Thịt gà cạo sạch, xắt miếng, cho thêm rượu gia vị vào ướp. Đổ nước suối vào đầy nồi đáy cao, bỏ cả bộ khung gà xuống nồi, sau khi nổi bọt thì vặn nhỏ lửa. Làm nóng dòng, đảo ớt khô hoa tiêu qua dầu cho thơm, rồi bỏ thịt gà xắt miếng xuống. Một lúc sau, món thịt gà thái hạt lựu xào ớt ra nồi. Đường Táp lau sạch tay, cầm lên tờ giấy Y Lan vừa viết xong giải đáp thắc mắc. Y Lan: Đây là gà bình thường sao? Đường Táp đáp: “Hơi lớn hơn gà bình thường một chút, thịt nhiều, hơn nữa giá trị dinh dưỡng cũng cao hơn.” Y Lan cuộn bút lên, viết tiếp: Là bạn học của trường chúng ta sao? Là Trọng Minh sao? Đường Táp nói: “Bây giờ không phải rồi.” Y Lan không dám viết tiếp nữa. Đường Táp cười nói: “Không dọa cậu. Có tội có phạt, đó là lẽ bất di bất dịch. Trời cho bọn chúng cơ hội khai trí, để bọn chúng không cần phải vĩnh viễn sống trong cõi u mê và hỗn độn, chỉ là, ý của trời là muốn yêu thú khai trí xong đều phải tuân theo quy tắc, đồng thời tự kiềm chế tính ích kỷ của chính mình, cũng có thể có lợi cho chúng. Nhưng bọn chúng không chỉ không làm được, mà còn làm trái ý trời, mặc ý làm bừa, phá hỏng quy tắc, miệt thị coi thường sinh mệnh. Cho nên, tất bị trừng phạt, tôi chỉ cướp cái “trí” của bọn chúng trở lại, còn để chúng dâng ra cái giá đắt nhất…… Tôi giải thích như vậy, có lẽ cậu có thể tiếp thu?” Đường Táp vì nghĩ cho Y Lan, nên nói rất chậm. Y Lan phản ứng chậm, nhưng viết chữ không chậm, có thể là do luyện tập mà ra, cậu viết: “Tiếp thu được, tôi đói rồi.” Đường Táp: “Nhân cơ hội muốn đồ ăn vặt?” Y Lan cuốn lấy bút, ở trên ba chữ ‘tôi đói rồi’, khoanh thêm một vòng. Ừm, là muốn nhấn mạnh thêm lần nữa. Đường Táp đành phải pha sữa ong chúa, đúc bạn cùng phòng của mình uống. Cành lá của Y Lan xòe ra, lại viết: “Tôi xem diễn đàn rồi, rất nhiều tin vịt, còn có người nhắc đến Thừa Hoàng mới bị đuổi học tuần trước, nói cậu ta đã chết rồi…….” Đường Táp tắt lửa, mở nắp nồi ra, bỏ thêm một ít cẩu kỷ, nhàn nhạt nói: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chỉ cho phép xem máy tính một giờ.” Bởi vì Y Lan càng lớn càng to, không thích hợp ôm theo lên lớp nữa, vì không muốn cậu cảm thấy chán, mỗi ngày Đường Táp trước khi ra khỏi cửa đều sẽ đặt máy tính ở trước mặt cậu, động tác bây giờ của đứa này nhanh nhạy không gì sánh được, kỹ năng di chuyển chuột của lá cây càng ngày càng lưu loát, thậm chí còn có thể chơi game xạ kích. Lúc Y Lan chỉ có hai cái tay, đánh chữ chỉ dùng một ngón chỏ, toàn dựa vào một tay từ từ gõ, hơn nữa tốc độ đọc pinyin của cậu cũng chậm, nhưng nay, lá cây của cậu nhiều hơn, tốc độ đánh chữ cũng nhanh hơn nhiều so với lúc có hai tay. Sau đó, Y Lan thành thạo các kỹ năng tấn công bằng bàn phím đã trở thành thiếu niên…… cây tinh trẻ nghiện internet! Mỗi ngày đều nằm bò ở trước màn hình máy tính lướt xem các tin bát quái trên diễn đàn trường. Sự kiện Trọng Minh Điểu tối qua giao dịch thịt người, cậu cũng là xem được từ trên diễn đàn. Đường Táp ăn cơm xong, nếm thử một miếng canh sươn, có hơi không hài lòng nói: “Vẫn nên dùng nồi đất hầm dần……” Nồi đáy cao nấu nhanh, nhưng nước canh không có từng tầng hương vị. Đường Táp lật sổ tay ra, viết thêm chú thích ở bên cạnh Trọng Minh Diểu: Nồi đáy cao nếm thử thất bại. Sau khi ăn no uống đủ, Đường Táp bưng Y Lan về phòng ngủ, Y Lan đề nghị muốn xem trong diễn đàn có ai trả lời tin để lại của cậu không. Đường Táp mở máy tính giúp cậu, thuận tiện cũng quét mắt một cái, tay của Y Lan còn chưa đụng đến chuột, thì máy tính đã bị Đường Táp chiếm đóng rồi. “Xin lỗi, để tôi xem một chút.” Đường Táp lướt từ từ xem những bài đăng liên quan đến sự kiện Trọng Minh Điểu. Người truyền phát tin vỉa hè: Theo tin truyền báo tiến triển gần đây, toàn thể quân viện rút về điểm danh, phòng của Trọng Minh đã bị phía khu Huyền Vũ tiếp quản rồi, tôi vừa mới nhìn thấy người của cục cảnh sát ra ra vào vào, đem những đồ vật của Trọng Minh đi hết rồi. Tôi chính là bát quái tinh: Tin đặc biệt tin đặc biệt, Ngao Hiển trở về rồi, không có truy đuổi được Trọng Minh Điểu, các tinh anh quân viện đuổi không được một con chim Trọng Minh, ha ha ha ha, buồn cười. Tôi là bát quái tinh chân chính: Ha, còn có thể được hay không? Chẳng lẽ sau này tình nhân chúng tôi muốn đến đường Trả Ơn hẹn hò một chút, còn phải phụ trách thêm chức diệt trừ hắc ám hay sao? Khăn quàng đỏ ở trước ngực càng tươi đẹp: Vị bát quái tinh chân chính lầu trên này, tối qua tôi còn nhìn thấy cậu ở dưới bài đăng làm thế nào để tìm được bạn gái, rõ ràng là cẩu độc thân, hà tất chi làm ra vẻ có bạn gái? Tôi mới là bát quái tinh chân chính: Cậu mới là cẩu! Cả nhà cậu là cẩu! Ông nội tôi là Nhị Lang thần ba mắt: Lầu trên kia, cậu cmn mắng ai đấy? Cẩu thì thế nào? Cậu coi thường cẩu tinh? Đại vương phái tôi đi tuần núi: Thông báo với các vị, giao dịch gần đây đều bị xóa bỏ, thời gian khôi phục phải đợi đám bên trong thông báo, đừng thảo luận những chuyện này trong trường nữa, tập trung học tập, tập trung sự nghiệp. Ông nội tôi là Nhị Lang thần ba mắt: Tôi còn định mua một người giúp việc Nhị lang thần……. Aiz, giờ thì hay rồi, không có ai nhận đơn nữa. Đông Phong cấp tốc mời mở cửa: Ông nội lầu trên này là anh hai cẩu của Hao Thiên Khuyển, bà con của tôi tuần này ra thế giới, có thể xách về giúp cậu. Ông nội tôi là Nhị Lang thần ba mắt: Đông Phong!! Tôi yêu cậu chết mất, trò chuyện riêng! Y Lan run rẩy viết một tờ giấy, đưa tới trước mặt Đường Táp: “Cái này có gì hay mà xem! Reload mới, xem cái bài đang bát quái về tập đoàn tài chính ấy.” Đường Táp nói: “Không phải nói, không thể bác quái về các tập đoàn tài chính chỗ các cậu sao?” Y Lan hạ bút thần tốc, xem ra cậu vô cùng kích động: “Tôi tìm được bí quyết, bọn họ đều có biệt danh, hoặc là dùng từ viết tắt để thay thế!” Đường Táp hiểu ra, rốt cuộc là do từ bên ngoài thế giới vào đây, đối với đối với loại văn hóa mạng này càng thêm hiểu rõ. Cô thử tìm bsct ( tập đoàn khu Bắc ), tìm ra được mấy tiêu đề vụn vặt không liên quan. Y Lan gấp lên, vỗ tay cô ra, lá cây cùng lúc ra trận, ở ô tìm kiếm nhập vào bốn chữ ‘Triều Đình Bi Thương’. “Biệt danh là cái này.” Y Lan đánh chữ. Đường Táp: “Hiểu rồi, vậy còn tập đoàn Nam Sơn đâu?” Y Lan lại nhập vào ô tìm kiếm ‘Nhà Hàng Nam Thần’. Đường Táp tò mò: “Ai dạy cậu đấy?” Y Lan đánh: Thiên Hiểu Sinh. Đường Táp kích tìm kiếm, bài đăng đầu tiên tìm kiếm được gọi là phê bình mới nhất của Nhà Hàng Nam Thần, ID người đăng bài: Chú Chuyên Chở Bát Quái. Y Lan đánh chữ: “Cái này là đăng liên tiếp trường kỳ, bấm vào trong, xem tin mới nhất.” Cậu xoa lá cây đầy hưng phấn, sợ là mỗi ngày đều ở đây đợi tin mới. Đường Táp kéo đến cuối, nhìn thấy chủ lầu nói: “Hỏa Kê cũng là đầu bếp quen thuộc của Nhà Hàng Nam Thần, từng bái sư học tay nghề, cẩn thận dè dặt, chỉ là có một chút tật xấu, thích thu gom, nhưng thứ cậu ta thu không có gì nghiêm túc cả, toàn là hàng nguy hiểm. Đã từng kiểm tra cộng đồng, có người từng hoài nghi, anh ta không tiết hạ thấp giá trị bản thân mình, biến mình thành một tên biến thái để sống sót qua khủng hoảng, nhưng động thái này đã trở thành trò cười nhà bếp. Chủ bếp cho rằng cậu ấy tất sẽ làm hỏng việc, luôn muốn bài trừ cậu ấy, nhưng không tìm được cơ hội.” Y Lan đánh: “Tôi đoán Hỏa Kê chính là Trọng Minh Điểu, chủ lầu này cái gì cũng biết, hiện chính là đang nói sự kiện vườn trường lần này.” Đường Táp reload lần nữa, nhảy ra dòng hồi đáp mới nhất của chủ lầu: “Hỏa Kê nghiện nặng, không giỏi khống chế lắm, chủ bếp từng oán giận rất nhiều lần, không dùng đầu óc cũng không nhanh nhạy, những đầu bếp bên cạnh chủ bếp nghĩ cách giải quyết phiền phức thay cấp trên, cho nên sắp đặt âm mưu giết gà. Cụ thể là như thế nào, chủ lầu không thể nói nhiều, đừng trả lời nếu có thể nghe hiểu. Hỏa Kê có một kho dự trữ, tồn kho được giấu ở chỗ huynh đệ cậu ấy, lúc lên cơn nghiện sẽ liên hệ với người anh em đó đưa hàng cho, cậu ấy dự trữ ở chỗ người huynh đệ đó cả một con, hình như là mỗi tháng bổ sung thêm một chút, tuần trước nữa, cậu ấy vừa mới xách hàng một lần, theo lý mà nói cậu ấy không dám mạo hiểm đưa hàng ngay tại trong chi nhánh khi mà chi nhánh nhà hàng Nam Thần tạm ngừng kinh doanh, cậu ấy làm như vậy, còn bị nhìn thấy, toàn bộ đều là cái bẫy được thiết kế sẵn……” Đường Táp lại bấm reload. Y Lan vội vàng vỗ bàn phím: “Tôi còn chưa xem xong!” Đường Táp: “Không sao, tôi xem xong nói cho cậu nghe.” Tốc độ tay của chủ lầu này cũng rất nhanh, Đường Táp reload ba lần, câu trả lời mới nhất của chủ lầu đã xuất hiện ngay. “Trong chi nhánh có một nhân viên trông đơn thuần vô hại nhưng thực chất cực kỳ gian xảo nham hiểm, bụng dạ đen tối không gì sánh bằng, vâng, chính là Đại Miêu, trước đó tôi từng bát quái với mọi người về hắn, nếu như không nhớ thì có thể trở về trang chủ để xem. Con Đại Miêu này muốn được thăng chức, nghĩ cách kéo lực chú ý của giám đốc nhà hàng, hắn vốn muốn đi đường thẳng (chính là bắt được Nộn Tử) cho giám đốc, kết quả bởi vì biểu hiện quá chớn, suýt chút nữa là bị phát hiện, lại vì thời cơ mạo hiểm chưa tới nên từ bỏ xuất kích chính diện, kết quả âm kém dương sai, nghe nói Hỏa Kê sau khi thấy Nộn Tử rồi thì lên cơn nghiện, lập tức ra giá với anh em của Hỏa Kê liên kết đặt ra một cái bẫy, sử dụng chiêu mượn dao giết người, Hỏa Kê trước giờ luôn cẩn thận hôm đó đột nhiên ở bên ngoài mở gói đồ ra, lại trùng hợp bị nhìn thấy, nói không có ẩn tình ai tin chứ? Hỏa Kê phản ứng cũng đủ nhanh, lập tức biết trong chi nhánh có người mưu hại cậu, bay đến cửa hàng chính báo cáo chuyện này…… Nhưng hiện tại, nhìn phản ứng của bọn Đại Miêu, Hỏa Kê sợ là đã lành ít dữ nhiều rồi.” Đường Táp: “Ừm……. Xem ra mắt của chủ lầu này đã thấy hết toàn bộ quá trình rồi.” Tin mới của chủ lầu lại xuất hiện: “Đây là tin cuối cùng của ngày hôm nay, tuần trước nhà hàng Nam Thần nghe được tiếng gió, sau khi đầu bếp dự bị bất ngờ bị mất tích, bọn họ lập tức phát thông báo tạm dừng kinh doanh ở tất cả chi nhánh, mọi người trong trường gần đây nhớ chú ý an toàn, ngoài ra, có thể đến đặt cược trong sòng bạc tôi mở bên cạnh, cược xem Nộn Tử cuối cùng này hoa rơi nhà nào!” Đường Táp đóng bài đăng này, tìm đến được: “Mua chắc rời tay, kết quả của hoa rơi nhà nào người đầu tiên cướp được Nộn Tử sẽ là ai?” Sau khi cô nhấn mở ra, thì nhìn thấy một hệ thống bỏ phiếu. 1 Nhà hàng Nam Thần. 2 Triều Đình bi thương. 3 Học viện Hoa Hạ. 4 Trang trại Thanh Sơn. 5 Hội Hoa Kiều Hải Ngoại. 6 Tập đoàn thuốc trung thảo. Từ một đến sáu, số người bỏ phiếu càng ngày càng ít. Đường Táp không nhịn được hỏi: “Y Lan, nhà hàng nam thần là của tập đoàn tài chính Nam Sơn, triều đinh bi thương là của tập đoàn tài chính Bắc Sơn, thế học viện Hoa Hạ là?” “Tập đoàn tài chính Hiên Viên của Long gia.” Y Lan đánh chữ đáp, “Long gia thích giáo dục bỏ vốn đầu tư, cho nên dùng học viện Hoa Hạ là để xưng hô Long gia.” “Thế còn trang trại Thanh Sơn thì sao?” “Tập đoàn tài chính Đồ Sơn của gia tộc Cửu Vĩ Hồ.” Y Lan tiếp tục phổ cập khoa học, “Bởi vì bọn họ nói Cửu Vĩ Hồ xinh đẹp lẳng lơ, An Luật An Hinh đều ăn mặc thời thượng quyến rũ, nhà ở lại được xây ở bên cạnh núi, không ở chung cư, mà là xây một Đại Quan Viên, bọn họ nói giống như trang trại, cho nên gọi là trang trại Thanh Sơn.” “Hội Hoa Kiều hải ngoại thì sao?” “Tập đoàn tài chính hải ngoại, ở phía Đông biên giới, toàn là biển cả, cũng có một vài loài vật từ bên ngoài đến, gì mà hải yêu hít máu quỷ, bọn tôi gọi vui là hội Hoa Kiều hải ngoại.” “Tôi biết thuốc trung thảo rồi……” Đường Táp nắm tay suy nghĩ biệt hiệu của bọn họ, “Tập đoàn thuốc trung thảo chính là tập đoàn tài chính Hoa Nông đúng không?” Y Lan bổ sung: “Tập đoàn tài chính Hoa Nông và tập đoàn tài chính Hiên Viên coi như là một nhóm, thành viên tập đoàn tài chính Hoa Nông đều là những loại cây cỏ tinh quái thành tinh không giới tính, không gia tộc, không có mối quan hệ quyết thống như chúng tôi, cho nên muốn dựa vào các tập đoàn tài chính khác để sống. Nói về quan hệ lợi ích, Hoa Nông và Hiên Viên, hải ngoại và Bắc Sơn Nam Sơn, và cả tập đoàn tài chính Đồ Sơn Cửu Vĩ Hồ, bởi vì Cửu Vĩ Hồ liên hôn, mấy năm nay qua lại với Hiên Viên gần hơn một chút.” Đường Táp đã hiểu đại khái rồi. Sau đó, cô hỏi Y Lan một vấn đề rất quan trọng: “Cậu biết Nộn Tử là gì không?” Y Lan nói: “Không biết, có lẽ là một thứ gì đó rất quan trọng, mà bọn họ ai cũng muốn có.” Đường Táp: “Cậu không biết, cậu còn xem đến mức hăng say như vậy?” Đến cô còn biết Nộn Tử là ai rồi, té ra tên gia hỏa Y Lan này không hiểu vẫn cứ xem. Chả trách phản ứng của cậu chậm. Y Lan: “Bởi vì viết khá thú vị, có sức hấp dẫn. Dù sao sau này tôi cũng đến tập đoàn tài chính Hoa Nông này làm một nhân viên nho nhỏ, biết đại khái một chút cũng được.” Đường Táp thở dài một hơi, ôm Y Lan lên, đặt cậu lên bệ cửa sổ. “Cậu vẫn nên hóng gió đi, yên tĩnh một chút để tăng chỉ số thông minh.” Đường Táp sắp xếp cho Y Lan xong, ngồi xuống, ôm máy tính lên, lạch cạch một cú thao tác. “Tìm thấy rồi.” Đường Táp nói, “Lại còn làm mặt nạ cho mình, vị trí này……” Đường Táp nhìn địa chỉ IP của chủ lầu bát quái này trên màn hình tọa độ kinh vĩ độ chính xác đến từng số lẻ, cô ngẩng đầu nhìn hướng lầu trên. “Nằm trong dự đoán.” Đường Táp mỉm cười. Trên lầu ký túc xá học viện quan hệ, cây đa tinh Thiên Hiểu Sinh gửi bài đăng xong, lại bấm vào sòng bài cá cược liếc nhìn số người bỏ phiếu, tính toán số tiền tín dụng của tháng này. Đương lúc vui vẻ, máy tính bỗng biến xanh. “Hỏng rồi?” Thiên Hiểu Sinh vỗ máy tính, cái vỗ này từ màn hình xanh thành màn hình đen. Trên màn hình đen, có một con trỏ đang nhấp nháy, từ từ đánh ra một hàng chữ: “Trưa mai trong giờ nghỉ trưa, ở trong phòng nghỉ của cô đợi tôi, chú chuyên chở bát quái, Thiên Hiểu Sinh.” Thiên Hiểu Sinh bị dọa vỗ máy tính lần nữa, tóc màu xanh mượt đều úa cả rồi. Cô cắn ngón tay, căng thẳng nói: “Tiêu rồi, bị phát hiện rồi…… Mình sắp chết rồi!”