Toàn trường chỉ có tôi là người
Chương 28
Phụng Hoàng Thất Thất dễ ở chung hơn so với An Luật. Cậu giữ vệ sinh lịch sự hơn An Luật một chút, lúc chơi game cũng thành thật dùng trạng thái hình người để chơi, răng cắn đầu lưỡi, trừng to mắt, không chớp lấy lần nào.
Nếu thắng, cậu sẽ nâng cao hai vai “yeah” một tiếng, nếu thua, cậu sẽ nói với Đường Táp: “Táp Táp giỏi thật! Chơi tiếp nào!”
Khóc thì không thể khóc được rồi, cả đời này không thể nào khóc được nữa.
Đường Táp nhắc nhở cậu: “Cậu chưa nhìn thấy thông báo của hội học sinh sao?”
Phụng Hoàng Thất Thất hỏi: “Thông báo? Thông báo gì?”
Đường Táp lập tức lấy tờ thông báo kiểm tra phòng mà Đế Chiêu phát nói với Phụng Hoàng.
Phụng Hoàng: “Ồ, không sao cả.”
Đường Táp: “Cậu không sợ bị trừ điểm đạo đức sao?”
Phụng Hoàng ngồi xếp bằng, vẫn chăm chú chơi game như cũ, mắt không hề rời khỏi màn hình giây phút nào, nói: “Tôi không có điểm đạo đức, muốn trừ thì trừ muốn cộng thì cộng, không hề gì.”
Đường Táp sau cơn kinh ngạc qua đi, bỗng hiểu ra.
Đúng nhỉ, Phụng Hoàng là con vật may mắn của Phi Đại, không có ai đi quan tâm chuyện học hành của cậu, bởi vì cậu không cần thi cử tốt nghiệp mưu sinh, đến đây học cũng không phải vì bằng cấp chiêu bài gì, càng không giống như Cửu Vĩ Hồ, gom bằng tốt nghiệp và của hồi môn lại với nhau, Phụng Hoàng lại không cần phải kết hôn, vốn đã không có nhà cũng không tồn tại dưới sự gàng buộc kiểu liên hôn gia tộc.
Đổi cách nói khác, cậu muốn ở Phi Đại học mười nằm cũng được nữa là, bằng tốt nghiệp và điểm đạo đức là thứ gì chứ? Có thể ăn không?
Cũng chính là nói, dù hội học sinh có nhìn thấy Phụng Hoàng trong phòng ngủ của cô đi nữa, cũng không dám làm gì cả.
Phụng Hoàng xoay đầu qua, ra dấu chữ V, cười nói: “Tôi là tiểu tinh linh tự do đi lại, đến Bạch Trạch cũng hâm mộ tôi. Nhưng Bạch Trạch nói rồi, đợi ngày nào đó tôi kế thừa ký ức kiếp trước, thì ngày tháng tiêu dao của tôi sắp cạn rồi.”
Đường Táp nói: “Đúng vậy, tại sao Phụng Hoàng lại trở thành con vật may mắn, đó là bởi vì từ khi có Thần đến nay luôn gánh trọng trách trên lưng, lịch sử hai giới đã có hàng vạn năm rồi. Đợi sau khi cậu nhớ lại, tính cách sẽ thay đổi ngay……”
Giọng nói của Đường Táp có hơi lạc lõng: “Trên sách nói đây là lần Niết Bàn thứ hai, cũng là lần Niết bàn chân chính của Phụng Hoàng.”
Phụng Hoàng Thất Thất nhướng hai hàng lông mày nhợt nhạt, trông vừa ngoan vừa lanh lợi.
“Táp Táp, cô biết thật nhiều.”
Đường Táp chỉ quyển sách mượn từ thư viện về: “Tôi vừa đi mượn đấy, cả một mặt tường đều nói về cậu cả. Hơn nữa mỗi một thế hệ của cậu đều được viết lại lịch sử của thế hệ trước…… Lần này có lẽ là viết quyển thứ sáu rồi.”
Phụng Hoàng: “Tôi biết, cho nên Bạch Trạch luôn để tôi tự do chơi, đợi đến khi tôi nhớ lại thì phải ngày ngày viết sách, biên soạn lịch sử, lúc đó thì không còn thời gian làm chuyện khác nữa rồi.”
Đường Táp quay đầu nhìn cậu, trước kia, tóc mái của Phụng Hoàng quá dài, mỗi lần nhìn cậu thì giống như thấy gội cắt sấy sờ mát tờ, muốn nhìn thấy mắt cậu thì phải tận tay vén tóc mái của cậu ra.
Lúc chơi trò chơi, cậu sẽ cột tóc mái lên, cột một chùm nhăn nhúm, lần trước lúc chơi trò không chớp mắt với cô thì cậu dùng dây buộc tóc màu hồng, lần này cậu dùng dây buộc tóc màu cherry vô cùng đáng yêu, hai quả cherry nạm kim cương theo động tác của cậu mà va chạm vào nhau, phát ra tiếng ‘cạch cạch’.
Đường Táp cười một cái, giống như là đang thở dài, khẽ giọng nói: “Phụng Hoàng Thất Thất…… Đều nói Phụng Hoàng thấu đáo nhất hiểu rõ tính cách lòng người nhất, bọn họ đều nói, có lẽ là do Phụng Hoàng sau khi Niết bàn lần thứ hai mới có được……”
Phụng Hoàng Thất Thất nói: “Tôi từng xem qua nhật ký Niết Bàn xưa kia do chính tôi viết, đến thư viện có thể mượn được, sau khi xem xong tôi thà chọn chết chứ không Niết bàn nữa……”
Cậu thần bí liếc nhìn Y Lan trên bệ cửa sổ một cái, thấp giọng nói khẽ: “Nghe nói Niết Bàn lần hai cực kỳ đau, giống như là không gây mê mà sinh con vậy!”
Đường Táp xì cười ra tiếng.
Thất Thất tiếp tục nói: “Cho nên, tôi vẫn nên không Niết bàn lần hai đâu, Đế Trạch từng nói, không ai có thể ép tôi Niết bàn lần hai, để tôi tự do tiếp nhận cuộc sống trường học là được, không cần cảm thấy có áp lực.”
Đường Táp hỏi: “Đế Trạch là ai?”
Thất Thất và Đường Táp hai người đang chơi game Rồng ăn bong bóng, cậu bắn ra một quả bong bóng, ăn sạch đám bong bóng.
Thất Thất nói: “Mẹ Đế Chiêu.”
Đường Táp lại hỏi: “Tại sao lại nói như vậy, là bởi vì có người ép cậu Niết bàn lần hai sao?”
“Có khả năng sẽ có, trước kia thì có.” Phụng Hoàng Thất Thất nói, “Nếu lúc Niết bàn lần thứ nhất không thể nhận chủ, thì Niết bàn lần hai nhất định có thể nhận chủ…… Cho nên nhất định sẽ có tập đoàn lấy tôi làm vật tế muốn xem tôi Niết bàn lần hai, như vậy khi tôi vừa mở mắt ra, người đầu tiên mà tôi nhìn thấy thì chính là chủ nhân của tôi, quyền hạn rất lớn.”
Đường Táp lại hỏi: “Những lần trước kia có nhận chủ không?”
“Đời thứ ba từng có một lần, chính là ngay tại nhà tổ mẫu của tổ mẫu Đế Chiêu đột nhiện Niết bàn lần hai, kết quả thì nhận gia chủ Long tộc làm chủ nhân, may sao gia chủ đó không được mấy năm thì qua đời rồi, thả tự do cho cơ thể của tôi. Sau đời thứ ba thì không có nữa......” Phụng Hoàng Thất Thất nói, “Tôi xem nhật ký Niết bàn do chính mình viết, từ sau đời thứ ba thì tìm một nơi ở tốt, lúc cảm giác thấy sắp đến thời hạn Niết bàn lần hai rồi, tôi sẽ đi tới nơi đó để trốn trước, sau khi kết thúc thì đi ra, tự mình làm chủ chính mình.”
Đường Táp nói: “Đời đầu tiên của cậu cũng từng có nhận chủ, nhưng khi đó cô ấy không đồng ý.”
“Tôi biết.” Thất Thất nhìn quyển «Phụng Hoàng Đồ» bên tay cô nói, “Trong quyển sách cô mượn có nói, nhận một thần Thượng Cổ làm chủ, kết quả cô ấy không hợp ý tôi, ném tôi đi, khi đó Thần không biết làm sao để giải trừ quan hệ chủ tớ, thử đủ một trăm lẻ tám cách, thiếu chút nữa làm tôi chết...... Cuối cùng sau khi Thần Thượng Cổ biến mất tôi mới được tự do.”
Đường Táp: “Ừm.”
Thất Thất nói: “Nói cô nghe, đồ tôi tự viết tôi đều không xem lại lần nữa, nhất là từ đời thứ ba trở về trước, quá thảm...... Đoán chừng nước mắt của tôi chính vì thời gian đó mà khóc cạn rồi.”
Đường Táp bỗng nhớ đến chính sự: “Không được, đã nói rồi chơi để cậu khóc, tôi sao có thể quên được chứ!”
Thất Thất cười hi hi nói: “Không thể nào đâu! Trước giờ tôi chơi game không khóc bao giờ!”
Đúng vậy, tâm tư lúc chơi game của cậu vô cùng tốt, không giống với An Luật, Phụng Hoàng không hề bởi vì muốn thắng, có lẽ chỉ muốn tìm một người nói chuyện cùng với cậu thôi.
Vào thứ bảy hời gian tắt đèn rất muộn, hai người cùng chơi thẳng đến khi Y Lan buồn ngủ héo rũ mới thu dọn.
“Thứ bảy không kiểm tra phòng.” Phụng Hoàng bắt được quy luật, “Quá tốt rồi, vậy sau này cứ cuối tuần tôi sẽ đến tìm cô chơi game!”
Đường Táp: “Cậu muốn về phòng ngủ sao?”
Phụng Hoàng lắc đầu: “Tôi trực tiếp ngủ ở đây, tôi đã thương lượng với Y Lan xong rồi.”
Cậu móc trong túi áo ra một tờ giấy bị vò nhăn nhúm, là thư đồng ý mà Y Lan viết: Đồng ý cho Thất Thất ngủ giường tôi.
Đường Táp: “......” Cô nhìn Y Lan một cái, Y Lan run lá cây, tỏ ý bản thân hoàn toàn tự nguyện.
Đưa giường cho con vật may mắn ngủ, ai không đồng ý chứ? Thử hỏi nếu các bạn cho gấu trúc quốc bảo cửa thế giới bên ngoài nằm trên giường bạn, bạn vui hay là không vui đây?
Đáp án hiện rõ mồn một rồi.
Đường Táp: “Vậy thì tắm rửa rồi ngủ.”
Không ngờ tới, Phụng Hoàng cứ thể nằm thẳng xuống giường.
Đường Táp: “Này! Dù là An Luật ở đây, cậu ấy cũng biết rửa mặt rửa chân một cái đấy?”
Phụng Hoàng: “Người tôi đâu có dơ, thứ sáu tuần trước tôi mới tắm rồi.”
Đường Táp: “???”
Phụng Hoàng ngáp một cái, lấy máy tính bản ra, mở phim bắt đầu xem.
Đường Táp: “Bỏ đi.”
Dẫu sao cũng là quốc bảo, bỏ qua cho cậu một lần.
Đường Táp quyết định không so đo với quốc bảo nữa, nhưng......
Cộc cộc cộc — —
Đường Táp: “Là tiếng gì?”
Có gì đó đang gõ cửa sổ.
Thất Thất lật người ngồi dậy: “Tôi suýt quên mất.”
Cậu mở cửa sổ ra, ba con chim nhỏ chỉ lớn bằng ngón tay cái bay vào, chiêm chiếp bay vào trong đầu tóc của cậu, thu cánh ngủ.
Đường Táp kinh ngạc rơi cả cằm.
“Thất Thất?!” Đường Táp nói, “Gội đầu!!”
Thế là, mười một giờ tối thứ bảy, trên một tầng lầu nào đó của viện quan hệ truyền ra tiếng tru tréo vô cùng dễ nghe.
Tiếng đó, tuy là tiếng tru tréo nhưng véo von ngân dài, thôi miên tâm hồn.
Trong phòng bếp nhỏ, Đường Táp nhận lấy cái đầu của Phụng Hoàng giội bọt lên tóc cậu.
Ba con chim nhỏ ngoan ngoãn nằm trong cái ổ tạm thời do Đường Táp làm, bày tỏ đồng tình với Phụng Hoàng khi chịu “cực hình gội đầu”, nhưng lực bất tòng tâm.
Đường Táp moi cái đầu Phượng Hoàng được giội sạch sẽ ra, cầm kéo lên.
Phụng Hoàng: “Đao! Đao kiếm lưu tình!”
Đường Táp: “Còn diễn! Câm mồm cho tôi!”
Cô lau sạch kéo, thuận tay cắt tóc mái cho Phụng Hoàng.
Sau khi sấy khô, Đường Táp bưng mặt của Phụng Hoàng, nói: “Thật ra ngũ quan của cậu...... Rất giống con gái.”
Mày mỏng mắt sáng, ngủ quan xinh đẹp lại dịu dàng nhu mì.
Phụng Hoàng nói: “Tôi vốn chính là sinh vật lưỡng tính.”
Cậu chỉ bộ phận ở giữa hai chân, nói: “Linh kiện đầy đủ, muốn gì cũng có. Cho nên cô biết tại sao tôi Niết Bàn lần hai phải tìm một chỗ bí mật mà an toàn để một mình Niết Bàn rồi chứ? Lỡ như nhận chủ nhân rồi, mà vị chủ nhân đó là một tên sắc ma, vậy thì tôi thảm rồi, cô từng xem sách ‘vàng’ của giới yêu chúng tôi chưa? Có một quyển tựa là «Bán Phụng Hoàng Cho Vạn Yêu Cốc»...... Hừ.”
Thất Thất bất lực nói: “Chính là viết có bao nhiêu cách để chơi tôi.”
Đường Táp bưng mặt của Thất Thất, tiếp sức cho cậu: “Đừng sợ, đó chỉ là sách ‘vàng’ viết lung lung thôi, không có ai dám đụng tới cậu đâu.”
Phụng Hoàng sau khi Niết Bàn lần thứ hai, lực chiến đấu cũng sẽ được nâng cao lên, có thể từ yêu loại A trực tiếp nâng thẳng lên đại yêu loại S, nhìn chung, trong giới yêu có thể chân chính vượt qua Phụng Hoàng là rất ít.
Thất Thất nói: “Tôi biết chứ...... Còn nữa, cô không được phép lén xem quyển sách đó!”
Đường Táp nói: “Yên tâm đi, tôi không xem sách ‘vàng’ đâu.”
Cô chỉ trực tiếp xem ảnh ‘vàng’ thôi, cầm thú lõa thể, cô còn thấy ít sao?
Đường Táp sấy cô tóc giúp cậu xong.
Tầm mắt của Thất Thất không bị cản trở nữa, đầu cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Đường Táp hỏi: “Mái tóc này của cậu...... Tôi cho rằng màu ngũ sắc sặc sỡ bên trên là trời sinh cậu đã có sẵn rồi, không ngờ là nhuộm sao?”
Đầu của Thất Thất lúc này là màu đen, tóc dài ngang vai vừa đen vừa sáng.
Phụng Hoàng: “Ờ, không phải đâu...... Chủ yếu là do ánh đèn trong phòng bếp nhỏ của cô hơi mờ, nếu cô kéo tôi đến dưới nguồn sáng tự nhiên cực mạnh, tóc của tôi còn có đến bảy màu, lúc ánh mặt trời tốt còn có thể phản xạ ra cầu vồng.”
Đường Táp: “.......”
Phụng Hoàng Thất Thất khiêm tốn nói: “Anh chính là Mary Sue như vậy đấy, hết cách rồi.”
Đường Táp vỗ đầu cậu, nói: “Đi về ngủ, mệt chết tôi rồi, cánh tay xót hết rồi.......”
Thất Thất ngẩng đầu nhìn cô.
Có thể là kiểu tóc nối liền với đại não của cậu, sau khi trở về với kiểu tóc bình thường, đại não khép lại chứng hoang tưởng tuổi dậy thì của cậu, trông Phụng Hoàng nghiêm túc hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm Đường Táp rất lâu, bỗng nói: “Tôi luôn cảm thấy....... Táp Táp cô cho tôi cảm giác rất thân thuộc.”
Đường Táp sau vài giây ngớ người, thì lẩm bẩm nói: “Mẹ ơi, giác quan thứ sáu vẫn còn mạnh như vậy.”
Cửa sổ phòng bếp nhỏ bỗng nhiên vang lên.
Đường Táp: “Hôm nay là ngày gì thế? Chỗ tôi là văn phòng đường phố sao?”
Cô tức tối mở cửa sổ ra, gương mặt oán giận bị một con báo đột nhiên thò lên hù cho nhảy dựng.
Vương Chính hồi phục nguyên hình trên người quấn khăn tắm, nói: “Tôi vẫn cảm thấy, nên đến đây mời em thêm một lần nữa.”
Phụng Hoàng Thất Thất thò đầu qua, nói: “Cậu bị thần kinh à, đến mời vào nửa hôm khuya khoắt?”
“Đèn chưa tắt, cho nên tôi biết em chưa ngủ.” Vương Chính nói, “Đường Táp, tôi thật lòng thật dạ nói cho em biết tại vì sao tôi lại cấp bách mời em như vậy......”
Anh ta nói: “Cục du lịch khu Nam có phát động cuộc thi chụp ảnh du lịch, phần thưởng giành cho giải nhất chính là một chiếc máy ảnh SLR và một chiếc xe Jaguar, khoản đó là tôi thích nhất.”
Đường Táp nhíu mày.
Vương Chính nói: “Tôi nghĩ, nếu như cô có thể xuất hiện trước ống kính, vậy phần thưởng giải nhất đó chắc chắn thuộc về chúng ta rồi.”
Phụng Hoàng Thất Thất: “Vậy tôi cũng đi.”
Đường Táp: “Đúng ha, đem theo cả quốc bảo đi.”
Như vậy không phải anh thắng chắc rồi sao?
Vương Chính liếc Phụng Hoàng một cái, cười nói: “Vậy càng tốt.”
Học trưởng, anh có biết anh cười rất miễn cưỡng không?
“Dẫn theo cả An Luật!” Phụng Hoàng đột nhiên nói, “Câu lạc bộ kịch chúng tôi sẽ đi hồ Chu Tước diễn tập, thế nào?”
Khóe miệng Vương Chính co rút một cái.
“Nếu dẫn thêm Cửu Vĩ Hồ......” Vương Chính khó xử nói, “Như vậy sao đi được? Nguyên hình của tôi chỉ có thể chở một người, Thất Thất có thể bay đến đó, còn muốn thêm một Cửu Vĩ Hồ, sợ là phải gọi xe rồi.”
Thất Thất nói: “Có xe! Chúng tôi có thể mượn xe của Đế Chiêu! Cứ quyết định vậy đi, hoàn mỹ!”
Cậu còn giành vỗ tay tán thưởng với Vương Chính: “Đóng dấu mộc, ngày mai sẽ tập hợp xuất phát, tôi nói ngay với Đế Chiêu đây!”
Phụng Hoàng lấy điện thoại lên gửi đi một tin nhắn.
Nụ cười của Vương Chính hoàn toàn biến mất, con ngươi dọc đứng trong mắt càng hẹp lại.
Đường Táp đột nhiên có suy nghĩ muốn bật cười to không màn đến diễn xuất nữa.
Cô tin rồi, sự ngốc nghếch của Cửu Vĩ Hồ là ngốc thật, nhưng sự đơn thuần của Phụng Hoàng thì tuyệt đối là ngoài trắng trong đen.
Vương Chính chắc chắn có mưu đồ với cô, nhưng mặc kệ là âm mưu gì, bây giờ đều bị Phụng Hoàng hóa giải rồi.
Phụng Hoàng Thất Thất vô cùng biết tận dụng thân phận quốc bảo của mình.
Cậu ngẩng đầu, cười nói: “OK, tôi gửi xong rồi, Đế Chiêu cũng đồng ý rồi. Ngày mai gặp!”
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
19 chương
41 chương
11 chương
171 chương
80 chương