Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 55 : Tiết học đầu tiên

Editor: Aminta. *** Ash là học sinh ngoại trú của học viện Rực Rỡ, mới rạng sáng hôm sau cậu đã mặc đồng phục học viện, cùng Evan, Elena đi đến học viện. Đây là bước đầu tiên cậu đi trên con đường học tập. Lúc đầu Evan còn cho rằng anh cần phải dẫn Ash đi làm quen lớp học, không ngờ rằng khi cầm thư thông báo trúng tuyển đến học viện là đã có người chờ Ash ở cửa rồi. ...Là thằng nhóc của gia tộc Kilvington, hình như tên Anjar thì phải? "Ash, chỗ này!" Thằng nhóc phát hiện ra Ash, nó vui vẻ vẫy tay chào, nhưng khi nó nhìn thấy Elena ở một bên, khuôn mặt nhỏ bé lập tức trở nên đỏ rực, ngượng nghịu. Ash đi qua, cậu nhớ chuyện mình đã hứa với Anjar hôm qua, cậu chợt dừng chân lại, nhìn về phía Elena, muốn giới thiệu hai người: "E..." Nhưng cậu vừa mới phát ra một tiếng, Anjar đã kéo lấy tay cậu chạy đi. "Đi mau đi mau! Trễ giờ rồi!" Anjar lầm bầm cực nhanh. Trễ giờ? Ash với quyết tâm học tập cho giỏi nên cố ý đến trường học trước giờ: "..." Sức của Anjar đương nhiên không bằng Ash, nhưng Ash vẫn để Anjar lôi đi. Cậu còn quay đầu vẫy tay với Evan và Elena, ra hiệu bọn họ hãy yên tâm. "Không ngờ Ash lại thích chơi chung với thằng nhóc nhà Kilvington." Elena nhìn hai người họ đi xa, cô hơi xúc động: "Ash còn không biết gia tộc Kilvington là trùm tin tức lớn nhất Ilov hả?" "Những việc này cứ để Ash tự phát hiện ra đi." Evan trầm giọng nói. Ash đi ra từ bình nguyên Đoạn Hà khép kín đơn giản như một tờ giấy trắng. Nếu cậu muốn trưởng thành, muốn một mình đảm đương một phía, ắt không thể thiếu những sự rèn luyện này. Một bên khác, có Anjar dẫn đường, Ash đương nhiên khỏi sợ không tìm được lớp học. Cách xa hai người Evan, Ash mới thắc mắc hỏi: "Không phải nhóc muốn làm quen với Elena hả?" Anjar cúi đầu vò trường bào pháp thuật, trường bào pháp thuật của nó có màu xanh dương đậm kèm đường vân màu trắng, đường vân màu trắng trông giống như quỹ tích của gió, nhìn một cái là biết rõ tài năng của nó thiên về hệ gió trong hệ nguyên tố. Vò áo choàng nửa ngày, sau đó thằng nhóc mới mở miệng, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "...Em hơi, căng thẳng tí." Ash thấu hiểu gật đầu, lại hỏi: "Sau này em vẫn định căng thẳng như vậy hả? Còn muốn làm quen với cô ấy không?" Anjar xoắn xuýt nửa ngày, nó cũng không chắc mình có gan đi đối mặt với gương mặt rực rỡ và dáng người ma quỷ của Elena hay không, nó không dám chắc lần sau nó sẽ không chạy trối chết nữa. Thằng nhóc buồn bực thở dài: "Thôi nói sau đi. Để em suy nghĩ lại một chút." Nếu mỗi lần gặp cô Elena là bỏ chạy, vậy nó sẽ biến thành một người kỳ quái trong mắt cô Elena mất! Ash nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, trong lòng suy nghĩ, lúc thấy Sigourney, cậu chỉ cảm thấy vui vẻ, cũng sẽ không căng thẳng giống Anjar. Lúc này bọn họ đang đi đến phòng giáo dục sơ đẳng. Phòng giáo dục sơ đẳng là nơi dạy phù thủy tập sự, từ phù thủy tập sự thực tập đến chính thức đến cao cấp. Sau khi tốt nghiệp trở thành phù thủy chính thức mới có thể đến phòng giáo dục cao đẳng kế bên để học. Lúc này có không ít phù thủy nhỏ đang đi đến phòng học, quả nhiên đúng như lời Elena nói, trên đường đi các phù thủy nhỏ có tài năng khác nhau mặc đồng phục đủ loại màu sắc, nhất là nhóm phù thủy nhỏ có tài năng thuộc hệ nguyên tố, xanh dương nhạt, đỏ thẫm, xám tro, xanh lá cây, xanh dương đậm, bạc, tím nhạt tạo nên một khung cảnh xinh đẹp trong học viện trắng tinh óng ánh. "Ash, anh cũng học lớp Thực tập 1 hả?" Đi đến khi có thể lờ mờ thấy được một lâu đài hùng vĩ được xây nên từ băng tuyết, Anjar mở miệng hỏi. "Ừ." Ash nhẹ gật đầu. Khi đến gần lâu đài, nhóm phù thủy tập sự đã nhiều hơn, lúc này khi cậu đứng trong đám đông đã không còn quá nổi bật như buổi kiểm tra tài năng hôm qua nữa. Lúc kiểm tra tài năng toàn một đám nhóc mười tuổi, đứng trong đám nhóc con khiến cậu trở nên không ăn khớp với đám nhóc như hạc giữa bầy gà. Nhưng mà ở phòng giáo dục sơ đẳng, có khối phù thủy tập sự mười sáu mười bảy tuổi. Dù sao cũng có rất ít người có thể thăng cấp thành phù thủy chính thức trước hai mươi tuổi. Phù thủy chính thức trẻ như Elena và Evan phải nói là có tài năng cực kỳ xuất sắc. Anjar dẫn Ash đi vào lâu đài, dáng vẻ của thằng nhóc trông không giống như là lần đầu tiên tới, sau khi rẽ ngang rẽ dọc, hai người tìm được lớp của mình ở một góc trên lầu ba của lâu đài. Phòng học rộng rãi sáng ngời, bàn được tạo nên từ gỗ thô, trên trần nhà có treo đèn thủy tinh phục cổ, bên bệ cửa sổ là cây cảnh phát triển tươi tốt được mấy đóa hoa nhỏ vàng nhạt xinh xắn tô điểm, trông đầy sức sống. "Chúng ta ngồi cùng bàn đi." Anjar mời Ash. Ash vui vẻ đồng ý, ngồi chung với Anjar vào bàn đầu gần cửa sổ. Lúc này đã có không ít đứa trẻ lần lượt vào phòng học, lúc đầu chúng cho rằng Ash là anh trai đưa em trai đi học, nhưng khi thấy Ash thế mà cũng ngồi vào bàn, chúng thấy khó tin vô cùng. Lập tức tụi nó nhớ ra, nghe nói hôm qua trong đội ngũ kiểm tra có một kẻ xui xẻo tới mười sáu tuổi mới đi học, không phải là người này chứ? Trong lúc nhất thời, ánh mắt tò mò của chúng nó đồng loạt hội tụ vào Ash. Ash thì không chú ý những chuyện này, cậu bất đắc dĩ phát hiện cái bàn trong phòng học quá mức thấp bé đối với cậu. Cậu khó khăn nhét hai cái chân dài của mình vào dưới đáy bàn, cậu cảm thấy tư thế ngồi bây giờ của mình chắc chắn cực kỳ vặn vẹo. Giống như người lớn ngồi vào bàn trẻ con vậy. Không, không hề giống như. Sự thật chính là vậy. Toàn là bàn được làm cho trẻ con mười tuổi mà. Ash mười sáu tuổi sắp tiến vào thời kỳ trổ mã: "..." Ngày mai phải tự mang theo một cái bàn đến đây mới được. Ash vốn nghĩ như vậy, nhưng trước khi tiết đầu tiên bắt đầu, giáo viên vào phòng học đã giải quyết vấn đề phiền phức này cho cậu. Giáo viên đầu tiên là một ông lão sắc mặt hồng hào, tóc ngắn trắng như tuyết được chải ra sau đầu, ông khẽ mỉm cười, trông có vẻ hòa ái dễ gần. Khi một đoạn nhạc êm tai vang lên trong lâu đài, ông đi vào phòng học. Ông nhìn một cái là đã chú ý tới Ash cực kỳ không ăn khớp với những người xung quanh. Còn cả tư thế ngồi khổ sở của Ash nữa. Ông lập tức cứ vui vẻ: "Trò Ash, vóc dáng của trò cao quá, trò có thể ngồi vào hàng cuối không?" Ash nhẹ gật đầu, áy náy chớp mắt mấy cái với Anjar, sau đó gian nan đứng dậy, đi đến chỗ ngồi trống sau cùng. Khi đi đến hàng cuối, cậu còn chưa ngồi xuống, thầy giáo đã cười nói: "Chờ một chút." Ash dừng lại, một giây sau, chỉ thấy cái bàn thấp bé nhanh chóng "cao lên" và "lớn lên" bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, đến khi phù hợp với vóc dáng của cậu mới thôi. "Mời ngồi, trò Ash." Trong giọng nói của thầy giáo mang theo nét cười. "Cảm ơn thầy." Ash ngồi xuống, mắt sáng lấp lánh, cái bàn thay đổi ngay trước mắt cậu, vừa thần kỳ vừa thú vị. "Thuật biến hình cơ bản nhất. Trở thành phù thủy trung cấp là có thể làm được." Ông lão nhìn những bạn nhỏ trong lớp cũng mắt sáng lấp lánh, mỉm cười nói, "Chào các trò, thầy là giáo viên dạy môn văn hóa của các trò, cũng là thầy chủ nhiệm lớp này. Các trò có thể gọi thầy là thầy Gaby, hoặc là ông Gaby." "Trước tiên thầy muốn chúc mừng các trò đã thuận lợi nhập học, bước một bước vững chắc trên con đường trở thành phù thủy vĩ đại." Ông mỉm cười nói, "Như câu nói trên thư thông báo trúng tuyển, mong nguyên tố và quy tắc ưu ái các trò." "Tới đây thầy phải hỏi một câu." Ông nhìn về phía mọi người đầy khích lệ: "Có ai biết vì sao Hiệp hội phù thủy lại cực kỳ nhấn mạnh nguyên tố và quy tắc không?" Anjar là người đầu tiên giơ tay lên. Thế là Gaby cho thằng nhóc cơ hội trả lời. "Bởi vì nguyên tố và quy tắc là cơ sở của pháp thuật." Anjar ưỡn ngực ngẩng đầu trả lời. "Anjar đúng không? Trò nói đúng." Thầy Gaby vui mừng gật đầu: "Sức mạnh của phù thủy đến từ việc khống chế nguyên tố, khống chế quy tắc. Nguyên tố và quy tắc của thiên nhiên được chúng ta gọi là một hệ thống pháp thuật hoàn chỉnh." "Càng quen thuộc với hệ thống này, chúng ta mới có thể sử dụng ma pháp suôn sẻ hơn, sức mạnh cũng sẽ mạnh hơn nữa." "Có lẽ khi còn bé các trò đã từng nghe không ít chuyện kể trước khi ngủ nhỉ? Có phải là có rất nhiều câu chuyện về phù thủy huyền thoại xảy ra ở thời kỳ thượng cổ hay không?" "Có có!" Các bạn nhỏ trong phòng học lập tức tìm được cảm giác đồng cảm, mồm năm miệng mười nói về nhân vật mà mình cho rằng là mạnh nhất trong các câu chuyện. Ash hoàn toàn không biết gì cả trở nên mờ mịt khi nghe gì mà thời thượng cổ, gì mà phù thủy này làm một ngôi sao nổ tung, phù thủy nọ làm bốc hơi một vùng biển... Phù thủy thời thượng cổ thật sự mạnh vậy sao? Hay là do câu chuyện hư cấu nên mà thôi? Ash nghĩ, tối nay về tháp phù thủy, cậu có thể nhờ Solvi giúp tìm sách về phương diện này. Gaby lên tiếng cắt ngang thảo luận của mọi người: "Có lẽ các trò sẽ nghĩ, cuối cùng chỉ là truyện thôi mà, mà dù có thật thì sao chứ?" Ash đang suy nghĩ như thế: "..." "Thầy có thể đảm bảo với các trò, phần lớn đều là thật." Bọn trẻ kêu lên, tụi nó sùng bái những anh hùng trong truyện, nhưng trong lòng tụi nó cũng không nghĩ là có thật. Dù sao bây giờ tụi nó cũng sống trong thế giới phù thủy, tụi nó biết năng lực thật sự của phù thủy là như thế nào. So với thực tế, tình tiết được miêu tả trong truyện quá phóng đại, phóng đại đến mức ngay cả bọn trẻ cũng không tin. Nhưng Gaby lại nói: "Vào thời thượng cổ, phù thủy cũng mạnh như vậy." "Phù thủy cấp thấp khi ấy chắc cũng có thể đánh bại phù thủy áo bào đen bây giờ của chúng ta." Bọn nhóc trợn mắt hốc mồm: "Dữ, dữ như vậy sao?" Gaby nhìn mấy bạn nhỏ kinh ngạc đến ngây người, ông không nhịn được lại cười: "Đương nhiên, thầy không nói phù thủy chúng ta bây giờ kém xa phù thủy thượng cổ như vậy. Các trò ngồi ở đây cũng có tài năng không kém hơn các phù thủy cổ đại." "Sở dĩ có chênh lệch thực lực là bởi vì hoàn cảnh thời thượng cổ và bây giờ khác nhau." Vì để giải thích rõ ràng dễ hiểu, Gaby nêu ví dụ cho mọi người. Rất nhiều năm trước, khi hệ thống pháp thuật của thế giới này mới vừa được sinh ra, còn đang trong quá trình phát triển, nó giống như một đứa trẻ hai ba tuổi. Đứa trẻ rất đơn giản, giống như tờ giấy trắng, có sướng vui đau buồn gì thì đều viết hết lên mặt, rất dễ dàng biết nó đang suy nghĩ gì. Lúc này, bất kể là muốn lừa gạt bánh kẹo của nó, hay là muốn tìm nhược điểm của nó, bắt được sơ hở của nó, uy hiếp nó, ra lệnh cho nó thì đều rất đơn giản. Cho tới bây giờ, hệ thống pháp thuật dần dần phát triển hoàn thiện. Giống như đứa trẻ đơn giản đã trưởng thành, nhược điểm năm đó của nó thật ra vẫn còn đó, nhưng nó đã trưởng thành, càng lý trí tỉnh táo hơn nữa, có đầu óc cũng có sức mạnh, suy nghĩ của nó trở nên khó lường, bạn căn bản không có cách nào đọc được suy nghĩ hay cảm xúc của nó nữa, khỏi phải nói đến việc phát hiện nhược điểm, bắt lấy sơ hở của nó. Hệ thống pháp thuật mà phù thủy cổ đại đối mặt cũng giống như đứa trẻ, mới vừa sinh ra, còn đang phát triển, cho nên họ tìm được vô số lỗ hổng có thể chui qua dễ như trở bàn tay, thoải mái mà thăm dò quy tắc của nó, tùy ý khống chế nguyên tố của nó. Cách thao túng pháp thuật của họ là ép buộc, ra lệnh, khống chế với tư thế nhìn xuống từ trên cao. Hệ thống pháp thuật mà phù thủy đối mặt bây giờ thì giống như một người trưởng thành khó lường kín đáo, bạn không có cách nào phát hiện ra lỗ hổng của nó, thậm chí không có cách nào lợi dụng lỗ hổng để đi đường tắt. "Chúng ta chỉ có thể kiên trì tiếp xúc với nó, từ từ xâm nhập, có kiên trì và nghị lực thì mới có thể đọc hiểu nét mặt và hành động của nó một chút, tạo mối quan hệ với nó, mượn dùng sức mạnh của nó." Gaby nghiêm túc: "Quá trình này chắc chắn dài đằng đẵng, khô khan và khó khăn. Bởi vì thế giới của chúng ta bây giờ không còn thân thiện với phù thủy chúng ta nữa. Tiềm lực tài năng là như nhau, nhưng không có ai có thể đạt tới độ cao của phù thủy cổ đại." "Thầy giảng chuyện này ở tiết đầu tiên cũng hi vọng rằng các trò nhận thức rõ hoàn cảnh khó khăn mà chúng ta đang ở." Gaby chậm rãi nói, "Nhưng đồng thời, thầy cũng hi vọng tất cả các trò đang ở đây vẫn có thể kiên định trên con đường truy tìm chân lý dù biết điều này." "Các trò làm được không?" Gaby nâng cao giọng. "Được..." Đám trẻ con nghé con mới sinh không sợ cọp, gào lên trăm miệng một lời. "Chắc chắn vậy à?" Gaby mỉm cười: "Vậy thì tốt. Có lẽ bây giờ các trò còn chưa hiểu những lời này, nhưng các trò hãy ghi nhớ trong lòng. Trong hành trình thăm dò pháp thuật huyền bí trong tương lai, khi các trò lạc lối, hãy nhớ lại cảm xúc dâng trào trong lòng các trò vào giờ phút này." Cảm xúc dâng trào trong lòng vào giờ phút này? Ash đưa tay sờ lên trái tim... Cậu cực kỳ kinh ngạc, lại mờ mịt. Bởi vì cậu chợt phát hiện, vào mỗi đêm khi cậu tiến vào không gian trong giấc mộng, hình như, dường như, tựa như là cảm giác hệ thống pháp thuật mà thầy Gaby miêu tả. Nguyên tố và quy tắc thuộc về tinh tú, không hề phòng bị mà mở rộng vòng tay với cậu, để cậu vùng vẫy trong đó, nó thì thầm với cậu, không cần cậu ra lệnh hoặc khống chế, cũng không cần cậu cố gắng tới gần hay tiếp xúc, mà nó chủ động nhắc nhở cậu, thông báo cho cậu, cảnh báo cho cậu Hệ thống pháp thuật mà phù thủy cổ đại đối mặt là đứa trẻ mới vừa ra đời. Hệ thống pháp thuật mà phù thủy bây giờ đối mặt là người trưởng thành khó lường. Vậy hệ thống pháp thuật mà cậu đối mặt là gì? ...Giống như là con ruột của cậu? Hoặc giống như là cha mẹ ruột của cậu?