Mạc Phi lái xe chở An Cách Nhĩ về phòng tranh, thẳng cho đến khi hảo hảo đậu xe bước vào nhà đóng cửa lại, Mạc Phi mới nhẹ nhàng thở ra, tâm nói lúc nãy thật lỗ mãng, cũng may An Cách Nhĩ cái gì cũng không hiểu, bằng không nói không chừng lại bị mình dọa sợ, công việc lần này của hắn cũng không làm được nữa… Bản thân vẫn luôn thích phòng tranh này, cũng muốn ở bên cạnh An Cách Nhĩ. Mạc Phi lại liếc mắt đánh giá An Cách Nhĩ một cái, ngồi xuống ghế sô pha, bây giờ cũng chín giờ rồi, sắp đến lúc An Cách Nhĩ lên giường đi ngủ, quả nhiên, hắn thấy An Cách Nhĩ cởi áo khoác, ngáp một cái, lên lầu tắm rửa chuẩn bị ngủ. Mạc Phi ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng nước ào ào, tâm tình luống cuống mới thoáng an tĩnh lại một chút, cúi đầu nhìn tay mình, trên tay còn dính chút máu, loang loang lổ lổ, là do lúc nãy đánh người máu bắn lên người hắn mà ra. Mạc Phi cúi đầu, hồi tưởng, lúc nãy xúc động đánh người, đột nhiên nghĩ mà sợ… Trong khoảng thời gian ở cùng An Cách Nhĩ hắn đã quên bản thân là ai… Quả nhiên thiên tính không có cách nào phai nhạt sao? Ngồi hồi lâu, thủy chung cảm thấy tâm đã an tĩnh lại, Mạc Phi cầm điện thoại lên, bấm một dãy số hắn luôn ghi nhớ trong đầu, điện thoại vang lên, Mạc Phi mới chậm rãi bình tĩnh. “Alô?” Đầu dây bên kia bắt máy, truyền đến một giọng nữ ôn nhu mà bình thản, cảm giác đã có chút lớn tuổi, kiên nhẫn hỏi vài tiếng, bên đây cũng không hồi âm, trầm mặc hồi lâu rốt cuộc thấp giọng nói, “Gần đây trời lạnh, ra ngoài nhớ mặc thêm áo.” Nói xong, khe khẽ thở dài, cúp điện thoại. Mạc Phi sửng sốt thật lâu, sau đó buông điện thoại xuống, trên lầu, An Cách Nhĩ đã tắm xong đang lau tóc bước ra, liền thấy Mạc Phi ngơ ngác ngồi trên ghế. An Cách Nhĩ tựa vào lan can, nhìn trong chốc lát, hỏi, “Mạc Phi, sao chưa đi ngủ? Tắm rửa rồi ngủ đi.” “… Ân, hảo.” Mạc Phi an tĩnh lại tâm trạng, đứng lên, chạy vào phòng tắm rửa. Mở vòi nước nửa ngày, nước ấm rốt cuộc làm Mạc Phi tìm về chút tri giác, âm thầm thở dài, bản thân thật đúng là vô dụng, trải qua bao nhiêu năm vẫn không thể khống chế được bản tính này, một ngày nào đó bùng nổ không biết sẽ gây ra chuyện đáng sợ gì. … Mặc áo ngủ vào, lắc lắc đầu vài cái, có chút ủ rũ bước ra phòng tắm, hắn thấy cửa phòng An Cách Nhĩ đã đóng lại, chuẩn bị trở về phòng ngủ, đột nhiên thấy cửa phòng làm việc của An Cách Nhĩ hơi hé mở. Ma xui quỷ khiến thế nào, Mạc Phi bước tới, thân thủ nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Bước vào phòng, Mạc Phi tùy tiện bật đèn, nháy mắt, trong phòng sáng lên, Mạc Phi sửng sốt… Giữa phòng được dựng một giá vẽ, An Cách Nhĩ đang vẽ một bức tranh mới, trên đó là một nam nhân xích lỏa đứng thẳng, vô tình nhìn lướt qua, sẽ thấy đây là một người có dáng người gầy gò song đạt chuẩn, có một loại cảm giác rất mạnh, nhưng mà người này hơi cúi thấp đầu… Trong đôi mắt nhàn nhạt u buồn cùng mờ mịt. Mạc Phi cẩn thận nhìn trong chốc lát, người đó là mình… Ngũ quan này hắn đã từng nhìn thấy ở trong gương, đây chính là đôi mắt trong lòng mình, hình tượng của mình không phải loại vô hại mà ưu sầu, ít nhất… Hắn sẽ có một chút hung ác đi. Ngồi xuống sàn, Mạc Phi nhìn chằm chằm bức tranh tới phát ngốc, không biết qua bao lâu, chợt nghe ngoài cửa có một người thấp giọng nói, “Bộ dáng của anh, giống như một con chó nhỏ bị vứt đi.” Mạc Phi sửng sốt, xoay người lại, hắn thấy An Cách Nhĩ khoanh tay đứng dựa vào khung cửa nhìn hắn. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Mạc Phi hỏi, “An Cách Nhĩ… Cậu chưa ngủ sao?” “Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, tay vẫy vẫy Mạc Phi, “Đi ngủ.” Mạc Phi đứng lên, đi theo An Cách Nhĩ ra khỏi phòng làm việc, đứng ngoài cửa do dự một chút, thấy An Cách Nhĩ ở trong phòng vẫy vẫy hắn, Mạc Phi liền bước theo vào. “Nhớ đóng cửa tắt đèn.” An Cách Nhĩ leo lên giường nằm xuống, Mạc Phi đóng cửa lại, tắt đèn, trong bóng tối tìm đường bước tới giường, sau đó nằm xuống bên cạnh An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ thấy Mạc Phi nằm xuống vẫn còn hơi trợn mắt ngẩn người, liền nói khẽ với hắn, “Ngủ đi.” Mạc Phi chậm rãi nhắm mắt lại, một tia mệt mỏi ập tới, hắn từ từ nhập vào mộng đẹp. … Sáng hôm sau, Mạc Phi bị những tiếng chim hót làm thức dậy, hắn mở to mắt, tối qua cảm thấy bản thân ngủ rất sâu, nhìn nhìn đồng hồ trên tường, chỉ mới có 6 giờ. Chẳng lẽ vì mình ngủ thoải mái quá, giờ mới để ý, trên cánh tay có cảm giác như bị ai đó đè, cúi đầu vừa thấy, An Cách Nhĩ bọc chăn, đang gác đầu lên tay hắn ngủ. Mạc Phi sửng sốt, An Cách Nhĩ nằm gọn trong lòng hắn, hắn tự nhiên biết An Cách Nhĩ lúc ngủ không bao giờ động, vậy là nói, mình ôm hắn sao? Đột nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên, Mạc Phi rút cánh tay ra, đứng dậy xuống giường, đi làm điểm tâm. Về loại cảm xúc tối hôm qua, đột nhiên bây giờ lại nghĩ không ra, nó giống như là một giấc mơ, Mạc Phi lấy quần áo dơ trong phòng tắm đem đi giặt, ngồi xổm xuống nhìn quần áo trong máy giặt xoay vòng… Lúc này, chuông cửa vang lên… Sớm như vậy là ai tới? Mạc Phi có chút kỳ quái, liền xuống lầu, hắn thấy ngoài cửa là một nhân viên chuyển phát nhanh, đang bưng một cái thùng lớn, thấy Mạc Phi bước ra, liền vẫy hắn hô to, “Này!” Mạc Phi mở cửa ra, hỏi, “Cậu là ai?” “Ách..” Nhân viên chuyển phát nhanh cúi đầu nhìn bưu kiện, nói, “Đưa cho một người tên là An Cách Nhĩ.” Mạc Phi gật đầu, tiếp nhận bưu kiện, sau đó ký tên, suy nghĩ một chút về bưu kiện, cảm giác rất có phân lượng, Mạc Phi đem bưu kiện để lên bàn chờ An Cách Nhĩ dậy rồi mở, chính mình vội vàng chạy đi làm điểm tâm. An Cách Nhĩ ở trên giường cảm thấy càng ngày càng lạnh, rốt cuộc tỉnh lại, vừa thấy… Mạc Phi bên cạnh đã biến mất. Ngồi xuống vuốt cằm tự hỏi, thân thể Mạc Phi rất ấm, mùa đông cùng nhau ngủ nhất định sẽ rất thoải mái. Mặc xong quần áo rời giường, An Cách Nhĩ ngáp ngắn ngáp dài bước xuống lầu, Mạc Phi vừa lúc bưng thức ăn ra, nói với An Cách Nhĩ, “Có người gửi bưu kiện cho cậu.” An Cách Nhĩ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm cái thùng, sau đó trừng mắt nói, “Mạc Phi, trong thùng này có máu.” Mạc Phi nghe xong sửng sốt, bước tới vừa thấy, phát hiện ở đáy thùng… có vết máu. Đem thức ăn dời khỏi bàn, Mạc Phi nâng thùng lên nhìn nhìn, chỉ thấy dưới đáy thùng có một vũng máu, là từ khe hở chảy ra. “Bên trong là cái gì vậy?” Mạc Phi nhìn tính danh với địa chỉ ghi trên bưu kiện, thấy trên đó đều trống trơn, hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu biết bên trong là cái gì không?” An Cách Nhĩ nhấc mi, “Không biết.” Mạc Phi lấy cây kéo, nhẹ nhàng cắt băng keo, vừa mở thùng ra nhìn vào bên trong hai người đều mãnh liệt nhíu mày. Ở trong thùng là hai cái đầu máu chảy đầm đìa, Mạc Phi cả kinh thiếu chút nữa ném luôn cây kéo, quay đầu nhìn An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ còn nhìn chằm chằm hai cái đầu thật lâu, sau đó nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, là hai người tối hôm qua.” Mạc Phi nhìn kỹ, phát hiện quả nhiên là hai người tóc vàng tối hôm qua chọc An Cách Nhĩ trong hẻm bị hắn đánh cho nhừ tử. “Tại sao lại có thể như vậy?” Mạc Phi có chút khó hiểu, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, “Bằng không báo cảnh sát đi?” “Ân…” An Cách Nhĩ nhíu mày gật đầu, vẫn như trước nhìn chằm chằm hai cái đầu. Không bao lâu, Oswald đã mang người vội vã chạy đến, lúc vào nhà, liền thấy An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi ngồi trên ghế sô pha ăn cháo, mà trên bàn lại có một cái thùng, bên trong có hai cái đầu. Oswald cảm thấy trận này có chút quỷ dị, nói, “Hai người sao không đem hai cái đầu đi nấu cháo luôn đi?” An Cách Nhĩ có chút ghét nhìn hắn, nói, “Oswald, anh thật ghê tởm!” Oswald liếc nhìn hai cái đầu, hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu lại đắc tội với ai?” An Cách Nhĩ tiếp tục ăn cháo không nói lời nào, Mạc Phi đem chuyện tới quán bar Ba Lạc Khắc hôm qua kể lại, sau đó gặp hai người này chọc An Cách Nhĩ, hắn mới đánh hai người này một chút. Oswald nghe xong nhíu mày, trừng mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Tôi không phải nói với cậu không được tra án Black JK rồi sao!” An Cách Nhĩ buông chén cháo đã ăn sạch sẽ xuống, tao nhã rút khăn giấy lau miệng, nói, “Ân, anh thật sự đã nói với tôi, nhưng mà tại sao tôi phải nghe lời anh?” “Cậu…” Oswald luôn luôn không có cách đối phó An Cách Nhĩ, chỉ có thể nhìn trời xem thường, sau đó hỏi vài cảnh viên bên cạnh, “Đều kiểm tra xong hết rồi chứ?” “Vâng.” Một vị giám định trả lời Oswald, “Cảm giác có chút giống vụ án lần trước.” “Vụ án?” An Cách Nhĩ căng tai ra, nghe thấy bọn họ nói vậy, liền ngẩng đầu nhìn Oswald. “Nơi tối hôm qua các cậu tới là quán bar Ba Lạc Khắc phải không?” Oswald hỏi, “Là quán bar tụ tập đồng tính đúng không?” An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi. “Đúng vậy.” Mạc Phi gật đầu. “Sau đó An Cách Nhĩ bị người ta đùa giỡn?” Oswald hỏi. Mạc Phi lại gật đầu, An Cách Nhĩ liếc hắn. “Trước đây cũng có hai vụ án giống thế này.” Oswald nói, “Ba tháng trước, ở một con hẻm sau quán bar Lam Điều, có một thiếu niên bị cưỡng bức, sáng hôm sau, hắn nhận được một bưu kiện, bên trong chính là đầu nam nhân người hôm qua đã cường bạo hắn.” Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, hơi hơi giật mình. “Còn có một vụ một tháng trước, có một nữ sinh bị khi dễ ở sau quán bar Âu Mặc, bất quá cũng may có người bartender cứu giúp, sáng hôm sau, nữ sinh đó cũng nhận được một đầu người, là nam nhân tối hôm qua khi dễ cô.” “Nữ sinh?” An Cách Nhĩ có chút nghi hoặc. “Âu Mặc là quán bar dành cho đồng tính nữ.” Oswald nói xong, nháy mắt với hai người, “Lúc tôi tra án… bên trong thật sự có rất nhiều mỹ nữ.” An Cách Nhĩ lại cho hắn một ánh mắt chán ghét, nói, “Án tử đều đã lâu như vậy, sao còn chưa phá được?” “Ân..” Oswald lắc đầu, “Chưa phá được, một mặt là vì chứng cứ và tài liệu không đủ, không có kẻ tình nghi. Về mặt khác, đương sự không chịu cung cấp nhiều thông tin, bọn họ cảm thấy người báo thù cho bọn họ là anh hùng, bọn họ nói giữ gìn trị an, phải là cảnh sát chúng ta làm, không cần người khác hỗ trợ, chúng ta phải đi bắt mấy tên biến thái làm xằng làm bậy chứ không phải bắt anh hùng đi giết mấy tên biến thái.” “Ân.” An Cách Nhĩ sờ cằm, “Nói rất có lý.” “Có lý cái con khỉ.” Oswald bĩu môi, “Nếu là vậy thì sẽ thành thiện hạ đại loạn, chúng ta là pháp trị xã hội! Cái gì đều tự mình giải quyết vậy còn cần cảnh sát chi nữa?” “Oswald.” An Cách Nhĩ bưng ly hồng trà mà Mạc Phi pha cho hắn uống một hơi, sau đó còn thật sự nói, “Anh không phải không thừa nhận, thế lực hắc ám nhất định sẽ tồn tại… Thế giới này có rất nhiều góc tối mà ánh mặt trời không thể chiếu tới, trật tự nơi đó cũng cần được duy trì, đó cũng chính là nguyên nhân vì sao đại đa số mọi người đều hy vọng có Spiderman, Batman tồn tai, đại biểu cho những thứ thoát ly ngoài vòng pháp luật, cũng có hiệu quả, càng đơn thuần công chính hơn.” “Sau đó thì sao?” Oswald dở khóc dở cười nhìn hắn, “Công chính của cậu đưa tới hai đầu người, án tử này còn muốn điều tra hay không?” An Cách Nhĩ uống một ngụm trà, có chút bất mãn nói, “Điều tra.” Mạc Phi đứng lên thu dọn bàn ăn, giám định cũng làm xong rồi. Oswald ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, thấy Mạc Phi đang bận rộn trong bếp, liền thấp giọng hỏi An Cách Nhĩ, “Bên cạnh cậu có vị tiểu ca này, cậu hiểu rõ hắn không?” An Cách Nhĩ sửng sốt, nhìn nhìn Oswald, “Anh nói Mạc Phi sao?” “Ân.” Oswald đem một phần văn kiện đưa cho An Cách Nhĩ, “Tôi lúc trước đã từng điều tra, cậu có cần không? Hắn cũng coi như không thể trông mặt mà bắt hình dong a, là phần tử bạo lực nổi danh của thành phố K.” An Cách Nhĩ cũng không cầm văn kiện, chính là uống một ngụm trà, thản nhiên nói, “So với tư liệu mà anh lấy từ máy tính ra mà nói, tôi càng tin trực giác của bà nội hơn, cũng tin phán đoán của mình hơn.” Nói xong buông chén trà, đối với Mạc Phi trong bếp la lớn, “Mạc Phi, đừng pha trà cho Oswald, chúng ta lát nữa phải ra ngoài.” “Nga…” Mạc Phi cất chén bát, lau lau tay lên lầu thay quần áo.