Nếu là như vậy, thì thật đơn giản, dù sao một tộc xúc tua bọn họ rất là sung mãnh.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình nhịn mấy ngày là nhịn thừa, có lẽ là do sự nhẫn nhịn của mình, làm cho vợ mình không vừa lòng.
Hắn yên lặng suy nghĩ, lúc buổi tối có thể cho vợ nhỏ một câu trả lời thỏa mãn.
Đan Kỳ vội vàng chạy trốn cũng không biết tính toàn trong lòng Kình Trạch, cậu đi theo sự chỉ đường của quản gia, đi tới mảnh đất mà Kình Trạch tạo ra cho cậu.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu đi ra ngoài sau khi tới đại lục Kình Thiên, không giống với suy nghĩ của cậu, bên ngoài lớp đá của đại lục Kình Thiên có một lớp cây đá màu nâu.
Cây đá thần kỳ khởi động sinh thái tinh cầu, cho những sinh vật ở đây không khí, cho nên nó được gọi là cỗ máy chế tạo không khí.
Đương nhiên sinh vật này cũng có khuyết điểm, bởi vì nó chỉ có thể sinh sống ở trên lớp đá, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên vì sao tinh cầu lựa chọn lớp đá làm lớp bảo vệ bên ngoài.
Hơn nữa rừng cây đá cũng là nơi tìm kiếm đồ ăn chủ yếu của những dã thú.
Cho nên con người không có việc gì sẽ không đi dạo trong rừng cây, đây là hành vi rất nguy hiểm.
Chỉ có Linh Chiến Sĩ mới có thể tập hợp thành đoàn cùng nhau đi vào trong rừng cây, bởi vì có thể đạt được những đồ vật xa xỉ.
Phi hành khí bay khoảng mười phút thì dừng lại, nơi này không có từng tảng lớn cây đá, là khu vực tương đối an toàn.
Đan Kỳ đi xuống phi hành khí, cùng đại quản gia đi vào vòng phòng hộ.
Quả nhiên lớp đất bên trong vòng phòng hộ sa hóa rất nghiêm trọng.
Cậu dùng phép thuật thăm dò một chút, dinh dưỡng bên trong hầu như không có.
Thế nhưng giống như lời Kình Trạch đã nói, lớp đất này cũng sạch sẽ, không có bị nấm sinh hóa gì đó.
Hơn nữa bị che đi nhiều năm nên vi khuẩn cũng đã bị giết chết.
Một miếng đất to như vậy, Đan Kỳ cần người giúp đỡ.
Nhưng cậu lại không muốn tìm Kình Trạch giúp đỡ, nếu ỷ vào hắn quá mức, sau này rời đi, thật sự là xé không ra mà cắt không đứt.
Tưởng tượng tới thống khổ của đêm hôm qua và tối hôm trước, không khác gì bạo lực gia đình, khiến cho Đan Kỳ khó có thể chịu đựng.
Thật là không hiểu nổi trên thế giới này vì sao lại có người thích tộc xúc tua, bọn họ… có khuynh hướng làm M sao?
Đại quản gia đi theo phía sau Đan Kỳ hỏi: “Xin hỏi thiếu chủ phu nhân có yêu cầu gì không? Thiếu chủ nói, tất cả phải nghe theo lời của ngài.”
Đan Kỳ nghĩ nghĩ nói: “Ừ…. để tôi nghĩ lại đã! Tôi cần một ít người tới đây, nếu được tôi muốn xây phòng ở xung quanh đây.”
Đại quản gia đáp: “Đương nhiên được, ngài có thể tùy ý sử dụng người.
Nếu ngài có yêu cầu gì, cũng có thể sai tôi đi làm.”
Đan Kỳ gật đầu, tiếp tục đi vào phía trong.
Đại quản gia dẫn cậu vào xem phòng điều khiển chính, trong phòng điều khiển chính có phòng nghỉ, khi xây vòng phòng hộ liền đặc biệt xây thêm cho Đan Kỳ.
Nhìn thấy tất cả thiết bị ở đây, kì thật Đan Kỳ rất băn khoăn.
Hiện giờ cậu hưởng thụ tài nguyên do Kình Trạch mang tới, trong lòng lại có suy nghĩ muốn chuộc thân rời khỏi.
Thế nhưng cũng phải nói thẳng, Kình Trạch đối với cậu cũng là có qua có lại! Dù sao trong tương lai cậu cũng phải sinh con nối dõi tông đường cho hắn.
Phòng nghỉ rất lớn, là một tầng nhỏ có ba lầu.
Bên trong đã được sắp xếp thỏa đáng, lầu một là phòng tiếp khách, lầu hai là phòng ngủ, lầu ba là phòng điều khiển chính.
Phòng tổng điều khiển có một đài quang não, còn có mấy cái màn hình, phía trên thể hiện là hình ảnh của vòng phòng hộ.
Màn hình ở giữa thì phát hình ảnh theo dõi từ nhiều góc độ khác nhau, hình ảnh theo dõi hiện giờ chỉ là một mảnh cát vàng.
Rất nhanh thôi nơi này sẽ biến thành một ốc đảo.
Đan Kỳ mở quang não ra, hệ thống lập tức hiện ra các thông tin cá nhân của cậu.
Đan Kỳ nghe được lời nhắc nhở từ gia viên của mình, trong đó có một lời nhắc nhở về tin nhắn riêng.
Bởi vì cậu có thiết lập những tài khoản bình thường thì sẽ không có tin nhắn nhắc nhở.
Có tin nhắn nhắc nhở, vậy thì thể hiện tin nhắn này là một tin nhắn quan trọng.
Vì thế Đan Kỳ mở tin nhắn riêng kia ra, phát hiện đúng là chuyên gia thực vật lần trước gửi tin nhắn cho cậu.
“Chào ngài, vẫn là tôi, chuyện lần trước tôi nói với ngài ngài đã suy xét chưa? Tôi và đoàn đội của tôi rất muốn tới chỗ ngài để tham quan và học tập, hoặc là….. cho chúng tôi cơ hội làm việc với ngài cũng được.
Ngài làm sống lại đều là những thực vật cổ ở Hoa Hạ, tôi là con cháu của Hoa Hạ, thật sự rất là cảm kích.
Chờ mong ngài trả lời!”
Nhiệt tình kiên trì như vậy, khiến Đan Kỳ ngại từ chối.
Hơn nữa chỗ mình thật sự cũng cần người, liền trả lời lại cho người kia: “Xin chào tiên sinh, chỗ của tôi vừa vặn muốn mở rộng quy mô gieo trồng.
Nếu ngài cảm thấy hứng thú, có thể tới xem.”
Nói xong cậu lại chia sẻ vị trí cho đối phương, cũng gửi số liên lạc của mình.
Ở tinh tế, mỗi người sinh ra đã có số thông tin cố định.
Số liệu thông tin hiện giờ mà Đan Kỳ sở hữu, chính là của nguyên chủ Đông Phương Kỳ.
Không nghĩ tới đối phương lập tức gửi tới một biểu tượng hưng phấn: “≥Δ≤ thật sự là quá tốt! Tôi lập tức mang tổ đội của tôi qua đó!”
Viện sĩ Lại Hoa Cường, hiện đang làm việc tại học viện Khoa Học Nông Nghiệp Hoa Hạ Tinh, còn được gọi là Học Viện Khoa Học, đẩy đẩy gọng kính vàng trên mũi, nói với những tổ viên phía sau mình: “Tôi đã liên hệ được với vị đại thần kia! Đại thần cũng đã đồng ý cho chúng ta đi tham quan rồi! Tôi đã hỏi hắn, chỉ có thể mang theo vài người! tôi cũng đã tranh thủ cơ hội cho các cậu, đừng nói thầy không nghĩ tới các người!”
Lại Hoa Cường xem như là chuyên gia thực vật nổi tiếng nhất tinh tế, ông đã thành công phục chế vài loại rêu, nhưng vẫn không có cách khiến cho chúng nó sống ở trong đất.
Chỉ có thành công đúng một lần, sống được 23 phút, đây cũng coi là một kỳ tích.
Có thể khiến cho thực vật sống ở trên đất, hơn nữa những thực vật sống lại đều là những họ thực vật có tên trong lịch sử, ngay từ đầu Lại Hoa Cường nhìn thấy video ông đã bị sốc.
Đây chẳng phải là thứ ông muốn sao?
Các học viện đều rất hưng phấn, sôi nổi đi lên dò hỏi: “Thầy! Mang em mang em!”
“Thầy có thể mang theo bao nhiêu người? Hỏi giúp tụi em một chút!”
“Mỗi ngày tôi đều theo dõi video của vị đại thần kia, đáng tiếc số lượng rút thăm trúng thưởng của vị đại thần đó quá ít, số người chia sẻ lại quá nhiều, trước giờ tôi không hề trúng thưởng.”
Quang não của Lại Hoa Cường vang lên tiếng nhắc nhở, ông lập tức mở tin tức ra, đối phương trả lời là: “Ưm…. bao nhiêu cũng được.”
“Bao nhiêu cũng được sao?” Lại Hoa Cường đẩy đẩy gọng kính màu vàng trên mũi, nhìn thấy hai mươi mấy người học sinh trong phòng thí nghiệm của mình.
Đường đường là đại học Hoa Thanh, có trên 5000 năm dạy học.
Các chuyên môn khác thì cung không đủ cầu, chỉ có khoa nông học của ông là có hai mươi mấy người.
Vì thế ông liền vung tay lên nói: “Vậy thì mọi người đi cùng tôi đi!”
Vì thế đoàn người đi theo Lại Hoa Cường, nơi bọn họ cách đại lục Kình Thiên rất gần.
Phi tuyền đi bằng vận tốc ánh sáng cũng rất mau đã tới, chỉ tốn mất bốn năm giờ là đã tới nơi.
Lại Hoa Cường liền lợi dụng quan hệ của mình, giúp học sinh xin đi được phi thuyền của quân đội.
Mà Đan Kỳ ở đại lục Kình Thiên, đã bắt đầu tiến hành cải tạo đất của mình.
Trong tay cậu cầm một bản viết tay, và một cây bút điện tử, trên tay không ngừng viết những thứ mà mình yêu cầu: Rất nhiều phân, mười cái xẻng, một cái cày….
Đan Kỳ cho đại quản gia đi về trước, bản thân thì muốn tự mình quy hoạch chỗ này một chút.
Tuy rằng đại quản gia không yên tâm cậu một mình ở nơi này, nhưng nếu phu nhân đã dặn dò, ông ta nhất định phải làm theo, hơn nữa ở bên ngoài ông ta đã sắp xếp mấy cái phi cơ tuần tra, để tránh thiếu phu nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Đan Kỳ vừa vẽ vẽ viết viết, vừa bàn bạc với tinh linh cỏ cây: “Cậu nói xem chúng ta có nên sản xuất đại trà hay không? Hạt giống của rau chân vịt cũng sắp trưởng thành, chúng ta có nên trồng một lứa rau chân vịt trước không? Lô rau chân vịt đó sẽ phát triển rất nhanh, ít nhất tôi có thể trồng được một hoặc hai mẫu.”
Tinh linh cỏ cây nói: “Nghe qua thì đây cũng là một công trình không nhỏ! Nhưng mà chủ nhân, những công cụ đó là ngài muốn dùng cơ giới hóa hay là lao động thủ công? Một mảnh đất lớn như vậy, dùng nhân công hình như không thể làm được.
Nhưng mà dùng cơ giới hóa…. thời đại này không có nông nghiệp, đương nhiên những công cụ cơ giới hóa cũng không tồn tại.
Nếu tự mình chế tạo, vậy chi phí chi ra sẽ rất lớn.”
Khi bọn họ đang buồn phiền chuyện nông cụ, viện sĩ Lại Hoa Cường đã mang theo học viên của ông tới đại lục Kình Thiên, cũng dừng phi thuyền ở trước vòng phòng ngự đất của Đan Kỳ.
Cũng gọi điện cho Đan Kỳ, nói với cậu mình đã tới rồi.
Đan Kỳ ấn xuống nút cho phép đi vào của vòng phòng hộ, cũng tự mình ra cửa đón bọn họ.
Lại Hoa Cường rất nhiệt tình bắt tay với Đan Kỳ, cũng rất ngạc nhiên nói: “Không thể ngờ, đại thần lại trẻ tuổi như vậy!” tuy rằng khi bọn họ xem video nghe thanh âm cũng đã biết là người trẻ tuổi, nhưng không nghĩ tới là dáng vẻ chỉ mới 17- 18 tuổi?
Đan Kỳ ngượng ngùng cười nói: “Không trẻ, tôi đã 21 tuổi rồi.” Nguyên chủ Đông Phương Kỳ thật sự đã 21 tuổi.
Lại Hoa Cường đẩy đẩy mắt kính nói: “Nhìn không ra! Tôi cứ nghĩ ngài chỉ khoảng 17 – 18 tuổi! Xin chào, tôi tên là Lại Hoa Cường.
Tôi là viện sĩ đại học nông nghiệp Hoa Thanh, là chủ nhiệm hiện giờ của khoa nông học đại học Hoa Thanh.
Đây là nhóm học trò của tôi, các em tới chào đại thần đi!”
Hai mươi mấy học sinh này của Lại Hoa Cường rất là nhiệt tình, hơn nữa rất kỷ luật, đồng thời quay sang chào hỏi Đan Kỳ: “Xin chào Đại Thần!”
Đan Kỳ hơi ngượng nói: “Đừng gọi tôi là đại thần, mọi người…. vẫn kêu tôi là Đan Kỳ đi!”
Lại Hoa Cường nói: “À, Đan Kỳ tiên sinh.
Vậy sau này các em kêu ngài là thầy Đan Kỳ đi! Bọn họ đều rất sùng bái cậu, cậu là hình mẫu trong khoa thực vật chúng tôi!”
Đan Kỳ càng ngại nói: “Đây… mọi người khách sáo rồi, thế nhưng hôm nay tôi không có cách để cho mọi người tham quan thực vật được.
Tôi đang định mở rộng đất, để xây một nơi trồng rau mới.
Tạm thời nơi này không hề có thực vật gì, ưm…. nhưng mà rất nhanh có thể gieo trồng.
Tôi đang làm công tác chuẩn bị, chỉ là tạm thời còn chưa có công nhân.” Nói xong Đan Kỳ còn tự cảm thấy ngượng, cậu nên kêu vị giáo sư này mấy ngày nữa mới tới, dù sao bọn họ tới là để tham quan thực vật, cũng không phải tới tham quan đất.
Nhưng mà Lại Hoa Cường nhìn mảnh đất này lại vỗ tay nói: “Tìm công nhân gì chứ? Chỗ chúng tôi có nhiều học viên như vậy, ngài có thể thoải mái dùng bọn họ.
Trời ạ Kỳ thần, ngài đừng khách khí với bọn họ.
Có thể góp một chút sức cho hệ nông học ở Hoa Hạ, là vinh hạnh của bọn họ! Hơn nữa đi theo ngài, bọn họ sẽ học được nhiều thứ hơn những gì bọn họ đã học nửa đời người! Có yêu cầu gì ngài cứ việc dặn dò, có gì khó khăn cũng có thể nói với chúng tôi, mọi người cùng nhau giải quyết!”
Đan Kỳ hơi ngoài ý muốn với sự nhiệt tình của Lại Hoa Cường, nhưng dựa vào giấy chứng nhận công tác trước ngực ông, hơn nữa ông còn tới bằng phi thuyền quân đội Hoa Hạ.
Rất rõ ràng đây là một người cộng tác đáng tin cậy.
Một khi đã như vậy, Đan Kỳ cũng sẽ không khách sáo với ông nữa, cậu ngồi xuống ngay tại chỗ, đưa bản viết tay của mình ra, nói về quy trình trồng trọt với mọi người, và những công cụ cơ bản mà mình cần chuẩn bị.
Một đám học sinh bị làm cho ngơ ngác, khi bọn họ biết được thứ cơ bản nhất trong trồng trọt là phân bón, vẻ mặt một đám cũng tương đối phức tạp.
Nhưng Lại Hoa Cường rất khẳng định nói: “Mọi người có biết thức ăn ở thời cổ đại có một vòng tròn không? Thức ăn sau khi được tiêu hóa sẽ biến thành phân bón giàu dinh dưỡng, đây chính là nguyên lý luân hồi mà Hoa Hạ chúng ta tôn trọng!”
Bọn học sinh cúi đầu nhịn cười, Đan Kỳ tiếp tục nói, lúc nói tới nông cụ, Lại Hoa Cường còn nói thêm: “Cái này thì dễ làm! Khoa nông học của chúng tôi có rất nhiều nông cụ! Chúng tôi còn có sẵn người máy cày nông, tuy rằng chúng tôi chí có ít ruộng thí nghiệm, nhưng lúc trước cũng không trồng được loại thực vật này…. thế nhưng không quan trọng, chúng tôi có công cụ, ngài có kỹ thuật, đây không phải là chứng minh chúng ta hợp tác sẽ càng có lợi sao?”
Đan Kỳ rất thán phục Lại Hoa Cường, chỉ với dăm ba câu, bọn họ liền biến thành đối tượng hợp tác tốt nhất.
Thế nhưng cũng chính xác, bản thân Đan Kỳ cũng không hiểu gì.
Bản thân mình có pháp thuật hệ mộc, kết hợp với khoa học kỹ thuật và sức người của viện sĩ, có lẽ cũng là một hướng phát triển tốt.
Nói cả ngày Đan Kỳ cũng rất mệt.
Nếu không phải ngại thân phận sinh sản giả của mình, cậu thật sự không muốn trở về vương cung.
Cho tới khi nhóm người Lại Hoa Cường dựng lều trại trong vòng phòng hộ, Đan Kỳ mới liên hệ quản gia, trở về vương cung.
Cậu rón ra rón rén, sợ lại gặp phải Kình Trạch.
Nhưng mà thường thường không như mong muốn, vừa đi vào hậu viện, vẫn nhìn thấy Kình Trạch ngồi trong phòng khách nhỏ chờ mình..
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
33 chương