Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực
Chương 40
Ngay sau khai mạc, đại chiến bắt đầu.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến ngày khai mạc Lưu Tinh Chi Chiến.
Game thủ tham gia Lưu Tinh Chi Chiến đều nhận được thiệp mời vàng của hệ thống, còn khán giả phải mua thiệp bạc từ các cửa hàng. Chỉ khi sở hữu hai loại thiệp này mới có thể thông qua điểm truyền tống đến hội trường.
Thời gian khai mạc là mười giờ sáng.
Để đảm bảo đến hội trường kịp thời, Bản Chất Minh Mẫn tự nguyện cung cấp dịch vụ gọi Quan Miên dậy lúc ba giờ sáng – Đây là lần thứ hai họ sử dụng số điện thoại sau khi trao đổi với nhau, lần đầu để xác định không nhầm số.
Suốt nửa tiếng sau khi tỉnh giấc, Quan Miên luôn cân nhắc việc khi nào đi đổi số điện thoại.
Bốn giờ lên game làm khổ sai, đầu óc Quan Miên vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, năng lượng phát ra rất không ổn định, may mà tuy lên xuống thất thường nhưng không hề dưới định mức cho phép. Đúng tám giờ, hai người đều hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn.
Thấy Quan Miên lôi bảng điều khiển ra chuẩn bị đăng xuất, Bản Chất Minh Mẫn bèn hấp tấp hỏi: “Chốc nữa chúng ta gặp nhau ở đây?”
Quan Miên mắt nhắm mắt mở đáp: “Tôi đi ngủ bù.”
“Cậu đúng là Mộng Xuân Không Tỉnh.”
“Vì chẳng có ai bắt tôi phải Bản Chất Minh Mẫn cả.”
Bản Chất Minh Mẫn thấy quả thật không giữ được đối phương, đành nói: “Vậy chín rưỡi tôi gọi cậu vào game.”
Quan Miên qua loa đồng ý, vừa xuống là lập tức tắt nguồn điện trong nhà, nhảy lên giường ngủ.
Ngủ một giấc là mất ba tiếng rưỡi, nếu không phải Cục Cung cấp năng lượng giám sát thấy nhà cậu ngắt tất cả nguồn điện, phái người đến thăm hỏi thì rất có khả năng Quan Miên vẫn còn say giấc nồng.
Đợi cậu lên game, bầy đàn tiểu tinh linh ùn ùn kéo tới như hổ vồ mồi. Quan Miên chẳng thèm liếc lấy một cái, ném tất vào không trung rồi đến điểm truyền tống ở Dora, tới thẳng hội trường.
Hội trường tuy rất rộng nhưng cũng không chứa nổi nhiều người như vậy.
Quan Miên nhìn núi đầu nhấp nhô, bất đắc dĩ phải công nhận, “nhân lực” quả nhiên là phát minh vĩ đại của thế kỷ mới! Cả cậu khi trông thấy nhiều người đến thế cũng có loại kích động muốn đẩy tất cả đi làm việc.
Không ít kẻ cưỡi ma thú bay vòng vòng trên trời.
Có vài người chui vào lều dựng trên cao của hệ thống, lều xây hệt như nhà cao tầng, mỗi người được cả tầng riêng.
Quan Miên ngẫm nghĩ, lấy thư ra xem.
Thư của Bản Chất Minh Mẫn toàn bộ đều là thúc giục, cuối cùng hình như bó tay đầu hàng, chỉ chốt lại một câu: “Đường tương lai của chúng ta còn dài.”
Số còn lại là từ bọn Phồn Tinh Hữu Độ, Bị Thịt Rỗng. Bọn họ chia nhau gửi, mỗi tiếng gửi một bức, nội dung giống hệt như nhau, tất cả đều cung cấp phương hướng và tọa độ hội trường.
Theo địa chỉ, Quan Miên tìm thấy căn lều tầng dưới của hệ thống. Đang chen chúc để leo lên trên, Quan Miên chợt thấy da đầu tê rần. Hóa ra do con quái vật to xác nào đó vừa lướt qua đầu cậu, gió táp mạnh đến rát mặt.
Quan Miên quyết định vờ như không thấy, tiếp tục trèo lên, song đối phương đương nhiên không muốn dễ dàng buông tha cho cậu như vậy.
“Đằng ấy tới trễ.” Ám Hắc Đại Công từ lưng rồng có cánh nhảy xuống. Sự xuất hiện của anh gây ra vài phen rối loạn, chung quanh Quan Miên đột nhiên chừa ra khoảng trống lớn.
Quan Miên đáp, đầu chẳng thèm quay lại, “Tôi làm giá.”
Những người khác ngạc nhiên nhìn cậu. Không phải vì câu nói của cậu, mà do giọng điệu khi nói câu đó, quả nhiên rất “làm giá”.
Ám Hắc Đại Công chợt chụp lấy tay vịn cầu thang lên lều, nhẹ nhàng phóng qua, chắn đường của Quan Miên.
Quan Miên dừng bước, thản nhiên hỏi: “Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta bị cướp sắc đến hết xí quách rồi sao?”
Ám Hắc Đại Công chưa kịp trả lời thì bên dưới đã có người nhảy dựng lên, “Ai? Anh vừa nói ai hả?”
Quan Miên cúi đầu liếc cậu ta, “Cả cậu còn không biết là ai thì làm sao tôi lại quen cậu ta?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta tức nghẹn họng. Cậu ta bắt gặp rồng có cánh của Ám Hắc Đại Công, lại thấy chỗ anh xảy ra rối loạn nên mới chạy qua, nào ngờ vừa tới lại bị chơi cho một vố.
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy đặt chỗ ở đây ư?”
Quan Miên đáp: “Không. Tôi chỉ muốn tìm nơi ít người để hít thở chút không khí.”
Ám Hắc Đại Công: “Ồ? Cần tôi cho mượn một chỗ để ngồi không?” Đúng lúc đó, tiểu tinh linh phành phạch vỗ cánh bay xuống, biểu cảm của Ám Hắc Đại Công càng tế nhị hơn.
Quan Miên mặt tỉnh như ruồi mở thư ra xem.
Bị Thịt Rỗng: “Bảo mật trên hết.”
Nếu cậu ta không dùng tiểu tinh linh thì khả năng giữ bí mật đã cao hơn chút xíu.
Quan Miên nhét thư vào túi, nói với Ám Hắc Đại Công: “Đi.”
Được Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta mở đường, Ám Hắc Đại Công che chở, đãi ngộ của Quan Miên xem như thuộc hàng cao cấp, gợi lên không ít kẻ tò mò đoán thân phận của cậu suốt dọc đường đi.
Ám Hắc Đại Công chợt mở miệng: “Nhắc mới nói, chả nhớ chúng ta dính líu với nhau từ khi nào nhỉ.”
Quan Miên nói: “So với khi nào dính líu với nhau, tôi càng tò mò chúng ta có dính líu chỗ nào chứ?”
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Phong cách nói chuyện của đằng ấy vẫn cứ như vậy (hữu tích khả tuần).”
Quan Miên đáp: “Loại ‘vô tích khả tầm (Vô Tích Khả Tầm là phim Untraceable của Mỹ, nói về kẻ giết người biến thái)’ chẳng hâm cũng bệnh.”
Cậu vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên bổ ra bóng người lao vào Ám Hắc Đại Công nhanh như cắt.
Ám Hắc Đại Công cả mắt cũng chẳng chớp đã rút kiếm chém thẳng.
Quan Miên thấy ánh sáng trắng nhoáng lên rồi biến mất không để lại dấu vết, hệt như chưa từng xuất hiện trên đời.
“Tại sao anh giết người?!” Tiếng thét chói lói vang lên như sắp đâm thủng màng nhĩ của mọi người. Một bóng người lại nhào qua, nhưng lần này rất có chừng mực, lao đến cự ly hai mét cách Ám Hắc Đại Công thì dừng, “Em ấy thích anh như thế, mắc chi anh lại giết ẻm?”
Đôi mắt của Ám Hắc Đại Công rốt cuộc chuyển động, giễu cợt cười nhìn cô nàng kích động trước mặt, “Ai thích tôi?”
Cô gái giận dữ đáp: “Chính là người anh vừa giết đấy! Em ấy luôn thích anh, thích từ rất lâu rồi. Anh sao có thể mới gặp đã giết ẻm, anh còn tính người hay không?!”
Ám Hắc Đại Công sờ cằm, “Hóa ra, cô ta ban nãy bổ nhào về tôi vì muốn ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’ tôi ư?”
“…” Cô gái nghẹn họng.
Ám Hắc Đại Công nói: “Hồi nãy chỉ vì bảo vệ trinh tiết của mình nên tôi mới phòng vệ chính đáng mà thôi.”
Cô gái nhảy dựng lên, mặt đỏ ửng, “Ai, ai ai thèm ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’ anh? Đồ bại não!” Cô ta sảng khoái mắng xong liền hóa thành ánh sáng trắng, bị hệ thống mời đến nhà đá.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nịnh nọt, “Không đánh mà thắng, Đại Công pro lắm!”
Ám Hắc Đại Công nhìn sang Quan Miên.
Quan Miên khoan thai nói: “Cướp sắc ngàn người, cuối cùng bị cướp lại. Đây là quả báo.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhớ đến vấn đề cướp sắc liên quan tới mình lúc trước, đang định gây khó dễ vài câu, nào ngờ lại thấy Ám Hắc Đại Công hớn hở cười toe.
“…” Cậu ta cố nuốt xuống mấy câu sắp bật ra khỏi miệng, tiện thể cười khan hai tiếng.
Nơi của Ám Hắc Đại Công cũng là một căn lều. Nhưng khác với căn lều khiêm tốn của Phồn Tinh Hữu Độ, Công hội Đế Diệu trực tiếp thuê hẳn cả khu, ngoài hai tầng cao nhất, tất cả nơi khác đều cho thành viên tùy ý sử dụng.
Lúc họ bước vào lều, người bên trong nhao nhao đứng dậy chào hỏi.
Nếu là người khác, gã chắc chắn sẽ vì tình thế thân cô thế cô xâm nhập địch doanh mà bất an, song Quan Miên không phải “người khác”. Cậu thản nhiên theo sau Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta, đi lên tầng cao nhất trong làn sóng hoan hô của Công hội Đế Diệu.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh đã ngồi sẵn ở đó.
“Đại Công.” Lòng Son Chiếu Sử Xanh đứng dậy.
Ám Hắc Đại Công vỗ vai Quan Miên, “Đối thủ em đào tạo.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh gật đầu với Quan Miên xem như chào hỏi.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đột nhiên hắc hắc cười, “Trong này toàn bộ là người của Đế Diệu, anh sợ rồi phải không?”
Quan Miên thờ ơ đáp: “Tôi cấp 30, Công hội Đế Diệu cần điều động nhiều người như vậy để hù tôi à?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta há mỏ nhưng không nói được câu nào.
Ám Hắc Đại Công cười nói: “Không cần thử nữa, tôi chưa từng thấy cậu ấy đấu võ mồm thua ai đâu.”
Quan Miên cau mày.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi: “Cậu gia nhập đội nào?”
Quan Miên đáp: “Đội của Tinh Nguyệt.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Tinh Phi Ngân không tham gia, lần này không thấy đầu não của Công hội Tinh Nguyệt.”
Ám Hắc Đại Công liếc Quan Miên, từ tốn nói: “Vô Song cùng Minh Nguyệt Vô Ảnh đã tham gia.”
Địa vị của Vô Song ở Tinh Nguyệt na ná như Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta. Xếp từ trên xuống dưới, anh ta cùng Thanh Sam Công Tử (Công Tử Áo Xanh) là nhân vật đứng hàng thứ tư trong công hội, thường ngày cùng Thanh Sam thay phiên đảm nhận chức phó hội trưởng, tầm quan trọng gần bằng Phồn Tinh Hữu Độ, Tinh Phi Ngân cùng Minh Nguyệt Vô Ảnh.
“Không có Phồn Tinh Hữu Độ và Tinh Phi Ngân, tất cả chỉ là bèo bọt.” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhún vai ra chiều không tán thành, quay sang hỏi Quan Miên, “Anh vào đội nào của Tinh Nguyệt? Thực lực ra sao?”
Quan Miên đáp: “Đội bèo bọt, thực lực cỡ như bèo bọt vậy thôi.”
“…”
Truyện khác cùng thể loại
322 chương
7 chương
32 chương
310 chương
15 chương
40 chương
102 chương
7 chương
134 chương