Đẳng cấp cao hơn, nhưng còn bản lĩnh… Tội Lỗi Quá Xá chỉ vào mặt Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta: “Công hội Đế Diệu xuống cấp tới mức phải đục khoét xó nhà người ta sao?” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta gạt đi ngón tay sắp chọc vào mũi mình, “Đây là ý của Đại Công.” Còn tưởng nhân tài có tiềm năng đặc biệt gì, hại cậu ta tốn mất một viên tinh thạch nguyên tố để điều tra thực lực của đối phương, quậy cả nửa ngày cuối cùng chỉ là một tay mơ mới cấp 30. Tròng mắt Tội Lỗi Quá Xá xoay tròn: “Ám Hắc Đại Công lần này định thường trú hay về thăm người thân?” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cười đáp: “Ai kia sợ hả?” Tội Lỗi Quá Xá cười gượng mấy tiếng, “Cấp 88 như tôi đây cóc sợ cấp 77.” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Đến tràng thí luyện PK thử không?” Tội Lỗi Quá Xá chống chế: “Tôi là quang minh tế tự, phụ trách duy trì hòa bình và soi sáng nhà nhà.” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Nói qua nói lại vẫn là sợ thôi. Hay ai kia gọi Phồn Tinh Hữu Độ về đi, vậy mới thú vị.” Cảm xúc trong mắt Tội Lội Quá Xá hơi thay đổi, chợt cậu ta ưỡn ngực lên, hùng hổ nói: “Sợ gì mà sợ! PK thì PK!” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ngẩn người, tặc lưỡi: “Ai kia nói đấy nhé. Nhỡ có mất mạng…” “Tôi sẽ nhặt xác.” Quan Miên đột nhiên xen vào. Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ: “Anh nói mấy câu khích lệ hơn tí xíu không được à?” Quan Miên cau mày đáp: “Tôi đang chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Ai kia muốn PK với Đại Công thật hả? Không hối hận?” Tội Lỗi Quá Xá vỗ ngực, dũng cảm nói: “Cũng là một cái mạng thôi, sợ gì?” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Có thể không chỉ một mạng đâu nhé. Ai kia quên ư, tràng thí luyện còn có hình thức thí luyện tính giờ đó.” Mặt Tội Lỗi Quá Xá tái đi. Quan Miên thắc mắc: “Thí luyện tính giờ là sao?” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đáp: “Không giới hạn số lần chết và giới hạn thời gian PK. Nói cách khác, bên yếu hơn hẳn có nguy cơ chết liên tục.” Quan Miên hỏi tiếp: “Cưỡng chế đăng xuất thì thế nào?” Nhớ lại hành động vĩ đại của cậu lúc trước, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta bèn hắng giọng: “Cưỡng chế đăng xuất được phép thực hiện bất kể thời gian hay địa điểm.” Quan Miên vỗ vai Tội Lỗi Quá Xá: “Không đáng lo.” Tội Lỗi Quá Xá lấy tiểu tinh linh ra, bắt đầu viết thư. Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cười hỏi: “Viết di thư?” Tội Lỗi Quá Xá nạt: “Phủi mồm! Tôi không được mời cổ động viên hả? Nói, thời gian, vị trí!” Mấy hôm nay tràng thí luyện rất náo nhiệt. Dư âm cuộc đại chiến vẫn chưa tan, đầu não hai công hội lại quyết định đấu tay đôi. Quan Miên hỏi Tội Lỗi Quá Xá: “Hôm nọ rốt cuộc ai thắng?” Tội Lỗi Quá Xá trả lời: “Ai biết. Về sau loạn cào cào hết, mọi người xuất chiêu lung tung, đa số cứ chết đi sống lại, chẳng được mấy mống sống sót từ đầu đến cuối.” Quan Miên hỏi: “Ai?” “Ám Hắc Đại Công, Tinh Phi Ngân, Lòng Son Chiếu Sử Xanh… Hình như chỉ ba người bọn họ. Em nhớ không rõ, nhưng em và Minh Nguyệt đều chết hai lần.” Quan Miên hỏi: “Minh Nguyệt Vô Ảnh?” Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Ừa.” “Tinh Phi Ngân?” “Ừa.” Tội Lỗi Quá Xá lấy làm khó hiểu, “Có phải không quen đâu, anh điểm danh từng tên chi vậy?” Quan Miên thản nhiên nói: “Sau lưng cậu.” Tội Lỗi Quá Xá quay ngoắt lại, quả nhiên nhìn thấy Tinh Phi Ngân và Minh Nguyệt Vô Ảnh sánh vai bước đến. Cậu ta thình lình xoay sang hỏi Quan Miên, “Nhìn em bây giờ bảnh trai không?” Quan Miên hỏi ngược lại, “So với thứ gì?” “…” Tội Lỗi Quá Xá đáp, “Tinh Phi Ngân.” Quan Miên nói: “Chưa bảnh bao giờ.” Tội Lỗi Quá Xá ỉu xìu. “Nhưng nhìn sơ cũng hơi hơi dễ thương.” Tội Lỗi Quá Xá càng ủ rũ. Quan Miên nói: “Không ít con gái thích con trai dễ thương.” Tội Lỗi Quá Xá: “Chỉ ‘không ít’ mà thôi.” Hai người mãi lo nói chuyện, không chú ý thấy Tinh Phi Ngân và Minh Nguyệt Vô Ảnh đã tới trước mặt bọn họ. Tinh Phi Ngân trừng mắt Tội Lỗi Quá Xá, “Định PK với Ám Hắc Đại Công?” Tội Lỗi Quá Xá ưỡn ngực: “Phải.” Tinh Phi Ngân hỏi: “Lý do?” Tội Lỗi Quá Xá lắc lắc ngón trỏ, trưng ra vẻ mặt hung hãn, “Người ta không nhịn nổi kẻ khác dám sỉ nhục công hội bọn mình!” Tinh Phi Ngân: “Nói thật.” Tội Lỗi Quá Xá: “…Người ta không thể dễ dàng bỏ qua chuyện hắn dám sỉ nhục người ta!” Tinh Phi Ngân nói: “Cho cậu một cơ hội nữa.” “…” Tội Lỗi Quá Xá nhìn đông ngó tây. Minh Nguyệt Vô Ảnh chợt mở miệng: “Đằng ấy chịu thua đi.” Tội Lỗi Quá Xá cơ mặt cứng đờ, ánh mắt thoáng luống cuống. Tinh Phi Ngân nói: “Đàn ông không thể chưa chiến đã hàng.” Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: “Ám Hắc Đại Công rất cuồng chiến. Anh ta nhất định sẽ chọn hình thức thí luyện tính giờ, loại kia lại dễ dàng làm sụp đổ ý chí của đối phương nhất.” Tinh Phi Ngân nói: “Do cậu ấy tự lựa chọn.” Tội Lỗi Quá Xá liếm môi, “Đúng, mình làm mình chịu.” “Thay vì suy xét việc nhận thua, sao không tìm cách giành lấy chiến thắng?” Quan Miên đột nhiên lên tiếng, “Trong game, mười một cấp là khoảng cách rất lớn. Lấy 88 đấu 77 chẳng lẽ không phải ưu thế?” Minh Nguyệt Vô Ảnh trả lời: “Đây là game 3D, đẳng cấp không phải tất cả. Nó xem trọng tố chất thân thể của người chơi, sức phán đoán, khả năng phản ứng và sự nhịp nhàng khi phối hợp kỹ năng hơn. Căn cứ theo những yêu cầu trên, Tội Lỗi Quá Xá thua là cái chắc.” Quan Miên nói: “Tố chất thân thể quyết định mạnh yếu trong hệ chiến đấu, nhưng Tội Lỗi Quá Xá là tế tự. Sức phán đoán, khả năng phản ứng, sự nhịp nhàng khi phối hợp kỹ năng quan trọng hơn chứ.” Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: “Trước khi Ám Hắc Đại Công thoái ẩn, anh ta luôn giữ vị trí đầu bảng cao thủ, chưa từng dao động.” Quan Miên tò mò: “Thế còn Phồn Tinh Hữu Độ?” Tội Lỗi Quá Xá vờ lơ đãng quan sát biểu tình của Minh Nguyệt Vô Ảnh. Vừa nghe nhắc tới bốn chữ “Phồn Tinh Hữu Độ”, đôi mày cô khẽ cau lại, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường. “Anh ấy đứng hàng thứ hai, là người duy nhất đủ khả năng duy trì chênh lệch cực nhỏ với Ám Hắc Đại Công. Người hạng ba hồi ấy cách họ những mười cấp.” Quan Miên nói: “Mấy người biết ngoài kinh tế thị trường ra còn có kinh tế kế hoạch không?” Cả ba đồng loạt nhìn cậu. “Kinh tế thị trường là nền kinh tế tự điều chỉnh theo cung và cầu, trong khi kinh tế kế hoạch là nền kinh tế bị chi phối bởi số liệu cụ thể.” Quan Miên từ tốn giải thích. Tội Lội Quá Xá ngu ngơ hỏi: “Là sao?” Tinh Phi Ngân nói: “Ý anh là trước tiên phải nghiên cứu chiến thuật thật kỹ?” Quan Miên: “Ừ.” Minh Nguyệt Vô Ảnh cau mày: “Chiến đấu yêu cầu phản xạ tức thời, làm thế nào để chuẩn bị sẵn phương thức tác chiến?” Quan Miên đáp: “Biến phương thức tác chiến thành phản xạ.” Tội Lỗi Quá Xá chợt tỉnh ngộ: “Giống như em tát vào má trái của anh, anh nghiêng qua bên phải, đúng không?” Quan Miên nói: “Xin đổi chữ ‘anh’ trong lời cậu thành ‘mình’.” Tinh Phi Ngân mở miệng: “Không kịp rồi.” Quan Miên quay lại, bắt gặp Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đang bước tới, sau lưng không phải Ám Hắc Đại Công mà là Lòng Son Chiếu Sử Xanh. Nhác thấy Ám Hắc Đại Công không đến, Tội Lỗi Quá Xá lập tức mạnh miệng, “Chậc chậc, Ám Hắc Đại Công đâu? Bị tên tuổi của anh đây dọa mất dép rồi à? Thật vậy thì ngại quá.” Lòng Son Chiếu Sử Xanh tiến lên một bước, “Đại Công không rảnh, tôi tới thay.” Khóe mắt Tội Lỗi Quá Xá giật giật. Nếu cậu ta không lầm, trước mắt, Lòng Son Chiếu Sử Xanh đang nắm giữ vị trí đầu bảng cao thủ, cấp 90, hơn Tinh Phi Ngân một cấp. Tinh Phi Ngân nói: “Tôi tiếp anh.” Hai người không thèm nhiều lời, trực tiếp đặt chân vào tràng thí luyện. Tội Lỗi Quá Xá ngơ ngác hỏi: “Ủa? Hình như em mới là người khởi xướng?” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cười ha hả: “Chúc mừng em trai thoát được một kiếp.” Tội Lỗi Quá Xá hừ lạnh: “Không phục? Chúng ta đấu tay đôi đi!” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đáp: “Anh đây không ăn hiếp con nít.” Tội Lỗi Quá Xá lôi báo ra, vừa chọt chọt vào bảng cao thủ vừa nói: “Nếu tôi không nhớ nhầm, phải chăng anh còn thấp hơn tôi một cấp í?” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Cho nên tôi sẽ không PK với ai kia.” Tội Lỗi Quá Xá đắc ý: “Sợ kìa.” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Với thao tác mèo quào của ai kia, tôi thấp hơn năm mươi cấp mới công bằng.” Tổn thương đến nói không nên lời, Tội Lỗi Quá Xá liếc sang Quan Miên, cố gắng kéo tay cậu. “Nhanh lên anh! Nhào vô!” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cười tít mắt: “Các em nhỏ đánh lộn thua thường hay chạy về nhà mách bố mẹ.” Quan Miên cuối cùng cũng lên tiếng: “Thôi thì hai bé đừng ồn nữa.” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta, Tội Lỗi Quá Xá: “…” Cuối cùng, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cùng Minh Nguyệt Vô Ảnh vào tràng thí luyện, Tội Lỗi Quá Xá và Quan Miên tiếp tục “được” bỏ lại. Tội Lỗi Quá Xá vô cùng buồn bã: “Em không tốt ở đâu chứ? Sao mãi không ai thèm chọn em?” Quan Miên nói: “Tôi cũng có một câu muốn hỏi.” “Hửm?” “Tại sao cậu nhất định phải kéo tôi vào Công hội Tinh Nguyệt?” Tội Lỗi Quá Xá sửng sốt cả nửa ngày mới đáp: “Vì lúc đầu em từng nói muốn anh gia nhập. Tiếp theo chắc là… Hơ, quán tính? Sao thế? Chẳng lẽ anh định nhảy sang Đế Diệu? Em nói anh biết nhé, Ám Hắc Đại Công không phải thứ tốt lành gì đâu, giết người không chớp mắt đó!” Quan Miên đột nhiên chọc vào lưng cậu ta. “Ha ha ha…” Tội Lỗi Quá Xá không nén nổi phải bật cười, sau đó ra vẻ nghiêm mặt muốn hỏi tội Quan Miên: “Sao cù em?” “Sau lưng cậu.” “Hả?” Tội Lỗi Quá Xá quay lại. Ám Hắc Đại Công tủm tỉm cười, “Tôi thích nhất là sửa chữa lỗi lầm. Được, tôi hứa với cậu, lần này giết cậu xong, tôi sẽ ra sức chớp mắt.”