Vương cung trùng tộc, hơn mười người vương tử đang vây quanh lão cha.
Đại vương tử Tần Quỳnh lo lắng hỏi: “Cha, người thật sự muốn giao tinh cầu của chúng ta cho gia tộc Kình Thiên sao? Vậy sau này chúng ta phải bị người khác thống trị sao?”
Lão trùng vương xua xua tay, không còn sức nói: “Các con không hiểu, con nhìn trùng tộc chúng ta xem, hiện giờ đã biến thành dáng vẻ gì? Kỳ thật lúc đầu trùng tộc chúng ta cũng không phải như bây giờ.
Tuy rằng trúng ta sinh sôi mạnh, nhưng cũng không rơi vào tình trạng này.
Cả đời trùng tộc chỉ đẻ trứng một lần.
Sau khi thực vật dần dần bị diệt sạch, gen trùng tộc mới bị hỗn loạn.”
“Không có chất diệp lục để an ủi các ước số hỗn loạn trong cơ thể chúng ta và các chất có nhiều trong thực vật, tính tình của chúng ta càng ngày càng nóng nảy.
Các con….
Cha có mấy người con? Cha thậm chí sinh bao nhiêu con cha cũng không nhớ rõ.
Mẹ của các con, thậm chí lại mang thai.”
Đám vương tử:….
Lão trùng vương không có sức thở dài nói: “Nhưng mà, đại lục Kình Thiên bỗng nhiên có người trồng được thực vật dùng để ăn! Các con hẳn là biết tầm quan trọng của thực vật đối với chúng ta! Cho dù bây giờ thực vật đã bị diệt sạch, chúng ta sẽ ăn một ít rong biển gia công.
Như vậy mới có thể duy trì được màu xanh bóng trên cơ thể chúng ta.
Nếu Kình Trạch đồng ý mang cách gieo trồng dạy cho chúng ta, cho dù là bị thống trị cũng không sao cả.
Trong lòng các con cũng hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ bị ngươi dân tinh tế gọi là nạn sâu bệnh.
Đến lúc đó chúng ta sẽ bị toàn bộ liên bang tinh tế trách móc.
Kỳ thật sức chiến đấu của chúng ta cũng không phải rất mạnh, chỉ là ỷ vào đông người mà thôi.
Nếu như tất cả mọi người đều hướng mũi súng về phía chúng ta, đến lúc đó thì đã không thể cứu vãn được nữa.”
Đại vương tử Tần Quỳnh nói: “Cha, có phải là cha lo lắng quá mức hay không?”
Lão trùng vương quát lớn nói: “Con biết cái gì? Chúng ta mất đi thực vật, chẳng khác nào mất đi tổ ấm sinh tồn.
Tuy rằng chúng ta đã biến hoá thành một tộc linh trưởng, nhưng thực vật vẫn là nguồn gốc sinh mạng của chúng ta.
Cha nói chưa hẳn con đã tin, như vậy đi! Con đi theo dõi một gia viên, chờ tới lúc hắn bán rau dưa, mua một ít về ăn thử, sẽ hiểu được lời nói của cha thôi.”
Nói xong lão trùng vương lại chép miệng, rất rõ ràng là đã ăn qua.
Đan Kỳ cả đêm không về vương cung, có thể nói là cả người thoải mái! Không biết có phải do tâm lý hay không, Đan Kỳ cảm thấy đau đớn trên người cũng biến mất, xoay người xuống giường giống như mang theo gió.
Rửa mặt xong, Đan Kỳ xuống lầu ăn sáng.
Đại quản gia đã cho người mang cơm dinh dưỡng tới cho cậu.
Sau khi Đan Kỳ ăn xong liền ra cửa làm việc.
Tối hôm qua cậu có rất nhiều kế hoạch, đầu tiên phải thu hoạch rau chân vịt, sau đó là trồng hai mẫu rau chân vịt.
Đương nhiên việc đầu tiên cậu phải trở về một chuyến để thu hoạch rau chân vịt.
Vì để cho an toàn, cậu đi về vào ban ngày.
Vì thế cậu giao công việc quy hoạch lại cho Lại Hoa Cường, cũng dặn dò: “Viện sĩ Lại, mục tiêu của chúng ta hôm nay là đem toàn bộ phân bón rải xuống đất, sau đó sẽ lắp đặt tất cả các thiết bị tưới phun sương.
Nếu còn thời gian, thì chôn toàn bộ số phân xuống dưới đất.
Bón nhiều phân một chút, đất này quá cằn cỗi.”
Đất ở đây bị sa hóa rất nghiêm trọng, nếu không bón đủ phân, trong đất sẽ không hề có dinh dưỡng, thực vật rất khó cắm rễ.
Lại Hoa Cường lập tức gật đầu nói: “Tôi đã hiểu, ngài yên tâm đi!”
Mới vừa đi ra ngoài hai bước, Đan Kỳ liền quay trở về nói: “À, còn nữa, đất trồng trọt nên cày sâu.
Tức là xới đất lên hoàn toàn, sau đó để yên đấy, phơi dưới nắng ba ngày là được rồi.”
Lại Hoa Cường lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi lại: “Được, cái này dể làm, dù sao vòng phòng hộ có hệ thống ánh nắng, chỉnh tới độ ấm cao nhất là được.
Còn có chuyện gì dặn dò nữa không đại thần?”
Đan Kỳ lắc đầu nói: “Tạm thời…. là như vậy đi! Được rồi, tôi đi lấy hạt giống trước, mọi người cứ làm việc đi.
Nhưng công việc này đủ cho mọi người bận rộn một thời gian.
Chúng ta cứ khai phá mười mẫu đất trước, nếu trong vòng ba ngày tôi không trở về, mọi người cứ ủ đủ phân, làm theo cách ban đầu khai phá mười mấu tiếp theo.” Đất bị xới lên phơi lâu dưới ánh mặt trời cũng không sao, dù sao tiếp xúc nhiều với ánh mặt trời sẽ được sát trùng, rất có lợi cho đất.
Lại Hoa Cường lại hỏi: “Khi nào thì đại thần quay lại?”
Nói thật Đan Kỳ cũng không biết, bởi vì cậu cũng không biết mình có gặp phải Kình Trạch hay không.
Nếu đụng phải, vậy hậu quả…. thật không dám tưởng tượng.
Vì thế cậu ấp úng nói: “Thu hạt giống…. hơi phiền phức, tóm lại tôi sẽ mau chóng trở về.”
Lại Hoa Cường gật đầu, ông tiếp tục chỉ huy bọn học sinh đánh giá đất.
Sau khi đi vào nơi này, ông đã phát minh ra vài công cụ nhỏ.
Một cái là để kiểm tra chất lượng của đất, một cái là để kiểm tra độ ẩm của đất, còn một cái là để kiểm tra thành phần dinh dưỡng của đất.
Sau đó ông lại kết hợp ba công cụ này lại với nhau, chỉ cần cắm vào trong đất, là có thể lấy được số liệu liên quan.
Lại Hoa Cường cực kỳ nhiệt tình, vỗ tay gọi nhóm học sinh: “Mọi người chịu mùi của phân một chút! Tiếp tục cố gắng!”
Bọn học sinh vừa rắc phân xuống đất vừa ghi lại các số liệu liên quan, sôi nổi đáp: “Vâng thưa thầy! Chúng em đã không chờ được mà muốn nhìn thấy màu xanh của thực vật.” Đối với bọn họ mà nói, màu xanh lá chính là màu sắc đẹp nhất thế giới này.
Đan Kỳ ngồi phi hành khí trở về vương cung, rón ra rón rén đi về đại điện phía đông.
Cậu nhìn trái ngó phải, không nhìn thấy thân ảnh của Kình Trạch.
Cậu thở nhẹ ra rồi chui vào trong nhà ấm.
Lúc này rau chân vịt dưới sự thúc dục của phép thuật hệ mộc đã trưởng thành, đúng là lúc thu hoạch hạt giống.
Nếu trễ thêm hai ngày, hạt giống sẽ tự động vỡ ra, rơi vào trong đất.
Đóng lại cửa nhà ấm, Đan Kỳ thả lỏng chân tay, nói với tinh linh cỏ cây: “Tiểu Đằng, tôi sắp điên rồi, cậu nói xem gia tộc của Kình Trạch có phải có bệnh di truyền hay không?” Đan Kỳ vừa nói vừa thu hạt giống rau chân vịt.
Thuận tiện xem xét cái cây rau chân vịt thật lớn kia, còn nói thêm: “Hôm nay tôi muốn chuyển rau chân vịt sang vườn bên kia.”
Tinh linh cỏ cây đáp: “Có thể, ma thực rau chân vịt phục tùng chiêu gọi của chủ nhân, cậu chỉ cần quy hoạch một khu vực ma thực ở vườn bên kia, sau đó chiêu gọi ma thực qua là được.”
Đan Kỳ gật đầu nói: “Còn có thể làm như vậy sao? Cảm giác thật thần kỳ!”
Tinh linh cỏ cây cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, nếu không như vậy, sau này ngài tác chiến thì sẽ chiêu gọi ma thực như thế nào?”
“Ừ.” Đan Kỳ vừa thu hoạch hạt giống rau chân vịt, vừa lên tiếng trả lời.
Gần tới giữa trưa, cuối cùng Đan Kỳ cũng đã thu hoạch hạt giống rau chân vịt xong.
Cậu ôm một bao rau chân vịt vào trong ngực, cậu đi ra khỏi nhà ấm.
Trong viện im ắng, nhóm người hầu đang bận rộn, Kình Trạch cũng không trở về.
Đan Kỳ nhanh chóng lao ra sân, lên phi hành khí, nói với tài xế: “Nhanh lên nhanh lên, chúng ta lập tức trở về.”
Phi hành khí cất cánh, Kình Trạch mới từ trong viện đi ra, nhìn bóng dáng hoảng loạn của Đan Kỳ, tự dưng cảm thấy buồn phiền.
Tối hôm qua hắn tìm hiểu tư liệu nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu được một ít việc liên quan tớichuyện hoà hợp giữa bạn lữ.
Nhưng hắn vẫn chưa nắm được những điều quan trọng, vì sao có người nói thời gian rất quan trọng, có người nói thời gian quá dài sẽ bị phản tác dụng.
Kình Trạch đưa ra nghi hoặc của bản thân, đối phương trả lời hắn rất thâm sâu: “Người trẻ tuổi, phương diện kia rất quan trọng, kỳ thật cậu nên hỏi người kia của cậu một chút, là hắn thích cái gì.”
Kình Trạch cảm thấy đối phương nói có lý, nhưng mà sáng nay hắn cố ý không đi phòng thỏa luận chính sự, là vì muốn chờ cậu trở về.
Nhưng mà sau khi cậu trở về lại tránh mình giống như là tránh thú dữ, như thế khiến cho Kình Trạch hơi không xuống đài được.
Hắn bất đắc dĩ ngồi ở trong phòng, nghĩ cả trăm lần cũng không ra.
Ngay từ đầu rõ ràng là do em muốn như vây, hiện giờ lại muốn trốn tránh tôi.
Trạch Trạch thật uất ức, nhưng mà Trạch Trạch không thể nói ra, Trạch Trạch chỉ có thể lặng lẽ nhìn em, chỉ cần em vui vẻ là được.
Kình Trạch khẽ thở dài rồi đi phòng nghị sự.
Đan Kỳ ôm một bao hạt giống rau chân vịt rất lớn đi tới vườn gieo trồng, vào trong vườn, cậu đã bị năng suất làm việc của Lại Hoa Cường và nhóm học sinh khiến giật mình.
Trong thời gian nửa ngày đã sửa sang xong mười mẫu đất.
Chẳng những đã rải xong toàn bộ phân, ngay cả hệ thống tưới tiêu cũng đã làm tốt.
Lúc này bọn họ đang tưới nước cho đất, thế nhưng bởi vì đất đã khô hạn lâu ngày, khả năng sẽ tốn rất nhiều nước.
Nguồn nước ở tinh tế cũng không phải rất khan hiếm, hệ thống nước mưa cũng rất tốt.
Hơn nữa 70% tinh cầu đều là biển, đều là những nơi có thể dùng nước.
Sau khi hệ thống phun sương được lắp đặt xong, vườn gieo trồng của Đan Kỳ thực mau đã bị nước bao trùm.
Lại Hoa Cường đi lên tranh công với Đan Kỳ: “Đại thần thấy thế nào? Công việc chuẩn bị của tôi làm như thế nào?”
Đan Kỳ rất tán dương gật đầu nói: “Năng lực làm việc của viện sĩ Lại không phải là mạnh bình thường.
Đúng rồi, tôi đã mang hạt giống tới, các bạn học có muốn xem một chút không?”
Lại Hoa Cường vừa nghe lập tức kêu nhóm học sinh vây quanh lại đây.
Đan Kỳ để túi hạt giống xuống đất, mở túi ra, những hạt mầm màu nâu giống như hạt cát ở bên trong xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hai mươi mấy học sinh vây quanh Đan Kỳ chật như nêm cối, mọi người đều muốn nhìn rõ hình dáng của hạt giống.
Lại Hoa Cường chỉ huy mọi người xếp hàng, từng người từng người bước lên xem.
Đan Kỳ cảm thấy không cần phải làm như vậy, liền nắm một nắm ra, kêu Lại Hoa Cường chia cho mọi người để có thể quan sát gần hơn.
Những học sinh nhận được hạt giống rất là quý trọng, lập tức lấy túi nhỏ ra, cất vào trong túi.
Lại Hoa Cường dặn dò: “Đề hôm nay cho mọi người là hạt giống, viết một bài tiểu luận đi!”
Đan Kỳ cạn lời, thế nhưng điều này có thể chứng minh sự khát vọng của người dân tinh tế đối với thực vật.
Nếu nói nhu cầu học võ xếp hàng thứ nhất, vậy thì khát vọng với thực vật, chắc là xếp hàng thứ hai đi.
Người thường cũng rất thích võ, cho nên có không ít người tới khu tập võ của khu Linh Võ.
Nhưng mà gần đây khu diễn võ bị Kình Thần chiếm giữ, trước đây hắn cũng không hề như vậy, không biết gần đây bị thứ gì kích thích.
Sắc trời gần tối, Đan Kỳ thu hạt giống lại, cũng đem những video mình đã quay lại quá trình thu hạt giống đăng lên tường gia viên.
Tiêu đề ghi là: Mùa thu hoạch—- hạt giống.
Không ít fans ngồi canh sôi nổi nhắn lại, nhìn thấy bao hạt giống trong tay Đan Kỳ thì rất hâm mộ: A a a a tôi muốn tới nhà anh trai cướp! Cướp! Cướp.
Anh trai còn có loại rau chân vịt mới sao? Ăn qua rồi là cực kỳ muốn ăn lại!
Thật sự muốn mấy hạt giống! Anh trai sẽ dạy quá trình gieo trồng sao?
Đàn Kỳ trả lời lại: lần này là quy mô gieo trồng lớn, nếu mọi người cảm thấy hứng thú, có thể chú ý tường của tôi nhiều một chút.
Lại nhìn khu bình luận một lát, Đan Kỳ liền đi dạo nơi khác.
Lần này cậu vẫn nhịn không được tới khu diễn võ.
Hôm nay khu diễn võ hình như còn náo nhiệt hơn lúc trước, Đan Kỳ đi tới chỗ thông báo, thì ra khu diễn võ muốn tổ chức cuộc thi đấu võ thuật mỗi năm một lần.
Đan Kỳ nhìn thấy tên Đông Phương Y ở phía trên, cậu muốn tham gia cuộc thi đấu võ.
Cậu theo bản năng nắm tay, bất đắc dĩ lắc đầu.
Liền nghe thấy người bên cạnh nghị luận: “Vì sao không thấy Kình Thần báo danh?”
“Kình thần phải cần báo danh sao? Hắn vừa lên đài khẳng định sẽ càn quét bốn phía!”
“Nghe nói ba người đứng đầu lần này, có thể khiêu chiến với cao thủ không đăng ký.”
“Đúng vậy, mọi người đừng nhìn người có triển vọng nhất đại lục Đông Phương hằng năm đều đứng đầu bảng.
Kỳ thật nếu so với những cao thủ ở ngoài, cũng chỉ là nít ranh mà thôi.”
“Không phải Kình Thần cũng như vậy sao, có rất nhiều cuộc so đấu ở bên ngoài, chỉ có cuộc thi đấu võ hàng năm mới có thể thể hiện được sức mạnh của họ.
Nghe nói năm đó Đông Phương Kỳ đã khiêu chiến với một người rất có kinh nghiệm, đó là Vân Tranh.”
“Mọi người cảm thấy lần này ai sẽ là người đứng đầu? Sẽ là Đông Phương Y sao?”
“Cậu ta có thể đánh bại được Đông Phương Kỳ, tôi cảm thấy khẳng định là Đông Phương Y.”
“Vậy cậu cảm thấy Đông Phương Y sẽ khiêu chiến ai?”
“Cậu ta từng hé lộ rất hứng thú với Kình Thần.”
“Ha ha ha sao có thể? Khiêu chiến Kình Thần?”
…..
Nghe tới đó, Đan Kỳ nhíu mày lại.
Đông Phương Y muốn khiêu chiến với Kình Trạch sao? Trong lòng cậu hơi lo lắng, nghĩ tới những tà thuật của Đông Phương Y, Đan Kỳ liền cảm thấy sau lưng lạnh ngắt.
Những kỹ xảo của y, sẽ làm cho những người thẳng thắn rất khó đề phòng.
Nếu Kình Trạch chịu thiệt của y, kết cục có phải cũng giống như mình hay không?
Nghĩ tới đây, trong lòng bàn tay Đan Kỳ liền toát ra mồ hôi lạnh.
Cậu phải nhắc nhở Kình Trạch một chút, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.
Đúng lúc này, một lời mời kết bạn hiện ra.
Đan Kỳ mở ra nhìn, thế mà lại là ID của Kình Trạch.
Đan Kỳ chấp nhận lời mời kết bạn của hắn, ngay sau đó có một đường dẫn xuất hiện trước mặt cậu.
Đan Kỳ đi theo đường dẫn, quả nhiền nhìn thấy Kình Trạch ở một phòng trên lầu hai.
Kình Trạch vẫy vẫy tay với cậu, Đan Kỳ đi qua hơi chột dạ.
“Anh tìm tôi có việc sao?” Đan Kỳ hỏi.
Kình Trạch lắc đầu nói: “Nhìn thấy em đứng ở dưới, nên mới kêu em lên đây, tôi sợ em lại gặp phải người em trai kia.”
Nói chỗ này Đan Kỳ liền thuận miệng nói: “Đúng rồi, anh tuyệt đối không thể chiến đấu với Đông Phương Y.
Cậu ta vì muốn đạt được mục đích, mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn đê tiện nào.”
Kình Trạch hơi nhíu mày nói: “Cho nên là cậu ta hại em biến thành như vậy sao?”
Đan Kỳ lắc đầu nói: “Điều này không quan trọng, quan trọng là nếu cậu ta thắng được quán quân của cuộc thi võ thuật, vậy thì anh không cần nhận khiêu chiến của cậu ta.
Nếu tỷ thí công bằng thì không có gì, chỉ là nếu cậu ta chơi đểu, thật sự rất khó phòng bị.”
Nghe tới đó, Kình Trạch bỗng nhiên cười cười nói: “Em lo lắng cho tôi sao?”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
33 chương