Toàn trường chỉ có tôi là người
Chương 10
Đường Táp nhịn không được, phì cười ra tiếng.
Cái đuôi nhọn của Mèo Đen ngừng lại, mắt trừng lớn như chuông đồng nhìn cô, lỗ tai cũng dựng thẳng lên.
Càng……. Càng sinh động hơn rồi!
Đây chẳng phải là mắt trừng lớn như chuông đồng, tai dựng đứng như dây ăng ten sao!
Vì muốn giữ cho vị thầy giáo nhỏ bé đáng yêu này mấy phần mặt mũi, Đường Táp liều mạng nhịn cười.
Miều Đen: “Thế nào, tôi không thể mang tên này sao? Tôi mới là Mèo Đen, là CẢNH SÁT TRƯỞNG thực sự!”
Đường Táp giơ tay: “Thầy ơi, có thể nói một chút về cái tên này sao mà có không ạ?”
Mèo Đen nói: “Từ sau khi tôi tu thành tinh, thì luôn làm công việc điều tra hiện trường vụ án ở thế giới bên ngoài, cho đến mấy năm trước, thế giới các cô đột nhiên có một chính sách, gọi là sau khi xây dựng đất nước không được thành tinh.”
Các sinh viên yêu quái trong phòng học ào ào gật đầu tỏ ý từng nghe qua.
Mèo Đen lấy làm tiếc nói: “Đại đa số người thế giới ngoài kia đều cho rằng đây chỉ là quy tắc nhà nước đưa ra để kiểm soát chặt chẽ các đề tài về tác phẩm văn học, thực tế thì…… Mới đầu nghe thứ quy tắc cứ tưởng đó là trò đùa, là nói để chúng ta nghe thôi.”
“Tại sao?”
“Thế giới bên ngoài có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, giữa các quốc gia với nhau cũng xảy ra tranh chấp, đấy gọi là văn hóa và sách lược chính trị. Tổ quyết sách bên trên nhìn có thể hiểu, còn chúng tôi chưa chắc đã hiểu, thời kỳ như vậy, có một vài yêu tinh không chuyên nghiệp sẽ thừa cơ nước đục thả câu, mọi người lại nghĩ không ra cách xử lý kịp thời nhanh chóng có hiệu quả cao, đành phải một đao diệt gọn.”
Đường Táp: “Thì ra thầy có cách nhìn nhận như vậy, thật kỳ lạ.”
Mèo Đen giậm chân, nói: “Cho nên tôi thất nghiệp rồi, tôi không tu thành hình người, ở trong mắt thế giới bên ngoài, tôi chính là yêu tinh, yêu có thể chấp nhận, nhưng tinh thì không được. Trước kia phía cảnh sát điều tôi tới hiện trường, còn hợp tác với tôi, nhưng chính sách vừa ban hành, tôi hết cách có thể cùng đến hiện trường, đành phải trở vào đây bồi dưỡng một đám……”
Mèo Đen híp mắt, quét một vòng nhìn các học sinh đang ngồi một cách đầy kinh thường.
“Một đám đần độn.”
Đế Chiêu cười tủm tỉm: “Cuối cùng vẫn nói như vậy.”
Vương Chính cũng cười: “Đúng là loài mèo.”
Tinh quái tu không được tính người, kèm theo đó bản tính sẽ có sự khác biệt rõ rệt.
Cảnh sát trưởng Mèo Đen nói: “Không nói nhiều nữa, các sinh viên ngồi ở đây, sợ là ai cũng có chí hướng, muốn ra thế giới bên ngoài, đến trên mặt đất thi hành nhiệm vụ truy bắt làm trinh thám cool ngầu, phải không?”
Có vài yêu quái gật đầu.
“Các cô cậu chắc là bị ảnh hưởng bởi phim truyền hình đó rồi.” Cảnh sát trưởng Mèo Đen nói, “«Truy Bắt Hung Thủ Ba Ngàn Năm», phải không?”
Chúng yêu bên dưới kích động gật đầu: “Nam chính thật đẹp trai.”
“Anh hùng can đảm!”
“Vai nữ chính cũng diễn rất tốt……”
“Là An Tẩm diễn đấy, giống hệt con người ha……”
Mặt Đường Táp hoang mang, lộ vẻ mơ hồ hiếm thấy.
Cô cũng có ngày bị mù kiến thức, «Truy Bắt Hung Thủ Ba Ngàn Năm» này là cái gì?
Đế Chiêu nghiêng đầu qua, nói thầm ở bên tai cô: “Là phim truyền hình của bên chúng tôi, thể loại của phim này là tình yêu tội phạm và huyền nghi, nam chính là một trinh thám ở thế giới bên ngoài, giúp đỡ con người và chấp hành nhiệm vụ truy bắt yêu quái phạm tội bỏ trốn, sẵn nói thêm, nam chính là con Rồng, nữ chính được định là con người, người đóng vai nữ chính là chị cả của An Luật…… Chị cả ruột, cùng một nhà, vô cùng xinh đẹp, là minh tinh gạo cội ở chỗ chúng tôi.”
Đường Táp: “……”
Nghề giải trí của các người cũng rất phát triển nhỉ, là tôi xem nhẹ rồi.
Cảnh sát trưởng Mèo Đèn ấn xuống nút mở, màn hình đa phương tiện hiển thị ra các phân đoạn của phim «Truy Bắt Hung Thủ Ba Ngàn Năm».
“Trong tiết thứ nhất, chúng ta sẽ bắt đầu phân tích vụ án trong «Truy Bắt Hung Thủ Ba Ngàn Năm», thời cổ đại và thời dân quốc chúng ta sẽ lướt qua không xem, thời đó thủ đoạn quá cũ rích, không thích hợp dùng cho trinh thám hiện đại, chúng ta bắt đầu từ tập 127, đi vào xem vụ án đầu tiên sau một ngàn năm.”
Trên màn hình, nam chính đẹp trai ngời ngời mặc áo khoác đen đeo găng tay trắng, đẩy cửa ra.
Bên trong, là một người đàn ông cở thể trần truồng ngã trong vũng máu, bị mất nửa bên mặt.
Nam chính ngồi xổm xuống, đưa ra kết luận đầu tiên: “Tội phạm tình nghi, rất có thể là Tinh Tinh (*).”
(*) Tinh Tinh: tiếng Trung 狌狌, là một trong những quái thú trong Sơn Hải Kinh phần quái thú. (Hình)
Mèo Đen ấn chốt tạm dừng, hỏi mọi người đang có mặt trong đây: “Được rồi, bây giờ là câu hỏi, từ đâu mà anh ta nhìn ra người phạm tội rất có thể là Tinh Tinh?”
Sinh viên phía dưới tranh nhau giơ tay, tích cực nhất chính là Phụng Hoàng, trông cậu ấy như muốn bay lên luôn.
Mèo Đen: “Thất Thất trả lời.”
“Từ dấu răng!”
Các sinh viên bật ra tiếng cười nhạo: “Sao có thể chứ!”
Phụng Hoàng nói: “Tinh Tinh từng nói rồi, tổ tiên Tinh Tinh chính là ở thế giới bên ngoài, lúc nó trong hình thú, răng sẽ giống với Tinh Tinh trưởng thành binhg thường khác, giống như răng người, chỉ là cắn không được vật có độ cứng, thầy nhìn vết thẹo trên mặt anh ta xem, tổ làm phim của «Truy Bắt Hung Thủ Ba Ngàn Năm», chuẩn bị đạo cụ là kỳ công nhất, nghe chị An Thiến nói, nhất là hình dạng thi thể toàn bộ đều dựa theo hình chụp thực tế trong hồ sơ để phục chế lại, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào……”
Có một sinh viên bịt tai lớn giọng nói: “Biết cậu quen biết An Thiến rồi, ngồi xuống cho tôi! Đắc ý gì chứ, thật là.”
Mèo Đen nói: “Còn có đáp án khác không?”
Các sinh viên lại điên cuồng giơ tay.
“Vết cấu!!” Một sinh viên gấp gáp đứng lên trả lời, “So với nhìn dấu răng, vết cấu càng dễ suy luận. Tinh Tinh lúc bộc phát tính công kích, sẽ dùng cánh tay ghìm chặt cổ họng của đối phương, đánh anh ta ngất đi. Đây là điểm đặc biệt chỉ Tinh Tinh mới có, so với dấu răng thì càng dễ phán đoán hơn! Là bước suy luận quan trọng!”
Mèo Đen gật đầu, tiếp tục phát đoạn phim.
Nam chính móc ra một cái kính lúp, tỉ mỉ do thám vết tích xung quanh, phát hiện trên bệ cửa sổ có dấu răng mờ, anh ta đứng lên quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, ống kính theo đó cũng quét một vòng hiện trường vụ án.
Hiện trường vụ án là căn phòng ngủ.
Mèo Đen bấm dừng: “Rồi, bây giờ, cô cậu nói xem, cô cậu nhìn thấy gì rồi.”
“Thầy ơi, bọn em đều từng xem cả rồi…….” Có bạn học đưa ra nghi vấn, “Tình tiết tập này em có thể đọc thuộc lòng đấy.”
Mèo Đen nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cô cậu, đã nhìn thấy cái gì.”
Phụng Hoàng lại bay lên giành trả lời: “Dấu răng mờ trên bệ cửa sổ, là lúc Tinh Tinh bỏ chạy, dùng đuôi quét đi dấu chân để lại! Căn phòng này có áo ngực và váy của con người, trên đất còn đánh rơi một chiếc dép lê màu hồng, chứng tỏ trong hiện trường vụ án còn có một cô gái, đã bị Tinh Tinh cắp đi rồi!”
Mèo Đen nói: “Đây chính là vết tích học. Chỉ cần là việc anh từng làm, thì tất nhiên sẽ để lại dấu vết, dù anh có quét sạch hiện trường, cũng sẽ để lại dấu vết bị quét sạch. Đây là một trong những căn cứ phán đoán quan trọng nhất của môn điều tra hình sự của chúng ta……”
Mèo Đen tắt video đi, nói: “Nhưng chúng ta cũng đừng quên, người đóng vai nam chính trong «Truy Bắt Hung Thủ Ba Ngàn Năm», là một tay lão luyện trong việc tham gia truy bắt hung thủ suốt ba ngàn năm ở thế giới bên ngoài, anh ta vô cùng hiểu thói quen và xã hội của con người, vì vậy anh ta không chỉ có năng lực đưa ra phán đoán loài yêu gây án một cách nhanh chóng, còn có năng lực quan sát, sau đó đưa ra phán đoán tình hình có liên quan đến người bị hại. Mà chúng ta……”
Mèo Đen lại lộ ra ánh mắt khinh thường: “Có một số người chỉ mê đọc các loại sách như «Sơn Hải Kinh», «Bách Quái Chí», mà từ đầu tới cuối còn chưa bước qua được bốn trụ, chỉ hiểu biết mặt nổi về xã hội con người, nếu các cô cậu cứ như vậy, vậy thì tương lai nếu tham gia vào công việc điều tra hình sự ở ngoài thế giới cũng chỉ có một kết cục — — đó là giành được danh hiệu vinh quang cảnh sát hình sự ngu ngốc thôi!”
Đế Chiêu thôi cười, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt sầu muộn.
Rất không may, anh chính là tên lính dự bị ôm hoài bão ra ngoài thế giới làm cảnh sát hình sự nhưng lại là tên cảnh sát hình sự đần độn trước giờ chưa từng bước ra khỏi cửa nhà.
Một phen châm biếm này của Mèo Đen, khiến cây thương trong vảy Rồng của anh, muốn lật đất trồi lên.
Mèo Đen xoay người, viết nội dung cần giảng trong tiết học này lên bảng.
“Tôi sẽ phụ trách bồi dưỡng đám ngu ngốc cô cậu trở thành những con quỷ lanh lợi.” Mèo Đen kiêu ngạo nói, “Tôi sẽ đưa thư đề nghị với hiệu trưởng Bạch của cô cậu, tranh thủ phê duyệt đạo cụ và địa điểm hiện trường, nếu thư được duyệt, sau này địa điểm lên lớp sẽ được gửi xuống trước khi học, chúng ta sẽ dàn dựng lại hiện trường, để các cô cậu thông qua hiện trường giả để nắm chắc kiến thức.”
Lòng Đường Táp đang nói: “Nói trắng ra, chính là cosplay?”
Các sinh viên sục sôi: “Cảnh sát trưởng Mèo Đen vạn tuế!!”
Mèo Đen: “Hừ, một đám quỷ nhỏ.”
Ngọn lửa kích động trong đáy mắt của Đế Chiêu cuồn cuộn, nói: “Tôi sẽ không chùng bước!”
Dàn dựng tình cảnh…… mô phỏng hiện trường phạm tội…… Đừng tưởng chỉ có mèo mới là thiên tài!
Mèo Đen đột nhiên lại nói: “Đúng rồi, trong số các cô cậu……”
Các sinh viên yên tĩnh lại.
“Trong số các cô cậu, chắc không có ai mượn cơ hội này học phản trinh sát đấy chứ?”
Mặt các sinh viên đầy mơ hồ.
Đường Táp hơi nhếch môi cười mỉm.
Ánh mắt sắc bén của cảnh sát Mèo Đen quét qua đám sinh viên, nói: “Hy vọng không có tên ngốc nào tự cho mình là thông minh, nếu ai có cách nghĩ như vậy, lời khuyến cáo của tôi là, sớm ngày buông bỏ, bằng không…… Bản lĩnh trinh sát của chúng tôi sẽ càng ngày càng tinh thông, anh chỉ có thể vì chúng tôi mang lại kết quả như vậy.”
Mèo Đen đang viết lên bảng hai chữ: Tôn chỉ.
Hỏi: “Chúng tôi tham gia vào công việc trinh sát, tôn chỉ là gì?”
Đế Chiêu khe khẽ đọc ra: “Công bằng, chính nghĩa, có lòng nhân từ, tôn trọng vạn vật sinh linh.”
Phụng Hoàng lớn giọng nói ra.
Mèo Đen lại nói: “Tốt, hy vọng mọi người nhớ kỹ. Bây giờ, chuyển đến phần tiếp theo. Tôi muốn giới thiệu ngắn gọn về đặc điểm chung của nghi phạm hình sự trong các vụ án hình sự lớn……”
Mèo Đen viết lên bảng đen: Tội phạm đơn độc hành động.
Đường Táp giơ tay: “Ý thầy là, phần lớn yêu quái phạm tội, đều là đơn độc gây án, không có nhóm gây án sao?”
“Không có nhóm tội phạm quy mô lớn, theo số liệu thống kê trăm ngàn năm trở lại đây của chúng tôi, từ sau khi bốn trụ được khôi phục, yêu quái ở thế giới bên ngoài tập kích con người gây ra án mạng, và trong các vụ án yêu tấn công con người, trong đó có chín mươi sáu phần trăm đều là đơn độc gây án. Số còn lại, là nhóm tổ chức gây án từ ba người trở xuống.”
Đường Táp nói: “Tại sao không có nhóm tội phạm quy mô lớn?”
Mèo Đen đáp: “Đấy là bản tính của yêu, bản tính của yêu có tính biệt lập lớn hơn con người, không có sự tin tưởng lẫn nhau, nổi lên ý định gây án trong phút chốc thì khá nhiều, có mưu đồ vạch kế hoạch thì lại khá ít, cho dù có loài yêu cầm đầu ra quyết định đi nữa thì trong lúc thực hiện kế hoạch sẽ xảy ra biến số rất lớn, bởi vì tính không ổn định của yêu rất mạnh……”
“Vậy…… Lỡ như có một tên cầm đầu có thực lực mạnh tương đương, yêu cấp dưới cũng ổn định và có kế khoạch…….”
Mèo Đen hỏi thẳng: “Cô có cách nghĩ gì?”
“Em luôn rất tò mò về mọi người, cho nên nghĩ nhiều hơn một chút.” Đường Táp thè lưỡi, ngại ngùng nói, “Em nghe hiệu trưởng Bạch nói, lý tưởng giáo dục của thầy ấy chính là kiềm chế bản tính, lấy tính người để giáo dục văn minh tuân thủ lễ giáo. Từng thế hệ sau khi tiếp nhận sự giáo dục này, kiềm chế được bản tính của yêu, thì càng có thể tuân theo kế hoạch được sắp xếp, vậy trên lí luận đó chắc có thể hình thành nên tính kỷ luật có tổ chức trong đoàn thể đúng không?”
Mèo Đen nói: “Nói trên một mức độ nhất định nào đó, phải. Nhưng phải đòi hỏi từng thành viên trong nội bộ đoàn thể đó phải phối hợp nghiêm túc cẩn thận, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, giống như đoàn thể quân đội cỡ nhỏ vậy……”
Đường Táp ỉu xìu ồ một tiếng: “Tổ chức giống như đoàn thể quân đội vậy.”
Mèo Đen lại nói: “Nhưng, đây vẫn là điều không có khả năng.”
Đường Táp hỏi: “Tại sao ạ?”
Mèo Đen nói: “Nếu có thể hình thành nhóm tội phạm có trật tự như vậy, nhóm này đều là tội phạm, mà tội phạm tất nhiên làm trái với trật tự và pháp luật, như thế sự tồn tại của nó thế nào cũng làm lung lay nền tảng trật tự.”
“Sau đó thì sao?” Vẻ mặt Đường Táp đầy bối rối.
Mèo Đen nói: “Sau đó thì sẽ đụng chạm đến quy luật tự nhiên, bọn nó thế nào cũng bị trật tự bài trừ.”
“…… Nghe không hiểu.” Đường Táp nói, “Ý thầy là, Thần Trật Tự sao?”
Vương Chính và Đế Chiêu đều quay sang nhìn Đường Táp.
Đế Chiêu: “Thần Trật Tự?”
Vương Chính: “…… Theo truyền thuyết, đó là một trong những vị thần thời thượng cổ, nhưng những vị thần thượng cổ đó, không phải đều đã rơi xuống rồi sao?”
“…… Ồ.” Đường Táp lấy làm tiếc, “Em vừa học xong môn lịch sử, trong môn lịch sử có giới thiệu, chẳng lẽ không có khả năng có Thần Trật Tự đến trừng phạt những phần tử phạm tội làm lung lay nền tảng trật tự sao?”
Mèo Đen nói: “Không có thần, nhưng có chúng tôi, phần tử phạm tội trái phép, dù là người hay yêu, đều sẽ bị trừng phạt, đây là thiên đạo, cũng là chủ trương chính nghĩa của chúng ta.”
Mèo Đen ‘meow’ một tiếng, ‘meow” vô cùng khí thế.
Ông cuộn viên phấn lên, viết lên bảng đen: “Chính nghĩa bất bại.”
“Đây mới là người làm công việc trinh thám chúng ta, và các cô cậu chính là những chiến sĩ chính nghĩa tương lai, cần phải tin tưởng tuân thủ nghiêm ngặt!”
Phụng Hoàng máu nóng sục sôi, chỉ thiếu Niết bàn lần nữa, vỗ tay bốp bốp.
Các sinh viên cũng đứng lên vỗ tay, huýt một tiếng sáo vì cảnh sát trưởng Mèo Đen.
“Woa……” Đường Táp nhướng mày, “Lời tổng kết không tệ nhỉ.”
Đế Chiêu cười: “Bản lĩnh chọn môn của bạn học Đường, thật sự rất mạnh!”
Vương Chính: “Đúng là không tệ.”
Đường Táp cười đáp: “Như nhau cả thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
19 chương
41 chương
11 chương
171 chương
80 chương