Sau khi Mạc Phi đặt An Cách Nhĩ xuống giường, tựa hồ có chút khẩn trương, hắn cũng không biết tiếp theo mình phải làm gì, nhưng hắn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, theo bản năng vươn tay vuốt tóc cho An Cách Nhĩ, thấp giọng nói, “An Cách Nhĩ.” An Cách Nhĩ nâng mắt nhìn Mạc Phi, khẽ cười, nói, “Mạc Phi, anh muốn làm gì?” “Anh muốn làm gì?” Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Ách… Không có.” An Cách Nhĩ cười cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt cổ Mạc Phi, “Vậy anh thật sự muốn làm cái gì?” “Anh có thể làm những gì anh muốn sao?” Mạc Phi hỏi. An Cách Nhĩ giương mắt, chậm rãi mở miệng, “Tôi có thể suy nghĩ một chút.” Mạc Phi nói, “Anh muốn làm chuyện kia, cái chuyện thân mật nhất của tình nhân.” “Ân.” An Cách Nhĩ còn thành thật suy nghĩ, thấy thần sắc Mạc Phi khẩn trương, hắn lên tiếng, “Anh cho tôi lý do đi.” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ thật lâu, lên tiếng nói, “Anh yêu em.” An Cách Nhĩ không tự giác nở nụ cười, “Ân… Cái này có thể chấp nhận.” “Thật sao?” Mạc Phi giật mình nhìn An Cách Nhĩ. “Ân.” An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Vừa lúc tôi cũng yêu anh, cho nên có thể chấp nhận mà.” Mạc Phi nghe thấy câu “vừa lúc tôi cũng yêu anh”, cảm thấy dây thần kinh trong đầu liền đứt, hô hấp cũng dồn dập. Vừa lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa. Mạc Phi nhíu mày, An Cách Nhĩ thì cười, “Mạc Phi, hình như có người không muốn anh đạt ý nguyện.” Mạc Phi âm trầm, “Anh xuống mở cửa.” “Sao phải mở cửa?” An Cách Nhĩ nói, “Không phải khóa cửa rồi sao, người ta cũng đâu mở được.” Mạc Phi nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ thật lâu, nói, “Ách, nói không chừng có chuyện quan trọng.” “Nga.” An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Thì ra là anh sợ.” Mạc Phi nhẹ nhàng thở dài, “An Cách Nhĩ, em đừng hối hận.” “Hối hận gì cơ?” An Cách Nhĩ cười hỏi, ở trên giường cọ cọ, “Mạc Phi, anh chậm quá… A!” Nói còn chưa dứt, liền kinh ngạc nhảy dựng, xoay mặt lại, thấy Mạc Phi đã đè lên lưng hắn, cúi đầu hôn môi, “An Cách Nhĩ, anh sẽ không dừng đâu, em có nháo cũng vô dụng.” An Cách Nhĩ nằm sấp trên giường, cảm giác Mạc Phi đang nhẹ nhàng cắn từ bả vai xuống lưng, hôn lên eo, động tác càng ngày càng thô bạo, nhưng tay vẫn hơi run rẩy, tựa hồ đang ẩn nhẫn, An Cách Nhĩ liền cười xấu xa, “Mạc Phi, anh sợ cái gì vậy?” Mạc Phi sửng sốt, nhìn An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ một tay nâng cằm, tay kia nhẹ nhàng sờ mặt Mạc Phi, “Tôi muốn nhìn thấy bộ dáng nổi điên của anh, bộ mặt nguyên thủy nhất, bây giờ anh muốn làm cái gì?” Mạc Phi nhìn hắn thật lâu, sau đó đôi mắt dần dần sáng lên, vươn tay, kéo dây áo ngủ buộc hông của An Cách Nhĩ ra, trói lấy tay hắn. An Cách Nhĩ chớp mắt mấy cái, “Mạc Phi, tôi cho anh nổi điên, anh thật sự nổi điên sao? Tôi thích ôn nhu, muốn thấy anh nhẫn nại.” Mạc Phi có chút vội vàng cào tóc, “An Cách Nhĩ, em đang tra tấn anh sao? Rốt cuộc là muốn làm sao!” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Ân, anh để tôi nghĩ đã, hay là tiếp tục vẽ ha?” Vừa nói vừa nhẹ nhàng sờ phần bụng dưới của Mạc Phi, “Phải nhịn nha.” “A…” Mạc Phi thầm hít một hơi, hắn hoàn toàn để An Cách Nhĩ lộng hành, muốn rít gào đè lấy An Cách Nhĩ, đột nhiên thấy An Cách Nhĩ ngáp một cái, “A, buồn ngủ ghê!” Mạc Phi lại do dự, chung quy vẫn có chút không muốn, đành phải ngồi bên cạnh ngẩn người. Thấy Mạc Phi ngây dại, An Cách Nhĩ vươn chân, dùng đầu ngón chân chọt chọt thắt lưng Mạc Phi, “Ai, đỡ tôi dậy, còn nữa, phải cởi trói!” Mạc Phi xoay mặt nhìn hắn, “Em không muốn làm?” An Cách Nhĩ trừng hắn, “Anh còn muốn làm sao?” Mạc Phi còn gật đầu. “Tôi không muốn làm.” An Cách Nhĩ cười xấu xa. “Nếu anh không muốn làm thì sao?” Mạc Phi hỏi lại. An Cách Nhĩ nâng cằm suy nghĩ trong chốc lát, “Tôi có thể suy nghĩ một chút.” “Em phải chống đối anh sao?” Mạc Phi bất đắc dĩ hỏi. “Ân!” An Cách Nhĩ cười cười, “Mạc Phi, lúc anh sốt ruột rất đáng yêu!” Trên mặt Mạc Phi hiện ra ý cười, hắn gật gật đầu, “An Cách Nhĩ, em muốn cởi trói phải không?” “Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu. “An Cách Nhĩ.” Mạc Phi tiến tới, vuốt mấy sợi tóc cho An Cách Nhĩ, “Hôm nay em rất hư, anh phải giáo huấn em thật tốt!” Nói xong, giữ lấy đôi tay bị trói, kéo lên trên cột chặt vào đầu giường. “Anh làm gì vậy?” An Cách Nhĩ trừng mắt, “Anh phải nghe lời tôi!” “Dựa vào cái gì anh phải nghe lời em?” Mạc Phi vươn tay sờ cằm, “Anh nói rồi, hôm nay phải hung hăng giáo huấn em!” Vừa nói vừa hôn lên vùng xương quai xanh trắng nõn, An Cách Nhĩ hơi giật mình, nói, “Mạc Phi, anh không nghe lời, anh là nô lệ đó!” Mạc Phi nhấc mi, “Anh tạo phản đó! Bây giờ muốn giáo huấn chủ nô nè, em làm gì được anh!” “Tôi chưa phê chuẩn cho anh tạo phản!” An Cách Nhĩ tức giận. “Tạo phản còn phải cần phê chuẩn sao?” Mạc Phi bắt lấy đôi môi hôn xuống, hai tay cởi bỏ hết quần áo còn lại trên người, hai người giao triền, An Cách Nhĩ cảm thấy Mạc Phi đang nóng lên, cau mũi lại, nhìn đi nơi khác. “An Cách Nhĩ, tập trung một chút.” Mạc Phi nhìn hắn, “Nếu không anh sẽ càng thêm khi dễ em!” An Cách Nhĩ nhấc mi, cũng không sợ hãi, dùng đầu gối cọ cọ, “Mạc Phi, anh không khống chế được.” “Em biết rõ anh không làm được còn cố ý chọc sao?” Mạc Phi ngồi xuống, “An Cách Nhĩ, tính cách của em sao lại xấu xa như vậy? Em thật sự không sợ anh nổi điên à?!” An Cách Nhĩ bị trói, quần áo lộn xộn, thân thể trắng nõn động vài cái, cười nói, “Mạc Phi, lạnh sắp chết rồi.” Mạc Phi đỡ trán, hít một hơi, kéo chăn lên đắp cho hắn. An Cách Nhĩ nhíu nhíu khóe miệng, “Không xài chăn.” Mạc Phi mờ mịt. An Cách Nhĩ hé môi, “Anh cơ.” Mạc Phi hít một hơi, đè lên, lại nghe An Cách Nhĩ nói, “Anh nặng quá, hay xài chăn nhỉ?” “An Cách Nhĩ!” Mạc Phi nhìn hắn trong chốc lát, hít một hơi dài còn thành thật nói, “Hôm nay em nhất định phải chết!” Nói xong, cầm lấy cái khăn tay, bịt kín hai mắt An Cách Nhĩ. “Anh định làm gì?” An Cách Nhĩ không nhìn thấy gì, có chút khẩn trương. “Em muốn nhìn sao?” Mạc Phi hỏi. “Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Tháo khăn ra đi.” “Anh không tháo cho em.” Mạc Phi học theo ngữ điệu của An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ cười khanh khách. Mạc Phi nở nụ cười xấu xa, “An Cách Nhĩ, em phải cố mà cảm nhận. Bây giờ anh sẽ làm chuyện anh muốn làm!” Nói xong, cúi xuống dùng đôi môi cùng đầu lưỡi, chậm rãi miêu tả thân thể An Cách Nhĩ, lướt qua từng chỗ, tiến tới nơi ái muội nhất. “Ân…” Trong phòng truyền ra tiếng ma xát còn có tiếng thở dốc mê người. An Cách Nhĩ nằm ngửa trên giường, chiếc khăn bịt chặt hai mắt, mỗi một cử động tránh đi lại vô tình làm Mạc Phi càng thêm hưng phấn, đôi môi hồng nhuận hơi sưng, là do Mạc Phi lúc nãy tùy ý hôn loạn tạo thành, bây giờ chậm rãi khép mở, phát ra tiếng thở dốc dụ hoặc lòng người. Hai bàn tay Mạc Phi vô tình mà như cố ý trêu chọc những nơi mẫn cảm nhất của An Cách Nhĩ, làm hắn thường xuyên rên lên, ngón tay thon dài đang từ từ xâm nhập vào địa phương không ai tìm đến, mỗi lần tiến vào cùng chất bôi trơn, ngón tay ai kia đều ác ý đùa bỡn, cộng thêm những nụ hôn nóng bỏng trên thân thể, làm cho An Cách Nhĩ hơi hơi run run, khó nhịn được tiếng rên rỉ thở dốc, mặc cho Mạc Phi đùa giỡn. “A…” Mạc Phi xấu xa khi dễ, làm thắt lưng An Cách Nhĩ run rẩy, tinh dịch màu trắng bắn lên vùng bụng, Mạc Phi cười khẽ, “An Cách Nhĩ, em thật sự rất mẫn cảm.” Nhưng mà, Mạc Phi đâu chỉ dừng tại đây, chỉ là đoạn này rất đáng để châm chọc, giằng co nửa tiếng, An Cách Nhĩ lại bắn ra lần thứ hai, thân thể hoàn toàn mất đi khống chế, mặc cho Mạc Phi nắm giữ. Nương theo dư vị của lần phóng thích thứ hai, Mạc Phi rút ngón tay đã khi dễ thật lâu trong người An Cách Nhĩ ra, thay vào đó thứ khác, làm cho An Cách Nhĩ càng thêm khó chịu, chậm rãi đẩy vào. “A…” An Cách Nhĩ cảm nhận rõ ràng Mạc Phi đang tiến vào, tồn tại cả khi dễ lẫn yêu thương, hắn cảm thấy đầu gối cùng thắt lưng của mình đều đã mềm nhũn, nhưng Mạc Phi lúc này mới bắt đầu hưng trí, ác ý không muốn thống khoái đến quá nhanh, chỉ trêu đùa bình thường từ từ nghiền ngẫm. “Ân…” Đột nhiên, ngay tại lúc An Cách Nhĩ dần dần trầm tĩnh, Mạc Phi lập tức đẩy một cái thật mạnh… An Cách Nhĩ nhịn không được phát ra tiếng kêu, Mạc Phi chậm rãi cởi bịt mắt cho hắn, hôn lên khóe miệng, hỏi, “An Cách Nhĩ, cảm thấy thế nào?” An Cách Nhĩ hơi hé miệng, nhưng không nói gì, đôi mắt không hề chịu thua, nhìn Mạc Phi không cam lòng, Mạc Phi bình thường đều chiều theo hắn, nhưng bây giờ lại biến thành sói lang muốn nuốt chửng hắn. “Không nói gì à?” Mạc Phi áp chế, một lần nữa tiến vào, cố ý tăng thêm tốc độ, làm An Cách Nhĩ nắm chặt dây trói ngửa mặt ra sau. Mạc Phi hôn lên cổ hắn, đem dã tính của mình phóng xuất, điên cuồng giữ lấy An Cách Nhĩ, thẳng đến khi bên tai truyền đến tiếng rên rỉ không khống chế được. Mạc Phi ác liệt tấn công hiển nhiên chỉ mới bắt đầu thôi, An Cách Nhĩ rốt cuộc hiểu ra, Mạc Phi khi sinh ra đã là một ác ma, năng lực tra tấn của hắn, cũng chính là do trời sinh mà có. “Ân…” “An Cách Nhĩ, anh muốn làm điều này, lâu lắm rồi.” Mạc Phi thấp giọng nói, trầm thấp mà bình tĩnh, “Nhìn em bị trói, cũng hợp đấy nhỉ?” An Cách Nhĩ mở hai mắt, nhìn Mạc Phi, nói, “Mạc Phi, anh đang nhẫn nại sao?” Mạc Phi nhìn đôi mắt An Cách Nhĩ, đột nhiên cảm thấy một trận tâm hoảng, một phen ôm sát lấy người hắn, đem hết tội chứng khi dễ ai kia, bắn vào trong cơ thể An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ tinh tường cảm thấy có gì đó nóng nóng bắn vào trong cơ thể mình, liền cười nói, “Mạc Phi, vui không?” “An Cách Nhĩ.” Mạc Phi có chút bất đắc dĩ, cắn cắn lỗ tai hắn, giống như đang vật lộn nói, “Đừng dụ dỗ anh nữa, anh sợ sẽ không khống chế được mình đâu.” An Cách Nhĩ nhìn hắn, ánh mắt còn mang theo sự dụ dỗ bại lộ, nụ cười dẫn theo khiêu khích. Mạc Phi hít một hơi, không cho người kia thời gian nghỉ ngơi, cởi trói cho An Cách Nhĩ, lật người hắn lại, tiếp tục áp chế, lần thứ hai còn ác liệt hơn lần thứ nhất. Rồi một lần lại thêm một lần nữa… Mặt trời cũng đã xuống núi, Mạc Phi để ý tới trong phòng không còn ánh sáng, khuôn mặt xinh đẹp của An Cách Nhĩ cũng không còn thấy rõ nữa, lúc này mới đứng dậy, xuống giường mở đèn. Ánh sáng chói mắt chiếu lên thân thể An Cách Nhĩ, trên làn da trắng có mấy vết đỏ, thần sắc mệt mỏi, giữa đôi chân dính chút bạch trọc còn mang màu máu. Mạc Phi lắc đầu, lúc nãy thật sự không khống chế được, cũng may là vẫn giữ được lực đạo, mặc dù trong lúc hỗn loạn nhất, hắn vẫn nhắc nhở bản thân, ngàn vạn lần cũng không được làm An Cách Nhĩ bị thương, đương nhiên, vẫn khó tránh. Mạc Phi ôm lấy An Cách Nhĩ, bế vào phòng tắm giúp hắn tắm rửa. Thay ra giường và chăn mới, Mạc Phi ôm An Cách Nhĩ lên giường, đắp chăn cho hắn, rồi cẩn thận gọi cho Hạ Tề, hỏi một chút chuyện phải làm, thân thể An Cách Nhĩ không tốt, rất dễ bị phát sốt. Sau khi cho An Cách Nhĩ uống thuốc, sau đó định xuống bếp làm đồ ăn, lát nữa An Cách Nhĩ tỉnh lại thì cho hắn ăn, dù sao cơm trưa cũng chưa ăn đã phải ‘vận động’ kịch liệt như vậy rồi. “An Cách Nhĩ, em ngủ đi, anh xuống nấu đồ ăn.” Mạc Phi thấp giọng cúi sát bên tai An Cách Nhĩ nói. “Ân.” An Cách Nhĩ giữ chặt lấy Mạc Phi không tha. Cuối cùng Mạc Phi đành phải chui vào chăn, ôm lấy An Cách Nhĩ cùng nhau ngủ. Nửa tiếng sau, ai kia hoàn toàn ngủ say, Mạc Phi mới lặng lẽ đứng dậy, xuống nấu cháo. Cảm thấy phải cho An Cách Nhĩ ăn chút đồ tốt, hay ra ngoài mua cá đi, siêu thị cũng chưa đóng cửa. Nghĩ vậy, Mạc Phi mở cửa ra ngoài, muốn đi siêu thị, nhưng vừa mở cửa ra liền thấy trên bậc thang có một cái hòm nhỏ. Mạc Phi nhíu mày, cầm hòm lên, cái hòm này rất quen — Lúc trước đã từng nhận được một cái, cái kia có màu rám nắng, là hũ tro cốt tinh xảo, rất giống quan tài. Mạc Phi nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, không thấy ai. Mạc Phi nghĩ nghĩ, đóng cửa khóa lại, đặt hũ tro lên bàn, phóng thật nhanh lên phòng, thấy An Cách Nhĩ vẫn còn say ngủ, Mạc Phi nhẹ nhàng thở ra. Mạc Phi ra ngoài gọi Ace vào, sau đó khóa cửa sổ cùng cửa ra ban công lại, bảo Ace canh chừng An Cách Nhĩ, còn mình thì xuống lầu. Mạc Phi cũng không mở hũ tro ra xem, chỉ xoay người vào bếp, bắt đầu nấu cơm. Làm mấy món đơn giản, Mạc Phi ăn một chút, sau đó lên lầu. An Cách Nhĩ vẫn còn chưa tỉnh, Mạc Phi không nỡ gọi hắn dậy, đành phải cởi áo ngoài, nằm xuống giường ôm lấy An Cách Nhĩ, chờ hắn tỉnh rồi ăn sau. Mạc Phi mở to hai mắt, lẳng lặng nhìn người trong lòng, hồi tưởng từng chi tiết vừa nãy, thỏa mãn nói không nên lời. Chậm rãi nhắm hai mắt lại. Đêm đó, Mạc Phi có một giấc mơ kì lạ, hắn mơ thấy mình bị một thứ gì đó vây chặn, rồi được nâng lên cao, sau đó, bị nhốt vào một cái hòm hình chữ nhật, cái hòm kia tương đối chật hẹp, Mạc Phi biết, đây là quan tài, đột nhiên ánh sáng trước mặt bị một miếng gỗ từ từ che đi, sau đó truyền đến thanh âm như ai đó đang đóng đinh vào nắp quan tài. Mạc Phi thấy trước mặt là một mảng hắc ám, trong lòng nhất thời trở nên tuyệt vọng, nhìn trái nhìn phải, An Cách Nhĩ không ở bên cạnh, bối rối. Mạc Phi dùng sức đẩy nắp hòm, nhưng làm thế nào cũng không đẩy ra được, trong nháy mắt, hít thở bắt đầu không thông, ý thức dần dần bị xói mòn. “Mạc Phi!” Ngay tại thời điểm Mạc Phi nghĩ mình sắp chết, đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc. “An Cách Nhĩ…!” Mạc Phi mở mắt ngồi dậy. Trước mặt một mảng sáng sủa, sáng, tất nhiên là sáng rồi. “Ha… ha…” Mạc Phi thở hổn hển, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, lúc này mới nhận ra mình đang nằm cạnh An Cách Nhĩ, xoay mặt lại, thấy An Cách Nhĩ đang tròn mắt nhìn hắn, đã tỉnh. “An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nằm xuống, theo bản năng nhìn đồng hồ treo tường, đã chín giờ sáng rồi. Mạc Phi quay sang, nhìn người kia. “Anh sao vậy?” An Cách Nhĩ cọ cọ, lười biếng hỏi, “Gặp ác mộng?” “An Cách Nhĩ.” Mạc Phi ôm chầm lấy hắn, thấp giọng nói, “Là một giấc mộng kỳ lạ. Không có gì đâu, em sao rồi?” “Cái gì sao cơ?” An Cách Nhĩ hiển nhiên có chút bất mãn, trở mình, cảm thấy thắt lưng đau nhức, Mạc Phi tiến tới hôn hắn, “An Cách Nhĩ, anh còn muốn làm…” An Cách Nhĩ dùng chăn bao mình lại, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn Mạc Phi. Mạc Phi bất đắc dĩ, ngồi dậy, nói, “Để anh hâm đồ ăn cho em, muốn xuống dưới ăn hay ăn trên giường?” “Tôi không muốn ăn trên giường cũng không muốn rời giường.” An Cách Nhĩ cố ý gây khó dễ, Mạc Phi bất đắc dĩ, tìm quần áo cho An Cách Nhĩ thay, sau đó ôm hắn xuống lầu. Đặt An Cách Nhĩ xuống ghế sô pha mềm mại, Mạc Phi vào bếp hâm đồ ăn, Ace chạy tới thân thiết với An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ sờ lông nó, giương mắt, nhìn thấy hũ tro cốt trên bàn. “Mạc Phi!” An Cách Nhĩ hỏi, “Có phải anh mơ thấy quan tài không?” “Sao em biết?” Mạc Phi vội vã chạy ra, mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ, chỉ thấy người kia đang nhìn chằm chằm hũ tro trên bàn. Mạc Phi cầm hũ tro tới, để lên bàn giữa sô pha, nói với An Cách Nhĩ, “Được đặt trước cửa tối hôm qua.” An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Mở ra đi, xem tên biến thái kia tặng cho chúng ta cái gì.”