Phụng Hoàng trêu chọc Đế Chiêu. “Bây giờ cậu không phải là hội trưởng hội học sinh nữa, cậu là thủ lĩnh Đông Xưởng.” Nguyên nhân là vì bộ lỷ luật quá giống Cẩm Y Vệ, bị một vài sinh viên chịu không được việc bị kiểm tra châm biếm: Cẩm Y Vệ? Bọn họ cũng xứng được gọi là Cẩm Y Vệ, bản chất chẳng khác gì đám chó săn Đông Xưởng cả. Thời gian này Đế Chiêu một lòng đặt trên cuộc chiến tình báo, nghiệp vụ càng lúc càng thành thạo, mà Đường Táp phát hiện khoa chỉ huy quân sự không hổ là chuyên ngành át chủ bài, Đế Chiêu sau khi nắm tình báo trong tay luôn hành động quyết đoán, bắt đầu chỉ huy bộ kỷ luật tiến hành bắt phần tử tội phạm phi pháp tưởng chừng như không còn chỗ đáng để chê trách. Quả nhiên bản tính của Rồng vẫn là mạnh mẽ vang dội. Nhưng làm trong thời gian dài, dần dần Đế Chiêu chểnh mảng ở những phương diện khác. Hội học sinh không chỉ có bộ kỷ luật thôi, nó còn có nhiều việc khác cần phải làm. Lúc An Hinh tìm tới cửa, Đế Chiêu vẫn còn đang dựa vào ký ức để vẽ bùa. An Hinh gõ cửa, cuộn trào dữ dội nhưng một đám giống đực trong phòng không một ai để ý, duy chỉ có Đường Táp là chú ý tới. Cô nhìn An Hinh chằm chằm, tấm tắc gật đầu: “Cửu Vĩ Hồ đúng là một sự tồn tại quái dị......” Loài này, nguyên hình xinh đẹp, nuột nà làm sao, tư thế nho nhã, lúc mập thành quả bóng xúc cảm dịu dàng lại đáng yêu. Trạng thái hình người càng là muốn cái gì thì có cái đó, khí chất hấp dẫn. Thử hỏi có ai mà không muốn làm Hồ Ly tinh chứ! Sóng mắt của An Hinh lẳng lơ nhưng lúc nhìn tên đầu gỗ Đế Chiêu chẳng hiểu phong tình này thì biến thành nước đọng, dù sóng có dập dờn thì cũng mang theo sự khinh thường. Lúc này, mắt Hồ Ly nước đọng của chị gái xinh đẹp đang nhìn Đế Chiêu: “Hội trưởng hội học sinh có ở đây không?” Đế Chiêu còn chưa kịp đáp, đầu óc của anh đang bị chuyện bùa chú chiếm dụng rồi, sau khi tiếp thu được tín hiệu kêu gọi của An Hinh, anh chỉ giơ tay lên cả đầu cũng không thèm ngẩng. An Hinh: “Có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, cuối năm rồi phải làm báo xã đoàn rồi. Ngoài ra, bốn học viện lớn muốn tổ chức tiệc liên hoan nguyên đán, nên chọn tiết mục rồi.” Đế Chiêu: “Ừm...... Hả??” Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên rồi: “Nhanh như vậy?!” Anh mở lịch bàn ra, lúc này mới phát hiện bất tri bất giác đã tới cuối tháng rồi. “Chọn môn thi bắt buộc kết thúc trong tuần này.” An Hinh lấy ra một tờ thời gian biểu cho anh, “Hôm qua hiệu trưởng đã đưa ra thời gian cho kỳ chuyên ngành cuối kỳ rồi, tuần thứ hai sau tết nguyên đán, từ thứ hai tới sáu mỗi học viện đều tự sắp xếp thi chuyên ngành trong thời gian này, thời gian cho chúng ta không nhiều, thứ bảy này bốn học viện chọn tiết mục, chủ nhật là lần diễn tập đầu tiên.” Đế Chiêu vội vàng nhận lấy, nhớ kỹ. “Cái này cần cậu xác nhận.” An Hinh nói, “Trước thứ sáu nếu xã đoàn không chọn được tiết mục nào thì sẽ dẹp xã đoàn, kết toán kinh phí hoạt động của xã đoàn, thu vốn.” Lỗ tai của An Luật lập tức cảnh giác cái đuôi của cậu cứng đờ, An Hinh phát hiện ra ngay ném tới một ánh mắt sắc lẹm, nói: “Giống như câu lạc bộ kịch vậy từ khi thành lập đến nay cả một đám phế vật xã đoàn hao tốn kinh phí không làm ra được một tác phẩm nào cho mọi người, thủ tiêu càng sớm càng tốt!” An Luật cuộn thành quả bóng, rụt mình chui vào lòng Đường Táp. Đáng tiếc gần đây cậu ăn uống quá tốt, cậu càng ra sức chui vào lòng Đường Táp thì cái mông đầy đặn đó càng chói mắt, lúc cả con Hồ Ly nặng trình trịch đè lên chân Đường Táp, suýt chuýt nữa cô đã bị cậu đè cho ngộp thở rồi. “Hoặc là chọn tiết mục, hoặc là dẹp bỏ hoàn trả kinh phí hoạt động.” An Hinh nhìn đứa em trai không có tiền đồ của mình, nói: “Tránh cho có người lấy chi phí chung của trường mượn cớ là đi mua đạo cụ phục trang, mà đi mua một đống trang sức và quần áo xinh đẹp cho mình.” An Luật nhắm mắt giả chết. An Hinh hừ một tiếng, cắn răng nghiến lợi tặng cho em trai ba chữ: “Bại học sinh.” Không phải nói chứ, năng lực sáng tạo của giới yêu mạnh hơn con người nhiều, từ gì cũng dám sáng tạo sất. Đợi lúc Đường Táp hiểu rõ từ bại học sinh này có ý gì, thì tên bại học sinh An Luật chuyên lụn bại tiền của trường đã chủ động trườn xuống đi tới trước mặt Đế Chiêu, rì rầm nói: “Đừng dẹp bỏ, tôi đây sẽ xếp tiết mục.” Đế Chiêu: “Đi đâu có thời gian cho cậu xếp tiết mục! Cậu nhìn tôi còn có thời gian không? Trước thứ sáu cậu không giao cho tôi một tiết mục ra hồn, tôi sẽ lập tức thủ tiêu không cần thương lượng, ăn hết ba nhiêu tài chính của trường nhả ra hết cho tôi, rõ chưa?” Phụng Hoàng: “Trong ba ngày cậu có thể xếp ra tiết mục gì chứ? Ngẫu hứng biểu diễn sao?” Cửu Vĩ Hồ xù đuôi: “Có phải cậu chê bị đánh ít quá phải không?” Đường Táp nhàn nhã nộp luận văn xong, mở kho tài liệu của cô ra, bấm ra một file: “Trước đó tôi có viết được một kịch bản……” Sau khi mở ra, cô nói: “Kịch bản khoảng mười phút, muốn không?” Cửu Vĩ Hồ nhảy lên bàn: “Cho tôi xem, cho tôi xem!” Móng của cậu gạt ngang qua, xoay máy tính lại: “Ưm...... tuyến nhân vật gồm có, thám tử sinh viên đại học A Minh đóng cặp với Đát Kỷ...... Đát Kỷ??” Đường Táp: “Ừ, Đát Kỷ bản hiện đại.” Cửu Vĩ Hồ vui vẻ nói: “Cô diễn Đát Kỷ sao Táp Táp?” Đế Chiêu ngẩng đầu từ trong các loại giấy tờ, nói: “Ở trong mắt của tôi, Táp Táp đẹp không thua gì Đát Kỷ.” Đường Táp thầm mắng: Coi tôi ngốc sao? Phụng Hoàng nhớ lại, nói: “Nói thật thì, mọi người càng tiến hóa thì càng xinh đẹp, Đát Kỷ cũng coi như cùng dòng họ với nhà An Luật, lấy thẩm mỹ khi xưa để đánh giá chỉ cần mặt mũi không nghiêng không lệch răng lợi đầy đủ cũng được gọi là đẹp rồi. Nhưng thực tế thì, Đát Kỷ so với một sợi tóc của An Thấm cũng không sánh bằng......” Đường Táp: “......” Cho nên Phụng Hoàng lựa chọn áp dụng chiến lược dùng chuyện Đát Kỷ không đẹp để an ủi Đường Táp, cô đẹp hơn cô ấy. Đường Táp chỉ vào An Luật: “Ý của tôi là, vai diễn này là sắp xếp cho cậu cơ.” An Luật che chặt quả trứng hễ tới mùa đông là mềm nhũn của mình. Đường Táp: “Vì tôi sợ tình tiết vở kịch quá nhạt nhẽo sẽ khiến mọi người không thích. Cho nên tăng thêm tình tiết gây cười, cậu giả gái.” An Luật xấu hổ cuộn tròn người, nói giống như đang làm nũng: “Táp Táp......” Đường Táp: “Phụng Hoàng diễn vai phản diện.” Phụng Thất: “Sao có tôi trong này?” Đường Táp chỉ Đế Chiêu, im lặng nửa ngày, nói: “Không có phân vai cho anh, lôi Ngao Hiển tới đây để anh ấy diễn vai cảnh sát trưởng. Cảnh sát trưởng Mèo Đen thì diễn một con mèo đen ở trong phòng khách. Chỉ nhiêu đây đã đủ để các bạn học vỗ tay không ngớt rồi.” Đế Chiêu: “Vậy vai chính đó của em, ai diễn thám tử A Minh?” “Tôi chứ ai.” Đường Táp nói, “Nhất định phải là tôi.” Được, vô cùng có tính gây cười. Thế là, buổi chiều trong nhà chỉ còn lại Đế Chiêu và cỏ Y Lan bận rộn làm việc, Đường Táp thì dẫn theo Phụng Hoàng và Cửu Vĩ Hồ đi sắm phục trang rồi. An Luật và Phụng Hoàng đều mập thêm một vòng cho nên phục trang đều phải sắm lại cái mới. Đế Chiêu bị ném ở nhà nhìn một đống phục trang được sắm trước đó của câu lạc bộ kịch, nghiến răng kèn kẹt. “Ra ngoài không mang theo mình, diễn kịch không mang theo mình, còn ở đó tiêu tiền của mình.......” Nếu nước mắt của Đế Chiêu có thể chữa bệnh hiệu quả thì anh sớm đã ôm Y Lan khóc ra thành một cái hồ rồi. Y Lan nói: “Trong lòng Táp rất rõ ràng, nhân vận phản diện luôn hành động vào các dịp lễ lớn, cho nên trong hội diễn nguyên đán cậu không thể lên sân khấu cũng không thể tham gia diễn kịch, cậu được cô ấy giao cho nhiệm vụ quan trọng.” Đế Chiêu sững sờ, đột nhiên cảm thấy nếu Y Lan không làm một ngọn cỏ thì có thể đọ sức với Phụng Thất cũng không tệ. Sau khi ba kẻ rảnh rang hóa trang xong, lần đầu tiên đọc kịch bản. Phụng Hoàng đọc xong, nói: “Như vậy cũng quá trùng hợp quá mức rồi phải không? Làm bộ phim trinh thám suy luận, kiểu này không cẩn trọng chút nào.” Đường Táp: “Hay lắm vậy cậu nói tôi nghe xem, trong các vụ án chúng ta làm, có vụ nào mà phần tử phạm tội cẩn trọng và không để lại dấu vết không?” Phụng Thất: “Cũng phải......” Đường Táp nói: “Chỉ có tiểu thuyết và trong phim mới theo đuổi sự cẩn trọng và có lý có cứ, nhưng trong thực tế cậu phải biết nhân vật phản diện chưa chắc đều sẽ thông minh và lý trí, chúng có thể rất ngốc do thời vận khiến chúng có tất cả các quyền lực, hơn nữa điều quan trọng hơn là nhân vật phản diện chưa chắc đã đích thân đi làm việc, chúng sẽ để cho thuộc hạ đi làm việc thay hắn mà thuộc hạ của hắn đoán chừng cũng chỉ là một kẻ bình thường, dù là thông minh cũng không thể suy nghĩ chu đáo mọi chuyện được.” Đế Chiêu: “Có lý.” Đường Táp nói: “Người và yêu cực kỳ dễ bị xúi bẩy, bị lợi dụng, bị dã tâm và bản tính tham lam của chúng thúc ép, kẻ phạm tội không hề nói tới cái gọi là hợp lí hợp tình, chỉ có trong truyện mới cần dàn dựng động cơ và câu chuyện hợp tình hợp lý cho kẻ phạm tội, nhưng trong thực tế chúng muốn làm thì làm thậm chí hoàn toàn không cần lí do.” “Đúng vậy.” An Luật gật đầu. Đường Táp gõ kịch bản nói: “Cho nên màn biểu diễn lần này của chúng ta, trọng điểm không phải là ở vụ án cũng không phải ở quá trình suy luận, mà là để họ nhìn thấy một câu chuyện. Thám tử A Minh phát hiện, chuyện này điều tra đến cuối thật ra chỉ là nguyện vọng của nhân vật phản diện thôi......” “Đây là đang ám chỉ Phục Hy đúng không?” Phụng Hoàng nói khẽ. “Câu chuyện tình yêu cẩu huyết vĩnh viễn không hề lỗi thời.” Đường Táp nói, “Chỉ cần đủ cẩu huyết.” Thế là, bọn họ gọi Ngao Hiển tới, diễn một bộ phim trình thám tình cảm vô cùng cổ huyết. Diễn tập xong thì đã là mười giờ tối. Ngao Hiển nhận được chỉ thị của bạn gái, kẹp theo cậu em vợ nói tạm biệt. Phụng Thất ngoan ngoãn tắm rửa xong, sạch sẽ thơm tho nhanh chóng bò lên giường chiếm một góc nhỏ. Đường Táp và Đế Chiêu đang nói chuyện về tiến triển của ngày hôm nay. Hai người tuy đang nói nhưng không dám nhìn vào mắt đối phương, cả quá trình đều là lướt nhanh qua chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Đế Chiêu cụp mắt nói: “Rừng ngô đồng luôn không có động tĩnh có lẽ chúng luôn đi bằng trận chuyển dời, nếu có thứ gì giống như ra-đa dò ra sóng âm của trận thì tốt biết mấy, như vậy chúng ta có thể nắm chặt hướng hành động của chúng......” “Bùa phá trận thế nào rồi?” “Luôn cảm thấy như muốn nhớ ra gì đó rồi......” Đế Chiêu đáp, “Nhưng khi cố gắng nhớ lại thì nhớ không nổi.” Đường Táp qua loa an ủi: “Không sao, thả lỏng tinh thần có lẽ ngủ một giấc dậy sẽ nhớ ra thôi.” Phụng Hoàng ngáp một cái, đầu lưỡi phát ra âm thanh đánh lưỡi khe khẽ, ngẹo đầu ngủ mất. Đường Táp từng nói, hình người không được phép lên giường cô, cho nên trước khi ngủ mỗi một con yêu tinh đều dùng trạng thái nguyên hình để ngủ. Đế Chiêu kéo giường hành quân ra, giũ lông Hồ Ly rụng đầy ở bên trên, nói: “Em ngủ đi, tôi phê báo cáo xong thì ngủ......” Đường Táp dọn dẹp bàn, ngồi xổm ở trên đất cầm cây lăn bụi lăn lông Hồ Ly dính trên thảm, lúc lùi ra sau thì đụng phải bàn, sách trên bàn lộp bộp rớt xuống đất. Đế Chiêu tuyệt đối không ngờ tới, bản thân cũng có cơ hội diễn ra tình tiết nhạt nhẽo trong phim thần tượng. Anh cản ở trước người Đường Táp, còn ôm lấy vai của Đường Táp. Đường Táp cái gì cũng không nói chỉ ngẩng đầu lên, hai con mắt trừng vừa lớn vừa tròn, nhìn Đế Chiêu chằm chằm. Đế Chiêu như quỷ nhập người, cúi đầu xuống muốn hôn một lần nữa. Lần này thì có hơi...... dằn lòng không được. Nếu không phải Phụng Hoàng kịp cản lại. Sau khi tỉnh táo lại Đế Chiêu phát hiện cánh tay của anh đang chống ở trên giường, vảy hộ tâm nóng đến phát đau mà mặt của Đường Táp gần trong gang tấc, lúc hai người tách ra vẫn còn vương vấn không dứt được. Một giọt máu rơi trên Đường Táp, lúc này Đế Chiêu mới nhớ ra vừa rồi Phụng Hoàng mổ thủng đầu anh. “Móa hai người muốn làm gì vậy?” Mặt của Phụng Hoàng đầy vẻ không dám tin, “Không cho tôi có não tình yêu, còn cậu? Quản kỹ cái đầu của cậu đi được không?” Đế Chiêu che miệng, cuộn tròn ở bên giường ngây người, vết thương trên trán vẫn còn đang chảy máu. Đường Táp ngồi dậy vừa mắng bản thân hỏng não vừa tìm băng cá nhân. Đế Chiêu lại muốn vào trong ao lăn lộn một vòng, nhưng vì Phụng Hoàng đang ở đây nên anh nhịn. Anh giống như một cái cọc, cắm chặt ở bên giường Đường Táp, cắn cổ áo mồ hôi đầy người, lấy ra một chút ý thức lẩm nhẩm đọc quy tắc chung của học sinh Phi Đại. Đường Táp nhẹ nhàng dán băng cá nhân cho anh, ánh mắt của hai người chạm vào nhau khiến cả hai sững người lúc lâu, Đường Táp cong ngón tay gảy trán anh. “Đi nghỉ ngơi đi.” Đế Chiêu nhỏ giọng: “Tôi xin lỗi......” Anh không muốn để lại cho Đường Táp hình tượng động vật nửa thân dưới khống chế không được tình cảm đâu. Nhưng hiện thực chính là tàn khốc và vô tình như vậy, bản thân còn không bằng Phụng Thất. Phụng Thất chỉ khó đối phó, nhưng anh thì không có xuất chúng. Đường Táp khoác khoác tay, ném Phụng Hoàng ra khỏi giường, ném cho Đế Chiêu, tắt đèn ngả đầu ngủ. Đợi lúc đêm khuya người ngủ say rồi, Phụng Hoàng thấp giọng nói: “Cậu xem, cô ấy không hề xem chúng ta là đàn ông, cậu làm ra chuyện này với cô ấy mà cô ấy vẫn cho cậu ngủ lại, chính vì cô ấy xem cậu là Rồng chứ không xem cậu là đàn ông.” Đế Chiêu nhỏ giọng đáp: “Cậu vốn dĩ là không phải.” “Tôi cũng có giới tính đực được không? Cậu nên cảm thấy may mắn khi Táp Táp không cong, nếu Táp Táp thích con gái, cậu hết vai diễn nhưng tôi thì còn.” “Nếu Táp Táp thích con gái, ít nhất cũng phải tìm loại có trình độ như An Thấm cơ, cậu?” Đế Chiêu nhắm mặt, lười biếng nói, “Ngủ đi, sau này không vậy nữa đâu......” Anh giống như đang đảm bảo với Đường Táp, lặp lại câu này lần nữa rồi dần dần ngủ say. Trong mơ, anh vẽ một lá bùa. “Ông biết, tôi cũng biết.” Anh nghe bản thân mình nói, “Ông bày trận ở giữa trời đất, tôi bày trận ở giữa bàn tay, trận có thể bị phá, ông làm trận tôi vẽ trận, đương nhiên có thể lấy nhỏ địch lớn, dùng một tấc trận ngàn dặm của Rồng phá vỡ trận nhỏ của ông.” Đế Chiêu tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt ra. Anh lại lên cơn sốt rồi. Anh lảo đảo đứng dậy, trong mắt vụt qua ánh sát màu vàng. “Tôi biết rồi.......” Đường Táp ngủ cũng không yên giấc, trong mơ, cô vung tay một cái quét sạch ngàn quân, khiến cho kẻ phá vỡ quy tắc trời đất tan xương nát thịt. Chiêu này gọi là chiêu kích sát. Đường Táp giật mình mở mắt ra, bịt kín miệng mình. “...... Không đến mức cẩu huyết như vậy chứ?” Dùng tư duy kỳ lạ của học thần rút ra một kết luận...... Hôn Rồng một cái thì có thể nhớ ra kỹ năng quan trọng. Đường Táp xoay đầu nhìn Đế Chiêu. Đế Chiêu ngây ngẩn đứng đó, cảm nhận được ánh mắt thì quay đầu lại. Đường Táp: “.......” Thực nghiệm một phen, hay là nhắm mắt giả ngủ? Đường Táp rơi vào trạng thái khó chọn lựa một trong hai. Hay là, lại hôn một cái? Đường Táp ngồi dậy, vẫy tay với Đế Chiêu. Đế Chiêu liếc mắt nhìn Phụng Hoàng đang ngủ như chết, nhẹ nhàng đi qua, giống như cô dâu mới vậy xấu hổ ngồi ở bên giường không dám nhìn Đường Táp. Đường Táp khẽ nói: “Tôi thử một chút, chỉ một chút thôi.” Đế Chiêu nhắm mắt lại. Đường Táp ấn chặt vai anh, nhẹ nhàng...... cắn lên. Rồng không kịp đề phòng, đau tới mức thiếu chút nữa dựng đuôi.