Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 57 : Phân tích pháp thuật

Tên truyện: Toàn thế giới đều là thần trợ công. Tác giả: Nguyên Đại Mã. Editor:Aminta. Chương 57: Phân tích pháp thuật. Laverne khóc quá mức đau đớn, không ai khuyên bảo được. Yolande vốn là cựu nữ thần trong lòng thằng nhóc, nếu như anh ta ra mặt an ủi, nói không chừng có thể dỗ thằng nhóc nhỉ? Kết quả vị cựu nữ thần này vừa đứng trước mặt thằng nhóc, thằng nhóc ngẩng đầu lên nhìn rồi lại bật khóc khàn cả giọng. Anjar bị dọa phát sợ, tỏ vẻ đây là lần đầu tiên nó gặp đứa con nít gào khóc dữ như thế. Cuối cùng vẫn phải nhờ cô Lea ra tay mới dẫn được thằng nhóc còn đang thút thít đến căn tin giải quyết bữa trưa. Khi Ash và Elena trở về tháp phù thủy cấp ba, dường như bên tai vẫn còn tiếng khóc quanh quẩn, nghĩ mà sợ. "Yolande quả thật là nghiệp chướng!" Elena căm giận chỉ trích: "Anh ta đã lừa gạt bao nhiêu tình cảm của các chàng trai rồi!" Ash suy nghĩ, cũng gật đầu đồng ý. "Còn cậu nữa Ash, vậy mà lúc nãy cậu nhìn bức ảnh lưu niệm của anh ta tới ngây người luôn sao?" Elena bắt đầu lôi chuyện cũ ra: "Mặt của anh ta có gì đáng xem chứ?" Ash lắc đầu: "Tôi chỉ không ngờ cô gái Laverne thích là anh ta." Cho nên lúc đó cậu mới giật mình. Cậu lại bổ sung: "Sigourney là đẹp nhất." Cho nên cậu không có khả năng nhìn người khác đến ngây người. Đương nhiên Elena cũng rõ ràng chuyện này, chỉ là vừa rồi khi cô nghe lén cảm thấy tức tối, nên mới cố ý xuyên tạc hành động của Ash. Nhưng thấy Ash ôn hòa trả lời cô, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà dây dưa tiếp. Cô sờ chóp mũi, hậm hực nói: "Cái thằng nhóc Laverne kia, không biết mắt mũi kiểu gì, vậy mà so sánh tôi với một tên đàn ông, còn cảm thấy tôi kém tên đàn ông kia nữa. Đáng đời nó thất tình." Ash nghe Elena nói linh tinh suốt cả đường, cậu biết vừa rồi Elena cũng trúng vô số đạn lạc, bị tổn thương, thế nên cậu lắng nghe cực kỳ kiên nhẫn. Elena trút giận xong thì cũng thoải mái, tâm trạng cô trở nên tốt đẹp lần nữa. Trở lại tháp phù thủy cấp ba, cùng dùng bữa trưa xong, Elena phải đến học viện trước. Ash trở lại phòng ngủ của mình, thử hoàn thành bài tập mà cô Lea giao. Tự thăm dò thế giới tinh thần của mình. Chuyện này vốn rất đơn giản với cậu. Dù sao chỉ cần ngủ là cậu có thể vào đó. Nhưng đó hành động trong vô thức. Cậu muốn thử làm giống như trên lớp học, chủ động tiến vào thế giới tinh thần của mình bằng ý thức bản thân. Cậu nhớ lại cảm giác trên lớp, trước lạ sau quen, Ash không gặp trở ngại gì, cậu đắm chìm trong thế giới tinh thần của mình một lần nữa. Nhưng lúc này không có cô Lea đánh thức cậu. Đây là lần đầu tiên Ash thử nghiệm, cậu hào hứng nên cũng quên đặt đồng hồ cát ma pháp nhắc giờ trước đó. Thấy cậu còn chưa tỉnh, lại sắp đến giờ chương trình học buổi chiều. Vào lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ. Quả thật là tiếng gõ cửa cứu mạng. Ash lập tức tỉnh lại từ trạng thái thiền, lúc này cậu mới bỗng dưng nhận ra vấn đề thời gian. Trước giờ cậu luôn làm việc ổn thỏa cẩn thận, hiếm khi sơ suất một lần, cậu không khỏi chán nản. Nhìn thoáng qua ngôi sao tính giờ trên vách tường, tuy thời gian không còn nhiều lắm, nhưng vẫn dư sức đến học viện, cậu thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ biết ơn người gõ cửa nhắc nhở. "Mời vào." Cậu vừa nói, vừa đứng dậy, sửa sang quần áo lại một chút. Lúc ngẩng đầu, cậu ngây người: "Sigourney?" Người mở cửa đứng đằng kia thế mà là Sigourney. Hôm nay anh mặc áo khoác màu đỏ sậm, bên trong là áo lót màu trắng rộng rãi, cổ áo mở rất lớn để lộ xương quai xanh trắng bợt gầy gò. Hai chân cân xứng được bao bọc bằng chiếc quần dài màu đen bó sát, bắp chân thon dài được đôi bốt cao cổ làm bằng da cứng bao lại. Quần áo giống của người bình thường, nhưng nhìn kỹ là có thể phát hiện cúc áo làm từ đá quý, hoa văn ẩn được thêu bằng tơ vàng làm nổi bật sự lộng lẫy và khí chất mà chỉ có pháp thuật mới có. Từ góc nhìn của Ash, đỏ đen và trắng, màu sắc xinh đẹp nổi bật giống như là một bức tranh sơn dầu sặc sỡ trải rộng trước mặt cậu. Gương mặt lạnh nhạt của quỷ hút máu được khung nền của bức tranh sơn dầu làm tôn lên sự cuốn hút đẹp đẽ vô hạn. Ash nháy mắt mấy cái, khẳng định lời mà cậu đã nói với Elena một lần nữa... "Sigourney là đẹp nhất." Ừ thì... Cực kỳ đẹp. Sigourney cực kỳ đẹp lại đưa tay gõ cửa một cái, đánh thức Ash đang ngẩn người: "Chuẩn bị chút đi, tôi đưa cậu đến học viện." Có lẽ sự tán thưởng không hề che giấu trong mắt Ash khiến con quỷ tự kỷ này vui vẻ, giọng điệu của Sigourney vẫn coi như ôn hòa. "Không có gì để chuẩn bị. Chúng ta có thể đi ngay." Ash tranh thủ thời gian đi tới cửa, cậu không rõ ràng nên xác nhận lần nữa: "Anh đưa tôi đến học viện sao?" "Bây giờ hai người kia đang học, cậu hy vọng bọn họ cúp học trở về đưa cậu sao?" Sigourney hỏi lại. Ash dùng đầu ngón tay vò vạt áo, Evan và Elena không nói với cậu, cậu còn cho rằng bọn họ đã yên tâm để cậu đi học buổi chiều một mình. "Mệnh lệnh của Nance." Sigourney tùy tiện giải thích. "Đi thôi." Sigourney xoay người, vạt áo tạo nên một đường cong duyên dáng, gây ra một cơn gió lạnh buốt: "Được dịp ra ngoài tản bộ." Trong giọng nói của anh mang theo vài phần thoải mái. Ash đi theo sau lưng anh, cậu nhớ ra sắp đến Cực Dạ rồi, khoảng thời gian trời sáng của vương thành Rực Rỡ không đến một tiếng. Mỗi ngày vào giữa trưa, mặt trời sẽ xuất hiện ở đường chân trời, lộ mặt rồi lập tức lặn. Đêm tối trở thành bá chủ vương thành Rực Rỡ. Vì vậy Sigourney cũng không cần vì tránh né ánh nắng mà ở suốt trong tháp phù thủy. Khi Cực Dạ hoàn toàn đến, Sigourney không khác gì những người khác, anh có thể tha hồ đi lại vào bất cứ lúc nào, bất cứ đâu trong vương thành. Cho nên gần đây tâm trạng của Sigourney dường như không tệ lắm thì phải? Cậu cùng Sigourney ra khỏi tháp phù thủy, đi dưới ánh đèn dịu dàng trên con đường óng ánh, một lần nữa thu hút vô số sự chú ý. Không phải là bởi vì dung mạo của Sigourney, mà là bởi vì sự thật "Vậy mà lại có người đi bên cạnh Trăng Đỏ ngoài ngài Nance". Thiếu niên kia là ai? Có quan hệ gì với Trăng Đỏ? Những ánh mắt tò mò dò xét đều tập trung trên người Ash. Sau ba lần bốn lượt, Ash cũng đã quen cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm. Cậu yên tĩnh đi bên cạnh Sigourney, bước đều chân với Sigourney, hai lúm đồng tiền không nhịn được mà xuất hiện. Sigourney: "..." Hình như thằng nhóc này chơi một mình rất vui thì phải? Hai người im lặng đi cả đường, không biết vì sao lần này sự im lặng không hề khô khan ngại ngùng, trái lại vô cùng hài hòa và thoải mái. Đến cửa học viện, Ash dừng lại, chào tạm biệt Sigourney: "Cảm ơn anh đã..." Cậu nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Sigourney bước ngang qua cậu, đi vào học viện gác cổng nghiêm khắc, không phải giáo viên học sinh thì không được vào. Ash: "..." Ơ? "Không vào à?" Sigourney nhíu mày. "...Ừm." Ash nghi ngờ đi theo: " Sigourney, sao anh có thể..." Thấy dáng vẻ không hiểu tình huống của thiếu niên, Sigourney híp nửa mắt, khóe môi anh nhếch lên một cách không dễ phát hiện: "Tôi có việc." Anh tùy ý vẫy tay với Ash: "Lát gặp." Nói xong thì đi ngược hướng với Ash. Lát gặp? Ash chần chờ nghĩ, một hồi có thể gặp nữa sao? Sigourney đến học viện làm gì? Cậu thậm chí buông thả suy nghĩ, lớn gan suy đoán Sigourney có phải là giáo viên dạy môn học buổi chiều hay không? Đáp án là: Không phải. Buổi chiều thầy Kirkeby là một người đàn ông trung niên nho nhã lễ độ, mang mắt kính viền bạc, nhịp nói chuyện thông thả không nhanh không chậm làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thả lỏng dễ chịu. Môn ông dạy chính là "Phân tích pháp thuật". Ash học môn cấu tạo tinh thần cực kỳ thuận lợi, nhưng ở môn phân tích pháp thuật, cậu dốt đặc, chẳng hiểu gì cả. Môn phân tích pháp thuật cũng là môn không có cảm giác pháp thuật nhất từ trước đến giờ. Ngay từ đầu, thầy Kirkeby cũng giảng những công thức số học, hiện tượng vật hóa không liên quan gì đến pháp thuật, cực kỳ lạ lẫm đối với thiếu niên ở quê mới lên, giống như là thiên thư vậy. Ngay cả mấy đứa thuộc gia tộc lớn nên có một chút kiến thức như Anjar cũng nghe thấy rối rắm, vò đầu bứt tai vô cùng đau khổ. Có lẽ sở dĩ học viện để thầy Kirkeby dạy môn này là vì nhìn trúng giọng nói nhẹ nhàng của thầy có thể đúng lúc xoa dịu cảm giác khó chịu của mọi người vào lúc luống cuống. Khi sắp tan học, thầy Kirkeby mới nở nụ cười ranh mãnh: "Các trò cảm thấy rất khó đúng không? Cảm thấy học mấy thứ này chẳng có ý nghĩa gì đúng không?" Mấy đứa trẻ không hề sợ chết lớn tiếng trả lời: "Vâng!" "Nhưng những thứ này mới chỉ là cơ bản để học tập pháp thuật thôi." Thầy Kirkeby nghiêm mặt nói, "Buổi sáng chắc cô Lea đã nói cho các trò rồi, phù thủy trở nên mạnh mẽ, tăng từng cấp một là nhờ vào việc cấu tạo mô hình pháp thuật trong thế giới tinh thần nhiều hơn, cao cấp hơn đúng không?" Ash nghiêm túc nghe, khẽ gật đầu. "Vậy bây giờ thầy cũng muốn nói cho các trò biết, chỉ khi hiểu rõ ràng kết cấu pháp thuật, nghiên cứu thật sâu, các trò mới thành công cấu tạo nên mô hình pháp thuật trong thế giới tinh thần." "Phải làm sao để hiểu rõ kếu cấu pháp thuật?" Thầy Kirkeby không chờ mọi người trả lời đã nói đáp án: "Bằng cách dùng những công thức và lý luận mà chúng ta vừa học để tính toán, suy luận, sau khi cho ra kết luận thì thí nghiệm, rồi sửa đổi, tính toán lần nữa, sau cùng rút ra đáp án duy nhất chính xác nhất. Lúc này, pháp thuật sẽ không còn lạ lẫm, cũng không còn bí ẩn trong mắt các trò nữa, các trò đều đã rõ ràng mỗi một kết cấu của nó, khi các trò bắt đầu cấu tạo nó, các trò đã phác thảo sẵn nó trong đầu." Thầy Kirkeby chỉ những con số và công thức được viết lít nha lít nhít, lại vô cùng đẹp trên bảng đen: "Quy tắc của tự nhiên ẩn giấu trong vạn vật trên thế giới. Mà công cụ số học trong tay chúng ta có thể quy kết phân tích quy tắc ẩn chứa trong vạn vật trên thế giới. Chúng được truyền lại qua nhiều đời từ các bậc tiền bối của chúng ta, chúng được mở rộng, tối ưu hóa, hoàn thiện, vừa ngắn gọn vừa sâu sắc. Hi vọng trên con đường học tập sau này các trò có thể thật sự cảm nhận được điều này, trở thành người thừa kế xứng đáng, thậm chí là người phát triển nó ưu tú." Ash kiên định gật đầu. Tối về nhất định phải học thêm mới được! Cứ nhờ... Trong đầu cậu lập tức nhảy ra cảnh Sigourney đến vào buổi chiều, bỗng nhiên cậu bị nghẹn một hơi, cậu cúi đầu che miệng lại, nhỏ giọng ho khan.