Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 14 : Thiên phú
Editor: Aminta.
Sau khi chắc chắn hai phù thủy đã rời đi, các thôn dân nhẹ nhàng thở ra, nhưng phần lớn thì không hiểu chuyện gì, ù ù cạc cạc.
Cảnh tượng trông hoàng tráng như thế, vậy mà kết thúc qua loa như vậy sao? Đăng ký thân phận thì sao? Hay là họ vẫn còn định làm gì sau đó nữa?
Bọn họ đến bên cạnh chú Vaughn và Ash như ong vỡ tổ, vội vàng muốn biết tình hình bây giờ là như thế nào.
Có chú Vaughn ở đây, vậy Ash cũng không cần giải thích.
Ash lui ra một bên khỏi đám người, sau đó thì va phải "bức tường" rắn chắc. Có mùi cay nồng của rượu mạnh quen thuộc.
"Chú Derek." Không cần quay đầu lại thì Ash cũng có thể nói ra cái tên này.
"Bây giờ biết kêu chú rồi hả?" Chú Derek duỗi cánh tay ra, kẹp Ash dưới nách của mình, còn cái tay khác thì dùng sức vò đầu Ash: "Gan lớn quá nhỉ? Xung phong làm người đầu tiên luôn đấy? Chú đây cũng không dũng cảm bằng cháu."
Ash chật vật rụt cổ lại, ngượng ngùng nói: "Không phải là dũng cảm. Chẳng qua cháu cảm thấy cháu nên làm người đầu tiên."
"Cháu còn tưởng rằng chú đang khen cháu sao? Có Vaughn ở đó, cháu xung phong làm người đầu tiên làm gì!" Lông mày của chú Derek dựng thẳng, tức giận đến mức bật cười, nhưng sau khi cười một tiếng thì lại không kềm được cơn giận, cuối cùng chỉ có thể đành chịu mà vò tóc Ash lộn xộn: "Được rồi được rồi, nói chuyện nghiêm túc, vừa rồi là sao? Hai phù thủy đó định làm gì?"
Nói thì nói như thế, nhưng chú cũng không định để Ash trả lời, mà đi nghe chú Vaughn ở bên kia giải thích nghiêm túc như các thôn dân xung quanh.
Khi chú Vaughn nói đến chuyện vòng tay, tất cả mọi người đều có vẻ bài xích... Vòng tay in tên, không thể gỡ ra, vậy thì khác gì mấy con gia súc, thú nuôi được nuôi nấng?
Tốn công tốn sức để bọn họ đeo vòng tay lên, chắc chắn tác dụng của vòng tay không chỉ đơn giản như là để phân biệt thân phận.
Liệu vòng tay có thể khống chế thân thể và cả suy nghĩ hay không?
Tiếp theo thì họ lại mờ mịt, sao bọn họ có thể từ chối thế lực có thuyền đen to lớn, phù thủy có thể bay trên trời như thế được?
"Sao bọn họ lại rời đi?" Có người nắm bắt được điểm quan trọng, lớn tiếng hỏi: "Chẳng phải họ muốn đeo vòng tay cho chúng ta à? Sao bọn họ lại rời đi chứ? Bọn họ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Chú Derek cũng hỏi: "Bọn họ tự xưng là vương tọa Đỏ Thẫm. Nhưng mới vừa rồi bọn họ lại bảo chúng ta nhớ cho kỹ vương tọa Rực Rỡ. Chuyện này là sao nữa?"
"Bởi vì bọn họ đã giao chúng ta cho một thế lực khác... Vương tọa Rực Rỡ."
Chú Vaughn không nhanh không chậm nói từng chuyện đã xảy ra và phân tích của chú cho mọi người.
Các thôn dân thôn Dogo cũng dần dần hiểu ra, tạm thời bọn họ không cần đeo "vòng", nhưng những tháng ngày phải mang "vòng" của họ cũng không xa, dù sao nó cũng sẽ đến.
Chỉ là được chuyển từ nhà tù này sang nhà tù khác thôi.
Bọn họ có thể trốn, nhưng bình nguyên Đoạn Hà lớn như thế mà bây giờ lại tràn đầy kẻ ngoại lai tham lam, một khi bị phát hiện, họ cũng sẽ bị bắt, vẫn phải mang "vòng".
Hình như họ không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ thành thành thật thật cúi đầu.
"Có khi nào bọn họ gạt chúng ta không?" Aubrey căm giận: "Bên ngoài không hề có những kẻ bắt cóc, nhưng bọn họ sợ chúng ta lén bỏ chạy nên mới nói như vậy?"
"Bọn họ nói thật." Ash đứng dậy, nói một cách quả quyết: "Mọi người nhất định nhất định không được ra ngoài trong khoảng thời gian này!"
"Vậy chúng ta phải làm gì đây?" Aubrey cắn chặt răng, cậu ta rống to đầy kích động: "Ngoan ngoãn chờ đám người mới đến để đeo vòng cổ, vòng tay, xích chân cho chúng ta hay sao!"
"Không có những thứ đó, chúng ta thậm chí không thể ra khỏi thôn sao?" Cậu ta đỏ cả mắt, giọng nói run rẩy: "Sau này chúng ta phải ỷ vào mấy thứ vòng đó để được an toàn sao? Đùa gì thế! Chuyện này thật vớ vẩn!"
"Anh hung dữ với Ash làm gì!" Sa"anna vỗ mạnh vào đầu Aubrey: "Lúc nãy Ash là người đầu tiên thử đấy!"
"Đúng! Thử làm con thú nuôi quý giá của người khác!" Aubrey cứng cổ mạnh miệng: "Tôi sẽ không mang thứ kia, có chết cũng không mang!"
"Anh dám chết thử xem!" Mắt của Sa"anna cũng đỏ lên: "Đồ hèn! Đồ nhát gan! Tôi sẽ mang vòng tay! Tôi muốn mang vòng tay, rồi tìm một người bạn trai có mang vòng tay!"
"Ai dám!" Aubrey trừng to mắt: "Ai dám cướp em đi, anh làm thịt người đó!"
Sa"anna cười mỉa: "Thôi đi, chẳng phải lúc đó anh chết rồi sao?"
Aubrey nghẹn lại, gương mặt đẹp trai bị nghẹn đến đỏ bừng: "Vậy anh, vậy anh... Anh mang được chưa!"
Cuộc tranh cãi giữa hai vợ chồng trẻ khiến cho mọi người vốn đang thấy tối tăm trong lòng cũng không nhịn được mà bật cười.
"Ấy..." Cuối cùng Ash cũng tì được cơ hội để chen ngang, vụng về an ủi: "Mọi người yên tâm, lãnh chúa mới là một người rất tốt."
"Tốt đến mức không cần mang vòng tay à?" Aubrey hầm hè với cậu.
Ash suy nghĩ một chút, thế mà nghiêm túc gật đầu thật.
"Không đâu, sau này mà muốn đi lại trên vùng đất này thì rất cần vòng tay." Chú Derek lắc đầu, ánh mắt của chú lướt qua trên những khuôn mặt mờ mịt lo lắng của mọi người, chỉ sợ phần lớn mọi người đều cần một khoảng thời gian rất dài để thích ứng với tình hình bỗng nhiên thay đổi này: "Nếu như lãnh chúa mới thật sự tốt như cháu nói, thì có mang vòng tay hay không cũng không quan trọng."
"Ash, cháu biết người lãnh chúa kia sao?" Thầy Nathan cũng đứng trong đám người, thầy không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Ash gật đầu: "Cháu đã từng gặp trong đêm lễ mừng, anh ấy đã cứu cháu, Aubrey, và cả Sa"anna."
"Sao tớ lại không nhớ?" Aubrey lầu bầu, còn chưa hết cáu, trong lời nói cũng có gai.
Chú Derek tiếp lời: "Chuyện này vẫn chưa nói với mọi người. Nhưng mà bây giờ cũng là lúc để nói." Chú dứt khoát nói từ Rachel, đến tin tức mà bọn họ lặng lẽ tìm được, phơi bày tất cả cho các thôn dân.
Các thôn dân chất phác nghe mà hoảng hốt, tam quan vỡ nát.
Rachel mà bọn họ yêu quý vô cùng lại là phù thủy xấu xa ư?
Mà bây giờ đoàn kịch khiến bọn họ lưu luyến không quên cũng là hai phù thủy?
Trên thế giới này thật sự có người nắm giữ sức mạnh ma pháp thần kỳ như trong màn kịch... Khoan đã! Chuyện này cũng không kinh ngạc lắm, hôm nay họ còn thấy cả chiếc thuyền đen to lớn bay trên trời mà.
Nhưng mà chuyện đáng kinh ngạc nhất là...
"Ash, có phải cháu cũng biết ma pháp hay không?"
"Thế mà cháu nhìn ra được bản tính của Rachel, giỏi quá nhỉ?"
"Ash, năng lực này của cháu gọi là dự báo, tiên tri đúng không?"
"Ash, tối hôm qua Derek lại nợ chú 5 đồng tiền...Cháu đoán xem chú đang nói dối hay nói thật?"
"Nói thật." Ash trả lời câu hỏi cuối cùng.
"Đúng rồi!" Ông chủ quán rượu kêu lên.
"Này Ash, sáng nay chú ăn bánh kẹp với mứt có đúng không?"
"Không."
"A! Lại đúng rồi! Sáng nay chú không có ăn bánh kẹp ha ha!"
"Ash, người mà chú Artie của cháu thích nhất là cô đúng không? Artie, mau nói với Ash anh thích em nhất đi!"
"Nói thế ở trước mặt mọi người thì ngại lắm Bafula à... Ầy, được rồi được rồi, anh thích em nhất, anh yêu em, Bafula."
"... Là thật."
...
"Ash, cháu thấy chú Derek lớn tuổi rồi mà còn chưa tìm được người yêu, có phải trước đây chú ấy bị phụ nữ đá nên ám ảnh đúng không?"
"Im hết đi!" Chú Derek xụ mặt, nghiêm khắc quát lớn: "Mấy người có ra dáng người lớn hay không? Càng hỏi càng kỳ cục!"
"Chẳng phải lúc nãy anh cũng nghe say sưa ngon lành à?" Chú Artie có quen biết với chú Derek hừ một tiếng: "Anh chỉ thích xem chúng tôi làm trò, không cho chúng tôi xem trò cười của anh à? Cắt lời bọn tôi là vì chột dạ hả?"
Sắc mặt của chú Derek vẫn không thay đổi: "Có phải mấy người đã quên ban đầu chúng ta đã nói gì hay không? Năng lực của Ash cũng không phải để cho mấy người chơi kiểu này."
Ash lặng lẽ thở phào, cậu bị mọi người hỏi liên tiếp, căn bản không có thời gian để suy nghĩ, hoàn toàn đoán bằng trực giác, không ngờ lại trúng hết.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động sử dụng dự cảm của mình có mục đích, tuy là toàn để cảm nhận mấy việc vặt vãnh, nhưng kết quả vẫn hoàn mỹ đến mức ngay cả bản thân cậu cũng thấy nghi ngờ "Mình thật sự có năng lực đặc biệt ư?"
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mọi người bình tĩnh thật, rõ ràng là đã gặp chiếc thuyền đen, biết là có phù thủy, còn có thể phải mang vòng tay bất cứ lúc nào, kết quả bây giờ họ vẫn còn trêu ghẹo nhau được, xem ra cảm xúc của họ đã khôi phục không ít.
"Sao mà quên được?" Chú Artie cười ha hả: "Về người lãnh chúa kia! Nếu Ash đã nói người lãnh chúa kia là người tốt, vậy chắc chắn là người tốt. Chúng ta còn lo lắng gì nữa?"
"Chẳng phải người kia đã cứu Ash, Aubrey và Sa"anna trong đêm lễ à? Lúc ấy người đó cũng không làm hại chúng ta đúng không? Tôi nhớ đêm đó tôi còn mơ một giấc mơ rất đẹp nữa mà!"
"Ấy, tôi cũng vậy! Tôi mơ thấy chuyện rất vui!"
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy! Khi thức dậy thì mặt tôi cười đến cứng ngắc luôn!"
...
Những người khác cũng bắt đầu cười đùa: "Là người tốt à?", "Đúng vậy, là vậy đấy.", "Yên tâm yên tâm."...
"Hôm nay chúng ta có thể tránh được một kiếp cũng nhờ vào Ash đấy." Có người nói: "Vì vòng tay không có tác dụng với Ash, nên mấy người đó mới kiêng kỵ đúng không?"
"Không chừng Ash có thiên phú ma... ma pháp đấy chứ!"
"Nhưng mà bọn họ nói Ash đã bị người lãnh chúa kia đánh dấu rồi... Thân thể của Ash không có sao chứ?"
Ash lắc đầu: "Không sao."
Xác nhận Ash không có cậy mạnh, mọi người mới yên lòng.
Bà Lena lớn tuổi nhất cười híp mắt nói: "Ài, vữa nãy khi bà ra ngoài thì còn đang nấu nồi súp trong nhà. Vậy là không có chuyện gì đúng không? Thế bà về nhà trước đây, không thì súp bị nấu lâu sẽ không ngon đâu."
Bà vẫy tay với Ash: "Một lát Ash đến nhà bà ăn, bà làm đồ ngon an ủi cháu nhé."
Ash khéo léo đáp ứng: "Cảm ơn bà."
Bà Lena hài lòng gật đầu, quay người đi vào thôn.
Nhờ bà Lena nhắc nhở như vậy, mấy tiếng "A! Tôi cũng đang nấu súp!", "Gà nướng của tôi!", "Nhanh nhanh nhanh! Đừng để nồi bị cháy thủng!" vang lên liên tiếp, mọi người hoảng hốt chạy vào thôn như bị lửa thiêu đến mông.
Vốn đang giữa trưa, gần như bếp nhà ai cũng đang cháy để nấu ăn.
Chỉ chốc lát sau, mấy thôn dân vây quanh Ash đã rời đi bảy tám phần.
Ash há to miệng, cậu còn một câu chưa nói nữa.
Cậu muốn nói, dù người lãnh chúa kia là người tốt, nhưng cậu vẫn sẽ học ma pháp cho thật giỏi, rồi trở nên thật mạnh, sau đó giành lấy thôn Dogo... Ừm, là giành lại.
Thôn Dogo là thôn Dogo của mọi người, không phải là lãnh địa của ai cả, cũng không phải là thuộc dân của ai đó.
Dù lãnh chúa là một người rất tốt, cậu cũng muốn giành lại thôn Dogo.
Cậu muốn nói cho mọi người rằng cậu nhất định có thể làm được, xin mọi người hãy yên tâm...
Nhưng có phải mọi người yên tâm hơi nhanh rồi không?
Cũng bởi vì tin lời lãnh chúa là người rất tốt của cậu ư? Cũng bởi vì mọi người công nhận khả năng cảm nhận của cậu sao?
Hình như không đúng lắm thì phải?
Cậu hoang mang ngẩng đầu nhìn về phía chú Vaughn còn chưa rời đi.
Chú Vaughn cúi đầu, cười cười: "Ash, chỉ cần không bị ép đến đường cùng, thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Người lãnh chúa kia có tốt hay không thì cũng không quan trọng... Tốt thì cuộc sống vẫn tiếp diễn, không tốt thì cũng thế, trừ khi hoàn toàn không còn đường lui."
Cũng không phải mọi người yên tâm vì nghe Ash nói "Người lãnh chúa kia là một người rất tốt", họ làm thế là vì đã biết tình hình thực tế, đành phải chấp nhận sự thật.
"Nhưng cháu vẫn làm rất tốt." Chú Derek ở một bên vỗ vỗ Ash đang cảm thấy mất mát: "Chí ít cháu đã khiến tâm tình của mọi người trở nên nhẹ nhõm một chút." Chú dùng ngón cái và ngón trỏ để miêu tả cái "một chút" ấy.
Ash nhìn một cái, vai cậu sụp xuống, đúng thật là chỉ có một chút xíu như thế.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
156 chương
26 chương
31 chương
85 chương
30 chương
40 chương
128 chương
111 chương