CHƯƠNG 74: Ngày thứ 74 xem tiền như rác   Edit: BRANDY Beta: Nhi Hồng Tửu   Chuyến hành trình bất ngờ này khiến toàn bộ Gạch háo hức ngày đêm mong ngóng.    Chương trình này do tổng giám đốc Cố tài trợ. Bắt đầu là các khu biệt thư, hay nói đúng hơn là tòa lâu đài, đi sâu vào là các viện, các khu vực, mỗi khu lại có một hệ thống chú thích, miêu tả sinh động khiến cho con dân đỏ mắt hiểu sâu sắc thế nào là giàu vô nhân tính, phú giả địch quốc, chỉ có giàu hơn không có giàu nhất.    Tuy nói là chương trình này khá tự do, chủ yếu ghi lại những hình ảnh ăn chơi, nghỉ ngơi, hẹn hò của các cặp đôi. Nhưng dù sao đây vẫn là một chương trình thực tế có nội dung bài bản nên đã có một số nhiệm vụ được sắp xếp trước đó. Sau khi hai người sắp xếp xong hành lý thì cũng đã giữa trưa. Tòa lâu đài nguy nga này vậy nhưng lại không có đồ ăn, các cặp đôi phải hoàn thành nhiệm vụ do tổ sản xuất đề ra mới có thể đổi lấy nguyên liệu nấu nướng.   Nhiệm vụ rất đơn giản. Hai người nhìn tranh đoán chữ, mỗi lần đoán đúng sẽ được chọn một loại thực phẩm từ chỗ tổ sản xuất. Trả lời được càng nhiều thì lấy được càng nhiều nguyên liệu.   Trong phòng chờ, tổ sản xuất thông báo cặp đôi Tích x Cảnh: Sở Tích vẽ tranh, Cố Minh Cảnh đoán đáp án.    Vừa nghe điều này, Sở Tích lập tức nhảy dựng: “Em vẽ rất xấu.”   Đạo diễn mỉm cười: “Không sao. Chủ đề chúng tôi đưa ra rất đơn giản.”   Các cặp đôi ở phần trước đều đã trải qua trò chơi này, tỷ lệ trả lời đúng rất cao, thu được không ít nguyên liệu.  Sở Tích: “Nhưng…”   Biên kịch: “Chữ của cô đẹp như thế, hẳn tranh vẽ cũng không quá tệ. Nhất định sẽ vượt qua dễ dàng. Cố lên.”   “Vậy được rồi.” Sở Tích chỉ có thể vẩu môi chấp nhận thử thách.    Đề thứ nhất tổ đạo diễn đưa ra: KHIÊU VŨ.   Mỗi đề đưa ra đều hạn chế về thời gian. Sơ Tích cắn bút suy nghĩ một lúc, quyết đoán vung bút. Cực nhanh trên trang giấy trắng xuất hiện vài nét nguệch ngoạc, cánh quay phim và hậu trường ngồi sau cũng không biết đề của tổ đạo diễn, nhao nhao dự đoán: MƯA ĐẠN.   Lại loay hoay vẽ thêm thêm vài đường, trên mấy sọc đen ban đầu vẽ hai vòng tròn 1 lớn, 1 bé, trong vòng tròn lớn chấm thêm vài chấm, sau đó gật đầu biểu thị đã hoàn thành, quay bản vẽ về phía Cố Minh Cảnh.    Tổ đạo diễn: …   Đám người đằng sau: …   Thì ra nói mình vẽ xấu chỉ là lời khiêm tốn mà thôi. Nhìn thành phẩm trên giấy… cái này con mẹ nó Cố phu nhân vẽ cũng quá là trừu tượng rồi. Chẳng lẽ cô ấy thần tượng Picasso?    Quả nhiên Cố Minh Cảnh nhìn đống hỗn độn sọc chéo kết hợp hình thoi của Sở Tích, sửng sốt một lúc lâu, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt hớn hở chờ mong của ai đó.   Cố Minh Cảnh ngẩn người: Ách!!!   “Trăng trên biển.” Cố Minh Cảnh chần chờ nói ra đáp án, khuôn mặt tươi cười của Sở Tích lập tức cứng ngắc.   Cố Minh Cảnh là người có tu dưỡng, dù lạnh lùng nhưng khá tinh tế, sắc sảo, lặng lẽ quay ra nhìn đạo diễn.    Tổ đạo diễn nhịn cười chầm chậm công bố đáp án đúng: KHIÊU VŨ.    Cố Minh Cảnh nhìn câu trả lời, lại nhìn kiệt tác của Sở Tích, cảm xúc phức tạp tột cùng, một lời khó nói hết.    Sở Tích cúi đầu cực kỳ ủy khuất giới thiệu tác phẩm của mình. Cô dùng đầu bút còn lại chỉ vào mấy cái chấm tròn: “Đây là mắt, mũi, miệng.” Sau đó chỉ vào mấy sọc sọc kì quái, “Còn đây là tứ chi.”   Cố Minh Cảnh: …   Đoàn quay phim: …   Tổ đạo diễn:...   Người xem:    [ Hahahahahahahahahahahahahahahaha Tứ chi???? Con mẹ nó chứ cười chết em rồi hahahahahahahaha. Sở Tích, tài năng hội họa của chị hahahahaha đúng là họa sư thần sầu.]   [Đỉnh cao của nghệ thuật trừu tượng là đây chứ đâu hahahahahaha.]   [Đừng nhìn chữ của cô ấy đẹp đẽ, vuông vắn, nắn nót mà nhầm. Tài năng hội họa này… hahahahaha đúng là con mẹ nó còn không bằng tôi dùng đầu ngón chân vẽ.]   [Làm sao đây??? Hôm nay xác định tổng giám đốc Cố không có cơm ăn.]   LẦN 1: THẤT BẠI.    Cố Minh Cảnh nhìn khuôn mặt tủi thân của Sở Tích, chỉ dịu dàng khích lệ: “Không sao. Không sao. Còn nhiều câu nữa mà.” Biên kịch đưa ra đề mục thứ hai: Microphone.   Sở Tích gật gật đầu, tiếp tục phóng khoáng vung bút. Trước tiên vẽ một hình bầu dục, sau đó từ hai đầu của hình bầu dục vẽ hai đường cong tõe ra, lần này vẽ đẹp hơn nhiều. Mặt mày Sở Tích dãn ra, cảm thấy vòng này khá khả quan.    Mọi người: NÓN? SON MÔI? KẸO ỐNG? ĐÙI GÀ?   Sở Tích ngẩng đầu nhìn thời gian, vẫn còn dư dả. Thế là cô tiếp tục vẽ mấy nét bổ sung. Lần này ở vòng tròn to hơn bên ngoài vẽ thêm mấy gợn sóng.    Quần chúng: Lại vẽ sóng????   WTF??? Lại là sóng?   Chưa dừng lại ở đó, Sở Tích vẽ thêm mấy vòng tròn nhỏ hơn cạnh vòng tròn lớn, còn đặc biệt vẽ một cái mặt người minh họa bên cạnh.    Quần chúng: Khẳng định là người kia đang há mồm ăn cái gì đó.    Sở Tích vẽ xong hăng hái quay bức vẽ về phía Cố Minh Cảnh. Lần này cô cực kỳ tự tin.    Khóe miệng Cố Minh Cảnh kéo lên, mặt không đổi sắc, dứt khoát nói đáp án: “Người đang ăn kem.”    Biên kịch: Microphone.   Cố Minh Cảnh nghe xong đáp án, lại nhìn mấy lằn sóng màu đen trên trang giấy, nhịn không được hỏi lại: “Vậy kia là…”   Sở Tích quắc mắt: “Em cố ý vẽ minh họa âm thanh phát ra mà.”   Quần chúng: …   [Con mẹ nó minh họa âm thanh hahahahaha.]   [Mẹ nó Sở Tích cô sống cùng sóng với người trái đất một chút không được sao??? Ha ha ha ha.]   [Minh họa âm thanh hahahahaha. Ok phục cô luôn rồi Ha ha ha ha.]   [VLLLLL âm thanh??? VCLLLL sặc cmn nước luôn.]   [Làm sao bây giờ? Tích Bảo sao cô lại đáng yêu vậy hả. Thế mà cô cũng nghĩ ra được.]   Các câu còn lại, Sở Tích không phụ sự kỳ vọng của nhân dân cả nước, phô bày triệt để cái gọi là nghệ thuật minh họa hack não mang tầm vũ trụ, không chỉ người bình thường không đoán được, ngay cả tổng giám đốc Cố bá đạo cũng không theo kịp, cuối cùng thứ thu về được chỉ có mấy củ khoai tây và trứng gà.    Ngay cả tổ đạo diện cũng bó tay kinh hãi với óc sáng tạo khác người của cô.    Rõ ràng họ cực kỳ tốt bụng đưa ra những câu hỏi vừa dễ vẽ, vừa dễ đoán, tại sao nhìn thế nào cũng giống họ đang ngược đãi khách quý thế nhỉ?   Sở Tích đáng thương nhìn mấy củ khoai trơ trọi cùng vài quả trứng gà, hít hà một cái rồi quay sang Cố Minh Cảnh: “Có phải anh trách em vẽ tệ quá không?” Cố Minh Cảnh: “Không đâu, em vẽ rất tốt, là anh đoán tệ.”   Sở Tích: “Thật sao?”   Cố Minh Cảnh mắt không chớp, mặt không đỏ, cực kỳ chính trực, trung thực đáp: “Đương nhiên.”   Quần chúng: “… Haizzz đàn ông đang yêu… đúng là đàn ông đang yêu.”    Chỉ có khoai tây và trứng gà, Sở Tích bận rộn làm đồ ăn. Trong lúc cô nấu cơm, Cố Minh Cảnh ở một bên hỗ trợ rửa đồ. Đôi tình nhân một trái một phải phối hợp ăn ý, cùng nấu cùng ăn. Đến khi cơ hồ ăn hết không còn gì, ai đó mới đột nhiên nhớ ra.    MÌNH ĐANG GIẢM CÂN T.T.   Hoạt động buổi chiều của các cặp đôi chính là đi dạo, ghé nhà dân hái hoa quả, đi đến làng chài để bắt cá.    Đang lúc mọi người hiếu kỳ xem hôm nay sẽ làm gì thì bên ngoài tòa lâu đài, một kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa, lững thững đi đến.    BẠCH MÃ HOÀNG TỬ.    Buổi sáng vừa đến tòa lâu đài này còn sức mà trầm trồ, giờ trầm trồ hết nổi rồi. Đúng là chỉ có giàu hơn không có giàu nhất.    Gato a? Có gì mà Gato, không Gato chút nào, người ta không tiếc công đưa người yêu đến tận tòa lâu đài nguy nga này thì xá gì một không cùng công chúa của lòng mình cưỡi ngựa, ngắm cảnh, tận hưởng cuộc sống hoàng gia dát vàng, dát ngọc chứ.    Sở Tích mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa, tư thế hiên ngang, lưng thẳng như cán bút, vịn yên ngựa chậm rãi đi quanh sân cỏ.    “Theo tiết tấu đong đưa của cơ thể, em hãy cảm nhận mình và ngựa hòa thành một thể, đừng kẹp bụng ngựa quá chặt. Tốt. Rất tốt.” Cố Minh Cảnh nắm dây cương, kiên nhẫn chỉ đạo.    Trước kia quay phim, Sở Tích cũng đã có cơ hội cưỡi qua ngựa, vì vậy có sẵn căn cơ nền tảng, con ngựa này lại vô cùng dịu dàng, ngoan ngoãn. Thế nên cô có thể dễ dàng nắm dây cương đi bộ chậm rãi hai vòng quanh sân cưỡi ngựa.    Cố Minh Cảnh vui vẻ cầm điện thoại chụp ảnh cô.    Anh chăm chỉ quay người yêu, cameraman lặng lẽ quay hai người. Cẩu độc thân trước màn hình chua chát nhìn đôi tình nhân nhà người ta ân ái, vừa ngọt ngào, vừa chua xót. Thật là không nén nổi sự GATO mà.   Trong khi cặp đôi Tích x Cảnh đang chàng chàng thiếp thiếp tình nồng ý mật thì quần chúng trước màn hình, điên cuồng gào thét gõ bàn phím. Miệng không ngừng hét một chữ: [NGỌT. NGỌT CHẾT MẤT.]   Gạch lặng lẽ lau khóe mắt ướt lệ, tự an ủi: [Chỉ cần Tích Tích hạnh phúc là được.]   Antifan tức giận đến nỗi muốn đốt nhà: [KHÔNG NGỌT. Chẳng ngọt ngào mẹ gì sất. Tất cả chỉ là giả dối, diễn kịch trước ống kính mà thôi. Giả tạo đến buồn nôn.]   [Chỉ là một đứa con gái được bao nuôi, dựa vào đâu lại được tổng giám đốc Cố sủng ái như thế. Càng nhìn càng thấy bẩn mắt.]   Vì cả chiều cưỡi ngựa nên ban đêm Sở Tích mệt đến độ chỉ muốn tắm táp rồi lăn vào giường ngủ một giấc đến sáng.    Quần chúng xoa tay, hưng phấn chờ đợi được thồn cẩu lương, mong ngóng đến tối xem các cặp đôi có hoạt động kích thích nào. Sau đó không phụ sự mong đơi. Một căn phòng ngủ sa hoa, lộng lẫy đập thẳng vào nhãn quang của đám người ngoài màn hình.    Quần chúng: …   Ban ngày không phải chỉ thấy một gian phòng thôi sao??? Sao giờ lại thành hai gian rồi.   Sau đó có người giải thích, hai người chưa kết hôn, không phải quan hệ vợ chồng thực sự, vì để tránh truyền tư tưởng không chính thống cho các thanh thiếu niên hiện tại vì vậy đã chuẩn bị hai gian phòng.    *Quần chúng hất bàn*   [Lừa đảo, buổi sáng rõ ràng là hai người ở chung một gian phòng, đến đêm lại biến cái Bùm thành hai gian phòng, hai người ngủ riêng.]   [Ở Paris chẳng phải hai người mặc quần áo ngủ ở cùng phòng, lại còn để lại dấu vết mờ ám hay sao???]   [Tổng giám đốc Cố không nói, tổ đạo diễn liền giả vờ không hiểu sao??? Nghĩ thịt heo giờ đang tăng giá lên coi trời bằng vung không sợ cả văn phòng ngày mai thành trang trại chăn nuôi động vật sao?]   Ở một diễn biến khác Gạch thở dài một hơi, buông lỏng tinh thần: Quá tốt rồi, từ sáng đã một mực lo lắng, cuối cùng không phải tận mắt chứng kiến thần tượng của mình cùng người đàn ông khác ngủ cùng giường, ríu rít như đôi chim sẻ, anh anh em em.]   Nhưng mà nói đi nói lại lần đầu tiên Gạch đứng cùng chiến tuyến với tổ đạo diễn, đau lòng công nhận Cố Minh Cảnh chiều chuộng Sở Tích đến tận cùng, không những sủng cô, yêu cô hết mực, còn cực kỳ tôn trọng cô. Cả ngày anh không hề ôm hôn Sở Tích, lại còn kiên trì dạy cô cưỡi ngựa, dắt ngựa cho cô, vui vẻ chơi trò chơi cùng cô. Đến cả quyền lợi được ngủ chung giường anh cũng bỏ qua, không muốn nhân cơ hội này ăn đậu hũ, mặt khác cực kỳ hợp tác cùng tổ sản xuất ngủ khác phòng, anh hiểu chương trình này phát sóng toàn quốc, người xem không chỉ có nonfan, anti fans, fans mà còn có thanh thiếu niên và những người ở độ tuổi khác nhau theo dõi. Hẳn là nhiều người với tư tưởng truyền thống cũng không ủng hộ việc hai người chưa được pháp luật công nhận quan hệ hôn nhân, ngủ chung một phòng.    Tuy nhiên lần đầu tiên chúng Gạch đối với thái độ quân tử này của anh rể tương lại cực kỳ không đồng tình. Có ai đời chương trình hẹn hò (mà còn là cặp đôi thật ngoài đời) lại không thả một chút hint và skinship nào cho fans. Không thể chấp nhận được huhuhu.   Dù cực kì mâu thuẫn nhưng chúng fans vẫn đầy hi vọng. Một vài fans cứng đầu công khai comment vẽ đường cho hươu chạy: TÔI KHÔNG TIN. ĐÂY CHỈ LÀ 1 CHƯƠNG TRÌNH CÓ BIÊN KỊCH, CÓ DỰNG ẢNH, LỠ AI ĐÓ ĐẰNG SAU ÔM ÔM HÔN HÔN THÌ CHÚNG TA CŨNG ĐÂU BIẾT ĐƯỢC.   SỞ TÍCH! CHỊ ƠI! HÃY GIỮ MÌNH!    Cố Minh Cảnh ngồi dựa lưng vào gối không nóng, không lạnh, mỉm cười nhìn đống comment của fans.    Sở Tích đã tắm xong, mặc một chiếc váy ngủ có in hình dâu tây, tóc buộc hờ hững sau lưng, ngáp ngáp đi lại trong phòng, lại thấy Cố Minh Cảnh nhàn nhã ngồi trên giường của anh.    “Anh không đi tắm à.”   Cố Minh Cảnh đáp: “Uh.” Giọng nói gợi ý rõ ràng.    Sở Tích biết người đàn ông nào đó muốn hôn mới đi tắm, lại liếc nhìn Camera trên tường, dùng mắt đáp lại: TỔ TÔNG ƠI, ĐANG QUAY PHIM ĐẤY ANH BIẾT KHÔNG??   Chỉ có nhà tắm là không lắp camera, nếu hai người cùng nhau đi vào, chẳng phải là dấu đầu hở đuôi thì là gì???   Sở Tích nhìn vào camera, hôm nay cô mặc một thân áo ngủ mềm mại, dễ chịu, nghĩ thầm chờ một lúc nữa, khẳng định sẽ có fans hâm mộ đi tìm chiếc áo này với mong muốn cheap moment với thần tượng.    Mỗi lần Sở Tích dạo phố sẽ tinh ý nhận ra nhiều fans mặc quần áo giống mình từng mặc, đây cũng là tâm lý phổ biến của fans muốn ăn mặc giống thần tượng, muốn gần với thần tượng hơn. Vì vậy ngoại trừ các bộ quần áo cao cấp một chút dùng để ghi hình, đi sự kiện, thì trang phục bình thường của Sở Tích căn bản đều có giá ổn định, ở mức không quá đắt và khá phổ biến mà fan có thể mua được. Cũng chính vì lý do đó các hãng quần áo tầm trung rất thích cô, cũng đưa ra nhiều lời mời hấp dẫn, gửi tặng cô nhiều quần áo của hãng mình với mong muốn được hợp tác.    Sở Tích rất thích chiếc váy ngủ dâu tây này và cũng vui khi người hâm mộ cùng chung sở thích với cô.    Chỉ có điều… Sở Tích bỗng nhớ ra, thấy có gì đó không đúng.    Fan hâm mộ? Cùng sở thích?   Mẹ nó.    Sở Tích lập tức nhớ tới trước kia mình đăng ảnh chiếc váy ngủ này trên nick NHỊ CẨU.   ĐCMMMM THÔI XONG.    Sở Tích lập tức phát hỏa.   Cô cứng người, bước về phía phòng tắm.    Cố Minh Cảnh nghi hoặc: “Sao thế?”   Sở Tích đứng ở cửa, chỉ thò đầu vào trong, hạ giọng nói: “Em muốn đi thay đồ ngủ. Anh tìm cho em một cái khác được không.”   Cô vừa tắm xong, không gắn mic không dây trên người, giọng nó đè thấp, căn bản không thể lọt vào camera thu âm gắn trên tường. Đang lúc quần chúng tò mò không biết Sở Tích nói gì, thì âm thanh của Cố Minh Cảnh phá lệ rõ ràng, vàng lên rành rọt trong máy thu âm: “TÌM MỘT CÁI VÁY NGỦ KHÁC ĐÚNG KHÔNG???”   Đột nhiên muốn đổi áo ngủ???   Tại sao đang yên đang lành lại muốn đổi áo ngủ???   Đúng à nha. Tôi cảm thấy chiếc váy ngủ quả dâu kia thật mong manh, mềm mại, có lẽ cô ấy sợ lộ hàng.    Sau đó đám người xem lại dán mắt vào màn hình nhìn Sở Tích tiến vào nhà vệ sinh.    MẸ NÓ.    ĐẾN RỒI.   KÍCH ĐỘNG INGGGGGGG    HAHAHAHAHA Chư vị bằng hữu đừng vội, đừng sốt ruột. TỔNG GIÁM ĐỐC CỐ, CỐ LÊN!   Fan Sở Tích:    [Cố Minh Cảnh anh đi ra.]   [Đưa áo ngủ thôi mà, chị ơi vào đó làm chi thế???]   [A a a a a a a a ai đó vào lôi Cố Minh Cảnh ra đi.]   Kết quả chưa kịp để quần chúng bên ngoài kịp liên tưởng đến một số thứ không trong sáng, không đến hai giây, Cố Minh Cảnh đã bước ra ngoài.]   Quần chúng: … *khóc không ra nước mắt*   Tổng giám đốc Cố, tốt xấu gì ngài cũng vào hai phút chứ, chúng tôi còn chưa có nghĩ ra cái gì mà…. hai giây???? Ngài cũng phải cho thiên hạ môi trường để nuôi dưỡng trí tưởng tượng chứ.???]   Fans Sở Tích:    [Tích Bảo chị làm tốt lắm.]   Đang lúc fan Sở Tích hò reo ầm ĩ, thì có một nhóm nhỏ bỗng chốc như nắm bắt được điều gì! Chiếc váy dâu tây kia?? Nhìn thế nào cũng cảm thấy quen thuộc.   Siêu thoại Cục Gạch một phen dậy sóng.    [Các cô có thấy chiếc váy dâu tây kia rất quen không???]   [Đúng đúng đúng. Trước đây tôi có thấy một chị blogger đã từng đăng lên.]   [Đúng đúng. Nhớ rồi, bảo sao quen thuộc vậy.]   [Không nghĩ đến nhiều người có chung ấn tượng với tôi như thế đấy.] Một fan kích động hô lên.    [Cậu xem ở blog của [HÔM NAY BÀ ĐÂY CŨNG KHÔNG TRANG ĐIỂM] đúng không?]   [Chuẩn rồi, chính là cái đó, blogger “Cùng bạn trai sinh hoạt xxx rất khá” phải không??]