Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu
Chương 46 : Mẫn Châu
Nội địa Mẫn Châu thuộc quyền của Kha Vương, có thể nói là vùng thương mậu phát đạt nhất trong trò chơi.
Không ít nhân thủ của các đại môn phải đóng quân ở chỗ này, các người chơi lui tới có thể dừng chân nghỉ ngơi tại môn phái của mình, cũng có thể mua chút vật tư làm nghỉ ngơi hồi phục ở đây một phen.
Trong thường ngày, Mẫn Châu có thể nói là vùng ngoại ngoài kinh phủ ra, là vùng phồn hoa nhất.
Nhưng mà dạo này, cho dù là Mẫn Châu phồn hoa như vậy, nhân khí cũng suy giảm không ít. Nếu bàn về nguyên nhân, chính là gần đây các đại môn phái hoảng sợ vì sự kiện ám sát. Để tự bảo vệ mình cùng giảm thiểu tổn thất, môn phái giang hồ đều giảm nhân thủ đóng quân bên ngoài, đem rất nhiều đệ tử môn nội triệu hồi đến đóng ở tổng bộ.
Trong trò chơi lấy giang hồ là việc chính, một khi nhân số các thiếu hiệp hiệp nữ hành tẩu giang hồ này giảm thiểu, như vậy nhân khí các châu phủ cũng không khỏi phải giảm đi rất nhiều.
Cũng bởi vậy, trạm kiểm soát nhập môn của Mẫn Châu châu phủ mấy ngày gần đây, kiểm tra đã không phải nghiêm cẩn như vậy rồi.
Mỗi ngày chỉ có hai ba con mèo nhỏ vào thành, các thủ vệ cũng không có tâm tư đi tỉ mỉ khảo sát thân phận những người đó.
“Người nào? Từ đâu tới đây?” Hôm nay, binh sĩ thủ vệ đến phiên theo thường lệ cản một nhóm người vào cổng, dò hỏi.
“Từ phía Tây tới, làm buôn bán.” Một hắc y nam tử cao lớn phía trước hồi đáp.
“À? Làm buôn bán?” Binh sĩ thủ vệ nhìn về phía nam nhân phía sau, một con ngựa cao to kéo một chiếc xe ngựa cũ, ngồi trên xe là một xa phu lam y đội đấu lạp. Binh sĩ thu hồi tầm mắt, hỏi. “Làm buôn bán mà đem một chiếc xe ngựa ra ngoài, lừa gạt ai?”
Nói xong, liền muốn tiến lên kiểm tra.
“Không thể.” Hắc y nam tử một bả ngăn binh sĩ thủ vệ lại. “Thiếu gia nhà tôi thân thể không khỏe, ở bên trong nghỉ ngơi, xin không nên đi ào quấy rối!”
“Cái gì thiếu gia hay không thiếu gia! Tôi xem chứa chấp đào phạm gì đi! Đừng ngăn tôi, cẩn thận gia ngay cả ngươi cũng chém cùng!” Binh sĩ không cam lòng ồn ào, rút đao ra uy hiếp, sau đó thỏa mãn thấy hắc y nhân yên lặng thu tay không ngăn cản nữa.
“Lúc này mới tốt!” Binh sĩ thủ vệ lải nhải, đưa tay vén màn xe lên.
“Nha —— Cậu, cậu là ai!” Mới vén mở màn xe lên, liền nghe được một tiếng la kiều nộ.
Binh sĩ thủ vệ đờ đẫn nhìn một màn trước mắt, một thiếu nữ mặt đầy e thẹn, đang lộ nửa vai trừng mình. Mà ở phía sau cô, nam tử trẻ tuổi đang dùng ánh mắt băng lãnh đảo qua.
Tình cảnh này, rõ ràng chính là quấy rối việc tốt nào đó đang tiến hành.
“Khụ khụ! Xin lỗi! Xin lỗi!” Tay run lên, binh sĩ thủ vệ vội vàng buông màn xe xuống. Trong lòng lại nhún nhún nhảy nhảy, người này thưởng thức thế nào a! Coi trọng cô nương tuy khuôn mặt coi như đẹp, nhưng nhìn thân hình kia, dĩ nhiên so với đại lão gia còn muốn tục tằng hơn!
Vừa nghĩ tới một màn vừa thấy, nữ tử “nhỏ nhắn xinh xắn” toàn thân phát run, run rẩy trốn trong lòng ngực nam nhân không đủ thân cô, còn en thẹn phẫn nộ trừng mình. Ách, nỗ lực nhịn xuống một trận buồn nôn, binh sĩ thủ vệ ngẩng đầu nhìn hắc y nam tử nọ.
“Thiếu gia nhà các người, thích khẩu vị này?”
Hắc y nam tử bất đắc dĩ cười khổ. “Thiếu gia thích, chúng tôi làm thuộc hạ cũng quản không được.”
Những lời này, câu dẫn ra đồng cảm thật sâu của binh sĩ thủ vệ.
“Đúng a! Nói đi nói lại, những người làm thủ hạ chúng ta chính là đều phải nghe phân phó của người bên trên, bị sai giống như cẩu.”
Sau khi hai bên hữu hảo trao đổi một chút khó khăn làm thuộc hạ. Binh sĩ thủ vệ hữu tình nhắc nhở hắc y nam tử, nghìn vạn lần không nên bị thiếu gia của hắn phá hủy thưởng thức. Sau đó, liền thoải mái để nhóm người này vào thành.
Mà xa phu từ đầu đến cuối ngồi trước đánh xe, dĩ nhiên không ai chú ý tới chỗ khả nghi của hắn. Khí trời không có bão cát mưa bụi, vì sao một xa phu bình thường phải đội đấu lạp che mặt? Hơn nữa, nhìn khí thế trên thân người lam y, cũng không giống một xa phu có thể có.
Nhưng mà cái này vốn là điểm đáng ngờ bị phát hiện lớn nhất, nhưng bị một trò khôi hài dở khóc dở cười mà bỏ qua.
Xa ngựa vào thành, ở trong thành dạo một vòng, cuối cùng dừng ở sau hẻm nhỏ không người.
Xa phu lam y nhảy xuống xe, gõ vài cửa sau của đại viện trước mắt vài cái, thủ pháp gõ có chút kỳ quái, người ngoài không thể nhận ra tiết tấu bên trong.
Chỉ chốc lát, cửa sau ken két một tiếng mở ra, bên trong lộ ra một người cùng xa phu lam y thì thầm vài tiếng. Sau đó người nọ thò ra nhìn xe ngựa cùng hắc y nam tử đứng ở một bên nhìn đến phía sau lam y nhân, dùng ánh mắt nghi vấn.
“Người một nhà.” Lam y nhân mở miệng, thanh âm trầm thấp từ tính.
Chỉ chốc lát sau, cửa sau đại viện liền mở, để chiếc xa ngựa này đi vào.
Xe ngựa vừa mới tiến vào trong viện, một thanh âm oán giận liền truyền vào tai mọi người.
“Buồn bực chết tôi!” Một người từ bên trong xe ngựa đi ra, nhảy xuống xe, thanh âm nữ tử “nhỏ nhắn xinh xắn” cũng có vẻ rất tục tằng. “Trong thùng xe này nhỏ hẹp như thế, tôi còn phải che nhiều thứ như vậy, quả thực không phải cuộc sống của con người!”
Nói xong, nhìn tiểu hỏa kế mở rộng cửa trợn mắt há mồm nhìn mình, người nọ không khỏi phẫn nộ quát. “Nhìn cái gì vậy?!”
“Anh… anh là?” Hỏa kế mở cửa nghi hoặc, sau đó nhìn người nọ hung hăng tẩy son phấn trên mặt, kinh ngạc nói. “Hảo Mộng Vô Hoa sư huynh!”
“Ai, cậu là ai?” Lần này, lại đến lượt Hảo Mộng Vô Hoa ngây ngẩn cả người. Nói, môn nhân trong Lục Phiến môn đông đảo, hắn thật sự không nhớ kỹ mấy người. Không đợi người đối diện trả lời, chỉ nghe thấy trong thùng xe truyền tới một thanh âm.
“Phát ngốc cái gì, đón!”
Trong nháy mắt, một đồ vật nặng nề bị ném ra từ bên trong.
Hảo Mộng Vô Hoa luống cuống tay chân tiếp được, phát hiện là bảo kiếm không rời khỏi người của Thương. Sau đó người trong thùng xe tiếp tục ném binh khí ra ngoài, thật vất vẻ tiếp được cây quạt của mình, Hảo Mộng Vô Hoa bất đắc dĩ hướng bên trong xe ngựa nói. “Cậu phát cáu cái gì?”
Một đôi tay từ trong thùng xe duỗi ra, đẩy ra màn xe.
Diệp Vô Truy xụ mặt từ trên xe ngựa nhảy xuống, sửa sang lại y phục. Vũ khí của mọi người vừa rồi đều giấu trong thùng xe này, lúc vào kiểm tra may mắn cậu cùng Hảo Mộng Vô Hoa diễn một vở kịch, mới không bị lục soát ra.
Mẫn Châu châu phủ cấm võ, đây là tin tức mấy ngày gần đây thông báo ra, toàn bộ nhân sĩ giang hồ đều không được vào thành. Nếu không dùng loại biện pháp này, mấy người Diệp Vô Truy chắc chắn không vào được.
“Vô Truy đây là tức giận.” Ly Hỏa đã sớm nhận trường kiếm của mình, cười cười tiến lên phía trước nói. “Sớm biết vậy để tôi cùng Vô Truy sắm vai một đôi, nói không chừng sẽ không như vậy.”
“Cậu?” Hảo Mộng Vô Hoa nhìn vóc người Ly Hỏa còn muốn to lớn hơn mình, buồn bực nói. “Nếu như cậu phẫn nữ nhân trà trộn vào, sẽ không quái dị hơn?”
Thiếu giáo chủ đại nhân thong dong lắc đầu. “Ai nói tôi muốn phẫn nữ nhân.” Nói xong, ánh mắt nhìn tư thái cao gầy nhưng hơi hiển lộ đơn bạc của Diệp Vô Truy từ trên xuống dưới, không có ý tốt cười nói. “Nếu là tôi phối hợp với Vô Truy, tự nhiên là để…”
Một câu còn chưa nói xong, Ly Hỏa chỉ cảm thấy trước mũi một cỗ mát lạnh chợt hiện. Trừng mắt nhìn, một dúm tóc từ trước mắt rơi xuống.
Mà Diệp Vô Truy chẳng biết rút đao lại thu hồi từ lúc nào, cũng không liếc mắt nhìn hắn, dường như chưa phát sinh chuyện gì.
“Tự mình chuốc lấy cực khổ.” Thương đi ngang qua bên cạnh, nhàn nhạt trào phúng người họ Ly nào đó một câu.
Ly Hỏa không giận, trái lại cười nói. “Phải không? Chung quy so với tổng bộ đầu che che lấp lấp vào thành còn tốt hơn, nếu không phải cậu không thể dịch dung lại dễ bại lộ thân phận. Vô Truy cùng Hảo Mộng Vô Hoa cũng không đến mức phải diễn một vở kịch, đến giúp cậu hấp dẫn chú ý.”
Thương im lặng.
Lục Phiến môn đối tổng bộ đầu có một quy định cưỡng chế, không thể thông qua dịch dung để che giấu thân phận. Lục Phiến môn đối phó thường ngày, vốn là hạng người trộm cắp trên giang hồ, tự nhiên không cho phép tổng bộ đầu nhà mình cũng làm ra loại hành động mất thân phận này.
Thế nhưng không thể dịch dung, thật sự là một cản trở. Tuy rằng trong phạm vi người chơi rất ít người nhận biết Thương, nhưng vị tổng bộ đầu này ở trong phạm vi NPC mới là nổi danh lừng lẫy. Nhất là Kha vương phủ địa vị vẫn luôn ngang triều đình, khẳng định đối với vị tổng bộ đầu Thuơng luôn luôn nhằm vào bọn họ này ghi hận đến trong lòng đi.
Vừa vào Mẫn Châu, Thương thân là cái đinh trong mắt Kha vương phủ tự nhiên rất dễ bị nhận ra. Vì vậy mới không thể không ra một tổn chiêu này, Hảo Mộng Vô Hoa phẫn nữ trang cùng Diệp Vô Truy diễn kịch, để xáo trộn tầm mắt của binh sĩ thủ vệ.
Cũng may là gần đây thủ vệ tương đối sơ sẩy, mới để bốn người này dễ dàng tiến vào như vậy.
Thấy Thương bị mình bắt bẻ á khẩu không trả lời được, Ly Hỏa tâm tình tốt ngoắc ngoắc khóe miệng.
Một bên Hảo Mộng Vô Hoa thấy tổng bộ đầu ma quỷ nhà mình ăn thiệt thòi, trong lòng thầm sảng khoái, nhưng cũng có một tia buồn bực không hiểu. Lúc này thấy Ly Hỏa một bộ tiểu nhân đắc ý, liền không chịu nổi.
“Nói, thiếu giáo chủ Ly Hỏa, nếu không phải trải qua dịch dung chỉ sợ cũng không thể dễ dàng trà trộn vào. Ở trong Nhất Mộng Giang Hồ, hiện tại được ‘hoan nghênh’ nhất chính là ngài đi.”
Ly Hỏa hiện tại quả thực mang theo mặt nạ dịch dung, từ sau khi Cửu Trọng giáo cướp cò giang hồ, vị thiếu giáo chủ đại nhân này có thể nói là danh tiếng lan rộng, nếu tùy tiện để lộ chân dung, nhất định sẽ bị người nhận ra.
Đối với đánh trả của Hảo Mộng Vô Hoa, Ly Hỏa chỉ cười cười, cũng không thèm để ý.
“Có đúng không? Người nào đó ngoài miệng nói đáng ghét, thời khắc mấu chốt lại luôn luôn che chở thật tốt. Đây chính là tâm khẩu không đồng nhất mà họ nói đi.”
Nhìn Ly Hỏa quăng ánh mắt tự tiếu phi tiếu tới, Hảo Mộng Vô Hoa chỉ có thể ăn buồn bực. So với bên đó, ánh mắt nóng rát của Thương bên cạnh, càng khiến hắn cảm thấy thêm khó qua.
Hảo Mộng Vô Hoa phiền muộn, dứt khoát bước một bước lớn, đi tới bên cạnh Diệp Vô Truy, ôm lấy bờ vai cậu, tố khổ nói. “A Truy, người kia khi dễ tớ, cậu làm chủ cho tớ!”
Diệp Vô Truy không nói gì nhìn hắn, nhưng không có đẩy cái tay đang đặt ở đầu vai mình của Hảo Mộng Vô Hoa ra.
Mà Ly Hỏa lại nhìn đến gân xanh ứa ra, yên lặng cắn răng.
Hảo Mộng Vô Hoa trong lòng hắc hắc cười không ngừng. Đừng cho là tôi không có cách nào trị cậu! Xem đi! Xem đi! A Truy chỉ có tôi có thể sờ, người nào đó muốn sờ cũng không sờ được!
Trong lúc mấy người này sóng ngầm lưu dũng, lại đồng thời xem nhẹ tiểu hỏa kế vẫn đứng ở bên cạnh mở cửa. Bị coi như người trong suốt hồi lâu, môn nhân Lục Phiến môn này chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
“Các vị, đến nơi đây là vì nhiệm vụ mà đến sao. Lúc trước phái ra một đội người đã có tin tức, vừa trở về.”
Lực chú ý của Diệp Vô Truy lập tức bị những lời này dời qua, phủi tặc thủ của Hảo Mộng Vô Hoa xuống. Đồng thời rục rịch liếc mắt trừng Ly Hỏa, xoay người, nhìn về phía môn nhân Lục Phiến môn vô danh kia.
“Mời mau chóng dẫn chúng tôi đi.”
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
6 chương
21 chương
108 chương
104 chương
31 chương