Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 306 : tinh linh
Ash sống hơn một tháng trong nhà tù nhỏ hẹp.
Bart nói đó là vì Rachel tạm thời không cần đến cậu.
Ngoại trừ đưa cơm ra thì không ai để ý đến Ash, cậu một mình ngồi thiền trong nhà tù, xây dựng mô hình pháp thuật, nếu thiền mệt cậu sẽ đứng dậy hoạt động cơ thể.
Bart cho là Ash đã nghĩ thông suốt, thái độ của anh ta trở nên tích cực, vô cùng vui mừng.
Anh ta thường xuyên hôn mê, nhất là khi quay về từ phòng thí nghiệm. Anh ta cũng thường xuyên yếu ớt đến mức không nói nên lời, Ash chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhỏ nhẹ ngắn ngủi của Bart. Nhưng chỉ cần tỉnh táo một chút, anh ta sẽ dựa vào tường kể chuyện ở bên ngoài cho Ash nghe.
"Nghe nói quê hương của tinh linh nằm ở miền Trăng Trắng, nơi đó có cây Sinh Mệnh khổng lồ, tinh linh vốn ra đời từ cái cây ấy."
Ash hỏi anh ta miền Trăng Trắng ở đâu trên Ilov.
Anh ta nói: "Tôi cũng không biết. Có lẽ nó rất bí ẩn cho nên không ai phát hiện ra nó, giống như miền đất hứa vậy."
Anh ta nói với giọng cực kỳ ngưỡng mộ: "Tinh linh như cậu sướng thật đấy, có cả một quê hương yên bình tách biệt với thế giới. Sau khi rời khỏi đây cậu nhất định phải tìm thấy lối vào miền Trăng Trắng nhé."
Anh ta rất hiểu biết về tinh linh.
Anh ta miêu tả cho Ash nghe những điều anh ta đã gặp.
"Bọn họ có đôi tay linh hoạt nhất, tinh linh nào cũng có thể biến ngôi nhà trên cây của mình thành một kiệt tác nghệ thuật."
"Điệu múa của bọn họ được thiên nhiên yêu thích, thế là thiên nhiên ban cho họ một khả năng nhảy múa đặc biệt."
"Bọn họ vô cùng kiêu ngạo nhưng lại là người sẵn lòng cúi đầu thành kính trước tình yêu. Bọn họ rất chung thủy trong tình yêu, chỉ có một bạn đời duy nhất cả đời. Tinh linh, cậu có thích ai không?"
Ash nói có.
Thế là Bart cười: "Tinh linh, cậu có thể xây dựng một ngôi nhà trên cây xinh xắn cho bản thân ở miền Trăng Trắng, sau đó nhảy một điệu múa tuyệt đẹp cho người cậu thích. Sau đó cậu mời người đó sống chung với cậu trên ngôi nhà trên cây. Khi năm tháng dừng trôi, hai người sẽ cùng ngủ say dưới tàng cây."
Anh ta không ngừng kể cho Ash về thế giới tinh linh, có vài điều là do anh ta thấy tận mắt, có vài điều là anh ta nghe đồn và có cả vài điều do anh ta hư cấu nên để khơi lên niềm tin sống tiếp của Ash.
Ash đã nói rõ với Bart rất nhiều lần rằng cậu sẽ không chấm dứt mạng sống của mình dễ dàng như thế. Nhưng Bart vẫn cố chấp liên tục kể cho Ash nghe truyền thuyết và những câu chuyện xưa, miêu tả một tương lai tốt đẹp cho Ash.
Sau cùng Ash bất đắc dĩ dừng việc giải thích, cậu cảm thán: "Anh thích tinh linh quá nhỉ."
Cho nên anh ta mới hiểu rõ như vậy.
Bart không phủ nhận: "Tinh linh được trời cao ưu ái ban cho sắc đẹp và tài năng, được thiên nhiên yêu thích vô cùng... Ai mà không thích tinh linh chứ?"
Ash không hề có ý định xóa bỏ cái suy nghĩ hở một chút là cậu sẽ tự sát của Bart, có khi cậu cũng sẽ nói vài câu với Bart.
Bart vô cùng vui vẻ với thái độ của Ash.
"Đúng vậy, cậu hãy tiếp tục giữ tinh thần này." Anh ta phấn khởi nói: "Cậu chắc chắn có thể rời khỏi đây!"
Giọng nói yếu ớt nhưng cũng tràn đầy hi vọng.
Ngày hôm sau sau khi Bart nói câu đó cũng là lần đầu tiên Ash thấy dáng vẻ của anh ta.
Đây chính là lần đầu tiên Ash bị mang ra khỏi tù, cậu băng qua hành lang gấp khúc u ám trong tháp phù thủy và đi vào thuộc phòng thí nghiệm của Rachel.
Cậu gặp Bart trong phòng thí nghiệm.
Anh ta hoàn toàn không có dáng vẻ phấn khởi tràn đầy hy vọng của hôm trước.
Bart nằm trong một căn phòng rộng rãi trống trải, dưới thân anh ta là một trận pháp phức tạp có hoa văn pháp thuật màu đỏ sậm. Cả người Bart trần trụi, tứ chi rộng mở một cách vô lực, từng tấc da thịt tái nhợt nứt nẻ để lộ máu thịt đỏ tươi bên trong, trông giống như một món đồ sứ trắng bị vỡ, bên trên là những đường vân đỏ sậm dày đặc như mạng nhện, nhìn mà phát hoảng.
Máu tươi chảy ra khỏi cơ thể anh ta rất nhiều và nhanh chóng hòa vào hoa văn pháp thuật trên sàn nhà.
Khiến trận pháp ma thuật thần bí quỷ quái đáng sợ hơn.
Bart sắp chết.
Cho nên Ash mới bị mang ra khỏi tù để làm nguyên liệu thí nghiệm tiếp theo.
Trận pháp ma thuật đã dừng lại, Rachel đứng ngay bên cạnh Bart bận bịu dùng pháp thuật kiểm tra đo lường cơ thể anh ta, sau đó lão nhanh chóng ghi chép thông tin pháp thuật phản hồi vào sổ tay.
Lão biết Bart đã thí nghiệm thất bại, chẳng mấy chốc anh ta sẽ chết đi, thế là tranh thủ từng giây một quãng thời gian ngắn ngủi quý giá này ghi chép quá trình chết của Bart để làm nền tảng tham chiếu cho lần thí nghiệm tiếp theo.
Ánh mắt lão nhìn Bart không phải là đang nhìn một người sắp chết, mà là đang nhìn một dữ liệu lạnh lẽo.
Nét mặt lão nghiêm túc thái độ tập trung, thỉnh thoãng lão sẽ dừng lại suy nghĩ một lúc, thậm chí trông rất có vẻ uyên bác. Tuy nhiên dáng vẻ của lão lúc này còn đáng sợ hơn tên tội phạm hung ác nhất trong ngục giam của vương tọa.
Nhưng Ash chỉ nhìn lão một cái rồi dời mắt đi. Cậu nhìn Bart một cách khó tin, trong phút chốc cậu quên cả chớp mắt.
Mái tóc xanh sẫm, cặp mắt xanh biếc.
Và đôi tai dài nhọn tinh xảo.
Cậu vừa kinh ngạc vừa chần chờ: "Tinh linh?"
Bart là... một tinh linh rừng rậm?
Bart luôn gọi cậu là "tinh linh", lúc nói chuyện cũng dùng "tinh linh như cậu" từ trước đến giờ hóa ra cũng là một tinh linh!
Bart khó khăn chuyển động con mắt nhìn về phía Ash.
"Không... Tôi đã... không phải là một tinh linh rồi."
Anh ta đang hấp hối, nhưng đôi mắt của Bart lại vô cùng sáng ngời. Chỉ có điều giọng anh ta như ngọn nến tàn trong gió, yếu đến mức không thể nghe thấy.
"A, thì ra... cậu trông như thế này." Khóe môi anh ta giật giật: "Tinh linh ánh trăng... thật là đẹp."
Ash mím chặt môi, mặc dù chỉ là một "giấc mơ" quái dị, nhưng hai người đã thật sự làm bạn hơn một tháng. Sự quan tâm ấm áp của Bart dành cho cậu không phải là giả vờ.
Thấy người quen sắp chết, dù biết tất cả chuyện này có lẽ đã xảy ra hoặc là chưa bao giờ xảy ra, Ash vẫn không khỏi cảm thấy đau khổ.
Cậu tới gần, ngồi cách Bart không xa.
"Anh là tinh linh rừng rậm, anh cũng rất đẹp."
Dứt lời, cậu nhìn thoáng qua Rachel.
Rachel không ngăn cản bọn họ nói chuyện với nhau. Có lẽ chỉ cần không cản trở việc lão kiểm tra và ghi chép, lão hoàn toàn không rảnh để ý tới tình bạn giữa một nguyên liệu sắp chết và một nguyên liệu cũng chẳng sống nổi bao lâu.
Bart phủ nhận Ash: "Tôi không phải... là tinh linh."
Khuôn mặt vằn vện tia máu của anh ta không có cảm xúc: "Tôi không phải là tinh linh nữa rồi."
Cũng không phải là do anh ta cam chịu, mặc kệ số phận. Bart thật sự cho rằng như vậy, giọng anh ta vô cùng kiên định.
Ash sửng sốt một chút, rốt cuộc cậu đã hiểu vì sao Bart luôn dùng cách nói của người ngoài như "tinh linh như cậu" để nói về tinh linh rồi.
Bởi vì anh ta không cảm thấy mình còn là tinh linh nữa.
Ash chú ý thấy một chút sắc đỏ sậm lẫn trong đôi mắt xanh biếc của Bart. Và cả răng nanh bén nhọn hơn người bình thường rất nhiều lộ ra lúc nói chuyện.
Bởi vì những sự thay đổi này, Bart không hề khẳng định mình là tinh linh nữa.
Anh ta phủ nhận mình là tinh linh.
Máu của anh ta vẫn còn đang chảy ồ ạt ra ngoài. Ash không mang giày, bàn chân cậu bị dòng máu dinh dính làm ướt, dường như cậu vẫn còn có thể cảm nhận được một chút ấm áp.
"Tinh linh." Bart thì thào gọi cậu.
Ash đáp lại một tiếng.
"Tôi sắp... chết rồi." Bart hơi nhắm mắt lại: "Xin lỗi."
Anh ta khẽ nói giống như anh ta đã từng thao thao bất tuyệt với vách tường trong nhiều ngày đêm qua.
"Xin lỗi, quên hết những lời tôi nói với cậu trước đây đi."
"Cố gắng một chút, đừng bỏ cuộc... Quên hết những lời đó đi."
"Tôi nói tôi sẽ ở bên cậu... Nhưng tôi chỉ muốn cậu còn sống, còn sống để ở bên tôi..."
"Tôi sợ cậu chết."
"Tôi không thể nào chịu nổi nữa nếu chỉ còn một mình."
"Ngày đó, cậu bỗng nhiên không còn sự sống, thật sự... làm tôi sợ..."
"Có cậu tốt thật đấy."
"Để tôi có thể cố gắng thêm lâu như vậy."
Tâm trí anh ta dần dần mơ hồ, nhưng Bart vẫn tiếp tục nói chuyện vì suy nghĩ cố chấp điều khiển.
"Nhưng cuối cùng... tôi vẫn phải đối mặt với hiện thực."
"Trời xanh rừng rậm, người thân bạn bè... Tôi luôn dùng những thứ đó thôi miên bản thân để bắt lấy hi vọng. Nhưng tôi thật sự... không thể chịu nổi nữa rồi."
"Tôi không còn là tinh linh nữa."
"Tôi đã đánh mất hi vọng từ lâu."
"Dù có được tự do, tôi cũng không thể đường đường chính chính... đứng dưới trời xanh nữa, cũng chẳng thể gặp bạn bè người thân nữa."
"Chúng ta không thể nào sống tiếp nếu biến thành quỷ hút máu."
"Tinh linh biến thành quỷ hút máu, linh hồn... cũng sẽ không thể quay về rừng."
"Tinh linh, hãy bỏ cuộc đi."
Hơi thở của anh ta dần dần suy yếu: "Tôi đã bỏ cuộc rồi."
Anh ta từ từ nhắm mắt lại, máu đã chảy ra ngoài cơ thể không còn thừa một giọt nào.
Anh ta nản lòng nản chí chết đi.
Ash kinh ngạc nhìn Bart, vành mắt cậu ửng đỏ: "Tôi sẽ không bỏ cuộc." Giọng cậu hơi khàn nhưng vô cùng kiên định: "Bart, tôi chắc chắn sẽ cố gắng sống sót rời khỏi đây. Đi tìm miền Trăng Trắng, xây nhà trên cây, tìm người mình thích, nhảy múa cho người ấy xem, mời người ấy ấy sống chung trong nhà, ở bên nhau cho đến khi năm tháng ngừng trôi và chúng tôi sẽ ngủ say dưới tàng cây."
Cậu vừa dứt lời, căn phòng trống trải, trận pháp ma thuật to lớn, Rachel thâm trầm, Bart đã chết... Tất cả những thứ trước mắt cậu vặn vẹo và biến mất trong nháy mắt.
Trước mặt cậu bây giờ là một vùng hư vô tối tăm, chỉ có một giọng nói chói tai tức giận xông vào tai cậu: "Không thể nào! Không thể nào! Vì sao tâm trí của ngươi không dao động! Vì sao tâm trí ngươi không có kẽ hở! Tinh linh! Buộc phải chứng kiến cái chết của bạn mình lần nữa, sao tâm trí của ngươi lại không hề dao động!"
"Bởi vì cậu ta không phải tinh linh mà ngươi biết." Một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên từ bên cạnh cậu: "Cậu ta chưa bao giờ trải qua chuyện đó, đâu thể nói là chứng kiến lần nữa."
Ash lập tức quay đầu lại: "Sigourney!"
Sigourney vẫn mang dáng vẻ của Sigourney, mái tóc trắng bạc, đôi mắt đỏ sậm.
Ash vô thức cúi đầu, cậu phát hiện cậu đã trở về dáng vẻ vốn có của mình.
Nhưng giọng nói quanh quẩn trong hư vô hình như căn bản không thể phân biệt bộ dáng của cậu và Sigourney, nó gào lên một tiếng khó tin: "Sao lại có hai tinh linh! Sao khí chất của các ngươi giống nhau như đúc!"
"Câu hỏi hay đấy." Sigourney vươn tay ra về phía hư vô: "Ngươi có thể mang câu hỏi đó quay về vực sâu của ngươi để suy nghĩ ngàn năm vạn năm, mãi mãi cũng sẽ không chán."
"Không không không, dừng tay! Xin hãy dừng tay!" Dường như nó cảm nhận được nguy hiểm, giọng nói vốn tức tối lập tức trở nên nịnh nọt: "Xin hãy bỏ qua cho ta, ta có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của các ngươi. Tiền tài? Quyền lực? Sắc đẹp? Ngươi muốn gì... A!"
Giọng nói nịnh nọt im bặt.
"Ác quỷ dẻo mồm dẻo miệng, rất giỏi mê hoặc lòng người." Sigourney vừa không nhanh không chậm thu tay lại, vừa dạy bảo Ash: "Chuyện đầu tiên cần làm khi đối phó với bọn chúng là không cho bọn chúng có cơ hội nói hết lời."
Trong lúc Sigourney nói chuyện, cảnh tượng xung quanh thay đổi lần nữa và quay về với thế giới tinh thần Ash quen thuộc.
Không gian yên ắng đen kịt với những chùm sáng xen lẫn nhau.
Sigourney hơi kinh ngạc nhướng mày trước cảnh tượng này.
"Ác quỷ?" Trong không gian an toàn này, Ash rốt cuộc cũng hỏi ra thắc mắc khiến cậu còn mờ mịt đến bây giờ: "Chuyện này là sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Sigourney nhìn xung quanh một chút, anh không vội vã rời đi.
Anh để Ash kể lại chuyện cậu đã trải qua trong "giấc mơ" trước.
Ash kể cặn kẽ từng chi tiết, sau khi nói xong cậu nhìn khuôn mặt có hơi thẫn thờ của Sigourney và nhỏ giọng hỏi: "Trước kia anh cũng gặp Bart hả?"
Sigourney cụp mắt: "Anh ta là bạn của tôi."
"Những gì cậu trải qua cũng là những gì tôi đã trải qua." Anh nói: "Chỉ có một điều..."
"Lúc Bart thật chết đi, anh ta bảo tôi đừng bỏ cuộc."
"Anh ta nói những lời anh ta từng nói với tôi đều là nói cho bản thân anh ta nghe."
"Trời xanh rừng rậm, tự do và người thân bạn bè, một tương lai tốt đẹp... Những lời đó là để nói cho chính anh ta nghe."
"Dù biến thành quỷ hút máu, chỉ cần còn sống là có thể tiếp tục cố gắng cũng là nói cho bản thân anh ta nghe."
"Anh ta nói tiếc thật, cuối cùng anh ta cũng không thể thuyết phục bản thân. Cho nên anh ta không thể tiếp tục cố gắng nữa."
"Ngay cả bản thân mà anh ta còn không thuyết phục nổi, nhưng anh ta lại hi vọng rằng có thể thuyết phục tôi."
"Anh ta gửi gắm hi vọng ở tôi."
"Anh ta đã thất bại và hi vọng tôi có thể thành công."
"Cho nên lúc anh ta chết, anh ta vẫn không để tôi bỏ cuộc." Ánh mắt Sigourney dừng trên khuôn mặt ôn hòa của Ash, anh nhớ lại cái ngày mười năm trước.
Trong căn phòng đầy mùi máu tươi.
Tinh linh biến dị dùng ánh mắt mong đợi cuối cùng nhìn anh giống như là đang nhìn chăm chú một "bản thân" khác, một bản thân mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn trong tưởng tượng của anh ta.
"Cậu chắc chắn có thể thành công. Biến đổi thành công, sống sót thành công."
"Cố lên, tinh linh! Dù có biến thành quỷ hút máu cậu cũng phải sống sót!"
Lúc đó tinh linh còn mang đôi mắt màu khói xám nghiêm túc trả lời anh ta: "Tôi chắc chắn sẽ cố gắng sống sót rời khỏi đây. Đi tìm miền Trăng Trắng, xây nhà trên cây, tìm người mình thích, nhảy múa cho người ấy xem, mời người ấy sống chung trong nhà, ở bên nhau cho đến khi năm tháng ngừng trôi và chúng tôi sẽ ngủ say dưới tàng cây."
Lúc anh dứt lời, tinh linh biến dị dừng thở.
Bart mỉm cười yên lòng rời đi với ước mong và hi vọng trong tim.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
156 chương
26 chương
31 chương
85 chương
30 chương
40 chương
128 chương
111 chương