Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 233 : ash bần cùng
Editor: Aminta.
"Ngài ấy là duy nhất."
Rời quán ăn nhỏ và trở về gian phòng ở quán trọ, Ash đứng bên cửa sổ, nhìn màn trời đen nhánh ở phương xa, cậu như là còn có thể nhìn thấy vẻ mặt sùng kính ước ao và giọng điệu chắc chắn của Elena lúc nói những lời này.
Tinh linh duy nhất vẫn còn sống tốt sau khi chuyển hóa thành quỷ hút máu.
Bỗng nhiên cậu biết hai cái danh hiệu "Kẻ phản nghịch" và "Tinh linh sa đọa" đầy xấu xa ra đời như thế nào.
Đối với tinh linh tự do và kiêu ngạo mà nói, sau khi bị chuyển hóa thì chủ động đi đến dưới ánh mặt trời tìm kiếm cái chết mới là việc đúng đắn, như thế thì mới không làm trái với tín ngưỡng của bọn họ. Mà Trăng Đỏ lại là người sống sót duy nhất, vậy dưới cái nhìn của chủng tộc ban đầu của Trăng Đỏ thì anh ta là kẻ tham sống sợ chết nhỉ?
Cho nên mới là kẻ phản nghịch phản bội tín ngưỡng, mới là tinh linh sa đọa?
Sau khi nghe Elena nói những lời vô cùng sùng bái, Ash cũng không có cách nào cảm thấy sùng bái giống như Elena. Cậu không ngừng nhớ lại cặp mắt đỏ sẫm của người thanh niên, cậu nghĩ nếu cặp mắt ấy có màu khói xám thuộc về tinh linh ánh trăng thì sẽ như thế nào?
Nói như thế thì có lẽ hơi đánh giá cao bản thân quá, nhưng sau khi cậu nghe Elena nói xong, tim cậu chợt thắt lại, cảm xúc đau lòng xuất hiện ngay lập tức.
Ash nhìn chằm chằm khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, nhẹ nhàng thổi một hơi, chỉ thấy làn hơi màu trắng làm mờ lớp thủy tinh, cũng làm mờ ánh mắt mất mát của cậu: "Người ấy mạnh như vậy..." Vậy trước khi trở nên mạnh mẽ thì đã trải qua bao nhiêu đau đớn và tra tấn?
Làm trái tín ngưỡng, sống sót vượt qua bản năng, có phải ngày nào cũng sống rất khó khăn không?
Nhất định là vậy.
Nếu không đau đớn, thì những tinh linh đã bị chuyển hóa trong quá khứ sẽ không nhất trí lựa chọn cái chết.
"Muốn gặp anh ấy một lần nữa quá..." Ash nhỏ giọng thì thào, ngón tay vô ý thức lướt qua trên cửa sổ thủy tinh, viết tên "Trăng Đỏ".
Đây là lần đầu tiên cậu rời thôn, đi đến vùng đất xa lạ, lại nghe nói đủ mọi sự tích của Trăng Đỏ, bây giờ có rất nhiều suy nghĩ quanh quẩn trong đầu cậu, cho nên cậu hoàn toàn không buồn ngủ. Thế là hiếm khi cậu không nằm lên giường đúng giờ, cứ đứng bên cửa sổ như vậy, một hồi nghĩ đến Trăng Đỏ, một hồi lại nghĩ đến mọi người trong thôn Dogo... Khi mọi người phát hiện cậu lặng lẽ rời đi, thì có tức giận hay không, có buồn hay không?
Ở căn phòng cách vách, Elena nằm ở trên giường, cũng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hoàn toàn không buồn ngủ.
Cô chủ yếu là chột dạ và nôn nóng.
Lúc làm chuyện xấu thì không nghĩ gì cả, hứng lên thì làm hết một mạch. Bây giờ trời tối người yên, máu nóng rút đi, lý trí chiếm giữ đầu óc lần nữa, cô lập tức hoảng sợ.
Làm... Làm sao để quay về bây giờ? Làm sao để dùng Ash uy hiếp Sigourney đây? Đến lúc đó thì nên nói gì?
Anh mình sẽ đánh mình chết mất. QAQ
Hoảng sợ! Bối rối! Lăn qua lăn lại nhưng cũng ngủ không yên!
Vào lúc Elena bực bội định vén chăn lên, cách vách tường, có tiếng nhạc thư giãn tươi đẹp vang lên, tiếng nhạc giống như ánh trăng lạnh buốt, dòng suối trong vắt, lặng lẽ ngấm vào lòng người, mang theo sự đau thương nhỏ bé, lại mang theo chút chờ mong, khiến người ta chợt trở nên bình tĩnh lại, rồi không nhịn được mà cong khóe môi.
Thật dịu dàng...
Elena nhắm mắt lại, nghiêm túc lắng nghe giai điệu vừa dịu dàng vừa rắn rỏi, dần dần, dần dần chìm vào mộng đẹp.
...
"Tối hôm qua là cậu thổi kèn acmonica à?"
Sáng sớm hôm sau, Elena vừa gặp Ash thì đã hỏi như thế một cách đầy hứng thú.
Ash ngại ngùng gật đầu: "Cô thấy ồn hả? Xin lỗi nhé, tối hôm qua tôi ngủ không được..."
"Không không không." Elena trêu chọc nháy mắt mấy cái với cậu: "Cậu thổi rất tuyệt! Mấy cô gái trong học viện phù thủy sẽ chết mê chết mệt cậu!"
Ash: "...Hả?"
Elena xích lại gần cậu, cẩn thận nhìn mặt cậu: "A, vì sao trước đó tôi không chú ý nhỉ? Ash trông đẹp thật." Gương mặt trước mặt cô còn hơi có vẻ non nớt, nhưng trong mắt cô, khi những sự non nớt này rút đi, đường nét thiếu niên trở nên rõ ràng hơn, thì đây sẽ là khuôn mặt cực kỳ đẹp, nhã nhặn tuấn tú, đúng là kiểu cô thích!
"Cậu nhất định có thể trở thành một chàng trai tốt!" Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô: "Nếu sau này cậu muốn yêu đương, thì có thể thử suy xét về tôi được không?"
Ash ngượng ngùng cười cười: "Nhưng tôi thích người khác rồi."
"Đơn phương hả?" Elena hiểu rõ và nhíu mày: "Là con trai thì phải dũng cảm theo đuổi chứ, chơi mấy cái trò cảm nắng làm gì? Nếu không nhanh tay nhanh chân lên, thì ngày nào đó cô ấy sẽ bị người ta rước mất, khi đó thì cậu cứ nhìn bóng lưng ngọt ngọt ngào ngào của bọn họ rồi khóc ròng đi."
Ash cái hiểu cái không mà gật đầu: "Ừ."
"Có gì cần giúp thì cứ việc tìm tôi. Tôi giúp rất giỏi đấy!"
"A... Cám ơn nhé?"
"Ha ha, không có gì!"
Hai người đến quán ăn bên cạnh để dùng bữa lần nữa, thuận tiện nói về những dự định tiếp theo.
"Để tôi suy nghĩ một chút, Ash, cậu vừa mới đến đây nên vẫn rất xa lạ với Ilov đúng không?" Elena ngồi nghiêm chỉnh.
Ash gật đầu.
"Nếu như chúng ta quay trở lại ngay lập tức, chắc cậu sẽ phải đến học viện để học ngay, không có cơ hội nào để ra ngoài chơi hết." Elena nói một cách đứng đắn: "Cho nên tôi nghĩ, tôi có thể dẫn cậu đi chơi xung quanh trước, mở mang tầm mắt. Cậu thấy thế nào?"
Thật ra tôi rất muốn đến học viện và học ngay. Ash than thở một cậu ở trong lòng, nhưng nhìn vẻ mặt căng thẳng của Elena, thì cậu vẫn nói ra đáp án mà Elena muốn nghe: "Được, tôi không có ý kiến gì."
"Vậy được!" Elena nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười rực rỡ: "Ăn xong xuôi thì chúng ta về quán trọ trả phòng!"
Trong quãng thời gian tiếp theo, cô mặt mày hớn hở giới thiệu cho Ash về nơi mà bọn họ sắp đi đến.
"Chúng ta có thể đi xe lửa từ đây... Ash còn chưa biết xe lửa là gì đúng không? Chờ một chút là cậu biết ngay. Đường ray của phố Cự Thạch được xây dựng từ rất lâu trước đây, vốn nó nối liền với bốn phương, nhưng mà bị bỏ hoang quá lâu, gần đây vừa được sửa chữa khẩn cấp, nên mới phục hồi được một tuyến đường, đi đến vùng lãnh thổ vương tọa Đá Lửa gần nhất."
"Đến vương tọa Đá Lửa rồi, mạng lưới giao thông sẽ dễ dàng hơn nhiều, đến lúc đó cậu muốn đi đến lãnh địa của vương tọa nào thì tôi sẽ dẫn cậu đến đấy!"
...
Ash được Elena truyền bá những địa điểm đẹp ăn ngon chơi vui, nên cũng không nhịn được mà ngóng trông.
Ăn điểm tâm xong, khi Elena trả tiền, Ash như chợt nhớ đến điều gì, cậu móc ra mấy đồng tiền bạc từ trong túi: "Elena, tôi không thể để cô tốn tiền mãi được. Sau này còn phải đi đến những thành thị khác, sau này chuyện ăn ở cứ thêm phần của tôi." Tối hôm qua tâm tình của cậu chập trùng nên quên mất, nói thế nào thì hôm nay cũng phải chia sẻ một phần.
"Cậu lịch thiệp thật đấy." Elena không nhận những đồng tiền bạc của cậu, trái lại lấy một đồng tiền bạc của mình ra, đưa cho Ash nhìn: "Tuy nhìn thì không có gì khác nhau, nhưng tiền của cậu không giống với tiền của chúng tôi."
Ash cẩn thận phân biệt một chút, quả nhiên là khác nhau.
Đồng tiền bạc của cậu nhỏ hơn, dày hơn một chút, in hình một cái cán cân, được chế tạo thô sơ. Nhưng đồng tiền bạc của Ilov được chế tạo rất tỉ mỉ, mỏng và rực rỡ, in hình một quyển sách.
"Cho nên cứ để tôi tính tiền." Elena cười nói: "Sau này cậu cứ mời tôi lại mấy lần là đủ rồi."
Ash không hài lòng mà cất tiền của mình, cậu ý thức được từ giờ trở đi mình là người nghèo rớt mồng tơi.
Bọn họ trở lại quán trọ, tìm ông chủ để trả phòng.
Ông chủ là một ông lão đã có tuổi, da dẻ vì bị gió bụi của phố Cự Thạch mài mòn mà trở nên nhăn nheo, cực kỳ già nua, nhưng ánh mắt của ông lại giống con chim ưng xoay vần trên vùng không trung của Bắc Địa, sáng ngời và sắc bén.
Tối hôm qua Ash có nghe nói, ông chủ là người được sinh ra và lớn lên ở phố Cự Thạch, sau khi phố Cự Thạch xuống dốc, ông là một trong những cụ già vẫn trông coi vùng đất này mà không rời đi.
"Ồ, chưa gì đã đi rồi à?" Ông chủ vừa thu tiền phòng, vừa nói chuyện với bọn họ: "Hai người đi sớm một chút cũng là chuyện tốt, qua một hai ngày nữa, phố Cự Thạch sẽ rối loạn cho xem."
Elena tựa vào quầy, hứng thú mà hỏi: "Ông à, có chuyện gì xảy ra hả?"
Ông chủ là dân bản xứ, nhất định thạo tin tức hơn so với người bình thường nhiều.
Ông chủ cũng không có ý che giấu, nói thẳng cho bọn họ: "Hiệp hội phù thủy thông báo, từ hôm nay trở đi, tiến hành cuộc chiến đoạt tháp phố Cự Thạch."
Ash cực kỳ mẫn cảm với hai chữ "đoạt tháp", mà Elena còn phản ứng mãnh liệt hơn, cô lập tức chống quầy đứng thẳng người, kinh ngạc mà nói: "Cuộc chiến đoạt tháp sắp bắt đầu rồi sao?"
Sau khi chiếm được câu trả lời khẳng định của ông chủ, cô trở tay giữ chặt Ash: "Không được không được, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta mau rời đi. Ash, lỡ như cậu bị gì, chắc chắn cả đời này tôi không thể làm học trò của ngài ấy rồi."
Học trò?
Ash còn chưa hiểu mối quan hệ trong lời của cô, thì đã bị Elena kéo kéo cổ tay: "Ash, có quên lấy gì không?"
Ash lắc đầu.
"Tốt lắm!" Elena hấp tấp, vừa nói "Cám ơn ông đã nhắc", vừa kéo Ash đi ra ngoài.
"Elena!" Ash lảo đảo một chút, "Đợi một chút, cô..." Ban đầu cậu muốn nói "Cô nắm chặt quá", bởi vì cậu rõ ràng cảm thấy cánh tay mình như bị bỏng... Nhưng rất nhanh, cậu đã phản ứng lại, chỉ là nắm tay thôi thì làm sao có thể xuất hiện cảm giác bỏng như lửa đốt được? Mà Elena tóm lấy cổ tay của cậu, nhưng nơi cậu thấy đau lại là chỗ cánh tay...
Ngay vị trí dấu ấn lá cây!
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
94 chương
38 chương
22 chương
26 chương