Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 89 : Đúng là một đống bùn nhão

Nghĩ lại buổi sáng mình không đúng hẹn nghe điện thoại của cô ta, Tần Xuyên cũng đành nhịn cái đã. Chiếc Hummer phóng như trâu húc mả, không kiêng nể gì. Cho dù khi quay gần 90 độ cũng không thèm giảm tốc, chỉ dựa vào trọng tâm và lực bám đất mạnh mẽ mà nhanh chóng vượt qua. Dù Tần Xuyên chưa từng ngồi cáp treo, nhưng hắn cảm thấy ngồi trên xe do Liễu Hàn Yên lái còn kích thích mạo hiểm hơn cả ngồi cáp treo! Mỗi lần vượt qua bất cứ thứ gì trên đường, khoảng cách cũng chỉ còn vài cen-ti-mét là xảy ra tai nạn, quả thực Tần Xuyên không dám mở mắt nữa! Dù hắn là thân thể Thần mộc, nhưng cũng là phàm thai. Nếu như xảy ra tai nạn, cả cục thép như này đè xuống, liệu có trở thành bánh thịt hay không?! - Liễu Hàn Yên! Con mẹ nó! Cô không thể lái xe chậm hơn một chút sao! Có cô gái nào lái xe như cô hả? Liễu Hàn Yên còn lạnh lùng trừng mắt với hắn một cái: - Câm mồm! Anh còn là đàn ông không hả?! - Tôi đương nhiên phải… A…!!! Phía trước có xe tải đang lao tới!! Bà cô tổ của tôi, mau nhìn đường đi! Đừng nhìn tôi nữa! Vào thời khắc mạo hiểm như này, Tần Xuyên nhẫn nhịn một bụng tức giận, nhưng cũng không dám nói gì đối phương này. Cô ta quá khát khao đi gặp Mao Trạch Đông rồi! Liễu Hàn Yên càng cảm thấy xem thường trong lòng. Người này không chỉ tham mê nữ sắc, bản thân đã là một tên phế vật, còn nhát gan như chuột, đúng là khiến người thất vọng cực độ. Lộ trình vốn cần thời gian 40 phút, nhưng Liễu Hàn Yên chỉ lái có 20 phút đã tới bộ chỉ huy. Đây là một khu quân cảng của quân khu Giang Nam, có thể nhìn thấy mấy chiếc tàu chiến đang đỗ trên bờ biển. Đương nhiên còn có rất nhiều tàu chiến giấu ở địa điểm bí mật nào đó, không lộ ra bên ngoài. Khoảng cách giữa các kiến trúc cách nhau khá xa, không thấy các trạm canh để trang trí đâu cả, chỉ thấy binh sĩ tuần tra cũng các xe vũ trang. Y Phi đã dẫn người chờ trên sân, mặc quân trang thượng tá. 5-60 mươi chiến sĩ đứng sau mặc quân phục đặc chủng, cầm súng trong tay, võ trang đầy đủ. Từng quân nhân khi nhìn thấy Liễu Hàn Yên xuống xe đều cùng lúc cúi đầu chào, hô lớn: - Tướng quân! Tần Xuyên chú ý tới trên ngực mỗi người bọn họ đều có một biểu tượng kim loại màu xám bạc, đó chính là một con dao găm quân đội. Quân hàm thấp nhất của những chiến sĩ này là Trung Úy, cao nhất thì ngang bằng với Y Phi, đạt tới quân hàm thượng tá. Theo lý thuyết, tùy tiện lấy một người trong số những quân nhân này đi tới những nơi khác thì đều có thể trở thành một quan quân hoặc lớn hoặc nhỏ. Nhưng ở nơi này, không quản quân hàm của họ là gì, cũng chỉ phục tùng chỉ huy Hàn Thứ là Liễu Hàn Yên! Cấp bậc của bọn họ đều thông qua những lần chiến đấu, nhanh chóng thu hoạch quân công mà đạt được, đúng là vinh quang thiết huyết! Tần Xuyên có thể phát hiện ra chiến sĩ bình thường đạt tới cấp tá đều có thực lực thấp nhất là võ giả Hậu Thiên sơ cấp. Mà chiến sĩ cấp bậc trung úy kém cỏi nhất cũng có thực lực võ giả cao cấp, huyệt Thái Dương hơi gồ lên, hiển nhiên là có luyện Ngạnh Khí công của quân đội. Những binh sĩ này sát khí tỏa ra, tinh thần chuyên chú, dù thấy Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên cùng nhau xuống xe, bọn họ cũng chỉ nhìn Liễu Hàn Yên, mặc kệ Tần Xuyên là ai. Huấn luyện nghiêm chỉnh, Tần Xuyên thầm khen ngợi trong lòng, cô gái này quả nhiên là rất có nghề dẫn binh. Liễu Hàn Yên đáp lễ theo nghi thức quân đội một cái, ánh mắt như điện đảo qua mọi người. - Tất cả Hàn Thứ nghe lệnh, mục tiêu lần này vô cùng giảo hoạt, tất cả áp dụng sách lược tác chiến ẩn nấp, không để bọn họ phát hiện ra bất kỳ động tĩnh gì! - Vâng! Các tướng sĩ hô. - Xuất phát! Trong 10 phút đi tới bến cảng! - Vâng! Những chiến sĩ Hàn Thứ vẫn đội ngũ chỉnh tề, mau lệ chạy lên ba chiếc xe bọc thép, rời khỏi nơi này. Liễu Hàn Yên ngoắc Y Phi tới, chỉ chỉ vào Tần Xuyên đứng cạnh. - Y Phi, anh dẫn hắn tới phái bên nhà kho quân cảng. Những bộ đội có thể phái đi ở nơi này đều sắp xếp đi bảo vệ nhà kho! Y Phi nhíu mày, có chút chán ghét nhìn Tần Xuyên, nghi ngờ nói: - Tướng quân, ngài đang lo lắng bọn chúng chia binh hai đường, còn có đội lính đánh thuê khác định trực tiếp tập kích văn vật? Liễu Hàn Yên lộ vẻ suy tư: - Tôi cảm thấy đám lính đánh thuê kia khác với đám lính đánh thuê do thành viên Ấn Độ và Philippines tạo thành, tác phong rất không giống, không dám chắc đây có phải do chúng ngụy trang không. - Nhưng nếu như là vậy, có lẽ chúng không có cơ hội tiến vào thành phố Đông Hoa. Cho dù chia binh làm hai đường, có lẽ cũng không có quá nhiều sức chiến đấu. Dù sao cũng chỉ là một đội lính đánh thuê, số người có hạn, hơn nữa còn gặp chúng ta. Y Phi phân tích. Liễu Hàn Yên gật đầu: - Kỳ thực nếu như chúng tiến công nhà kho, độ khó cực lớn, tôi cũng không quá lo lắng. Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Dù sao nơi này và quân khu có chút khoảng cách, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chúng không đoạt được văn vật, trực tiếp hủy diệt văn vật cũng là có khả năng. Mặc kệ như nào cũng phải ngăn cản. Sau khi nói xong, Liễu Hàn Yên liền mặc kệ Tần Xuyên. Cô còn cần phải kiểm tra phòng vệ của quân cảng lần cuối, sau đó đi tới bến cảnh chỉ huy chiến đấu. Y Phi lạnh nhạt nhìn Tần Xuyên: - Đi theo tôi. Tần Xuyên đứng ở bên cạnh cũng đã nghe rõ, cùng đi về phía nhà kho, vừa đi vừa nói thầm: - Cần gì hung dữ như vậy, tôi không phải người điếc. - Hừ! Tướng quân suy nghĩ cho anh, dẫn anh tới chỗ trọng binh canh gác an toàn nhất, anh nên cảm thấy vinh hạnh! - Chẳng phải chỉ là một cái nhà kho sao, cũng không phải là căn cứ nghiên cứu khoa học. Tần Xuyên bĩu môi, không cho là đúng. - Anh thì biết cái gì, đó chính là bảo vật quốc gia! - Tốt xấu gì tôi cũng là hôn phu tướng quân của các anh, Tần gia đại thiếu gia, đương nhiên cần được bảo vệ cẩn thận! Ha ha ha… Tần Xuyên cố ý chọc chết cô nàng mặt lạnh này. Quả nhiên Y Phi nổi giận: - Phế vật! Chỉ có hạng phế vật như anh mới cẩn bảo vệ! So với Cơ tướng quân, đúng là một đống bùn nhão! - Đáng tiếc, tướng quân nhà cô lại muốn gả cho đống bùn nhão là tôi, cũng không thèm liếc nhìn Vô Song công tử! Tần Xuyên đã xem qua tư liệu về các gia tộc, biết rõ tên Cơ Vô Song kia chính là người đứng đầu thập đại thiên tài của một đời hoàng kim này. Tướng quân bộ đội Long Chiến, một trong ba mũi tên của cục An Toàn, bài danh thứ sáu trong Thiết Phù Đồ thất tướng quân, thực lực còn mạnh hơn Liễu Hàn Yên vài phần. Có thể nói, nếu như không có hôn ước với Tần gia, gã và Liễu Hàn Yên có thể xưng là kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh! Chỉ có điều hắn cũng không cảm thấy gì, dù sao khi nhìn trên ảnh, tên kia không đẹp trai bằng mình, như vậy là quá đủ rồi! Y Phi đi ở phía trước nghe được những lời này, hận không thể quay người bóp chết tên thối tha này. Quá không biết xấu hổ! Nhưng lại nghĩ tới những lời Liễu Hàn Yên nói, vẫn chỉ nén nhịn xuống. Hai người đi tới cửa ra vào nhà kho, lập tức có một tên quân nhân mặc quân trang thiếu tá, cúi đầu chào Y Phi. - Y thượng tá, xin hỏi vị này là… Thiếu tá cảm thấy Tần Xuyên rất lạ mặt. - Thiếu tá Trương Lăng, hắn là khách của Liễu tướng quân, để đảm bảo an toàn cho nên để hắn đợi trong kho hàng. Đợi sau cuộc chiến tranh cảnh giới này chấm dứt, sau đó để hắn đi ra. Trương Lăng gật đầu: - Rõ. Đồng chí này, xin đi theo tôi! Tần Xuyên đánh giá người gọi là Trương Lăng này, phát hiện thực lực của hắn dường như đạt tới võ giả Hậu Thiên cao cấp, tuyệt đối không có chút chênh lệch với Y Phi. Nhưng Y Phi đã lên tới thượng tá, thằng này mới là thiếu tá, đúng là cùi bắp mà! Đợi sau khi sắp xếp cho Tần Xuyên xong, Y Phi trực tiếp rời khỏi. Cô không muốn ở cùng người đàn ông này thêm nửa khắc nào. Tần Xuyên đi vào nhà kho, phát hiện nơi này diện tích chừng 500m2, nhưng đại đa số đều chất đầy vật tư quân sự, cho nên không gian rất chật hẹp. Bốn vách tường lẫn nóc đều được chế tạo bằng sắt thép, hỏa lực bình thường căn bản không thể tiến vào. Văn vật đặt trong kho hàng này, cũng chỉ e lính đánh thuê mạnh mẽ liều chết mới có thể xông vào được. - Vị đồng chí này, khu vực phía trước là nơi mà các chuyên gia cùng nhà khảo cổ nghỉ ngơi, anh đến đó chờ, cần gì thì nói với tôi. Nhưng xin chú ý, không được đi quấy rầy công tác của các chuyên gia. Trương Lăng khách khí cười nói. Tần Xuyên tươi cười gật đầu, sau đó vội vàng chạy tới. Hắn cũng muốn nhìn xem các chuyên gia khảo cổ làm việc như nào. Vừa chạy tới khu nghỉ ngơi, hai mắt hắn đột nhiên tỏa sáng. Phía trước, cạnh một cái bàn có một cô gái ngồi trên xe lăn, cầm kính lúp chăm chú xem một mảnh vỡ. - Phương Tinh? Tần Xuyên mặt mày hớn hở, không ngờ tới ở nơi như này cũng có thể gặp được người quen.