Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 250 : đoàn tàu
Editor: Aminta.
Trên chiếc calorie, chỗ ngồi của Ash không gần cửa sổ, bởi vậy cậu không nhìn thấy cảnh sắc thay đổi dọc đường.
Thế là khi chiếc calorie dừng lại, phù thủy đứng đầu nói "Đến rồi", cậu ôm lấy quan tài đen, đi xuống chiếc calorie dưới sự khiêm nhường nhất trí của mọi người.
Lần đầu tiên nhìn thấy thành Thiên Bình, cậu đã bị tháp phù thủy vươn cao tận trời giữa những công trình kiến trúc cao thấp không theo một trật tự nào hấp dẫn.
Quả nhiên, mỗi một thành phố đều có một tháp phù thủy.
Nó cao lớn gấp nhiều lần so với tháp phù thủy cấp bảy của Brent, nhưng khi so với tháp phù thủy nguy nga ở phố Cự Thạch thì cũng không làm người ta quá rung động.
Thế là Ash chỉ nhìn thêm vài lần rồi dời mắt đi, cậu lặng lẽ suy đoán trong lòng, đây chính là tháp phù thủy cấp bốn sao?
Từ đó có thể thấy được, thành Thiên Bình không phải là một nơi bé nhỏ, nhưng cũng không phải là một thành phố quá lớn.
Ash nhìn xung quanh, phát hiện bây giờ bọn họ đứng cách tháp phù thủy rất xa, bên cạnh có một quảng trường rộng rãi trắng tinh, phía sau quảng trường là một công trình kiến trúc to lớn tạo hình xinh đẹp, đó là một cánh cổng tò vò rộng mở, trên đó có viết bốn chữ "Ga thành Thiên Bình".
Có không ít người, bao gồm phù thủy và người bình thường lần lượt ra ra vào vào công trình kiến trúc này, bước chân hoặc vội vàng hoặc thong thả.
"Chúng tôi chỉ có thể đưa mọi người tới đây thôi." Sau khi Evan và Elena xuống xe, chỉ có phù thủy đứng đầu xuống xe nói lời từ biệt với bọn họ: "Chúc thuận buồm xuôi gió."
"Cảm ơn." Evan nói.
"Không cần, không cần." Rõ ràng phù thủy đứng đầu là một vị phù thủy cấp cao, nhưng thái độ đối với Evan lại cực kỳ khiêm tốn, anh ta cười lần nữa và vẫy tay từ biệt, rồi mới đi lên xe, khởi động chiếc calorie và đi xa dần.
"Có ngài Trăng Đỏ ở đây thì cũng tiện hơn rất nhiều!" Elena nhìn chiếc calorie rời đi, rồi mới mở miệng cười nói: "Nếu không thì bọn họ chắc chắn sẽ vội vàng quay về tháp phù thủy, sao mà rảnh rỗi đi đường vòng đưa chúng ta tới đây? Bằng không lúc chúng ta mua vé xe, chúng ta khai ngài ấy ra luôn đi? Nói không chừng có thể được vé xe miễn phí thì sao?"
Ash sờ lên thân quan tài lạnh buốt, không đáp lời. Cậu không nhịn được mà suy đoán trong đầu, rốt cuộc bây giờ Sigourney có ngủ hay không?
"Cũng không chắc chắn là vì thế." Evan lắc đầu: "Hôm nay chúng ta bị tập kích, cũng có lẽ là do nội gián bên họ làm lộ hành tung của chúng ta. Bọn họ biết rõ, một mặt thì cảm thấy rất có lỗi, một mặt thì cũng có ý cảm ơn chúng ta. Em đừng nói về ngài Trăng Đỏ suốt ngày, Elena, em đừng quên, ngài ấy còn nhớ kỹ những món nợ cũ của em đó."
Elena: "..." Run lẩy bẩy.
"Ash, đây chính là nhà ga xe lửa." Evan vừa giới thiệu cho Ash, vừa dẫn đầu đi về phía nhà ga: "Chi phí truyền tống quá cao, bình thường với những hành trình có khoảng cách dài thì chúng tôi đều chọn xe lửa."
Anh vừa nói, vừa làm một ma pháp bậc hai – "Thuật lơ lửng" cho quan tài đen, giảm bớt sức nặng của quan tài.
Ash cảm giác quan tài trong ngực trở nên nhẹ nhàng, cậu thử nơi nới lỏng tay, vậy mà quan tài đen tự lơ lửng giữa không trung, nó chỉ thoáng rung động một chút, nhưng không rơi xuống.
"Tôi đã từng thấy ngài Nance vận chuyển quan tài." Evan chỉ cho Ash cách bớt sức: "Bây giờ cậu ôm nhẹ nó đi là được rồi."
Ash suy nghĩ một chút, vươn cánh tay ôm lấy quan tài màu đen giống như là đang ôm một người cao lớn, cậu đi lên phía trước mấy bước, nhẹ nhàng gật đầu, quả thật rất thuận tiện.
Elena tụt lại ở phía sau nhịn cười muốn chết, cảm giác lơ lửng do thuật lơ lửng tạo thành rất lỡ dở, không chắc chắn, khiến người ta thấy cực kỳ buồn nôn. Cô đã từng thấy ngài Nance bị Sigourney cướp đi món bánh ngọt mà ngài ấy thích ăn nhất rất nhiều lần, đó cũng là vì ngài Nance vận chuyển quan tài bằng "Thuật lơ lửng".
Vậy mà còn nói cô đã đắc tội Sigourney, chẳng phải anh Evan cũng vậy sao?
Mang suy nghĩ có nạn thì cùng chịu, Elena không nhắc nhở hai người phía trước, rốt cuộc khi cô không nhịn cười nổi nữa thì nở một nụ cười cực kỳ đôn hậu như bà cụ non, tiếc thay cho khuôn mặt xinh tươi của cô.
Ash ôm quan tài đen, cùng đi vào trong nhà ga với Evan.
Mái vòm nhà ga được phủ bằng lớp thủy tinh trong suốt, bởi vậy ánh nắng chiếu vào mà không hề bị ngăn cản, sàn nhà trắng tinh nhuộm sắc trời, khiến bên trong nhà ga sáng ngời và rộng rãi, làm cho tâm tình của người nhìn cũng trở nên cởi mở.
Dáng vẻ một người và một quan tài của Ash hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người, nhưng họ cũng chỉ nhìn một chút thôi, sau khi thấy không còn kinh ngạc nữa thì dời mắt.
Evan và Elena không đi xếp hàng mua vé ở cửa mua vé... Ash cũng chú ý thấy người xếp hàng bên kia đều là người bình thường, không có ai là phù thủy.
"Phù thủy đều có cái này." Evan dẫn cậu tiếp tục đi vào trong, anh chỉ vào huy chương trước ngực mình: "Trong này có ghi điểm tích lũy cá nhân của chúng tôi ở Hiệp hội phù thủy. Có thể tích điểm bằng cách hoàn thành nhiệm vụ Hiệp hội, đăng luận văn trên tập san, phát hiện di tích cổ đại có giá trị, hoặc giao dịch với người khác. Mà mua sắm nguyên liệu ma pháp, trang bị, thuốc các loại càng cao cấp thì tiền cũng không còn giá trị nữa, cần phải dùng điểm để thanh toán."
"Điểm cũng là tiền tệ lưu thông trong thế giới phù thủy." Evan nói: "Xe lửa cũng chia thành hai khu vực người thường và phù thủy. Khu vé xe của phù thủy chỉ có thể dùng điểm để mua."
Ash nghe cẩn thận, cậu thở dài cam chịu trong lòng, xem ra trên Ilov, mình không chỉ là người nghè rớt mồng tơi trong đám người bình thường, mà trong thế giới phù thủy, mình còn nghèo xác xơ hơn nữa.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được.
Cậu không muốn nếu có lần sau, khi Sigourney trao đổi thân thể với cậu lần nữa, anh muốn ăn gì, muốn chơi gì, thì phải dùng tiền và điểm của người khác.
Cậu nhẹ nhàng nhíu mày, đầu ngón tay vô thức sờ mặt ngoài quan tài... Không cần dùng của người khác, dùng của cậu là được rồi.
"May quá." Giọng nói của Evan đúng lúc cắt ngang suy nghĩ của cậu: "Chừng mười phút đồng hồ nữa thì đoàn tàu đến vương thành Rực Rỡ sẽ đến ga."
Lúc này Ash mới phát hiện mình đã đứng trên sân ga với Evan, phía trước là hai đường ray song song dài mảnh, kéo dài từ trước ra sau, không nhìn thấy điểm cuối.
"Ngồi xuống đợi chút đi." Elena tới gần một cái bàn tròn nhỏ và ngồi xuống, cô chống cằm nhìn về một phía đường ray kéo dài, giống như đoàn tàu sẽ chạy đến từ đó.
Ash và Evan cũng ngồi xuống.
Elena nhìn lướt qua bọn họ, cô lập tức nở nụ cười: "Ash, cậu rất hưng phấn đúng không?"
Ash sửng sốt một chút: "?"
"Mặt cậu kìa, đỏ quá." Elena ra dấu trên khuôn mặt mình: "Chỉ sắp nhìn thấy xe lửa thôi mà cậu đã hưng phấn như vậy sao?"
Ash nhanh chóng đưa tay ôm lấy gò má, quả nhiên, nhiệt độ nóng bỏng đến mức lòng bàn tay cũng tỏa nhiệt.
Cậu khẽ cắn môi dưới, không phải là do xe lửa, mà là do... Cậu bỗng nhiên ý thức được cái suy nghĩ "Không cần dùng của người khác, dùng của cậu là được rồi" độc chiếm và ngang ngược cỡ nào, thế mà cậu lại có suy nghĩ quá trớn như thế ư? Vì sao cậu lại nghĩ như vậy? Sao cậu có thể nghĩ như vậy chứ?
Vừa xấu hổ vừa kinh ngạc, Ash không thể tin nổi mà chọc chọc bản thân mình ở trong lòng, Ash, mày thay đổi rồi, tao sắp không nhận ra mày nữa rồi. Thâm tâm mày đang nghĩ cái gì vậy?
Tự tra khảo mình như thế, thậm chí cậu trở nên đỏ từ đầu đến chân.
"... Không phải đoàn tàu." Cậu mấp máy cánh môi, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Tôi bỗng nhiên nghĩ đến Sigourney."
Elena: "..." A? Ôi! To gan như vậy sao? Muốn bùng nổ ghê.
Cô nhìn Ash bằng ánh mắt kỳ lạ, Ash, không nghờ cậu là người như vậy!
Ash cảm thấy có lẽ cô đã nghĩ sai gì đó, nhưng cậu lại không biết cụ thể sai ở đâu, cậu mở miệng, nhưng cũng không có cách nào uốn nắn suy nghĩ của cô.
Trái lại Evan không nghe hiểu cuộc đối thọai giữa Ash và Elena, nhưng anh nhìn mắt em gái ngu ngốc của nhà mình là biết bây giờ đầu của cô nhất định đầy suy nghĩ dơ bẩn đồi trụy... Khi Elena đùa giỡn mấy thiếu niên xinh đẹp ở học viện phù thủy thì vẻ mặt của cô cũng không khác bây giờ mấy. Thế là anh không nói hai lời, vỗ vào ót em gái mình lần nữa, định đập tan những suy nghĩ đồi trụy trong đầu cô.
"Tu ——"
Một tiếng còi trầm thấp xé rách không gian phát ra từ xa xăm.
"Đến rồi!" Evan không để ý tới việc giáo dục em gái nữa, anh đứng lên, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Khi anh vừa dứt lời, tiếng vang đinh tai nhức óc của máy móc, tiếng xé gió khi chạy nhanh dần dần đến gần cùng với một đoàn tàu đen nhánh thật dài phủ kín hoa văn ma pháp màu bạc, nó dừng ở sân ga, làm bốc lên một làn sóng khí khổng lồ.
So với chiếc calorie đã thấy trước đó, đây mới thật sự là quái thú kim loại.
Ash chưa chứng kiến nhiều ở thế giới này mở to hai mắt, cảm giác mình sắp bị đoàn tàu chinh phục.
"Sigourney cũng có thể làm cái này sao?" Cậu thì thào.
"Cậu muốn ngài ấy mệt chết hả?" Elena nói: "Cái thứ to lớn cồng kềnh này cần sức người nhiều hơn kỹ thuật. Ngài ấy không thấy hứng thú đâu."
"Đi thôi." Evan nhắc nhở bọn họ. Đoàn tàu đã dừng lại, cửa xe rộng mở trước mặt bọn họ, Evan đi lên tàu đầu tiên, báo số người: "Ba người."
Một giọng nói ngang phè phát ra từ cửa xe: "Toa 3, chỗ ngồi 7, 8, 9."
"Giống như dinh thự ở phố Cự Thạch, nó là sinh mệnh luyện kim cấp thấp." Elena vừa giải thích cho Ash, vừa lôi kéo Ash đuổi theo sát Evan.
Ba người nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình, Evan và Elena rất tri kỷ mà nhường vị trí gần cửa sổ cho Ash, hai người muốn cho Ash nhìn vùng lãnh địa của vương tọa Rực Rỡ nhiều hơn một chút.
"Qua hai ngày nữa là có thể đến vương thành Rực Rỡ rồi."
Khi xe lửa khởi động lần nữa thì Evan nói với Ash như thế.
Ash không để ý khoảng thời gian hai ngày này, nhưng chợt cậu chớp mắt, nghĩ đến một phương diện khác: "Vậy vào buổi tối Sigourney sẽ đi ra đúng không?"
Evan và Elena: "...?!"
Đúng vậy!
Ở trên xe hai ngày, nói cách khác phải ở chung với Sigourney! Trong cái không gian bé nhỏ này! Ở chung gần gũi với nhau! Hai! Buổi! Tối!
Bỗng nhiên không biết làm sao!
Ash nhìn vẻ mặt phức tạp của bọn họ đầy kỳ lạ, hỏi vấn đề mà cậu suy nghĩ ban nãy: "Có phải chúng ta nên mua cho Sigourney một vé không?"
Evan và Elena: "...?!" Cậu chỉ để ý tới việc này thôi sao?
... Bỗng nhiên không biết nói gì.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
97 chương
203 chương
115 chương
35 chương