Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 100 : Sở hữu tháp phù thủy

Vơ vét hết khu vực thí nghiệm cũng tốn hết nửa ngày. Ash lấy ra thịt khô mà cậu đã chuẩn bị trước đó và nhanh chóng lấp đầy bao tử. Sau đó cậu đi cùng Sigourney xuống tầng dưới tìm Mon. Trên đường ra khỏi khu vực thí nghiệm, Sigourney cũng không hề có ý định dẫn Ash đến phòng thí nghiệm mà anh đã từng ở. Chỉ khi đi ngang một căn phòng thí nghiệm đóng kín, Sigourney mới hất cằm nói với Ash: "Tôi trốn đi từ căn phòng thí nghiệm này." Mười năm trước anh bị biến đổi thành công ở chỗ này, sau đó thoát khỏi tháp phù thủy, thoát khỏi khu rừng thủy tinh, lấy lại tự do. Thoát khỏi tháp phù thủy được canh phòng nghiêm ngặt ư? Ash trông mong nhìn Sigourney, sao anh lại làm được? Có lẽ là thu hoạch bội thu, hoặc có lẽ là cảm thấy nhẹ nhõm sau những suy tư khi quay về chốn cũ, Sigourney dùng giọng bâng quơ kể cho Ash nghe chuyện mười năm trước. Lúc đó anh đã bị biến đổi thành quỷ hút máu. Nhưng phản ứng bài xích của cơ thể rất nghiêm trọng, anh yếu ớt tới mức giống như mấy ngày nữa anh sẽ trút hơi thở cuối cùng như những tinh linh khác trên bàn thí nghiệm. Tình trạng cơ thể anh rất tồi tệ, theo Rachel, anh cũng là một sản phẩm thất bại. Nhưng anh không phải là sản phẩm thất bại như Bart và những tinh linh khác. Chí ít anh đã biến đổi thành công chứ không biến đổi một nửa rồi chết như Bart. Tuy rằng anh sẽ không sống được quá lâu. Cũng có thể xem như là thành tựu mang tính tạm thời. Không biết là vì để khoe khoang hay là muốn tìm phù thủy khác để hợp tác đẩy nhanh tiến độ thí nghiệm tiếp theo, tóm lại có một người đến tháp của Rachel vào ngày thứ ba khi Sigourney biến đổi thành công. Người đó được Rachel mời đến xem thành quả thí nghiệm là Sigourney. Rachel không có bạn bè, nhưng lão có phù thủy hợp tác. Vật họp theo loài, người kia cũng là một phù thủy độc ác tàn nhẫn. Phù thủy đó tới bằng trận pháp dịch chuyển Rachel tạm thời dựng nên. Mà Sigourney bị Rachel cho là chỉ có thể nằm chờ chết lại nhân cơ hội này lợi dụng trận pháp dịch chuyển để thoát thân. Anh bị dịch chuyển đến địa bàn của phù thủy xấu kia, đó là một nơi được gọi là dãy núi gần vực thẳm. Anh tốn không ít sức lực mới có thể thoát khỏi truy lùng. Nhưng sau khi thoát khỏi truy lùng thì anh lại hôn mê. "Trước đó tôi đã nói Mon đã giúp tôi một chuyện đúng không?" Ash gật đầu, Sigourney đã nói vậy vào lần đầu tiên cậu gặp Mon ở chợ phù thủy. "Chính vào lúc đó..." Sigourney lặng lẽ cong khóe môi: "Mon phát hiện ra tôi và chữa thương cho tôi." Ash kinh ngạc, thảo nào cậu cứ thấy chú Mon rất quen thuộc với Sigourney. Thì ra hai người đã quen biết nhau từ lâu. Bất chợt cậu thấy chua chát trong lòng. Sigourney chỉ miêu tả vài câu về quá trình chạy trốn của mình, nhưng cả quá trình có chuyện gì đơn giản đâu? Làm sao để dùng trận pháp dịch chuyển ngay dưới mắt Rachel? Làm sao để thoát khỏi truy lùng, rời khỏi địa bàn của một phù thủy xấu xa chẳng tốt hơn Rachel bao nhiêu? Sigourney chưa hề nói, nhưng Ash có thể tưởng tượng hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc lúc ấy. Chỉ cần có một sai lầm thì sẽ không có Sigourney đứng bên cạnh cậu nữa. Ash suy nghĩ như vậy, thế là khi đến thư viện của Rachel, cậu không để ý đến số lượng lớn báu vật mà Rachel tích trữ nhiều năm, đôi mắt sáng lấp lánh của cậu nhìn thẳng về phía Mon đang nhíu mày xem một cuộn sách. Cám ơn chú Mon, chú Mon tốt quá! Mon tự dưng được phát thẻ người tốt chợt rùng mình. Vừa khéo khiến anh ta thoát khỏi dòng suy nghĩ. Mon chú ý đến Sigourney và Ash ở cửa, anh ta trở nên kích động giống như đã nhịn rất lâu mới tìm thấy chỗ để xả: "Sigourney, Ash! Hai người có dự định gì sau này không? Tôi định ở chỗ này một khoảng thời gian! Hai người không thể tưởng tượng nổi Rachel đã sưu tầm được bao nhiêu tài liệu lịch sử đâu, là lịch sử hết đó! Là lịch sử hoàn chỉnh đó!" Lúc này Ash mới nhìn xung quanh. Cậu đã chứng kiến cả đống sách trong phòng làm việc của Rachel ở khu thí nghiệm, nhưng bây giờ khi đến đây cậu mới thấy đống sách ấy chẳng nhằm nhò gì cả. Cả một tầng này của tháp phù thủy đều trưng bày sách. Tuy đây là tầng cao nhất của tháp có diện tích nhỏ nhất, nhưng không gian vẫn vô cùng rộng lớn. Ash nhìn lướt qua giá sách gần cậu nhất, cậu phát hiện phần lớn sách ở nơi này đều nhuốm mùi lịch sử cũ kĩ. Có vài quyển rách nát chỉ còn nửa trang sách, có quyển được viết trên da thú, còn vài quyển được đặt trong tủ kính, rõ ràng là được bảo quản cẩn thận. "Đừng nhìn bên kia." Mon vẫy tay với Ash: "Bên kia đều là sách gốc, tốt nhất đừng đụng vào chúng. Bản sao chép của Rachel đều ở bên này hết." Bản sao chép có thể tự do lật xem. Ash đi qua, ánh mắt cậu lướt qua một loạt tài liệu được đóng thành sách, bởi vì là bản sao nên trông rất mới. Ánh mắt cậu dừng lại trên một quyển sách cực dày... Bách khoa về nguyên liệu? Cậu tò mò rút sách ra, cầm trong tay lật vài tờ. Quả nhiên khác hẳn bách khoa về nguyên liệu mà cậu thường xem. Nguyên liệu trong đây đều là nguyên liệu thường gặp thời cổ đại. Tương ứng với nhiều nguyên liệu ma pháp mà cậu vơ vét khi nãy. Lúc này cậu đã có ý định tìm chỗ ngồi và xem kỹ quyển sách này. "Bỏ nó sang một bên trước đi." Mon cũng đặt cuộn sách trong tay anh ta lên giá sách, anh ta vỗ vai Ash và dùng mắt ra hiệu cho Sigourney: "Tới xem cái này đã." Khi Sigourney và Ash dọn sạch tầng trên, Mon cũng đã khám phá tầng chót này. Anh ta không vội đọc sách, có nhiều sách như vậy, sao anh ta đọc hết trong thời gian ngắn được chứ? Như anh ta đã nói với Sigourney, anh ta cũng định ở đây một thời gian. "Trước khi ở lại chúng ta phải xin ý kiến chủ nhân." Mon vừa nói vừa chỉ cho Sigourney và Ash thấy một viên đá thủy tinh cao cỡ ngang eo khắc trên mặt đất ở giữa tầng, trong viên đá thủy tinh có tạc một trận pháp màu đen trông lạnh lẽo đáng sợ. Bây giờ Ash đã có kiến thức căn bản ở thế giới phù thủy, tuy đây là lần đầu tiên thấy thứ này nhưng cậu lập tức nhận ra nó: "Đây là chìa khóa tháp phù thủy?" Tháp phù thủy phân biệt chủ nhân bằng cái gì? Chính là bằng chìa khóa này! Đặt dấu ấn tinh thần trên chìa khóa, vậy tháp phù thủy sẽ giống tay chân thứ hai của phù thủy, chỉ đâu đánh đó, điều khiển như ý muốn. Rachel đã chết, chìa khóa trước mặt không có chủ nhân, bất kể ai đặt dấu ấn tinh thần lên đó cũng có thể khống chế toà tháp này. Lời Mon nói cũng thể hiện rõ ràng rằng anh ta không muốn chiếm tòa tháp này nên để lại cho Sigourney và Ash lựa chọn. Sigourney cũng dứt khoát như Mon, anh khẽ đẩy vai Ash: "Qua đó đặt dấu ấn đi." Ash: "Tôi ư?" Mon bật cười: "Đương nhiên là cậu. Tôi không sống quá lâu ở một nơi, chán lắm. Đưa cái tháp này cho tôi chỉ có nước bỏ hoang, vậy thì uổng quá. Còn Sigourney à... Ừm, bị ám ảnh hả?" Khi nói đến câu cuối cùng, giọng Mon nhỏ dần. Sigourney nhìn anh ta một cái, thế mà anh không cãi lại mà còn hờ hững thừa nhận: "Đúng, tôi bị ám ảnh." Ash: "..." Dối trá. Dù biết Sigourney lấy cái cớ nhảm nhí nhưng Ash vẫn không vạch trần. Cậu không tiếp tục chối từ nữa, cậu cẩn thận đặt dấu ấn tinh thần của mình lên chìa khóa tháp phù thủy, sở hữu tất cả mọi thứ của tháp phù thủy này. Sau khi đặt dấu ấn thành công, toàn bộ kết cấu của tòa tháp hiện lên trong đầu cậu. Sau khi thực sự trở thành chủ nhân của tháp cậu mới thấy sợ hãi... Tòa tháp này có bẫy ma pháp dày đặc, nói một cách phóng đại một chút thì là bẫy nhiều tới mức mỗi một viên gạch đều có khắc trận pháp. Độ nguy hiểm không thua gì khu rừng bên ngoài. Nếu như tất cả trận pháp trong tháp được kích hoạt, e là cậu và Sigourney sẽ không vào đây dễ dàng như bây giờ. Cậu từ từ nhắm mắt lại, cố gắng tiêu hóa lượng thông tin to lớn phức tạp. Mon đứng nhìn ở một bên dần dần hơi bất ngờ. Thật ra ngay từ đầu anh ta định đưa tháp cho Sigourney. Cũng không phải là do Mon cảm thấy Ash còn nhỏ không đáng tin cậy, mà đây chính là tháp phù thủy do Rachel tự xây, cấp bậc của nó cực cao. Tuy kém hơn tháp của ngài Nance, nhưng cũng không phải là cấp bậc mà sức mạnh tinh thần của Ash có thể khống chế. ...Chí ít cũng phải là phù thủy cấp cao mới nổi chứ? Phù thủy cấp cao cũng rất là khó khăn mới khống chế nổi. Tóm lại là phù thủy tập sự như Ash không thể làm được. Nhưng anh ta nhận được ánh nhìn ra hiệu của Sigourney, vì lòng tin với Sigourney, anh ta nói giao tháp cho Ash trong sự kinh ngạc âm thầm. Bây giờ Ash bắt đầu tiếp nhận toàn bộ tháp phù thủy, anh ta không khỏi căng thẳng để ý mọi cử động của cậu. Mon nghĩ nếu như Ash cảm thấy khó chịu, anh ta sẽ lập tức cắt ngang quá trình này. Nhưng mà từ đầu đến cuối, thẳng đến khi Ash mở mắt ra, anh ta vẫn không tìm thấy cơ hội hành động. Mon không khỏi kinh ngạc, anh ta nhìn khuôn mặt không cảm xúc từ đầu đến cuối của Sigourney: "Sao cậu biết..." Biết Ash có thể làm được? Mới là phù thủy tập sự mà thôi, sao cậu có thể sở hữu tháp phù thủy thành công? Sigourney đáp lại anh ta bằng một ánh mắt chế giễu. Anh đã từng đến thế giới tinh thần của Ash, đương nhiên anh biết Ash giới hạn chịu đựng cao nhất của nó. Chỉ là một cái tháp của Rachel mà thôi, Ash vẫn giải quyết được.