Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu
Chương 24 : Nhiếp hồn độc
Trong 《Nhất Mộng Giang Hồ》, quy tắc làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt theo thời xưa, một ngày trôi qua lúc mặt trời lặn trấn nhỏ Đại Thành liền thực hiện cấm đi lại ban đêm.
Nhân viên tuần tra cấm tất cả xuất hiện trên đường, nếu bị phát hiện, mặc kệ bạn là nhân vật nguyên sinh trò chơi hay người chơi, đều bị bắt đền nhà giam ở đây vài ngày.
Cơm tù không dễ ăn như thế, mấu chốt là trong thời gian bị giam giữ này bạn phải lão lão thực thực đợi trong nhà giam, không thể logout.
Cho dù từ trước đến nay người chơi không đem quy củ đặt trong mắt, cũng rất ít có can đảm phá vỡ việc cấm đi lại ban đêm này.
Vì vậy vừa đến buổi tối, toàn bộ thế giới trò chơi đều trở nên vắng vẻ, đường phố trống không ngay cả một bống người cũng không có, hoàn toàn không thấy cảnh phồn hoa ban ngày.
Nhưng, việc có ngoại lệ, luôn luôn có một ít người như vậy, bởi vì các loại lý do không thể nói rõ mà không đem lệnh cấm đi lại ban đêm để vào mắt.
Mà thường thường người có can đảm ngoại lệ, lúc nào cũng có thân thủ không tầm thường.
Đầu đường Hàng Vũ thành tây, đám nha dịch tuần tra vừa gõ chiêng trống đi qua. Sau khi bọn họ đi chưa tới một phút, một bóng đen từ tường thành trở mình xuống, lấy tốc độ khó có thể đuổi kịp nhanh như bay lủi đến một bên tường thành, tiến vào một hẻm nhỏ tối tăm thân ảnh liền biến mất.
Bóng đen động tác nhanh nhẹn, khinh công có thể thấy là bất phàm. Chỉ thấy hắn đi tới cửa một tiểu viện độc lập, khinh thân nhảy lướt qua tường vây mà vào. Trong tường có một gian phòng nhỏ, ánh nến trong phòng lắc lư, dường như có bóng người phản chiếu trên tấm rèm cửa sổ.
“Tiến vào.”
Giây lát, bên trong cánh cửa truyền tới một giọng nam, như là sớm đã dự liệu tối nay sẽ có khách tới chơi.
Bóng đen đẩy cửa vào, trong ánh nến lờ mờ trong phòng, sớm có một người lẳng lặng đứng, thấy hắn tiến đến, nhướng mày cười.
“Cậu rất đúng giờ.”
Bóng đen không tiếng động cười cười, tháo bố khăn trên mặt xuống: “Có đại hộ khách cậu, tôi có thể không đúng giờ sao?”
Tham âm hắn khác với người bình thường, có hồn hậu trầm thấp giống nam tử bình thường, nhưng lại khàn khàn hơn chút. Như là quanh năm dùng dược mà sản sinh khàn giọng, nhưng cũng không khó nghe.
Tia sáng trong phòng không phải rất sáng sủa, nhưng có thể thấy rõ người này dĩ nhiên mặc y phục ngũ sắc, y phục lam lục làm nền, măng sét màu sắc rực rỡ, cổ áo thêu một ít hoa văn dị tộc. Toàn bộ trang phục khác với người Trung Nguyên, cũng không giống tuyết y lông chồn của đệ tử Thiên Sơn, trái lại có một phen phong tình dị vực.
Nếu ở đây có người ngoài, sợ là vừa nhìn là có thể nhận ra thân phận của người thần bí này —— chỉ có đệ tử Ngũ Độc giáo mới có thể làm ra trang phục này.
Bóng đen ban đêm xông vào Hàng Vũ thành, là người của Ngũ Độc giáo không thể nghi ngờ.
Ngũ Độc giáo nổi danh dùng độc, ẩn dấu tung tích là bản lĩnh lớn của bọn họ. Người giang hồ sợ Ngũ Độc giáo, không chỉ sợ độc công xuất thần nhập hóa của bọn họ, càng vì khó lòng phòng bị Ngũ Độc giáo. Người Ngũ Độc giáo giỏi ẩn nấp, bạn không biết bọn họ ẩn thân ở đâu, hay là một giây trước tiểu nhị vừa mới bưng trà bưng đồ ăn cho bạn, giây tiếp theo có thể vô hình giết bạn bằng độc.
Trong 《Nhất Mộng Giang Hồ》, Ngũ Độc giáo xem như là môn phái nửa ẩn dấu, chỉ không biết Ly Hỏa nửa đêm hẹn người gặp người Ngũ Độc giáo, vì mục đích gì?
Tháo bố khăn xuống, đệ tử Ngũ Độc giáo kia thấy Ly Hỏa không nói chuyện trước, thiêu mi: “Thế nào? Không tin được tôi?”
Bọn họ vốn hẹn ở đây trao đổi làm ăn, mà từ lúc vào nhà tới nay Ly Hỏa lại không mở miệng đề cập tới việc giao dịch, điều này làm cho đệ tử Ngũ Độc đa nghi không khỏi thấy kỳ quái.
Thấy hắn lộ vẻ mặt kỳ quái, Ly Hỏa mới nói: “Chúng ta làm ăn qua lại cũng không phải lần đầu tiên, đâu có không tin được cậu, Phượng Lam.”
Phượng Lam, là cao thủ đứng đệ ngũ bảng thực lực, độc thủ Phượng Lam! Người này là quan môn đại đệ tử của giáo chủ Ngũ Độc giáo, một thân độc công được giáo chủ thân truyền. Không chỉ như vậy, Phượng Lam thiên tư thông minh, cong tự nghiên cứu chế tạo được vài loại độc dược.
Một loại trong đó, chính là lúc đầu Ly Hỏa sử dụng ở Thiên Sơn “dẫn hương”, có thể khiến người trúng độc trong một tiếng đồng hồ không cách nào vận dụng nội lực, nhưng giới hạn với NPC.
Ly Hỏa dĩ nhiên quen biết Phượng Lam, lần sử dụng độc dược lúc đầu, cũng là mua từ chính chủ.
“A?” Thấy hắn đáp lời, Phượng Lam rất là không tin: “Tôi đây thấy cậu lộ vẻ nghi hoặc, dáng vẻ không tin nhiệm tôi. Sao? Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm?”
“Cậu không nhìn nhầm, nhưng cậu lại đoán sai.” Ly Hỏa cười nói: “Lần này phải xông vào địa phương Thiên Sơn không thể so được, người phải đối phó cũng không phải chuyện đùa. Tôi chỉ lo lắng độc của cậu có thật sự khắc chế được bọn họ hay không, cũng không phải không tín nhiệm cậu.”
“Lời vô ích, cậu nói như vậy chính là không tín nhiệm tôi?!” Phượng Lam hừ nhẹ, thân là đệ tử giáo chủ Ngũ Độc giáo ưu ái, hắn luôn có tự tin với độc dược của mình.
Hiện tại bị Ly Hỏa hoài nghi công hiệu độc dược của hắn, quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Thấy hắn mơ hồ tức giận, Ly Hỏa lơ đễnh, chỉ nói: “Nếu cậu biết lần này tôi đi vào nơi nào, phải đối phó với người nào, sẽ hiểu lo lắng của tôi.”
Nghe hắn nói vậy, Phượng Lam ẩn ẩn có chút hiếu kỳ: “Đến tột cùng là nhân vật nào? Lẽ nào cậu muốn xông vào thập đại tuyệt cảnh?”
Khẽ cười một tiếng, con ngươi đen của Ly Hỏa cô đọng: “Chính là Tàng Kiếm sơn trang một trong thập đại tuyệt cảnh, mà lần người phải đối phó, lại là Danh Đao truyền thụ Diệp Vô Truy!”
Mặc dù Phượng Lam tự nhận là to gan lớn mật, nghe hắn nói như vậy, trong chốc lát chưa phản ứng lại.
Diệp Vô Truy, đây chính là nhân vật danh tiếng có một không hai gần đây trong trò chơi, về phần Tàng Kiếm sơn trang kia, là cấm địa của vô số người chơi.
Hồi lâu, Phượng Lam mới lăng lăng nói: “Khó trách cậu phải lo lắng… Thảo nào…”
Hắn lại nghĩ tới cái gì đó, bất giác cười ra tiếng: “Ha ha, không nghĩ tới độc dược của Phượng Lam tôi lại có thể dùng trên người loại nhân vật này! Thực sự nghĩ đến lại sảng khoái! Ha ha ha ha!”
Tính cách hắn đột nhiên điên cuồng, Ly Hỏa cũng không kinh ngạc. Phàm là thiên tài, bao giờ cũng có chút cổ quái.
Phượng Lam này am hiểu chế độc, càng thích độc mình chế được sử dụng hoàn mỹ. Lần này Ly Hỏa dùng độc dược của hắn đối phó với Tàng Kiếm và Diệp Vô Truy, đối với người khác có lẽ là kinh sợ, nhưng đối với Phượng Lam mà nói càng kinh hỉ!
Độc bản thân chế, nếu có thể hạ độc được những nhân vật đại danh đỉnh đỉnh này, đối với người chế độc mà nói là một loại tán thành biến tướng. Khó trách Phượng Lam lại mừng như điên.
Thấy mục đích của mình đạt được phân nửa, Ly Hỏa híp mắt, cười nói: “Đã như vậy, tất nhiên là tôi mong cậu giao cho tôi dược có đủ độc tính, phải tuyệt đối không sai sót.”
Hắn sử dụng loại phương pháp khích tướng này, chính là muốn bức Phượng Lam đem độc tốt nhất trên người lấy ra. Độc dược loại đẳng cấp như “Dẫn hương” lần trước, là tuyệt đối không đủ phân lượng.
Phượng Lam đang ở bên bờ vui vẻ, cũng không quan tâm mình có bị người tính kế hay không, hắn suy nghĩ một chút lấy từ trong túi áo ra một khối được vải đen bao lại.
Miếng vải đen được bọc một tần lại một tầng, chờ mở ra thật vất vả, bên trong lộ ra một bình nhỏ màu trắng óng ánh.
Cẩn cẩn dực dực giơ cái bình lên, Phượng Lam đem nó đưa tới trước mắt Ly Hỏa, nói: “Đây là bảo bối tôi đặt trong đáy hòm, nếu như không phải tình huống lần này đặc biệt, tuyệt đối không tùy tiện lấy ra sử dụng.”
Ánh mắt Ly Hỏa nhìn chằm chằm bình dược sáng long lanh, hỏi: “Có hiệu quả gì?”
“Vô sắc vô vị là cơ bản nhất, then chốt là dược này có công hiệu lâu dài, thời hạn đạt đến hơn nửa tháng. Người trúng ‘Nhiếp hồn’ này, trong nửa tháng này đều bị cậu khống chế, cậu có thể tùy tâm sai sử hắn làm bất cứ chuyện gì.”
“Mê hồn dược?” Ly Hỏa nhíu mày: “Sẽ không chỉ có hiệu quả với NPC đi.”
“Nói cái rắm, nếu như chỉ có hiệu quả với NPC thì sao có thể là bảo bối?” Phượng Lam trừng hai mắt, nói: ” Nhiếp hồn này thần kỳ ở chỗ, cho dù là người chơi cũng không tránh được. Trong nửa tháng, chỉ cần có một tia nội lực đều không thể chạy trốn khỏi khống chế của cậu, nếu muốn giải độc, chỉ có thể tự phế võ công.
Tự phế võ công mới có thể giải trừ dược tính, “Nhiếp hồn” này thực âm ngoan.
Ly Hỏa mỉm cười, như là nhớ tới cái gì đó hai mắt trở nên sáng chói.
“Dược này rất tốt.”
Trăng lên đầu ngọn cây, ánh nến mờ mờ trong gian phòng nho nhỏ, ai biết trong gian nhà không bắt mắt dĩ nhiên nổi lên một âm mưu kinh hãi.
Nhưng thiết kế người, làm sao nghĩ đến mình cũng đang bị người khác tính toán đây?
Thói đời chính là luôn thay đổi như vậy, thời gian bạn tính toàn người khác, vĩnh viễn không nghĩ đến mình cũng bước vào một cái bẫy rập sâu không lường được hay không.
Như vậy, mới có người nào, giang hồ hiếm ác đáng sợ.
Một buổi tối chớp mắt liền trôi qua, trời mới tờ mờ sáng, đàn chim trong rừng núi sâu đã hót líu lo, thú vật bôn ba kiếm ăn.
Tàng Kiếm Sơn Trang, sinh hoạt một ngày cũng vừa mới bắt đầu.
Diệp Vô Truy bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, sau khi cậu rời giường, còn ngồi bên cửa sổ nghe thật lâu. Người sinh sống trong thành phố, rất ít nghe được tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe như vậy. Trước kia trong trò chơi, Diệp Vô Truy cũng chưa từng tập trung nghe, hôm nay lần đầu tiên tinh tế nghe, lại bất tri bất giác nghe đến mê.
Đợi đến lúc cậu hoàn hồn, mới chú ý tới trên bàn trước giường, không biết từ lúc nào được người đặt một bộ trường sam thanh sắc ở trên. Diệp Vô Truy mở ra nhìn, kiểu dáng này giông với hai vị trang chủ Diệp gia mặc. (đoạn này chém =.=)
Nhìn kiểu dáng trường sam, diệc văn diệc võ, nếu mặc vào chắc chắn cũng có vẻ tiêu sái bất phàm. Diệp Vô Truy thấy y phục này không giống bộ đồ mới, trái lại như y phục cũ sạch sẽ quanh năm không ai mặc. Chắc là y phục cũ của vị công tử nào trong trang đi.
Nhìn kiện y phục cũ nát của mình một chút, lại nhìn cái trong tay, Diệp Vô Truy không do dụ liền chọn.
Dù sao cũng là một phen ý tốt của người ta, không phụ lòng, đúng không?
Thay y phục rửa mặt xong, Diệp Vô Truy bước ra khỏi cửa. Vì mưu kế dẫn Ly Hỏa ra tay kia, cậu còn muốn thương nghị với hai người Diệp Huy cùng Diệp Anh một phen nữa.
Đi qua hành lang trong hồ, trong nháy mắt thấy ba tia sáng chói dưới mặt nước lay động, Diệp Vô Truy liền đứng lại thích ứng với tia sáng này. Thanh y đứng một mình trong hành lang, phong tư lập lánh, cảnh này nhất thời so với cảnh sắc trong hồ kia còn mê hoặc ánh mắt người hơn.
“Ngũ đệ!”
Cậu ngừng lại, bỗng nhiên nghe được một tiếng hô buồn vui đan xen.
Tiếp theo một tiếng gió mơ hồ, người khinh công phi phàm, Diệp Vô Truy còn chưa phản ứng, liền bị người ôm vào trong lòng!
Người nọ sau khi ôm chặt cậu, thanh âm kích động đến khàn khàn, lại có vô hạn bi thống ẩn giấu trong đó.
“Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, là em sao! Là em đã trở về sao?”
Thanh âm bi thương này, khiến Diệp Vô Truy nhất thời thất thần.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
6 chương
21 chương
108 chương
104 chương
31 chương