Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 360 : mặt trăng biến mất
Editor: Aminta.
Chương 147: Mặt trăng biến mất.
***
"Phụt." Mon cầm một tờ nhật báo Rực Rỡ mấy ngày trước, anh ta buồn cười: "Chẳng phải là cùng một người à!"
Mon vừa nói vừa nhìn Sigourney một cách trêu ghẹo.
Sigourney cầm nhật báo Rực Rỡ số mới nhất, trên đó đã đăng rất nhiều bài viết xuất sắc, sức tưởng tượng rất phong phú, lời văn mạch lạc, nội dung cốt truyện rất buồn và biến đổi bất ngờ, ngay cả các tình tiết máu chó mà mọi người thích cũng có, không hổ là những bài viết đã đánh bại vô sối đối thủ để được Yolande chọn.
Y-o-l-a-n-d-e.
Sigourney híp đôi mắt đỏ sậm, khóe môi nhếch lên, hay lắm.
Anh cũng không tin với bộ não của Yolande mà lại không thể đoán ra thân phận thật sự của hiệp sĩ Du Hồn và tình-nhân-bé-bỏng của anh.
Khi Yolande vừa tuyển chọn bài viết ở tít thị trấn Lũy Xương, vừa chờ đợi bọn họ trở về đang nhàn nhã hưởng thụ bữa trà chiều, bỗng nhiên anh ta lạnh gáy, sợ run cả người, ly sứ trắng trong tay cũng bị đổ, nước trà ấm áp đổ lên chiếc váy xinh đẹp của anh ta, làm bẩn một mảng.
"A! Váy của tôi!" Anh ta cực kỳ đau lòng, tranh thủ thời gian làm thuật thanh tẩy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng quỷ hút máu hung tàn sắp phá hủy tất cả chiếc váy xinh đẹp của anh ta đang trên đường tới.
Dưới sự dẫn dắt của chú Mon đã từng đi hết Ilov, thậm chí còn từng tới Vực Thẳm, đám người Ash an toàn đi qua bình nguyên Vạn Uyên, tìm được vết nứt không gian đến Ilov gần nhất.
Xung quanh vết nứt nối liền hai phía đều có quân đội của hiệp hội phù thủy canh phòng nghiêm ngặt.
Vì đến đây theo con đường không hợp lệ, nếu đám người Ash muốn đi qua vết nứt, ngoại trừ xông vào thì chẳng còn cách nào khác.
Nhưng nhờ ơn nhật báo Rực Rỡ, chuyện một nhóm lớn vật tế bị dịch chuyển đến Vực Thẳm đã được mọi người biết đến, quân đội canh gác tại Vực Thẳm đương nhiên cũng biết.
Thời kỳ đặc thù giải quyết theo cách đặc thù.
Gần đây, chỉ cần đưa ra huy chương chứng minh thân phận, dù không có giấy tờ thủ tục cũng có thể đi qua vết nứt trở về Ilov.
Nhưng đưa huy chương ra, thân phận sẽ lập tức bại lộ. Không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm ở bên kia vết nứt để tìm hiệp sĩ Du Hồn bí ẩn nữa.
Đương nhiên, nếu như Sigourney không chủ động để lộ thân phận, những người bên ngoài có đoán cả đời cũng không ra là Sigourney. Những ánh mắt nghi ngờ đó đều tập trung trên người phù thủy, không hề suy xét khả năng hiệp sĩ Du Hồn là sinh vật ma pháp.
Họ không hề lo thân phận khác của Sigourney bị lộ, nhưng cũng không muốn Ash bị nhiều người chú ý.
Lúc họ đang suy nghĩ giở trò gì để qua vết nứt, người tiếp ứng bên gia tộc Prince đã đến đón họ.
Là Yang Prince cho người tới, cậu ta cực kỳ chu đáo chuẩn bị đầy đủ hết giấy tờ thông hành cho họ, như thế khi mấy người Ash rời khỏi Vực Thẳm sẽ không bị cho là vật tế, người khác sẽ chỉ nghĩ rằng họ là phù thủy bình thường đến làm việc ở Vực Thẳm, bây giờ chuẩn bị trở về mà thôi.
Bọn họ lặng lẽ rời khỏi Vực Thẳm.
Sau khi trở lại Ilov, cũng có người đón tiếp họ ở lối ra vết nứt.
Gia tộc Prince có thế lực rất lớn ở vương tọa Trắng Xám, hầu như ở đâu cũng có trang viên của họ. Nơi mấy người Ash đi ra cách thị trấn Lũy Xương một khoảng, họ cũng không vội lên đường mà đi theo người tiếp ứng đến trang viên gần đó để nghỉ ngơi.
Lan cực kỳ tò mò về thời đại này.
Vực Thẳm không thay đổi, ngàn năm như một.
Dù là khi rời khỏi di tích, băng qua bình nguyên Vạn Uyên mênh mông, cô cũng không hề cảm thấy sự thay đổi.
Nhưng từ khi ra khỏi Vực Thẳm thì khác.
Tất cả cảnh sắc đều mới tinh, xa lạ.
Sự thay đổi lớn nhất là...
"Vậy mà chỉ còn lại một vầng trăng thôi sao." Cô nhìn mặt trăng bạc khuyết lạnh lẽo trên trời, thở dài một tiếng vừa kinh ngạc vừa buồn bã: "Trăng bạc vẫn còn, trăng đỏ đâu rồi?"
Bọn họ ngồi trên xe ngựa ma thú phi hành kéo, màn xe bị vén lên cao hé lộ màn đêm dài đằng đẵng bên ngoài.
Ash hơi mệt, cậu tựa vào Sigourney, đặt đầu lên vai anh và ngồi yên.
Lúc này nghe thấy lời Lan nói, cậu mơ màng ôm cánh tay Sigourney, Trăng Đỏ? Chẳng phải ở ngay bên cạnh cậu sao?
A...
Chờ đã!
Ash giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại, hình như trăng đỏ mà Lan nói không phải người bên cạnh cậu thì phải?
Cậu mở to mắt, đúng lúc nghe thấy Tiểu Kim hoảng sợ mở miệng.
Nó còn nằm trên vai Jain, nó vẫn luôn mang vẻ sợ hãi muốn chạy lại không dám suốt cả đường đi.
Bây giờ ngay cả khi nói chuyện, giọng nó cũng khẽ khàng như sợ quấy rầy đến Jain rồi bị mắng. Có trời mới biết từ đầu tới cuối Jain vẫn không mắng nó một câu.
"Cô Dylan." Nó vẫn quen gọi Lan là cô. Dù Lan đã nói cô đã không còn là Dylan, tuy cũng là một nửa linh hồn của Dylan, nhưng người giữ vị trí chủ đạo là Dylan đã biến mất, đó mới là chính chủ. (Chữ cô ở đây là theo cách gọi giáo viên)
Nó nói: "Đúng rồi, trước đó tôi quên nói. Năm đó khi cơn bão nguyên tố kinh khủng ấy xuất hiện trên bình nguyên, mọi thứ như sắp bị hủy diệt. Khi mọi người phản ứng lại, mặt trăng đỏ đã không còn. Không ai biết rõ nó đã biến mất ở trên trời từ lúc nào."
Trong chốc lát chỉ còn vầng sáng bạc, không thấy sắc đỏ xinh đẹp nữa. Những người bên dưới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thì mới phát hiện trên trời đã thiếu một vầng trăng, họ khó tin xoa đỏ cả mắt, khiếp hoảng đến nỗi không nói nên lời.
Mon lập tức trở nên kích động: "Thì ra thời cổ đại có hai mặt trăng à? Hèn gì!" Anh ta nói: "Trước đó khi tôi khám phá di tích, tôi đã thấy một bức bích họa, trên bầu trời vẽ hai vòng tròn, tôi còn tưởng rằng đó là mặt trời và mặt trăng đồng thời xuất hiện, giờ nghĩ lại chắc đó là hai mặt trăng!"
Ash thì lầm bầm hai chữ "trăng đỏ", cậu chợt thấy vô cùng tiếc nuối.
Cậu rất muốn thấy mặt trăng cùng tên với Sigourney, chắc nó đẹp lắm nhỉ?
Cậu còn muốn nhìn Sigourney nhảy múa dưới ánh trăng đỏ, chắc khung cảnh đó sẽ đẹp nhất thế gian nhỉ?
Cậu lặng lẽ tưởng tượng trong lòng, sau đó cậu phát hiện cơ thể Sigourney mà cậu đang tựa vào trở nên cứng đờ.
"Trăng đỏ?" Cậu nghe thấy giọng nói có vẻ lạnh nhạt như bình thường của Sigourney: "Mặt trăng màu đỏ à?"
Tiểu Kim "Ừ" một tiếng: "Cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp!"
Sigourney khẽ gật đầu như đã hiểu, anh cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Ash âm thầm nhíu mày, cũng chỉ có cậu mới phát hiện sự căng thẳng và mờ mịt của Sigourney sau câu hỏi nhìn như bâng quơ này.
Vậy là sao?
Trăng đỏ có gì không ổn ư?
Trái tim Ash co thắt, cậu cảm giác lúc này mình đã chạm đến bí mật thầm kín nhất của Sigourney mà trước giờ cậu chưa từng chạm đến.
Đó là chuyện gì?
Trái tim của cậu đập thình thịch, cậu cảm thấy đáp án nằm ngay ở chỗ cậu có thể với tới.
Chỉ cần cho cậu thêm một chút thời gian, chỉ một chút thôi là cậu có thể phát huy năng lực nhìn thấu của một nhà chiêm tinh ưu tú, kết hợp tất cả manh mối, suy ra một chân tướng có khả năng nhất.
Trong chớp mắt, cả xe ngựa trở nên im lặng.
Mọi người đều có suy nghĩ riêng, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ.
Tiểu Kim nhìn xung quanh, mềm oặt nằm trên vai Jain, nó còn tưởng rằng sự trầm mặc lúc này là lỗi của mình, nó đã muốn bật khóc: "Xin, xin lỗi, chuyện quan trọng vậy mà bây, bây giờ tôi mới nhớ..."
Lan thôi dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn bầu trời, cô bất đắc dĩ nhìn sang Tiểu Kim: "Xin lỗi cái gì? Ngươi đâu làm gì sai."
Mon cũng rời khỏi dòng hồi ức về các tài liệu lịch sử trong đầu, anh ta bật cười: "Đúng vậy, chẳng phải giờ nhớ ra rồi sao?"
Ash ngồi ngay ngắn, một tay vuốt ve cổ tay cứng rắn của Sigourney, cậu cũng nói: "Ngươi lại giúp được một việc lớn nữa rồi."
Ai lại chỉ trích nó chứ?
Có thể giữ vững lý trí trong Vực Thẳm đến tận bây giờ đã là rất khó. Trí nhớ đứt quãng, mơ hồ là chuyện rất bình thường đúng không?
Lan bay đến bên cạnh Tiểu Kim, cô đưa tay sờ đầu Tiểu Kim: "Ta vẫn chưa nói một cách chính thức. Cám ơn ngươi nhé, Tiểu Kim."
Con chuột sững sờ, hít mũi một cái, dùng hai móng vuốt che lại đôi mắt thật to, lại gào khóc mà không có nước mắt lần nữa.
"Hu hu... Không, hu hu hu, không có gì... Hu hu hu hu..."
Jain bị nó khóc tới mức hoảng hốt: "..." Phải, phải làm gì đây?
Hắn nâng tay lên từng chút một như một cỗ máy rỉ sét, xoa xoa đầu con chuột một cách cứng ngắc, trong đôi mắt không có cảm xúc hiện lên một chút dao động khó nhận ra.
Đừng khóc.
Bờ môi hắn giật giật, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói ra.
...
Khi bọn họ đến trang viên Prince, Yang và hộ vệ của Eglen của cậu ta đã đứng ngoài trang viên để chào đón họ.
Trước đó Yang cũng không biết họ sẽ đi ra từ lối nào, chỉ đoán rằng xác suất họ ra ở lối này là lớn nhất bởi vì lúc trước cũng có nhiều nhóm vật tế ra từ chỗ này, bởi vì sinh vật ma pháp quá nhiều nên còn xảy ra xung đột lớn.
Không ngờ rằng cậu ta rất may mắn, quả nhiên gặp đám người Sigourney ở đây.
"Mọi người vất vả rồi." Cậu ta nở nụ cười dịu dàng chào đón mọi người, ánh mắt ẩn ý lướt qua khuôn mặt từng người, sau cùng cậu ta nhìn Mon: "Vị này chính là... đúng không?"
Ash chớp mắt, cậu cảm thấy có lẽ Yang cho rằng Mon là hiệp sĩ Du Hồn bí ẩn rồi.
Yang biết họ muốn đi phá hủy nghi thức hiến tế, nhưng tin tức truyền tới sau đó lại chỉ nhắc đến hiệp sĩ Du Hồn. Yang là một người thông minh, chí ít cậu ta đoán được Du Hồn là một trong số họ.
Ash quá trẻ nên không có khả năng.
Tuổi tác của Mon thì rất hợp, hình như thực lực cũng khó lường. Rõ ràng là một phù thủy rất mạnh nhưng không hề nổi tiếng ở Ilov, hành tung vô cùng bí ẩn... Nghĩ kiểu gì cũng thấy phù thủy Du Hồn là Mon mới đúng!
Mon: "..." Tôi không phải, nghe tôi giải thích đã...
Giải thích thế nào đây?
Hừm...
Được rồi, coi như là tôi đi.
Cũng không thể để Sigourney bị lộ được.
Yang nhìn vẻ mặt đau khổ của Mon, cậu ta cười: "Tôi sẽ không nói ra đâu. Tôi còn chưa cảm ơn mọi người đã giúp tôi báo thù nữa."
"Vào nghỉ ngơi một lát đi." Cậu ta dò hỏi: "Bạn của mọi người là nhóm người anh Yolande ấy, bây giờ họ còn đang ở thị trấn Lũy Xương chờ mọi người. Đêm nay hãy nghỉ ngơi ở chỗ này một đêm, sáng mai tôi sẽ cho người đưa mọi người qua đó được không?"
Mọi người gật gật đầu, đi vào trang viên với cậu ta.
Trong lúc chờ bữa tối, Yang lo lắng họ sẽ chán nên đưa mấy tờ nhật báo Rực Rỡ trong những ngày gần đây cho họ: "À, cả Ilov đều biết sự tích anh dũng của mọi người rồi."
Mọi người khó hiểu cầm báo xem.
"..."
"..."
"..."
"..."
Yang đích thân bưng mấy phần hoa quả mời các vị khách, sau khi xong việc, cậu ta ngồi xuống chống cằm, tò mò nhìn Mon: "Anh thật sự có tình nhân à?" Ánh mắt của cậu ta nhìn thoáng qua Sigourney, Ash và Jain, sau đó nhanh chóng phủ định khả năng ăn cỏ gần hang, Yang suy đoán, "Quen trong nhóm vật tế sao? Tình yêu sét đánh hả? Sao anh không mang người ấy ra theo?"
Mon: "..."
Độc thân bằng thực lực 36 năm rồi, xin cám ơn.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
156 chương
26 chương
31 chương
85 chương
30 chương
40 chương
128 chương
111 chương