Vào đêm đó, trong những giấc mơ của Diệp Phù Dư đều là lươn điện.
Mà những con lươn điện này, không thể nghi ngờ, chúng đều có khuôn mặt của Lận Châu.
Bị ánh nắng ban mai đánh thức, vẻ mặt Diệp Phù Dư tràn đầy bức bách.
Cô thay quần áo rồi đi xuống phòng ăn, Lận Châu đang ngồi trên ghế đọc một tờ báo giải trí, trên tay cầm ly cà phê đen.
Anh chú ý đến cô gái nhỏ đi tới, bày ra vẻ không để ý liếc mắt xem xét cô một cái.
Vô tình bắt gặp đôi mắt đen láy của Diệp Phù Dư, anh nhướng mày: "Làm sao vậy, tối hôm qua ngủ không ngon à?"
Diệp Phù Dư nâng ánh mắt lên, bộ dáng uể oải ỉu xìu: "Không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi.
"
"Trong phòng cô, ở tủ đầu giường ngăn thứ hai có cây cỏ an thần, buổi tối khi ngủ thì đốt nó là được.
" Người đàn ông cười nhẹ, đôi môi mỏng cong lên thành một đường vòng cung hoàn mỹ "Nghe nói cô cũng phải về quay phim? Khi nào thì trở lại đoàn phim?"
"Ngày mốt.
Thế còn anh, tôi đọc trên Weibo thấy rằng gần đây anh có lịch trình.
"
Thực ra, Diệp Phù Dư chỉ thuận miệng hỏi một câu, cái gọi là hành trình cũng là biết đến từ Hồ Ngọc Thiến.
Nhưng Lận Châu hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Ngay khi người đàn ông nghe thấy câu nói đó, nét mặt của anh ta đột nhiên trở nên có chút ý tứ hàm xúc.
Ngón tay thon dài có chút hơi tái nhợt của anh cầm lấy chiếc thìa vàng khuấy nhẹ ly cà phê đen, anh cười nói: "Tiểu hồ ly, em biết anh khá rõ đấy chứ? Em là fan của anh à?"
Diệp Phi ánh mắt hoàn toàn không tự chủ được dừng lại trên tay Lận Châu.
Đôi tay này thật sự rất là mẹ nó đẹp!
Cảm nhận được tầm mắt của tiểu hồ ly đang lơ đi, Lận Châu nhướng mày, chậm rãi đưa xuống trước mặt cô, búng tay.
Thanh âm đột ngột cuối cùng cũng mang được một con tiểu hồ ly nào đó đang phân tâm trở về, Lận Châu lặp lại: "Tiểu hồ ly, cô là fans của tôi sao?"
Diệp Phù Dư im lặng một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra sự thật: "Không.
"
Ngay khi vừa nói xong, cô mắt sắc nhìn đến người đàn ông cứng đơ nụ cười trên mặt, ngay lập tức, Lận Châu thở dài: "Thật sao? Thật đáng tiếc, tôi thường đối xử tốt hơn một chút với fans hâm mộ của mình.
Nếu cô là fans của tôi, chắc tôi có thể cho cô ăn thịt ở nhà.
"
Diệp Phù Dư: ".
.
.
"
Ta phi! Sao anh không nói sớm hơn!
Chỉ do dự vài giây, Diệp Phù Dư chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Cho nên hiện tại tôi nói tôi là fans của anh còn kịp không? Thực ra vừa rồi tôi chỉ là ngượng ngùng thôi.
"
Lâm Chu trong lòng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt rất thản nhiên lười biếng chống cằm: "Thật sự là fans của ta sao?"
Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa.
"Vậy thì, cô có biết tôi bình thường thích làm gì không?"
Trang bức a~.
Đây là câu trả lời đầu tiên nảy ra trong đầu Diệp Phù Dư.
Đây thực sự không phải là ý kiến của Diệp Phù Dư đối với Lận Châu, trang bức là sự thật.
Trong số 100 bài đăng trên Weibo về Lận Châu, ít nhất 80 bài là ảnh chính anh chụp.
Mà trong các bức ảnh, nhiều nhất là cảnh Lận Châu lười biếng dựa vào ghế dựa, trên đầu gối bày sách vở.
Đây được gọi là tạo dáng.
Diệp Phù Dư vẫn còn nhớ rõ một lần khi antifan của Lận Châu phát hiện Lận Châu để trên đầu gối là sách ngược, được một phen cười nhạo.
Sau đó, khi các phương tiện truyền thông phỏng vấn anh về vấn đề này, người đàn ông rất phi thường trả lời:
"Bạn không thể đọc ngược cuốn sách, nhưng tôi có thể.
"
Sau đó, anh đem chỉnh ngược nội dung cuốn sách, và ghi nhớ nó trong năm giờ đồng hồ tại địa điểm phỏng vấn.
Antifan anh bội phục sát đất, từ anti chuyển thành fans không nói, hiện tại đã muốn là đại lão trong "Lận Châu hậu viện hội".
Trang bức: Nói chung ý của mình là Trang bức, nghĩa là giả dạng kém cỏi, nhưng lại giả dạng giống như đóng chèo vậy, giả dạng mà làm cho người khác có cảm giác, hoặc biết mình giả dạng, nói chung là làm cho tụi thù địch với mình có cảm giác ghét mình, nhưng lại khinh thường mình, mất cảm giác cảnh giác đối với mình.
.
(Tàng Thư Viện.
.
Trang Bức Nghĩa Là Gì? )
.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
64 chương
14 chương
9 chương
23 chương
24 chương
11 chương