tưởng người ta cho không cô chắc?” Nhan Tử la thè lưỡi liếm một miếng kẹo bông. Ngọt quá, sao có người lại cho rằng thứ này ngon nhỉ? “Biết rồi, lần sau sẽ hỏi tỷ. Nhan Nhan, ta hơi khát rồi, chúng ta đi uống trà đi”, Mẫn Chỉ nói “Được rồi.” Đúng lúc nàng cũng đang khát. Hai người nhìn trước ngó sau, cuối cùng tìm thấy một quán trà. Nhan Tử la vừa ngồi xuống thì phát hiện ra Mẫn Chỉ lại biến mất, liền quay người tìm một vòng. Nha đầu đó chạy về phía trà lầu, Nhan Tử La đành phải lập tức chạy đuổi theo. Vừa thở vừa chạy vào trong trà lầu, Nhan Tử La giơ tay chống lên khung cửa thở dốc, nhìn quanh. Mẫn Chỉ đang đứng ở đầu cầu thang vẫy tay, Nhan Tử La lại lê lết bò lên trên, thấy Mẫn Chỉ đã ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ. Trên lần rất ít người, ngồi cạnh cửa sổ chỉ có hai vị khách, đó là hai người đàn ông trẻ tuổi, vừa nhìn đã biết là đám công tử. Lúc này một vị đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ không biết nghĩ gì. Nhan Tử La ngồi xuống ghế, Mẫn Chỉ hào hứng nói: “Nhan Nhan, tỷ xem, ngồi ở đây có thể thấy được bao nhiêu người! Ôi, bên kia có bán kẹo hồ lô kìa, lát nữa chúng ta qua đó mua được không?”. “Này, sao cô lại chạy vào đây làm gì hả?”, Nhan Tử La hỏi. Không biết tiền trong túi có còn đủ hay không. Tốt hơn vẫn nên kéo nàng ta xuống quán trà ven đường uống nước thì an toàn hơn, một đồng tiền có lẽ uống no được đấy? “Ở đây người ta viết là “Trà lầu” mà! Trà lầu chẳng phải bán trà sao?”, Mẫn Chỉ hùng hổ nói. Nhan Tử La chợt thấy hai vị công tử bàn bên cạnh mỉm cười, nhất định là đang cười nhạo họ. “Đúng. Nhưng ở đây sẽ rất đắt cô biết không hả?”, Nhan Tử La vẫn lo lắng. Đợi cả nửa ngày vẫn không thấy tiểu nhị lên chào hỏi, chắc chắn kiểu trà lầu đắt cắt cổ này thấy bọn họ ăn mặc quá bình thường nên không thèm để ý đây mà. “Người đâu cả rồi? Ta muốn uống trà!”, Mẫn Chỉ cao giọng gọi. Chứng co giật thần kinh cơ mặt của Nhan Tử La lại tái phát. Gì thế, cách gọi này, tưởng đang ở trong cung chắc? Quả nhiên là mọt gạo, áo đến dang tay, trà đến há miệng! “Nếu đã không có ai thèm để ý tới chúng ta, chúng ta xuống dưới uống đi, ở đó rẻ hơn”, Nhan Tử La khẽ nói. “Không, dám không thèm để ý ta sao?” Mẫn Chỉ đứng phắt dậy, đi đến đầu cầu thang, “Người đi đâu cả rồi? Ta muốn uống trà!”. Nhan Tử La lấy tay bịt mặt, hỏng rồi, mất mặt chết đi được, xấu hổ tới tận ba trăm năm sau mất. Cách gọi này quả nhiên hữu dụng, một tiểu nhị của quán lập tức chạy lên. Có điều thái độ rất bình thường: “Hai vị, xin hỏi muốn uống trà gì?”. Nghe cái ngữ khí xem, nỗi tức giận trong lòng Nhan Tử La bắt đầu dâng lên, ghét nhất là kiểu làm ăn phục vụ nhìn người bằng nửa con mắt như thế. Len lén nhìn vào túi tiền, còn bốn lạng bạc, chắc là đủ đấy nhỉ? Mấy vị tác giả viết truyện xuyên không cũng thật là, sao không kể một tách trà bao nhiêu tiền gì cả? “Phổ Nhĩ”, Mẫn Chỉ chẳng buồn nghĩ, nói luôn. Nhan Tử La đang uống nước lọc lập tức phun ra một ngụm: “Cô đùa đấy hả?” “Không đâu!”, Mẫn Chỉ nghiêm túc trả lời, quay lại nhìn nhìn tên tiểu nhị đang đứng nghệt mặt ở đó, “Không phải không có chứ?” “Tiểu thư, cô làm khó tiểu nhân rồi, Phổ Nhĩ còn chưa được chuyển đến quán trà nhỏ của tiểu nhân. Hay là cô đổi loại khác đi?” Mới tháng Hai, trà ở Phổ Nhĩ vừa mới được hái xong, tiệm nhỏ của bọn họ làm sao đã có được? Nếu có cũng phải đợi thêm vài ngày nữa. Hai vị công tử ngồi bàn bên đã quay sang nhìn họ mà không cần che dấu. “Đổi, đương nhiên đổi. Tốt nhất là cho chúng ta một bình nước nóng thượng hạng”, Nhan Tử La nói. Kết quả nàng nhận ra từ chỗ nàng nhìn tới, hình như hai vị công tử ngồi quay lưng lại với họ đang phì cười thành tiếng. Tiểu nhị lại sững người, hôm nay sao lại gặp phải toàn các vị chủ nhân khó chiều thế này? “Ha ha, đùa đấy, mang một bình trà thường lên đây là được rồi.” Nhan Tử La nói xong, lập tức hỏi: “Trà bình thường ở chỗ các ngươi bao nhiêu tiền?”. “Vị khách quan này, trà thường chỉ cần một cắc bạc là được rồi.” Tiều nhị thầm nghĩ, trà thường thì trà thường, vẫn tốt hơn là đòi Phổ Nhĩ. ”Hai vị có cần gì khác nữa không?” “Có!” Có gì nữa? Câu trả lời của Mẫn Chỉ bị Nhan Từ La cắt ngang: “Không cần gì nữa, trà thôi”. “Vâng, xin hai vị đợi cho một lát, trà sẽ dâng lên ngay.” Tiểu nhị nhanh chóng chạy xuống lầu. “Trà lầu kiểu gì thế không biết, đến Phổ Nhĩ cũng không có”, Mẫn Chỉ càu nhàu. “Thì cũng là quán trà thôi, chẳng phải cô cứ nhất định đòi vào sao? Ngoan ngoãn chờ tí đi!” Ý của Nhan Tử La là muốn nàng ta ngậm miệng lại, tránh vách có tai tường có mắt. “Này, đồ của cô đâu?” Nhan Tử La đặt đồ trên tay xuống bàn mới nhận ra Mẫn Chỉ vừa rồi còn cầm một đống đồ chơi giờ hai tay đã lại trống không? “Đồ gì?” Mẫn Chỉ mở to mắt. “Hả! Trời cao ơi đất dày ơi, giết tôi đi mà, tôi làm gì khiến vị thần tiên nào đó nổi giận rồi sao?!” Nhan Tử La nằm bò ra bàn buồn bã than thở, “Mẫn Mẫn, tôi kể cho cô một câu chuyện, cô có muốn nghe không?”. “Chuyện gì? Kể ra xem nào”, Mẫn Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tiện miệng nói. “Ngày xưa có một con gấu, một hôm nó ra ruộng bẻ ngô, nó bẻ mãi bẻ mãi, bẻ chăm chỉ cho tới tận tối. Lúc này con gấu đã cảm thấy rất mệt, thế là nó quyết định mang đống ngô nó bẻ về nhà. Vậy mà khi ra khỏi ruộng ngô, con gấu phát hiện ra nó chỉ còn lại có một bắp. Cô nói xem là vì sao?” Nhan Tử La hỏi. “Bị nó ăn rồi”, Mẫn Chỉ đáp. “Ăn nhiều thế thì no mà chết à, không đúng”, Nhan Tử La nói. “Rơi hết rồi?”, Mẫn Chỉ hỏi đầy nghi vấn. “Thông minh quá, đúng là bị rơi mất rồi”, Nhan Tử La nhìn mặt nàng ta châm chọc nói. “Nhưng, sao nó không mang túi đi để đựng chứ?”, Mẫn Chỉ hỏi. Đúng là con gấu ngốc. “Vì nó là một con gấu ngốc. Ngô hái bắp này thì làm rơi bắp kia, cuối cùng chỉ còn lại một bắp”, Nhan Tử La cười gian tà trả lời. Lúc này Mẫn Chỉ mới phản ứng lại được. “Tỷ đang mắng ta là con gấu ngốc sao?”, Mẫn Chỉ cao giọng hỏi. “Đâu được như thế chứ. Con gấu đó cuối cùng còn được một bắp trong tay, còn cô thì lợi hại hơn nhiều, chẳng giữ lại được gì cả, thật không nên để cô cầm bất cứ thứ gì!”, Nhan Tử La lạnh lùng đáp. Mẫn Chỉ còn định nói gì đó, tiểu nhị đã bưng trà lên, sau khi rót trà cho hai người họ xong, tiểu nhị nói một câu: “Hai vị khách quan, mời dùng trà”, rồi quay người chạy, bởi vì bên cạnh vừa xuất hiện thêm vài vị khách nhìn có vẻ giầu sang hào phóng. “Hứ!”, Mẫn Chỉ phun một ngụm trà ra, “Đây là cái gì? Là cái gì mà dám mang lên đây?”. “Rất ngon mà!” Nhan Tử La lại nhấp thêm ngụm nữa, trà mà, đều đắng như nhau cả thôi, có gì khác biệt chứ? “Đây đâu phải là trà, sao có thể uống được?” Mẫn Chỉ đặt tách trà xuống, định gọi tiểu nhị lại hỏi. “Tổ tông của tôi ơi, cô uống thì cứ uống cho xong đi, dù sao trà nào thì cũng đắng cả thôi.” Nhan Tử La uống ừng ực hai hớp lớn, đỡ khát. “Nhan Nhan, đã nói với tỷ bao nhiêu lần rồi, sao tỷ vẫn ăn uống như bò thế? Khó coi chết đi được!” Mẫn Chỉ không thèm uống nữa. “Dù sao cũng chỉ là để giải khát, coi như uống nước thôi. Cô không uống nữa phải không? Chút nữa đến thứ này cũng chẳng có đâu đấy”, Nhan Tử La vừa uống vừa hỏi. Mẫn Chỉ thì đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn tách trà một cái. “Không uống thì thôi, tí nữa đừng có kêu khát với tôi đấy, tôi chẳng có phép để biến ra nước trà cho cô đâu”, Nhan Tử La lại bồi thêm một câu. Uống trà xong, tiểu nhị đúng lúc lại bưng trà lên. Nhan Tử La trước đó đang định gọi “thanh toán”, “tính tiền” hay “trả tiền” gì đó, nhưng thấy tiểu nhị đi tới, nàng liền nói thẳng luôn: “Trả tiền trà cho ngươi”. Tiểu nhị cười nịnh nọt, khiến Nhan Tử La nổi hết da gà, đảo đảo mắt nói: “Này, ngươi không định nói với ta thứ mà ngươi vừa phục vụ cực kì đắt đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết, ta chẳng có nhiều tiền thế đâu!”. Sau đó lại thấy tiểu nhị đặt ấm trà xuống, Nhan Tử La liếc mắt, ấm tử sa cơ đấy, “Ngươi có mang nhầm bàn không thế? Chỗ chúng ta đây không gọi loại trà này. Ngươi có đặt ở đây ta cũng không trả ngươi tiền đâu”. “Khách quan, người hiểu lầm rồi. Ấm trà này là do Cao gia bàn bên kia mời hai vị.” Xem ra vị công tử họ Cao này cũng có chút tiếng tăm, nếu không tên tiểu nhị sao có thể bày ra bộ mặt cười nhăn nhở giống như hai người bọn họ vừa nhặt được tiền thế kia? Nhan Tử La nhìn sang bàn bên cạnh, một người có lẽ đã ở độ tuổi trung niên đang nhìn họ nở nụ cười mà hắn ta cho là phong độ nhất. Khốn khiếp, tưởng mình là thánh tình chắc? Thôi, cứ đi trước là hơn. Thế là Nhan Tử La đanh mặt lại: “Ấm trà này bao nhiêu tiền?” “Khách quan?” Tiểu nhị kinh ngạc, “Trà này là…” “Bao nhiêu tiền?”, Nhan Tử La nhắc lại, sắc mặt âm u tới mức có thể chích ra nước được. Mẫn Chỉ vốn định nói gì, nhưng thấy tình hình trước mắt liền quyết định làm một kẻ câm thông minh thì tốt hơn. “Hai lượng bạc”, tiểu nhị nói. Có điều nhìn hai vị tiểu thư này chắc không trả nổi đâu? Nhan Tử La thò tay vào túi tiền moi ra ba lượng bạc, “cạch” một tiếng ném lên bàn, “Tiền trà bọn ta tự trả, phần còn lại coi như thưởng cho ngươi”, sau đó đứng dậy nhìn Mẫn Chỉ nháy mắt, “Chủ nhân, đi lâu như vậy rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi”. Mẫn Chỉ mỉm cười gật gật đầu, duyên dáng đứng dậy đi về phía cầu thang. Không ngờ, một gã trai ở bàn bên kia lắc quạt giơ ra chắn trước mặt. Trời lạnh thế này mà dùng quạt, nếu không phải cơ thể có bệnh thì cũng là đầu óc có bệnh.