Hai người nói chuyện khoảng nửa giờ, Kình Trạch cũng đoán được sơ sơ vấn đề ở đâu.
Hắn cảm thấy mình nên nhịn một khoảng thời gian, hoặc là chờ cậu có thể chấp nhận mình rồi lại nói.
Đầu tiên hắn phải nghiên cứu, phải làm sao mới có thể…. khiến cậu cảm thấy tốt hơn một chút.
Sau khi nói xong Kình Trạch nói: “Tôi đưa em qua! Em yên tâm, tôi chỉ đưa em tới bên ngoài căn cứ, những người bạn đó của em sẽ không thấy.”
Đan Kỳ không thể từ chối cũng đành phải gật đầu nói: “Không sao, tôi chỉ trồng một ít thực vật, cũng giống với mấy cây trồng ở hậu viện, chỉ là quy mô lớn hơn một chút.”
Kình Trạch gật đầu nói: “Nếu cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng đáp ứng những phát minh của em.” Những thực vật Đan Kỳ gieo trồng đối với đại lục chỉ có lợi cũng không có chỗ hại nào, hơn nữa nếu có thể cải thiện sinh thái của tinh cầu, vậy đây là phương hướng phát triển cực kỳ tốt.
Hai người cùng nhau lên phi thuyền của Kình Trạch, hắn thiết lập hướng đi của phi thuyền, liền ngồi xuống bên cạnh Đan Kỳ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng ngồi trong một không gian hẹp như vậy, Đan Kỳ hơi co quắp.
Đặc biệt khi nghĩ tới những xúc tua của hắn, cậu theo bản năng cách hắn xa một chút.
Kình Trạch bất đắc dĩ, bản thân mình cũng không phải là người hay nói chuyện, thế nhưng có một số chuyện hắn vẫn phải nói.
Vì thế hắn nói với Đan Kỳ: “Kỳ thật em không cần sợ tôi, chỉ cần em không muốn, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của em.
Cho nên em không cần sợ tôi, tôi sẽ không tổn thương em.”
Đan Kỳ ngẩng đầu nhìn Kình Trạch, vẫn hơi sợ hắn.
Người này bình thường luôn lạnh lùng, trong ánh mắt cũng lộ ra sự uy nghiêm, cho người ta cảm giác bễ nghễ thiên hạ.
Nếu không phải khác khuôn mặt, cậu thật sự cảm thấy hắn và Thần Tướng tương đối giống nhau.
Nhưng hắn không phải Thần Tướng, hắn không có sự ôn nhu của Thần Tướng, Thần Tướng sẽ không đối đãi thô lỗ với cậu như vậy.
Kình Trạch nhìn thấy cậu còn đề phòng, khe khẽ thở dài, cảm thấy nên cần một chút thời gian để cậu có thể từ từ thích ứng.
Đan Kỳ cắn cắn môi dưới sợ hãi nói: “Cũng…. cũng không phải sợ anh, tôi chỉ là…. chỉ là tính cách của tôi như vậy, lúc ấy hắn cũng nói như vậy.” Bởi vì khi lần đầu tiên ở chung với Thần Tướng, cậu cũng cảm thấy mình sợ hắn.
Kỳ thật cũng không phải như vậy, Đan Kỳ chỉ là không dễ dàng buông lỏng mà thôi.
Mãi cho tới sau khi bọn họ đã quen thuộc, lúc Đan Kỳ có thể vểnh mũi nâng mặt, Thần Tướng mới càng ngày càng không có cách nào với cậu.
Kình Trạch cũng đã hiểu sơ sơ, phi thuyền cũng đã ngừng bên ngoài vườn gieo trồng.
Đan Kỳ ôm mấy trái cà chua chín, đi xuống phi thuyền.
Lúc phí thuyền hạ xuống, Đan Kỳ nói với Kình Trạch: “Nếu anh chán, có thể tới đây tham quan.
Còn nữa cảm ơn anh đã giúp tôi chuẩn bị đất, nếu không chê, buổi tối có thể ở lại ăn cơm rồi lại về.”
Kình Trạch sợ mình đi sẽ khiến cho Đan Kỳ bối rối, liền từ chối ý tốt của cậu.
Ít nhất hiện giờ hắn biết, nguyên nhân Đan Kỳ luôn trốn tránh hắn là gì.
Sau khi trở lại vườn gieo trồng, Đan Kỳ rửa sạch cà chua, cắt thành từng miếng để lên mâm, kêu những học sinh tới đây nếm đồ ăn tươi mới.
Cũng thật trùng hợp, bọn học sinh đang ngồi canh tường gia viên của Đan Kỳ.
Mọi người kỳ thật đã rất chờ mong cà chua của Đan Kỳ, chỉ là ngại nói ra với thân phận của đại thần.
Không nghĩ tới cậu lại chủ động chia cà chua cho mọi người, nhóm học sinh cảm động muốn khóc.
Nhóm học sinh lần đầu tiên ăn cà chua vui mừng tới mức muốn khóc, từng người cầm một miếng cà chua rồi chụp hình với nó, sau đó đăng lên tường của mình.
Thực nhanh khu vực gia viên lại có một trận gió tanh mưa máu.
“Oa oa oa? Vì sao các người đã được ăn rồi? Đại thần cũng chưa nói hiện giờ đã rút thăm trúng thưởng!”
“Này này này…. các cậu đây là đang đi cửa sau? Mau chỉ đường!”
“Tình nguyện viên? A a a a đại thần cậu có tuyển tình nguyện viên không? Chúng tôi cũng muốn làm tình nguyện viên!”
“Có thể ra giá cao để có suất hay không? Nghèo đến mức chỉ có tiền! Có một quặng mỏ lớn thứ hai, nơi này là khát vọng tới từ trùng tộc.
…..
Tình nguyện viên thì không có khả năng tuyển tình nguyện viên, đặc biệt là sẽ không tuyển tình nguyện viên trùng tộc, bởi vì bọn họ không có khả năng đợi được thực vật trưởng thành, đã gặm sạch toàn bộ chúng nó.
Có khả năng đến cả lá cây cũng không còn.
Rau chân vịt nảy mầm thực nhanh, mọc cũng rất tốt.
Chỉ trong ba ngày, hai mẫu rau chân vịt đã xanh mướt một mảnh.
Từng hàng chỉnh tề, gọn gàng ngăn nắp.
Không ít bạn học chụp lại quá trình trưởng thành của nó rồi đăng lên tường nhà mình, vô tình lại tuyên truyền giúp Đan Kỳ.
Thậm chí có một ít gia viên học sinh tăng lên bảy tám ngàn fan.
Đan Kỳ rất vui lòng khi chuyện này xảy ra, thậm chí cổ vũ các bạn học đăng nhiều hình một chút.
Dù sao một mình cậu làm tuyên truyền rất là vất vả, hơn nữa nhiều người sức lớn, thêm một con đường sẽ có thêm một con đường tuyên truyền.
Chỉ cần có nhiều người biết về thực vật, hiểu biết về thực vật, sứ mệnh của Đan Kỳ liền hoàn thành.
Có lần nói chuyện thẳng thắn với Kình Trạch lúc trước, số lần trở về của Đan Kỳ cũng nhiều lên.
Bởi vì cà chua tiến vào thời kỳ thu hoạch, nhìn cả cành cây toàn là cà chua đỏ rực, Đan Kỳ cực kỳ sầu lo.
Nơi này có ít nhất 250, 300 kg? Chỉ có một mình cậu hái, chắc là rất tốn sức.
Vừa vặn Kình Trạch từ phòng thảo luận trở về, thấy Đan Kỳ trở về xong liền chui vào nhà ấm, cũng tiến vào hỏi cậu có cần giúp đỡ gì không.
Đan Kỳ vui vẻ đáp: “Vậy thì thật quá tốt, tôi đang lo lắng không biết phải làm gì bây giờ!”
Kình Trạch nhìn cà chua kéo cành cây cà chua xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn rất kinh ngạc nói: “Kết nhiều trái như vậy sao? Sao mà em làm được?”
Đan Kỳ nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi có pháp thuật hệ mộc còn sót lại!”
Kình Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, hái một quả cà chua xuống rồi bỏ vào sọt nói: “Đan Kỳ, em có biết nếu Linh Chiến Sĩ bị hủy linh thạch, vậy hắn sẽ không có bất luận pháp thuật nào còn sót lại.
Hơn nữa, tinh tế cũng không hề có pháp thuật hệ mộc.
Ngay từ đầu em nói như vậy, tôi còn nghĩ em thích những sinh vật nhỏ, cho nên nuôi trồng một hai loại thực vật.
Nhưng hôm nay xem ra, hẳn là không phải…. sinh vật kỹ thuật bình thường?”
Đan Kỳ đang hái cà chua liền giật mình, không biết nên trả lời Kình Trạch như thế nào.
Cậu cảm thấy có thể nói với hắn, mình kỳ thật không phải người, mà là một cây hoa mẫu đơn thành tinh? Nếu nói những lời này ra càng khiến hắn khó tin hơn.
Thế nhưng Kình Trạch cũng không nóng nảy muốn Đan Kỳ trả lời vấn đề của mình, hắn hái đầy một sọt cà chua mới nói: “Hiện tại em không muốn nói cho tôi, cũng không sao cả, chờ khi nào em muốn nói thì hãy nói cho tôi vậy!”
Đan Kỳ cắn môi dưới, cậu cảm thấy mình không thể thẳng thắn với Kình Trạch rất có lỗi với hắn, đánh phải nói: “Tôi chỉ có thể nói với anh….
Tôi không có ác ý gì với anh cả, cũng sẽ không làm ra chuyện gì làm tổn hại tới đại lục Kình Thiên.
Tôi chỉ muốn trồng rau thật tốt, nếu có dã tâm lớn…. hẳn là muốn chữa trị hoàn cảnh sinh thái các tinh cầu!”
Kình Trạch không nghĩ tới dã tâm của Đan Kỳ lại lớn như vậy, chữa trị cho hoàn cảnh sinh thái các tinh cầu, đối với tinh tế liên bang đây là chuyện không thể thực hiện được.
Chỉ là Kình Trạch lại không hề nghi ngờ những gì Đan Kỳ đang làm, bởi vì nhìn khắp toàn bộ tinh tế, chỉ toàn có sắt thép và những dãy đá, chỉ có nơi này của Đan Kỳ là phủ kín một màu xanh mướt.
Kình Trạch gật đầu nói: “Được, tôi tin tưởng em.”
Đan Kỳ hơi tò mò cười tủm tỉm hỏi: “Kình Trạch, vì sao anh lại tin tưởng tôi như vậy? Là vì anh đã mua tôi về sao?” Hơn nữa bọn họ đã có nhiều lần quan hệ, dựa vào một mức độ nào đó mà nói, quan hệ của bọn họ thật sự rất thân mật.
Nhưng không biết vì sao, Đan Kỳ vẫn cảm thấy bọn họ vẫn như người xa lạ.
Cậu cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Kình Trạch rất kỳ quái, trời sinh không nên ở bên nhau.
Nhưng bản thân cậu cũng không biết vì sao lại sinh ra cảm giác như vậy.
Được khoảng mười sọt cà chua, Đan Kỳ nhìn thành quả lao động của mình mà vui sướng dạt dào.
Cậu chọn một quả chín mọng bẻ đôi ra, chia cho Kình Trạch một nửa, để lại cho mình một nửa.
Cậu mở miệng ra hút khô nước ngọt trong cà chua, mới cắn từng miếng nhỏ ăn.
Kình Trạch cũng học dáng vẻ của cậu, chỉ là mới ăn một miếng, đã bị hương vị này làm cho kinh ngạc.
So với lần trước, trái cây lần này ngọt hơn.
Hơn nữa nước cà chua còn vừa chua vừa ngọt lại rất thanh mát.
Đôi mắt ĐAN Kỳ cong cong nhìn hắn hỏi: “Thế nào? Ăn ngon đúng không?”
Kình Trạch yên lặng gật đầu, cũng không nói gì, ăn xong một nửa Đan Kỳ cho hắn, lại tự mình chọn một quả chín đỏ như vậy.
Hôm nay Đan Kỳ nói nhiều hơn một chút: “Nếu cà chua tươi mà kết hợp với trứng tươi, sẽ xào ra một đĩa cà chua xào trứng tươi mới, hương vị kia mới thật sự là tươi ngon! Đáng tiếc, đầu bếp nói, hai ngày nay trong vương cung không có trứng mới.”
Kình Trạch vừa nghe lập tức hỏi: “Vậy em muốn trứng mới hả?”
Đan Kỳ ngẩng đầu: “Anh muốn mang tôi đi mua sao?”
Kình Trạch cười: “Mua cũng chưa chắc là trứng mới nhất, em muốn trứng mới nhất hả?”
Vẻ mặt Đan Kỳ mơ màng, Kình Trạch liền đi lên kéo tay cậu nói: “Đi thôi! Tôi mang em đi nhặt trứng!”
Đan Kỳ còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị Kình Trạch nhét vào phi thuyền.
Chờ sau khi phi thuyền cất cánh, vẻ mặt Đan Kỳ mơ màng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Kình Trạch đáp: “Tới rồi em sẽ biết.”
Phi thuyền lấy vận tốc ánh sáng bay vào trong vũ trụ, cậu tò mò nhìn ra bên ngoài phi thuyền, nhìn thấy biển sao mênh mông kia.
Từ nhỏ cậu lớn lên ở Lục Hoa Cốc, sau này thì đi dạo ở nhân gian, hoặc là du ngoạn tiên giới, trước nay chưa nhìn thấy dáng vẻ của tinh tế.
Thiết lập đường bay của phi thuyền xong, Kình Trạch trở lại khoang nghỉ ngơi, nhìn thấy cậu vẫn bám vào cửa sổ liền hỏi: “Lúc trước em cũng thường xuyên đi qua đi lại giữa các biển sao, sao tự nhiên lại có hứng thú với biển sao vậy?”
Đan Kỳ bị tóm, hơi lúng túng không biết trả lời như thế nào, liền tìm đại cớ: “Trước kia chạy qua chạy lại, là vì muốn khiêu chiến càng nhiều cao thủ.
Làm gì có tâm tình ngắm cảnh, hiện giờ mới phát hiện thì ra biển sao đồ sộ như vậy.”
Trong mắt Kình Trạch lộ ra vài phần đau lòng nói: “Thực xin lỗi, tôi không nên nói tới chuyện này.”
Đan Kỳ chột dạ nói: “Không có việc gì, đều đã qua rồi, kỳ thật tôi rất thỏa mãn với cuộc sống hiện giờ.
Anh xem, tôi trồng trọt, thỉnh thoảng còn có thể đi ra ngoài với anh, không phải rất nhàn nhã sao?”
Điểm này lại khiến Kình Trạch rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới cậu còn có tâm tình như vậy.
Phi thuyền bay khoảng hai ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc đáp xuống tinh cầu bên cạnh.
Cửa khoang mở ra, Kình Trạch thò ra ngoài nhìn xung quanh.
Bên ngoài phi thuyền toàn là rừng cây đã rộng mênh mông, giống như là một dãy núi nhỏ gợn sóng dập giờn, không có điểm cuối ở trong mắt bọn họ.
Bỗng nhiên Đan Kỳ nghe thấy tiếng chim kêu, lúc này, Đan Kỳ biết Kình Trạch dẫn cậu tới làm gì.
Cậu buột miệng thốt ra: “Thì ra anh mang tôi tới trộm trứng chim sao?”
Kình Trạch nhìn Đan Kỳ, trong mắt khó có được toàn là ôn nhu, kéo tay cậu đi xuống phi thuyền nói: “Nhỏ giọng một chút, tinh cầu này là của tộc Chim.
Tuy rằng chỉ là một hành tinh phụ thuộc, nhưng cũng là đi vào địa bàn của người khác.
Chúng ta im lặng nhặt mấy quả trứng chim bò, loại trứng chim này thường xuyên bị chim mẹ vứt bỏ, bởi vì chưa được chim trống thụ tinh, khi ấp sẽ không có chim non.”
Đan Kỳ im lặng nghe, cậu bỗng nhiên cảm thấy thật thần kỳ, giá trị vũ lực và quyền lực của Kình Trạch đều lớn tới mức khiến người khác không thể tưởng tượng, lại ở chỗ nào thảo luận vấn đề chim bò với cậu.
Còn nữa hắn vừa mới giúp mình hái mười sọt cà chua.
Còn nữa thật ra người này cũng khá tốt.
Lại được phát cho một tấm thể người tốt nữa Kình Trạch đang im lặng tìm kiếm tung tích chim bò, đi theo tiếng kêu lúc nãy, cuối cùng bọn họ tìm thấy một ổ trứng chim bò ở bên bờ suối.
Ở giữa một đống đá ngang dọc, mấy con chim bò vừa mới xây tổ.
Thực trùng hợp, bên cạnh có mấy cái trứng chim bị vứt bỏ.
Kình Trạch ý bảo cậu hắn sẽ dẫn những còn chim bò này rời đi, Đan Kỳ sẽ đi tới nhặt những trái trứng chim bỏ vào túi của cậu.
Trứng chim bò rất lớn, mười mấy quả cũng đã đầy một túi.
Cậu phát hiện trứng chim bò ở nơi này còn rất nhiều, cậu phối hớp với Kình Trạch nhặt được mười mấy cái trứng chim bò.
Bỏ chúng vào trong tủ lạnh vậy thì cậu cũng dùng được một thời gian khá dài.
Đan Kỳ cũng không tham, nhặt xong trứng chim bò liền cùng Kình Trạch trở về đại lục Kình Thiên.
Hôm nay tâm tình Đan Kỳ rất tốt, tuy rằng sau khi về thì trời cũng đã tối, nhưng Đan Kỳ vẫn định phát sóng trực tiếp làm mấy món đồ ăn với cà chua rồi mới đi ngủ.
Cậu định làm xong những món đồ ăn này để làm bữa khuya cho Kình Trạch, vì thế liền mắc xong những thiết bị phát sóng trực tiếp, nguyên liệu nấu ăn cũng chuẩn bị xong, động tác thuần thục bắt đầu cắt cà chua.
Mỗi lần Đan Kỳ phát sóng trực tiếp, trong phòng phát sóng của cậu đều rất náo nhiệt.
Bởi vì mỗi lần phát sóng trực tiếp thì sẽ có món mới được đẩy ra thị trường.
Hơn nữa, món mới lần này vừa có rút thăm trúng thưởng vừa đưa ra ngoài thị trường luôn.
Đan Kỳ vừa bày nguyên liệu nấu ăn ra cho mọi người xem, vừa chỉ vào trứng chim bò rất to trịnh trọng giới thiệu: “Đây là trứng chim bò tôi tự mình nhặt được, tuyệt đối là trứng mới.
Một quả trứng như này có thể xào ra một đĩa trứng xào cà chua.”
Các bạn nhỏ sôi nổi hỏi Đan Kỳ: “Anh trai nhỏ tự mình đi nhặt trứng sao? Oa, thật là có tâm!”
“Anh trai nhỏ phải chú ý an toàn! Nơi ở của chim bò đều là rừng cây đá, ở nơi đó có rất nhiều thú dữ!”
“Lần sau anh trai nhỏ đừng liều mạng như vậy, tôi là Linh Chiến Sĩ, đồng ý giúp cậu đi nhặt trứng chim bò!”
“Còn có tôi còn có tôi, tôi cũng là Linh Chiến Sĩ, anh trai nhỏ có đồng ý nhận một tiểu tùy tùng không?”
…..
Đan Kỳ vừa đánh trứng vừa nói: “Ừ…. thật ra cũng rất tốt, có một người bạn đi cùng tôi, rất an toàn.
Được rồi, bây giờ chúng ta nấu ăn thôi.
Thật ra món này rất đơn giản, đầu tiên là cắt cà chua, sau đó là quấy đều trứng…..”
Rất nhanh một món cà chua xào trứng với trắng đỏ đan xen, tươi ngon đã được ra lò.
Đan Kỳ cầm lấy đũa, gắp một miếng đưa lên miệng nếm thử, rất là vừa lòng nói: “So với tưởng tượng của tôi còn ăn ngon hơn! Đặc biệt là mùi vị của trứng chim bò, thế nhưng lại ngon không tưởng như vậy.
Nếu mọi người mua được cà chua, nên thử làm một lần.
Được rồi, tiếp theo tôi…..”
Thanh âm Đan Kỳ bỗng nhiên hơi ngừng lại, đột nhiên có cảm giác giống như bị tuột huyết áp khiến Đan Kỳ nhăn mày.
Khán giả hình như cũng nhìn ra khác thường, sôi nổi hỏi Đan Kỳ có chuyện gì không.
Đan Kỳ cười cười, lắc đầu nói: “Có thể là do hôm nay hơi mệt, mọi người chờ một lát, tôi đưa giá cà chua ra trước.
Lần này có khoảng 250kg, vẫn còn sản xuất ở phía sau.
Mọi người đừng sốt ruột, mỗi người chỉ được mua hai cân thôi.
Còn có rút thăm trúng thưởng, sau đó tôi cũng…..”
Cảm giác choáng vãng đột nhiên ập tới, Đan Kỳ đỡ lấy góc bàn, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên đất..
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
33 chương