Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 72 : Bạn trai cũng có chừng mực

Hai người đi vào một cửa hàng quần áo thủ công, cửa hàng này dưỡng như đã có chút tuổi tác, được trang trí với phong cách thập niên 90, nhưng lại có một tấm biển chữ vàng rất chói mắt, hiển nhiên là cố ý giữ lại hương vị truyền thống. - Đường phục? Tần Xuyên đọc hai chữ vàng trên biển, phiền muộn nói: - Bán trang phục thời Đường? Đường Vi bật cười: - Không phải đâu. Thợ may trong cửa hàng này là một người bác của tôi, tên là Đường Phúc, Phúc trong phúc khí. Ông ấy đã may quần áo hơn 30 năm. Trước kia quần áo trong nhà chúng tôi đại đa số đều đặt hàng thủ công ở đây. Bác Đường là thợ may cấp thế giới đã từng tới Milan học nghề mười năm, chỉ là ông ít khi xuất hiện, chỉ may quần áo cho người quen mà thôi. Tần Xuyên ‘à’ một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên gia thế của Đường Vi không đơn giản. Bình thường chỉ có gia tộc sở hữu địa vị và thế lực đến một trình độ nhất định mới có thợ may riêng, đám nhà giàu mới nổi thì cũng chỉ biết mua hàng xa xỉ mà thôi. Dù sao quần áo do thợ may cao cấp làm không hề có cảm giác phô trương, xa hoa, nói rõ người mặc quần áo đã không cần nhờ quần áo để thể thiện thân phận, địa vị. Hai người đẩy chiếc cửa gỗ cũ kỹ ra, đi vào trong tiệm, lập tức có mùi thơm hoa oải hương phả vào mặt. Trên hai bên vách tướng treo nhiều bức ảnh về các kiểu dáng quần áo kinh điển, có bức là ảnh chụp chung với danh nhân, trong các bức ảnh luôn có một người con trai tướng mạo chất phác, từ khi trẻ tuổi tới tận lúc gia. - Ai nha, đại tiểu thư tới rồi. Một người vóc dáng không cao nhưng đầy tinh thần từ trong đi ra. - Bác Đường, cháu muốn lấy quần áo. Đường Vi tươi cười ít đi vài phần vũ mị, nhiều thêm vài phần hồn nhiên. - Đại tiểu thư cũng thật là, trời đang rất nóng, tôi đi đưa cho cô là được. Đường Phúc nhìn Tần Xuyên phía sau, cười nói: - Đây là Tần tiên sinh sao. Ha ha, tôi nghe Lam Trung Hoa nói gần đây đại tiểu thư tìm được một người bạn trai không tồi, quả nhiên tuấn tú lịch sự. Khuôn mặt Đường Vi không tránh khỏi hơi đỏ lên: - Chú Lam cũng thật là, nói linh tinh khắp nơi. Chỉ có điều cô cũng lười giải thích thêm. Đường Phúc đi tới bên người Tần Xuyên, dùng thước dây đo vài vòng, dò xét cao thấp, hai mắt tỏa sáng: - Ai nha ai nha, tỉ lệ dáng người này đúng là tỉ lệ vàng mà! Đời này tôi chưa từng gặp ai có dáng người tốt như vậy! Tần Xuyên đắc ý vỗ bả vai đối phương, cười lớn nói: - Bác Đường, quả nhiên ánh mắt bác thật tốt. Cháu đã nói đẹp trai như cháu chính là giá áo trời sinh! Tiểu Vi Vi không muốn cho cháu đổi quần áo, sợ nhỡ đâu cháu đẹp trai quá khiến người khác phải khiếp sợ thì sao?! Kỳ thực tỉ lệ thân thể của Tần Xuyên chịu ảnh hưởng rất lớn từ việc bồi dưỡng thân thể thần mộc và tu tập kiếm đạo từ nhỏ. Người kiếm hợp nhất, kiếm như người, người như kiếm, ảnh hưởng thân nhau, thân kiếm đẹp, người cũng sẽ không kém chút nào. - Lại bắt đầu khoác lác. Bác Đường chớ khen hắn nữa, đúng là được voi đòi hai bà Trưng! Đường Vi vừa giận vừa buồn cười. Đường Phúc cũng cười vui vẻ, dẫn hai người vài trong phòng trong, lấy ra hai bộ lễ phục một nam một nữ. - Bởi vì đại tiểu thư chỉ dùng mắt nói ra số đo, tôi không xác định có chắc chắn vừa người không. Nhưng ánh mắt của đại tiểu thư rất chuẩn, bình thường sẽ không phạm sai lầm. Tần tiên sinh có thể mặc thử xem. Tần Xuyên cầm lấy bộ đồ vét, sờ lên cảm xúc rất mềm mại. Cho tới giờ hắn chưa từng mặc qua loại quần áo phương tây này, không khỏi cảm thấy mới lạ. - Dựa theo lời đại tiểu thư nói, dùng nhung dê và lông dê thượng đẳng, phẩm chất tuyệt đối không thành vấn đề. Đường Phúc tự tin nói. - Nhanh vào phòng thay đồ thử xem, nếu có chỗ nào không thích hợp thì còn có thể bảo bác Đường sửa giúp. Đường Vi nói. Tần Xuyên gật đầu, chạy vào phòng thử đồ, thay chiếc áo sơ mi cùng một thân đồ tây. Không tốn bao lâu đã từ trong đi ra. Khi Tần Xuyên mặc âu phục xuất hiện trong tiệm thợ may không rộng lắm, trong cả không gian, dường như hào quang đều tụ tập trên người hắn! Tần Xuyên vốn có bề ngoài rất tốt, từ nhỏ đã đọc nhiều sách vở, lại tu tập võ tu y, khí chất bên trong thì không cần phải bàn, có thể nói là cả rổ! Với tư cách là một cao thủ dùng kiếm, lại có chút phong cách kiếm khách ẩn dấu sâu bên trong, tiêu sái lỗi lạc, chỉ là lúc thường không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Đường Phúc không khỏi khen ngợi: - Quá vừa người rồi, đây không phải do y phục của tôi may tốt, mà do Tần tiên sinh khi mặc bộ đồ này rất có khí chất! Trong lòng Đường Vi vốn có chút chờ mong, nhưng sau khi nhìn thấy, sự chờ mong này hoàn toàn bị phá vỡ! Bởi vì lần này vượt xa dự đoán của cô! Trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện rặng mây đỏ, khẽ cắn môi dưỡi, trong mắt lóe lên ánh nước, trong thời gian ngắn có chút ngẩn ngơ. Nhìn từ trên xuống dưới, Đường Vi trong lòng tê dại, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Thẳng tới… khi nhìn thấy đôi tông Thái bạc màu của Tần Xuyên mới thôi! - Phụt… Đường Vi không khỏi bật cười: - Tiểu Xuyên Xuyên, quần áo thì không có vấn đề, nhưng tiếp theo còn phải chuẩn bị cho cậu đôi giày da, à đúng rồi, cả cà vạt nữa! Đường Phúc ở gần đó cũng mỉm cười gật đầu: - Đại tiểu thư, tôi đã chuẩn bị tất cả theo yêu cầu của cô. Giày da và cà vạt đều đã được chuẩn bị! - Vậy xin cảm ơn bác Đường! Sau khi lấy hết đồ, hai người rời khỏi tiệm thợ may. Đường Vi phải về nhà tắm rửa thay quần áo, dù sao thời tiết ngày hè cũng khó tránh khỏi có mồ hôi, phụ nữ thích sạch sẽ, không muốn thay lễ phục luôn. Trên đường, Đường Vi vô tình hỏi: - Tiểu Xuyên Xuyên, gần đây người của Tứ Hải bang không tới tìm cậu chứ? - Không có, sao vậy? Chết một tên võ giả Tiên Thiên, bọn chúng còn dám tới vậy không phải là bang hội cấp thành phố nữa rồi. Đường Vi khẽ gật đầu: - Vậy là tốt rồi, Vương gia của Tứ Hải bang có chút quan hệ với tôi. Tôi ra mặt nói chuyện, bọn họ sẽ cho chút mặt mũi. Tần Xuyên thầm nghĩ, dựa vào mặt mũi của cô thì tôi chết lâu rồi, chỉ có điều ngoài mặt vẫn cười nói: - Đúng vậy, may mà có tiểu Vi Vi, bằng không thì phiền toái to rồi. Đi vào biệt thự của Đường Vi, cô dẫn Tần Xuyên vào nhà. Trang trí phong cách châu Âu, tinh xảo hoa lệ, trên tường treo không ít tranh nghệ thuật, phần lớn có quan hệ với hoa. Trong đại sảnh lầu một, Đường Nghị đang học bài cùng một giáo viên tại nhà. Cậu nhóc này có chứng bệnh tự bế, khó có thể tới trường như những đứa trẻ bình thường, cho nên Đường Vi chỉ có thể mời gia sư mời bảo mẫu. Khi thấy Đường Vi và Tần Xuyên đi tới, Đường Nghị ngoan ngoãn chào: - Chào cô, chào anh Tần Xuyên. Mặc dù có chút lúng túng, nhưng rất hiểu chuyện. Đường Vi cười đi qua, sờ đầu cháu mình: - Tiểu Nghị, đêm nay có thể cô sẽ về muộn một chút, cháu không được lén chơi trò chơi, phải ngủ sớm một chút. - Dạ cháu biết rồi. Đường Nghị gật đầu. Lúc này Đường Vi mới dẫn Tần Xuyên lên lầu, đến một gian phòng cho khách: - Tiểu Xuyên Xuyên, cậu cũng đi tắm rồi thay đồ đi, những vật dụng cần thiết đều được chuẩn bị xong. Tần Xuyên thì phát hiện bên trong tòa nhà này dường như chỉ có Đường Vi và Đường Nghị, không khỏi hỏi: - Cha mẹ tiểu Nghị không ở đây sao? Sắc mặt Đường Vi lập tức u ám, gượng cười: - Nhà tôi chỉ còn tôi và tiểu Nghị. Cha mẹ tôi, anh trai chị dâu đều mất. Tần Xuyên sửng sốt, cảm thấy có lỗi khi hỏi vấn đề này. Nghĩ cũng đúng, có lẽ chính vì Đường Nghị từ nhỏ đã không còn cha mẹ, cho nên mới cảm thấy thân thiết với hắn. Mở cửa đi vào, Tần Xuyên cởi áo, chuẩn bị đi vào phòng tắm, nhưng đột nhiên phát hiện Đường Vi cũng đi vào theo, còn tiện tay gài cửa lại! Cởi bỏ nửa người trên, sắc mặt Tần Xuyên khẩn trương: - Tiểu Vi Vi, chị vào làm gì vậy? Bạn trai giả mạo cũng phải có chừng mực! Tôi bán nghệ nhưng không bán thân!