Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 129 : Tiểu Nhu ngoan

Tần Xuyên cũng không biết tên sát thủ mà mình tiêu diệt sáng nay vốn có ý định ra tay với hắn. Hắn càng không biết có một đám người đang hợp mưu muốn hắn chết. Hắn lái chiếc xe đạp Phượng Hoàng huyền thoại, mang theo một hộp Trùng thảo mà Ôn Văn Viễn đưa tới, vội vàng đi tới bệnh viện. Hiện giờ là mùa hè, trên đường hắn mua một quả dưa hấu. Tới thăm Diệp Đông Cường vừa giải phẫu xong, dù là người quen thì vẫn cần làm theo quy củ. Đi vào phòng bệnh đơn, Diệp Đông Cường đang nằm trên giường còn Diệp Tiểu Nhu ngồi ở một bên. Tần Xuyên thoải mái chào. - Chú Đông Cường. Sau đó hắn đặt dưa hấu xuống, hỏi thăm tình hình thân thể của đối phương. - Tiểu Xuyên, cháu tới… tới rồi. Diệp Đông Cường vẻ mặt kích động, trong mắt ửng nước. Tần Xuyên đi tới, thấy Diệp Đông Cường giơ tay lên, hắn vội vàng chủ động đưa tay tới, để Diệp Đông Cường cầm lấy. - Chú nghe tiểu Nhu nói, hai cha con chú nếu không có cháu thì cũng không thể sống tới bây giờ… Nói cảm ơn như nào thì đời này cũng không trả hết ơn này, chú Đông Cường thẹn với cháu… Diệp Đông Cường nghẹn ngào nói. - Chú Đông Cường chớ có kích động, cháu chỉ làm chuyện cần làm, chú không cần khách khí, như vậy sẽ khiến cháu cảm thấy ngại ngùng. Tần Xuyên cười, đặt hộp Trùng thảo lên trên chiếc tủ ở đầu giường: - Ở đây có một hộp Trùng thảo, cháu để cho người của Đằng Long hội thu thập ở khắp nơi, vốn là định dùng khi trị liệu Trung y cho chú, nhưng kết quả lại làm giải phẫu. Nhưng nó vẫn có ích cho việc khôi phục thân thể, mỗi gốc đều là chất lượng tốt nhất, tổng cộng hơn tám mươi gốc, chú pha số Trùng thảo này như trà, lấy nước uống. Cháu định dùng châm cứu giúp chú hấp thu dinh dưỡng, nhưng thân thể chú còn yếu, không chịu được bổ quá, vẫn là pha uống thì ổn thỏa hoan. - Trùng thảo? Không phải là thứ này rất quý sao? Diệp Đông Cường giật mình nói. - Quý thế nào cũng không quý bằng mạng người. - Cha, anh Tần Xuyên sớm đã thu thập dược liệu cho cha, sau này con mới biết được. Diệp Tiểu Nhu xen ngang vào. Diệp Đông Cường vô cùng cảm động, vẻ mặt tiếc hận nói: - Chú nghe tiểu Nhu nói hiện giờ cháu đã tìm được người thân của mình, đã trở thành đại thiếu gia, thành người có tiền, đúng là phải chúc mừng cháu rồi. Đúng là người tốt sẽ được báo đáp! Tần Xuyên cười xấu hổ, rất nhiều chuyện cũng không tiện giải thích với Diệp Đông Cường. - Đáng tiếc, đáng tiếc… Vốn chú thấy cháu và tiểu Nhu có ý với nhau, còn định gả con gái cho cháu, cũng thuận tiện báo chút ân tình cho người cha như ta. Nhưng hiện giờ thân phận của cháu không giống trước, tiểu Nhu nhà chú có chút không xứng với cháu rồi. Diệp Đông Cường buồn bã nói. - Cha… sao cha lại nói tới chuyện này. Diệp Tiểu Nhu ở bên hờn dỗi, nhưng trong mắt lại hiện lên chút đau khổ. Tần Xuyên nghe xong, liên tục khoát tay: - Không phải vậy, chú Đông Cường. Cháu thích tiểu Nhu, không có quan hệ gì với gia cảnh phú quý cả. Diệp Đông Cường sững sờ: - Cháu… cháu không chê tiểu Nhu? Mắt Diệp Tiểu Nhu cũng chớp chớp nhìn Tần Xuyên, có phần ngượng ngùng xen lẫn chờ mong đợi hắn mở miệng. - Đương nhiên. Tiểu Nhu xinh đẹp lại dịu dàng, biết chăm sóc như vậy, sao cháu có thể ghét bỏ. Chỉ là… bên người cháu còn có cô gái khác, kỳ thực tiểu Nhu cũng biết… E là chú biết rồi thì sẽ ghét bỏ cháu. Tần Xuyên nói có chút ngắt quãng. Diệp Đông Cường vô cùng bất ngờ, nhìn về phía con gái, nhẹ giọng hỏi: - Con gái… Tiểu Xuyên nói là thật sao? Diệp Tiểu Nhu nghĩ tới Đường Vi, ánh mắt ảm đạm, gật đầu, trong lòng cô vẫn luôn đắn đo chuyện này. Chuyện này khiến Diệp Đông Cường rơi vào trầm mặc. Qua một hồi lâu, người cha nằm trên giường bệnh đột nhiên mở miệng: - Tiểu Xuyên, chú Đông Cường đời này vất vả. Khi còn trẻ tuổi cũng từng rất phong quang, nhận thầu công trình, lời không ít tiền, cười mẹ của tiểu Nhu khi đó cũng là mỹ nữ hiếm thấy. Nhưng lại bị người lừa gạt, táng gia bại sản, người phụ nữ kia liền rời chú mà đi… Chú nếm đủ khó khăn trên đời, vất vả lắm mới có thể nuôi dưỡng tiểu Nhu khôn lớn, nhưng lại mắc phải bệnh này… Chú Đông Cường là người đã chết qua một lần, rất nhiều chuyện cũng đã cảm thấy phai nhạt. Đạo lý trên đời này dù nhiều thì cũng đều là vật chết, mấu chốt vẫn là phải xem lòng người… - Cha, người đừng nói nữa, đừng đau lòng mà… Diệp Tiểu Nhu lau nước mắt, hiển nhiên nghĩ lại cảnh hai cha con sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy. Diệp Đông Cường lắc đầu: - Cha nói những lời này là vì muốn cho hai đứa biết. Tiểu Xuyên, nếu như cháu thật lòng thích tiểu Nhu, vậy chú Đông Cường sẽ không ngăn cản cháu. Chỉ cần tiểu Nhu sống cùng chỗ với cháu, có cuộc sống vui vẻ, không khổ như khi nó còn bé, có thể hạnh phúc, điều này quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì… Tần Xuyên cảm thấy kinh ngạc một hồi, sau đó vô cùng vui mừng: - Chú Đông Cường… Chú không để ý sao? - Chú để ý thì làm được gì, lòng người không thể khống chế được. Đời người ngắn ngủi, chú cũng đã già rồi, đâu quản được người trẻ tuổi các cháu. Diệp Đông Cường nghiêm nghị nói: - Nhưng nếu cháu dám bắt nật tiểu Nhu, khiến nó đau lòng, vậy chớ trách chú Đông Cường không khách khí với cháu. Tần Xuyên không khỏi dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Diệp Tiểu Nhu: - Tiểu Nhu… Anh có chuyện muốn nói với em, kỳ thực anh… Không đợi Tần Xuyên nói ra, Diệp Tiểu Nhu vội vươn tay bụm lấy miệng hắn. - Anh Tần Xuyên, chúng ta ra ngoài nói đi… Diệp Tiểu Nhu không muốn nói chuyện tình cảm riêng tư trước mặt cha. Tần Xuyên đành phải theo cô bé đi ra ngoài tòa nhà, hai người đi tới một mộc đình trống không, ngồi xuống. Trong ánh sáng mờ mờ, gió đêm khẽ thổi, thổi loạn lòng người. Tần Xuyên cảm thấy vào thời điểm này thì con trai nên mở miệng trước, vì vậy nói: - Tiểu Nhu, anh… - Em biết! Diệp Tiểu Nhu cắt đứt lời Tần Xuyên, trong hốc mắt ửng nước: - Em biết chị Đường Vi tốt hơn em. Em không xinh đẹp bằng chị ấy, không gợi cảm bằng chị ấy, cũng không có điều kiện tốt bằng chị ấy… Nhưng em lại thích anh. Anh Tần Xuyên có thể cho em một cơ hội được không… Tần Xuyên sững sờ, hóa ra cô bé đã hiểu sai ý, cho rằng mình muốn giữ khoảng cách với cô. - Tiểu Nhu đang nghĩ gì vậy, em không bài xích anh, sao anh lại rời bỏ em được. Chỉ là anh muốn nói tình huống của mình cho em rõ. - Tình huống như nào? Lúc này Diệp Tiểu Nhu mới biết được mình đã hiểu sai ý của Tần Xuyên, không dám ngẩng đầu nhìn đối phương. Tần Xuyên thở dài, nói chuyện mình phải kết hôn với Liễu Hàn Yên ra, cùng nguyên nhân mình phải điều tra bí mật của mẹ đẻ. Trong cái đầu bé nhỏ của Diệp Tiểu Nhu trong thời gian ngắn nhận được nhiều tin tức có lực trùng kích mạnh mẽ như vậy, tạm thời không phản ứng kịp. - Tiểu Nhu, anh biết là anh không đúng, em đừng nóng giận. Nếu em chán ghét anh, vậy sau này anh sẽ ngoan ngoãn đi xa em. Tần Xuyên cười xấu hổ nói. Thế nhưng đột nhiên lúc này, Diệp Tiểu Nhu duỗi ra bàn tay mềm mại, sờ lên khuôn mặt Tần Xuyên. Cô bé dùng vẻ mặt yêu thương, nói: - Anh Tần Xuyên, em không biết trong lòng anh có nhiều chuyện như vậy… Sao bọn họ lại vô duyên vô cớ vứt bỏ anh, còn không nói cho anh biết mẹ ruột của anh là ai, thật quá đáng! Diệp Tiểu Nhu cảm thấy tuy cô rất nghèo, rất vất vả nhưng ít nhất còn biết cha mẹ đẻ của mình là ai, biết mình từ đâu ra, hơn nữa cha cũng chưa từng rời xa cô. Nhưng Tần Xuyên biết rõ gia tộc của mình rất có tiền, còn vứt bỏ hắn, thậm chí ngay cả cha mẹ để đều không cần hắn. Loại đả kích này thực sự là quá tàn nhẫn. Tần Xuyên sửng sốt, cô bé quá thiện lương rồi, tất cả lực chú ý đều đặt lên những chuyện hắn trải qua mà không phải là sự đa tình của hắn. - Tiểu Nhu, vậy em… - Đừng nói nữa. Đột nhiên Diệp Tiểu Nhu ôm lấy Tần Xuyên: - Gần đây em suy nghĩ rất nhiều. Kỳ thực em biết rõ, anh Tần Xuyên lợi hại như vậy, khẳng định không phải người bình thường, em không xứng với anh. Chỉ cần anh không che em vô dụng, vậy em không muốn chia lìa với anh… Dù chỉ là làm một cái bóng âm thầm đi nữa… Tần Xuyên cảm động thiếu chút nữa rơi nước mắt, đi đâu tìm ra một cô gái thiện lương đơn thuần như vậy?! - Tiểu Nhu ngoan, sao em lại khiến tim anh như bị bóp nghẹt vậy. Tới đây, để cho anh yêu em một cái… Tần Xuyên bưng khuôn mặt Tần Xuyên, định hôn lên. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đùa xuất hiện sau lưng Tần Xuyên. - Tiểu tử thối, bản lĩnh tán gái thì được đó, nhưng ý thức phòng bị đúng là quá tệ, chết lúc nào cũng không hay.