Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 209 : Bí mật trong túi quần

- A! Tần Cầm mắc cỡ quay đầu đi, ngại ngùng đến mức đỏ mặt. Tần Xuyên thấy em gái biểu lộ như vậy, rất bực bội: - Làm gì vậy, anh có để lộ thứ gì trong quần đâu? - Anh Tần Xuyên kỳ quá! Có ai lại cởi quần như anh không! Tần Cầm thẹn thùng nói. Những người khác cũng ngây người, lẽ nào tên này lớn lên trên núi, cho nên mới giống dã nhân như vậy!? Tuy Liễu Hàn Yên cảm thấy hơi bất lịch sự, nhưng chẳng muốn so đo với tên này, dù sao ở đây cũng không có người ngoài. Cô lặng lẽ nhặt quần áo Tần Xuyên lên, thấy quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt, chẳng trách Tần Xuyên lại muốn cởi. Cô đưa tay về phía Tần Xuyên: - Đưa quần cho em, em bỏ vào máy giặt, tiện thể lấy giúp anh bộ đồ sạch. Tần Xuyên cũng không nghỉ nhiều, ở cùng nhau mấy ngày, hắn gần như hiểu rõ, Liễu Hàn Yên không phải loại tiểu thư được chiều chuộng. Có lẽ vì cách giáo dục của Liễu gia, hầu hết mọi tình huống, cô là người phụ nữ tương đối truyền thống, chịu làm việc nhà, cũng bằng lòng phục vụ chồng, nhiều lúc hai người ở cùng nhau chẳng khác gì cặp vợ chồng bình thường. Vợ giúp chồng giặt quần áo bẩn, cũng chẳng có gì đáng nói, dĩ nhiên Tần Xuyên cũng đưa quần bẩn cho Liễu Hàn Yên. Vừa đưa sang, một thứ trong túi quần rơi ra, là một bọc nhỏ dẹp dẹp rơi trên mặt cát. Trong giây phút này, biểu lộ của Tần Xuyên tương đối đặc sắc, những người có mặt ở đó, sau khi nhìn rõ gói đồ, biểu lộ càng đặc sắc hơn. Một không khí rắc rối phức tạp, tràn ngập xung quanh mọi người. Lúc đầu Liễu Hàn Yên chưa nhận ra thứ đồ đó là gì, hiếu kỳ cúi người nhặt nó lên, sau đó mới hiểu bên trong là vật ý, không khỏi nhìn về phía Tần Xuyên bằng ánh mắt đầy thâm ý. Cái hộp này, đúng là trước đây Tần Xuyên định dùng ở chỗ Tường Vi, cuối cùng vẫn chưa được bóc ra. - Haizz... Tần Xuyên nghĩ, hay là giải thích một chút, nhưng hình như chẳng có gì để giải thích cả. Lăng Lạc Tuyết cười đến mức vỗ bàn, - Haha, quan hệ hai vợ chồng cô cũng tốt nhỉ, bên người lúc nào cũng mang thức này! Vợ chồng Liễu Trung Kình và Tần Minh đều không vui, Tần Xuyên dùng bao cao su, chẳng phải có nghĩa là vẫn luôn tránh thai sao? Bọn họ không thấy hai vợ chồng này cứ “bận rộn vô ích”. - Tần Xuyên! Thứ này về sau không được dùng nữa! Tần Minh cũng mặc kệ đề tài này có xấu hổ hay không, nghiêm khắc nói. - Đúng vậy, các trưởng bối đều mong ngóng các cháu có con, các cháu đã đi đến bước này rồi, cũng đừng phòng tránh gì nữa, nếu lo sinh con xong không nuôi dạy được, có rất nhiều trưởng bối trong nhà tình nguyện giúp đỡ. Lý Tuệ cũng khuyên bảo. Tần Xuyên dở khóc dở cười, tất cả mọi người đều cho rằng, mình và Liễu Hàn Yên đã nên chuyện rồi. Liễu Hàn Yên trầm mặc không nói, cô cũng không muốn giải thích, vì cô phát hiện, cứ để các trưởng bối hiểu lầm là họ đã thành vợ chồng thực sự, ít ra có thể kéo dài thêm chút thời gian. Liễu Tuyên thì xanh cả mặt, cậu vừa nghĩ tới chuyện người chị như thánh nữ trong lòng mình, lại để cho tên xấu xa này cưỡi lên, giống như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu! Trong lòng vô cùng đau đớn, tiếc thay cho chị gái. Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt cũng lắc đầu thở dài, Liễu Hàn Yên là một người nên sánh vai với thiên tài cổ võ, vậy mà lại bị “dã nhân” này chà đạp, đúng là tiếc thay cho cô. Vốn mong chờ, có lẽ tương lai có một ngày, Liễu Hàn Yên không thể chịu đựng được Tần Xuyên, sẽ chọn người đàn ông khác để tái giá, nhưng xem ra, cô đã chấp nhận số mệnh rồi. - Anh rể ngốc! Hóa ra trong túi anh có thứ đồ kỳ quái này! Em muốn sờ xem thử còn có thứ gì khác không? Liễu Thiển Thiển tâm tính trẻ con, cười hì hì, rất dũng cảm, cướp chiếc quần trong tay chị gái, bắt đầu lục lọi đồ đạc trong túi quần. - Anh nói này cô em vợ, em đừng hiểu lầm, thật sự anh chỉ bỏ đúng một hộp, anh rất ngây thơ mà. Tần Xuyên sợ người khác coi là biến thái, hắn là một người dạy môn sinh lý học mà. - Yên nào, đừng làm rộn lên. Liễu Hàn Yên cũng không cho em gái làm nháo lên. Nhưng Liễu Thiển Thiển sờ sờ, bỗng sờ ra thứ đặc biệt khác. - Ồ? Đây là cái gì? Liễu Thiển Thiển vừa thốt lên câu này, dây thần kinh của mọi người đều căng lên, chẳng lẽ Tần Xuyên còn bỏ thứ kỳ quái gì trong túi? Khi Liễu Thiển Thiển móc ra thứ nhỏ bé kia, ánh mắt mọi người lập tức ngây ra! Dưới ánh mặt trời sáng lạn, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, giống như ngôi sao tỏa ánh hào quang! Xung quanh viên kim cương màu xanh cực đại là những viên kim cương li ti lấp lánh, mỗi viên kim cương đều được chế tác kỳ công, không thể bắt bẻ được, dưới ánh mặt trời tỏa ra tia chiết xạ, khiến viên kim cương càng thêm lấp lánh. Những phụ nữ có mặt ở đây dĩ nhiên càng có cảm giác với chiếc nhẫn kim cương này, Lý Tuệ, Lăng Lạc Tuyết, Tần Cầm, kể cả Liễu Thiển Thiển,đều nhìn chiếc nhẫn kim cương không chớp mắt. Nên biết, một chiếc nhẫn kim cương ba cara bình thường đã trên triệu tệ, chiếc nhẫn kim cương xanh cực phẩm này chắc chắn phải trên vài triệu tệ! Quan trọng là chế tác chiếc nhẫn, cộng thêm ít nhất có hơn hai mươi viên kim cương nhỏ trang trí, giá trị đã gần mấy chục triệu. - Chiếc nhẫn đẹp quá! Mắt Tần Cầm tỏa sáng nói. Liễu Thiển Thiển cũng nhìn bằng ánh mắt khát khao, thích thú nhìn trái ngó phải: - Anh rể, anh kiếm đâu ra chiếc nhẫn kim cương này vậy? Có lẽ đắt lắm nhỉ? Lý Tuệ đẩy mắt kính nhìn cho kỹ, nói: - Đây chẳng phải nhẫn đính hôn kim cương xanh Fred- Leighton số lượng có hạn? tôi nhớ gần đây bên đấu giá Đông Hoa tổ chức đấu giá, chẳng lẽ người mua chiếc nhẫn, chính là Tần Xuyên cháu? Với tư cách là phu nhân nhà giàu, Lý Tuệ có chút hiểu biết về những vụ đấu giá châu báu này, vì bên đấu giá có gửi thông tin quảng cáo cho những người có thực lực mua sắm bọn họ. Tần Xuyên vỗ trán, suýt chút nữa là hắn quên, chiếc nhẫn mình để trong quần, cười ha hả: - Đúng ạ, lúc cưới tương đối gấp, không kịp mua nhẫn, tiện thể mua chiếc nhẫn kim cương này tặng cho vợ ạ! - Oa! Chị! Cái nhẫn kim cương này lớn thật! Hóa ra anh rể nhiều tiền vậy à! Liễu Thiển Thiển mừng thay cho chị. - Tần Xuyên, chiếc nhẫn đó bao nhiêu tiền? Liễu Trung Kình không hiểu gì về mấy thứ này. - Cũng hơn hai mươi triệu ạ, chẳng đáng là bao. Tần Xuyên nhẹ nhàng trả lời, dù sao cũng là tiền Ôn gia bỏ ra. Tất cả mọi người hít sâu một hơi, tuy tài sản của Tần gia và Liễu gia đều tính bằng tiền tỷ, nhưng có hơn hai mươi triệu tiền mặt, mua một chiếc nhẫn kim cương, còn nói không đáng là bao, khẩu khí này quá lớn! Quan trọng là, hai nhà đều giám sát chặt chẽ tiền bạc của đám trẻ, Tần Xuyên kiếm đâu ra tiền để mua chiếc nhẫn kim cương đắt như vậy? Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt đều bất bình tức giận, những cháu trai dòng chính như họ, mỗi năm chẳng qua chi tiêu tầm vài triệu, cho dù có kết hôn, mua chiếc nhẫn trên triệu tệ đã là tốt lắm rồi. Tần Xuyên thì hay rồi, tùy tiện mua một cái nhẫn hơn hai mươi triệu tệ! Rõ ràng gia tộc bất công mà! Chẳng lẽ chỉ vì hắn là trưởng tôn trưởng tử, tiêu tiền có thể tùy tiện như vậy sao!? Thật ra Tần Minh cũng bực bội, vì căn bản ông không cho Tần Xuyên nhiều tiền như vậy, thằng nhóc này kiếm đâu ra tiền? - Haha, xem ra Tần Xuyên đối xử rất tốt với Hàn Yên của chúng ta, món quà quý như vậy lại nói không đáng gì, người làm chú như tôi đây còn phải hổ thẹn đấy, Liễu Trung Kình rất vui, xem ra thằng nhóc này không phải vô dụng, ít ra thì cũng có lòng với Liễu Hàn Yên. - Đúng vậy, nhẫn kim cương này cả thế giới chỉ có một chiếc, là thứ phụ nữ nào nhìn thấy cũng ngưỡng mộ. Lý Tuệ cũng nói. Đúng là như thế, bởi vì ngay như Lăng Lạc Tuyết nhìn thấy chiếc nhẫn kia, mắt cũng ánh lên vẻ mong chờ và chút ghen tỵ. - Nào, em vợ, đưa nhẫn cho anh. Tần Xuyên cầm chiếc nhẫn kim cương xanh, đưa đến trước mặt Liễu Hàn Yên, - Vợ, ngoan nào, để anh đeo cho em! Liễu Hàn Yên nhìn chiếc nhẫn kim cương đẹp như mơ trước mặt, có chút ngẩn ngơ không kịp phản ứng. Tối hôm đó, thấy Tần Xuyên mua đồ trên mạng, Tần Xuyên từng nói muốn mua nhẫn kim cương cho cô, nhưng cô không phải kiểu phụ nữ ghiền châu báu, cho nên đã lạnh lùng từ chối. Không ngờ, Tần Xuyên mua thật, còn mua từ buổi đấu giá, chuyện này cũng không nói cho cô biết. Người đàn ông trước mặt, lúc này mặc quần lót, mặt cũng bẩn thỉu, nở nụ cười cởi mở, muốn đeo chiếc nhẫn kim cương hơn hai mươi triệu tệ cho cô... Trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng Liễu Hàn Yên hơi căng thẳng, cô không hiểu cảm xúc này là gì, tóm lại, cũng không quá tệ... - Vợ à, em có mừng quá thì cũng không cần ngẩn ra như vậy đâu, ngay cả tay cũng không nhấc lên được à? Hì hì, anh giúp em vậy... Tần Xuyên thấy cô không nhúc nhích, bèn chủ động cầm tay trái của Liễu Hàn Yên lên, đeo chiếc nhẫn xanh ngọc vào ngón áp út của cô. Cho đến khi đeo nhẫn rồi, Liễu Hàn Yên mới hồi phục tinh thần, nhìn chiếc nhẫn rất vừa với ngón tay, lại nhìn Tần Xuyên đang cười ngu ngơ, không biết nói gì, khuôn mặt không thể hiện cảm xúc. - Con bé Hàn Yên này, Tần Xuyên đã bỏ khoản tiền lớn như vậy mua nhẫn cho con... ít ra cũng phải nói câu cảm ơn chứ. Lý Tuệ cười nói. Tần Xuyên vội vàng giơ tay lên, bộ dạng chân thành nói: - Thím hai, câu này của thím không đúng, chiếc nhẫn đáng bao nhiêu chứ, đây chỉ là thứ yếu, quan trọng là tấm chân tình của cháu, nó mới vô giá...