Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 367 : đôi ba câu chuyện
Editor: South.
Quentin liên tục tâng bốc Du Hồn nhằm hạ thấp Sigourney.
Nhưng Sigourney lại cứ bình thản ung dung, thậm chí trông còn có vẻ vui tươi nữa.
Mon âu sầu, đứa trẻ Quentin này phải chăng đầu óc không được bình thường hay không...
Anh ta lắc đầu, nếu là bình thường thì tên này đã sớm bị Sigourney đánh chết rồi, đến tận bây giờ mà Quentin vẫn còn bình yên vô sự, sung sức cực kỳ, chẳng lẽ còn chưa rõ sao? Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ để Quentin cảnh giác sao?
Ôi đứa bé này, tỉnh táo lại đi! Nhanh chóng nhận ra có điều kỳ lạ đi!
Mãi cho đến khi tới tháp phù thủy thứ ba, Quentin vẫn chưa hề nhận thấy gì, tiếp tục nói nhăng nói cuội tâng bốc Du Hồn lên đến chín tầng mây, giẫm Sigourney xuống sâu trong bùn. Đến lúc này mà gã vẫn còn có thể đứng đây, quả là phép lạ khó tin.
Gã ta cũng không phải là Ash – người lúc nào cũng may mắn cực kỳ, phép lạ gì chứ, chắc chắn là có ẩn khuất.
...
Sigourney: "...." Chẳng qua anh được khen nên thấy vui vẻ thôi mà.
Trên mặt Quentin hiện vẻ đắc ý kỳ lạ: "Ngươi hẳn đang rất khó hiểu, vì sao ta biết được suy nghĩ của ngươi mà lại còn tình nguyện tiết lộ cho ngươi tin tức của hiệp sĩ Du Hồn?"
Cũng chỉ là vài tin tức giả, hả hê như thế để làm gì?
Sigourney lạnh lùng nói: "Bởi vì ngươi ngu ngốc?"
Quentin hung tợn trừng anh một cái, nhưng vẫn cố gắng nói cho xong câu.
"Bởi vì! Cho dù ngươi có tìm hiểu nhiều tin tức hơn đi nữa, nghiên cứu nhiều biện pháp đối phó hơn đi nữa, ngươi cũng không thể nào thắng nổi hiệp sĩ Du Hồn đâu!"
Gã khẳng định đầy chắc chắn: "Hiệp sĩ Du Hồn không phải là người ngươi có thể hiểu rõ!"
Sigourney: "..."
Anh ngẫm nghĩ một lúc, rồi nở một nụ cười kỳ lạ: "Ta cũng nghĩ thế, muốn hiểu rõ Du Hồn đúng là không dễ dàng gì."
Kẻ khó mà hiểu rõ nhất không phải là chính mình sao?
Mà câu nói này của Sigourney, dưới góc nhìn của Quentin, là nhận thua rồi. Nghĩa là anh cũng phải thừa nhận thực lực và địa vị của hiệp sĩ Du Hồn.
Và cũng là thắng lợi của gã!
Quentin hãnh diện không sao tả xiết, ngay cả sự mệt mỏi khi bị hành hạ khi ở học viện cũng bị thổi bay sạch, tinh thần tươi tốt hơn hẳn.
"Ngươi biết là tốt rồi." Gã hừ một tiếng, vượt lên phía trước, đắc ý bỏ lại một câu: "Ngươi cũng xem như tự biết người biết ta đấy!"
Thấy Quetin đi xa rồi, Mon mới giơ tay đỡ trán: "Bây giờ tôi muốn cười lắm, nhưng giờ mà cười thì lại ác độc quá."
Ash bất lực lắc đầu, thật sự cậu không dám nghĩ đến khoảnh khắc Quentin biết được sự thật.
Đến lúc đó, gã nhớ lại hôm nay đã nói gì...
Hai chữ xấu hổ và nhục nhã có lẽ sẽ viết in đậm luôn.
Quentin chắc sẽ bùng nổ tại chỗ mất.
Rồi chắc gã cũng sẽ kéo theo Sigourney chết chung cùng mình chăng?
Nhưng Sigourney lại hiệp sĩ Du Hồn mà gã kính trọng. Dựa trên chuyện này thì có lẽ gã cũng có hơi không nỡ nhỉ?
Mà căn nguyên tội ác Sigourney thì: "Ồ, thú vị."
Dường như trò đùa này sẽ còn diễn ra thêm nhiều lần nữa...
Lan mang thân xác của một đứa bé, thế nhưng lại dùng ánh mắt của bậc trưởng bối nhìn bọn họ. Những đứa trẻ này đều rất năng động, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, tràn đầy sức sống.
"Chúng ta đi đến thư viện của ngài Nance chứ?" Cô hỏi: "Ngài Nance có rảnh rỗi không? Ta rất mong được gặp một nhà chiêm tinh xuất sắc như thế."
Ash: "Ngài Nance đang chữa trị cho Joshua, tôi không rõ giờ đã xong chưa."
Họ vừa trò chuyện vừa tiến về phía tháp phù thủy, Ash gọi sinh mệnh luyện kim Solvi đến và hỏi: "Solvi, ngài Nance vẫn còn đang trong phòng thí nghiệm hả?"
Solvi có mặt ở khắp nơi, nó hiện ra tức thì, cất giọng nam hoa mĩ của nó và trả lời một cách tao nhã lễ phép: "Đúng vậy, ngài Nance vẫn đang trong phòng thí nghiệm."
Ash gật đầu tỏ vẻ đã biết, đồng thời cậu tò mò, hôm nay Solvi trông chững chạc thật, là do phát hiện một sinh mệnh luyện kim cấp cao khác nên bỗng dưng nảy ra tâm lý hơn thua sao?
Một giây sau, cậu nhận ra mình nghĩ sai cho Solvi rồi.
"Ash, cho tôi hỏi. Quý cô ngồi trên vai cậu là bạn gái cậu mang về cho tôi hả?" Solvi cố gắng giữ cho giọng mình có vẻ điềm tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không giấu được sự chờ mong rộn ràng.
Ash lắc đầu, thật thà đáp: "Solvi, Lan đã có chồng rồi."
Chỉ một câu đã đập nát mộng đẹp của Solvi ngây thơ.
Solvi: "QvQ"
"Trăng Đỏ có người yêu, hiệp sĩ Du Hồn có tình nhân, còn bạn thì sao?" Cảm xúc của nó cuối cùng cũng vỡ òa, giọng nói run rẩy, trông ấm ức cực kỳ: "Tôi chẳng có gì hết!"
Sigourney giơ tay chống lên vách tường, giọng lạnh lẽo: "Solvi, bình thường cậu xem mấy thứ gì vậy?"
Chết, lộ rồi!
Solvi: "Hức!"
Sau đó nó lẩn đi ngay mà không hề phát ra tiếng động nào, giả vờ như mình đã chạy đi nơi khác xa lắm rồi.
Cơ mà ai cũng biết, nó có mặt ở khắp nơi trong tòa tháp này.
Thái độ trốn chui trốn nhủi của Solvi đã chọc cười Lan, cô bật cười, hứa hẹn: "Chồng ta cũng có một sinh mệnh luyện kim, đợi khi ta gặp được họ rồi sẽ giới thiệu cho cậu nhé? Hai ngươi có thể bắt đầu từ việc làm bạn với nhau."
Solvi tội nghiệp không dám nói lời nào nghe vậy thì lại kích động lên, nó lẳng lặng nép ở một góc, tự cho rằng mình đang hành động rất bí ẩn mà gập cong một chiếc đèn treo tường ra dấu "gật đầu" với Lan, cứ quyết định thế nhé!
Dưới sự đồng ý của Nance, Solvi đã dọn dẹp phòng mới sẵn cho nhóm người Mon và Lan.
Ngài Nance còn đang nhốt mình trong phòng thí nghiệm, nên Ash và Sigourney đưa bọn họ đi tham quan phòng ốc của họ.
Lúc đến phòng cho khách, Ash đã đoán trước được sẽ thấy bóng dáng Jain ở đây. Jain đeo chiếc vòng tham lam, nên cậu có thể cảm giác được Jain ở nơi nào. Lúc trên đường về lúc trước cũng thế, cậu cũng biết Jain cách bọn họ không xa.
"Jain?" Mon cũng nhận ra hắn, anh ta ngạc nhiên hỏi: "Ngươi vừa mới từ đâu về thế? Sao lại nhếch nhác thế này?"
Tinh linh ánh trăng xinh đẹp đầu tóc rối bời, quần áo lộn xộn, không chỉ có vẻ ngoài chật vật mà cả người đều mang vẻ như vừa mới chịu phải một cú sốc lớn vậy.
Mon hoảng hốt tột độ, trời ạ, do ai làm đây?
Jain dừng chân lại, mãi mới dứt được cơn hoảng hồn thì lại chợt nhận ra mình vậy mà không hề hay biết bọn Ash đến gần, để bọn họ bắt gặp dáng vẻ thảm hại này.
"..."
Từ đầu đến chân hắn ta đều tỏa ra áp suất thấp, chẳng thèm ngó ngàng đến Mon mà mở cửa vào thẳng phòng mình luôn.
Cửa đóng "Rầm" lại.
Phía sau cánh cửa, Tiểu Kim ngồi vắt vẻo trên vai hắn nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Không lễ phép gì cả."
Nó còn đang muốn chào hỏi mọi người một câu, vậy mà đến cả móng vuốt còn chưa kịp nhấc lên thì đã bị mang về phòng rồi.
Jain nghiêm mặt: "Im miệng."
Nếu không phải do nó thì hắn đã đâu phải chật vật đến vậy.
Hắn là Ngụy Tinh Hồng Giả, là kẻ mà ngay cả người cùng tộc cũng phải e dè căm ghét, là kẻ mà chỉ cần đứng yên thôi cũng không ai dám đến gần.
Ban đầu lúc vừa đến học viện, các phù thủy nhỏ đều vây quanh tên quỷ hút máu ngu ngốc Quentin, nhưng nào ngờ chỉ chốc lát sau có phù thủy phát hiện ra Tiểu Kim trên vai hắn, thế là mọi người bắt đầu nhào đến hắn hệt như ong vỡ tổ.
Đối với các phù thủy nhỏ tuổi mà nói...
Tinh linh kia nhìn vừa lạnh lùng vừa dữ dằn, đáng sợ lắm, tốt nhất là tránh xa hắn ta ra.
Nhưng chú chuột hamster bên cạnh hắn ta thì...Ôi, tiến lên nào các bạn!
Jain không sao nhớ lại nổi, trong vài phút bị bọn nhóc loài người vây quanh đó, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Mà nguyên do mọi chuyện đều xuất phát từ kẻ đang ngồi trên vai hắn đây.
"Cảm ơn nhé." Tiểu Kim không những không im miệng mà còn cọ cọ vào người hắn: "Ban nãy tôi vẫn chưa kịp nói. Cảm ơn anh đã luôn bảo vệ tôi." Lúc bị nhóm phù thủy nhỏ vây quanh, hắn vẫn cẩn thận lấy bàn tay che chở cho nó.
Ngoài cửa.
Mon vỗ vai Ash: "Vất vả cho cậu rồi."
Ash: "?"
Mon than thở: "Trước thì Quentin, sau thì Jain, cậu hẳn cũng không sung sướng gì."
Ash cười cười: "Vẫn ổn ạ."
Mon liếc sang Sigourney: "Vậy à." Đến cả kẻ khó nhằn nhất cậu cũng giải quyết được, dĩ nhiên những kẻ khác cũng đều ổn rồi.
Sigourney liếc xéo Mon, nụ cười của anh ta gượng lại ngay: "Rồi rồi rồi, tôi về phòng ngay đây." Xem như nghỉ ngơi hồi sức một chút, chờ ngài Nance xong việc, sau đó bọn họ sẽ có thể bắt tay vào nghiên cứu cách đi vào nơi ngài Mercator ngủ say.
Bàn chân anh ta như bôi dầu, chạy vụt vào phòng, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Sigourney.
Ý chí sống còn dữ dội thật.
"Còn cô thì sao, Lan?" Ash cười, hỏi: "Cô có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Lan lắc đầu: "Ta và cậu đi dạo nhé? Ta đã ngủ nhiều năm lắm rồi, hiện chỉ mong sao có thể dùng đôi mắt này ngắm nhìn Ilov nhiều hơn."
Ash: "Vâng, chúng ta đi thôi."
Lần này họ đi đến chỗ hai "cô gái".
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
156 chương
26 chương
31 chương
85 chương
30 chương
40 chương
128 chương
111 chương