Toàn Năng Khí Thiếu
Chương 262 : Kỳ hạn ba ngày
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, tuy rằng ăn mặc mộc mạc, không bắt mắt, nhưng trên trán có một sự cao ngạo và uy nghiêm được dưỡng thành bởi quanh năm ngồi ở vị trí cao.
Người đàn ông nhìn Lăng Lạc Tuyết, hừ một tiếng nói:
- Lại mang theo Cầm nha đầu tới nơi như thế, quả thực là gan càng lúc càng lớn.
Lăng Lạc Tuyết mấp máy cặp môi đỏ mọng, yên lặng nghiêng đầu đi, lạnh lùng nói:
- Không cần ông quan tâm.
- Im ngay! Gây họa lớn như thế, còn dám đấu võ mồm với tôi! Tôi quả thực cảm thấy mất mặt thay cô!
Người đàn ông chỉ vào Lăng Lạc Tuyết nói giọng dạy dỗ.
Tần Xuyên ở phía sau không nghe nổi nữa, tiến tới nói:
- Ông anh này, ông là ai vậy? Mang Cầm Nhi tới đây ăn uống là tôi, cũng không phải Tiểu Tuyết, ông nổi giận Tiểu Tuyết cái gì?
- Tần Xuyên, đừng nói nữa.
Lăng Lạc Tuyết vội vàng nhỏ giọng khuyên can.
Người đàn ông híp mắt, như cười như không nhìn Tần Xuyên nói:
- Hóa ra cậu là Tần Xuyên, quả thực giống như Tần Uy lão đệ nói, vẫn chỉ là một thằng nhóc… Cần phải dạy dỗ một phen mới được, thực không biết đại thế, làm việc nói chuyện, đều ấu trĩ như vậy.
Tần Uy, đúng là chú hai của Tần Xuyên, có thể xưng huynh gọi đệ với Tần Uy, đủ thấy địa vị của người đàn ông này không đơn giản.
Nhưng Tần Xuyên căn bản không thèm nể mặt, lắc đầu nói:
- Đừng nói sang chuyện khác! Vừa rồi nói, chẳng phải là ăn kem sao? Ông ngay cả việc này cũng ngại mất mặt à? Không phải con người ông có vấn đề về tâm lý chứ? Có vấn đề thì tìm bác sĩ tâm lý, ông tìm Tiểu Tuyết làm gì?
- Tần Xuyên! Đừng nói nữa! Ông ta là cha tôi!
Lăng Lạc Tuyết sắp hỏng mất, tên này bỗng nhiên xuất hiện sao lại không thu miệng lại được?
Lăng Thiết Tâm lộ vẻ kiêu căng, hai tay đặt sau lưng:
- Hừ hừ, hay cho một đại thiếu gia Tần gia, chẳng lẽ tôi dạy dỗ con gái tôi còn cần cậu tới chỉ đạo?
Tần Xuyên chợt hiểu ra:
- Hóa ra ông là cha của Tiểu Tuyết à?
Thật ra Tần Xuyên sớm đã biết như vậy, người đàn ông trước mắt nay là Lăng Thiết Tâm, gia chủ hiện giờ của Lăng gia, cũng là cha đẻ của Lăng Lạc Tuyết, là một trong ba gã võ giả Tiên thiên sơ cấp của Lăng gia hiện giờ.
Chẳng qua, Tần Xuyên nhìn ông ta không vừa mắt, cũng giả bộ không biết, mắng ông ta một hồi.
Lăng Thiết Tâm không biết vừa mới gặp mặt đã bị Tần Xuyên chơi một vố, lúc này sắc mặt lạnh lùng nói:
- Nha đầu, con ở Tần gia đã điên đủ rồi, theo cha trở về, nhận lỗi trước người của Tống gia, tham gia chương trình học lễ nghi mẹ con sắp xếp giúp con, chuẩn bị để gả cho Tống gia!
Lăng Lạc Tuyết ngưng mắt nhìn, quật cường nói:
- Con sẽ không gả cho Tống Kiệt.
- Câm mồm!
Lăng Thiết Tâm phẫn nộ trừng hai mắt nói:
- Con đi theo Tần Xuyên ẩu tả, làm thương Tống Kiệt, Tống gia chịu mở một mặt lưới, cho con một cơ hội, còn đồng ý tiếp nhận con, con có biết đây là rộng lượng thế nào? Thành ý thế nào?
Một nha đầu có mấy cọng lông cái gì cũng không hiểu như con, không thành thật cảm ơn, chẳng lẽ còn muốn làm trái lệnh gia tộc, tạo phản phải không?
- Tống Kiệt vũ nhục Cầm Nhi, bị đánh chết cũng xứng đáng!
Lăng Lạc Tuyết khinh thường nói:
- Con mới không gả cho loại đàn ông vô dụng lại vô sỉ này.
Lăng Thiết Tâm tức giận run rẩy toàn thân, chỉ vào con gái, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Con cho rằng, đây là chuyện con nói là được sao? Nếu như con không gả cho Tống Kiệt, con có biết, điều này mang đến bao nhiêu áp lực cho Lăng gia chúng ta hay không?
Con đừng tưởng rằng, con là đệ tử của Thần Kiếm Môn, môn đồ Tông sư, có thể tùy ý làm bậy? Thiên chi kiêu nữ như Liễu Hàn Yên, cũng phải phục tùng mệnh lệnh của gia tộc, không muốn gả cũng phải gả, con cũng không thể ngoại lệ!
Tần Xuyên nghe xong không vui:
- Lăng đại thúc, lời này của ngài không đúng rồi, vợ tôi gả cho tôi, là cam tâm tình nguyện, khóc lóc muốn gả cho tôi, đó là một ngàn một vạn cái đồng ý, ngài cũng không phải vợ của tôi, đừng cự tuyệt thay cô ấy có được không?
Lăng Thiết Tâm hừ lạnh một tiếng, căn bản khinh thường để ý tới Tần Xuyên, nói:
- Nếu như không muốn cả gia tộc hỗn loạn vì con, bị tổn thất lớn, nếu như không muốn những người khác trong gia tộc coi con trở thành tội nhân của gia tộc, con lập tức trở về với cha!
- Gia tộc… gia tộc… Cha luôn mồm đều vì gia tộc, chẳng lẽ cha chưa từng một lần suy nghĩ cho hạnh phúc của đứa con gái là con sao?
Thân thể mềm mại của Lăng Lạc Tuyết run rẩy, hốc mắt đỏ lên, trong mắt tràn ngập đau thương và oán giận.
Lăng Thiết Tâm híp mắt, thản nhiên nói:
- Trên đời này không có tự do tuyệt đối, chỉ có tự do tương đối. Hạnh phúc cũng chỉ có hạnh phúc tương đối. Từ nhỏ con ở Lăng gia, cẩm y ngọc thực, lại được đưa tới Thần Kiếm Môn học kiếm thuật, trở thành kiếm khách, đây đều là gia tộc cho con.
Hiện giờ, con nên dùng hành động thực tế của con, hồi đáp gia tộc, hoàn thành sứ mạng nữ nhi Lăng gia của con.
Lăng Lạc Tuyết cười lạnh:
- Con học được một thân kiếm thuật, cha liền để cho con gả cho một tên phế vật, trở thành một vật hi sinh quan hệ thông gia?
- Có lẽ Tống Kiệt không đủ ưu tú, nhưng sau lưng hắn là Tống gia. Huống chi, con thực sự cho rằng, thân phận một kiếm khách, có bao nhiêu tác dụng trong thế gian này?
Trong mắt bốn gia tộc lớn, cho dù Kiếm Si Dược Thương Hải sư phụ con, cũng chỉ là một gã cổ võ giả, có mạnh cũng không đánh lại một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Với tư cách đệ tử Lăng gia chúng ta, chẳng lẽ con khờ dại cho rằng, thân phận cổ võ giả có thể bao trùm trên quân chính quy?
Lăng Thiết Tâm miệt thị nói.
Lăng Lạc Tuyết đỏ mắt, im lặng không nói, cô không cách nào phản bác hết thảy, dù sao đây là sự thật.
Đây cũng là lý do vì sao, ngũ đại cổ võ thế gia có cổ võ giả thực lực cực mạnh, nhưng thực lực vẫn thua bởi bốn vương tộc lớn.
- Nhóc con, cha cho con thời gian ba ngày, trong ba ngày phải trở về gia tộc, hoặc là tới Tống gia chịu nhận lỗi, nếu như không làm được, vậy thì đừng trách ta áp dụng thủ đoạn cưỡng chế!
Con cần phải nhớ rõ, lúc trước khi chúng ta đưa con tới Thần Kiếm Môn, đã ước hẹn với tiền bối Kiếm Si, nếu con không thể hoàn thành sứ mệnh của gia tộc, sẽ đuổi con ra khỏi tông môn, từ nay về sau không được tới Thần Kiếm Môn luyện kiếm!
Lăng Lạc Tuyết mặt mũi trắng bệch, đuổi cô ra khỏi sư môn, tương đương cắt đứt con đường tu luyện sau này của cô, cuối cùng không thể tiếp xúc được với kiếm đạo cao hơn, chỉ có thể một mình khổ sở lục lọi.
Quan trọng là, một cảng tránh gió của cô, cũng đã xa cách rồi.
Lăng Thiết Tâm không để ý nhiều như vậy, lúc này ông ta lo lắng nhất, là Tống gia sẽ làm ầm tới cửa vì chuyện của Tống Kiệt.
Tần gia có thể chống lại được, nhưng Lăng gia thì khác, Lăng gia chỉ là gia tộc Top 10, tuy rằng quan hệ tốt với Tần gia, cũng không có khả năng hoàn toàn dựa vào Tần gia.
Cuối cùng lúc gần đi, Lăng Thiết Tâm lườm Tần Xuyên, bất mãn nói:
- Tần Xuyên, tốt nhất cậu không nên quá thân mật với con gái của tôi, nó có hôn ước trong người, cậu cách nó càng xa càng tốt!
Tôi và chú của cậu là quan hệ hợp ý, cũng quen biết cha cậu, tôi khuyên cậu, tốt nhất đừng học như cha cậu, tầm thường cả đời, ít nhất cũng giống như con cháu Tần gia, dừng nghĩ tới một vài chuyện nhàm chán!
Nói xong, Lăng Thiết Tâm còn khinh thường nhìn cửa tiệm, mới quay người rời đi.
Tần Xuyên nắm chặt tay, có xúc động xông tới đánh ông ta một trận, nhưng nghĩ tới Lăng Lạc Tuyết ở đây, hắn vẫn nhịn được.
Mãi cho đến khi Lăng Thiết Tâm lên một chiếc xe Jeep quân đội, Tần Xuyên mới nhìn cô gái bên cạnh, ân cần hỏi:
- Tiểu Tuyết, em không sao chứ?
Lăng Lạc Tuyết bỗng nhiên quay đầu lườm hắn một cái, cắn chặt hàm răng trắng ngà, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
- Đừng làm phiền tôi!
Lăng Lạc Tuyết nói xong, liền bước nhanh vào một ngõ hẻm gần đó, nhanh chóng biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
248 chương
124 chương
33 chương
13 chương
610 chương
948 chương
6 chương