Trong lúc xảy ra tai nạn giao thông cô đã nhớ ra tất cả rồi.
Những ký ức liên quan đến ba năm gần nhất mà cô đã đánh mất.
Cánh tay Lục Lâm Thành hơi run rẩy.
“Nhớ ra là tốt rồi.” Anh hơi ngơ ngác, sau đó nói.
Lương Yên vẫn nắm chặt tay anh: ‘’Lục Lâm Thành, có phải anh đã biết chuyện gì đó đúng không?’’
Cánh tay kia của Lục Lâm Thành sờ sờ đầu cô: ‘’Đồ ngốc.’’
Nước mắt Lương Yên theo khóe mắt rơi xuống.
Chuyện của cô và Lục Lâm Thành bắt đầu rất khuôn sáo cũ rất bình thường, trước đó trong khoảng thời gian còn mất trí nhớ cô cũng đã đoán được tám chín phần, một nữ diễn viên tuyến mười tám theo đuổi đại minh tinh trong làng giải trí. Năm đó cô cũng chuyển từ một người hâm mộ qua đường trở thành fan cứng Lục Lâm Thành bởi những bộ phim điện ảnh xuất sắc của anh, lúc mới bắt đầu cũng giống hệt như các fan hâm mộ theo đuổi thần tượng khác, mỗi ngày lên mạng liếm liếm, sau đó trong lúc đóng vai phụ ở trên phim trường có cơ hội nhìn thấy anh hai lần từ xa, rồi trời xui đất khiến như thế nào mà lại có thể gặp nhau, bắt đầu quá trình theo đuổi.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Lương Yên thích một người đàn ông đến vậy, theo đuổi vô cùng chân thành nghiêm túc, đồng thời cũng hơi ngớ ngẩn. Lục Lâm Thành trước sau như một vẫn không thèm để ý đến cô, nhưng mỗi lần Lương Yên đã muốn tuyệt vọng từ bỏ tất cả thì anh lại đột nhiên mang đến cho cô một tia hy vọng, khiến ý chí chiến đấu trong lòng cô bùng cháy một lần nữa. Chỉ là Lương Yên cũng không biết trong khoảng thời gian mình theo đuổi kia rốt cuộc Lục Lâm Thành có cảm giác gì với cô hay không, cho đến lần đó, Chu Chí Ba nói với cô rằng nam chính của bộ phim trong tay hắn đã được định là Lục Lâm Thành, đang tìm một vai phụ.
Trước kia đối với những người như Chu Chí Ba Lương Yên vẫn luôn lựa chọn tránh càng xa càng tốt, nhưng lần đó có thể là vì Lục Lâm Thành, cám dỗ quá lớn, hơn nữa lúc ấy cô cũng tự tin rằng mình có thể an toàn rút lui nên quyết định mặc quần áo kín đáo bảo thủ nhất đi đến điểm hẹn, kết quả vẫn bị chuốc rượu, Lương Yên cũng không uống nhiều lắm, chỉ là không thể ngờ được rằng gã đàn ông đê tiện Chu Chí Ba kia lại bỏ thuốc vào trong rượu của cô.
Những ký ức sau đó do cô đã uống say nên không thể nào nhớ rõ, chỉ biết mình muốn chạy nhưng lại bị gã đàn ông đi cùng với Chu Chí Ba kéo vào trong phòng, dưới tình thế cấp bách mới cắn gã một cái, gã đàn ông kia đang muốn vung tay đánh người thì đúng lúc này lại bị một người khác ngăn lại.
Cho đến tận bây giờ Lương Yên vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ đột nhiên xuất hiện tựa như Ultraman từ trên trời hạ xuống của Lục Lâm Thành lúc ấy, anh đứng ngược ánh sáng, đẹp trai đến bùng nổ.
Lương Yên có men rượu trong người cũng trở nên to gan hơn bao giờ hết, lập tức bổ nhào lên người anh, ôm cổ anh, ríu rít nũng nịu bảo rằng có người đang ức hiếp cô.
Sau đó những ký ức của Lương Yên càng lúc càng mơ hồ, hình như Lục Lâm Thành đã mang cô về phòng khách sạn của anh?
Cô giống như một con thú hoang dại, dục vọng trong người bộc phát mạnh mẽ đến mất trí nhào qua muốn “cưỡng bức” Lục Lâm Thành?
Lục Lâm Thành thủ thân như ngọc bị đẩy ngã trên mặt đất?
Sau khi cô bò đến bổ nhào vào người ta như sói đói vồ mồi?
Không đúng không đúng, nếu là cô muốn “cưỡng bức” Lục Lâm Thành thì những gì xảy ra phía sau lại hoàn toàn không đúng hơn.
Bởi vì Lương Yên nhớ rõ sau đó cô bị người đàn ông nọ hung hăng đè dưới thân mình, một lần lại một lần muốn như thế nào cũng không đủ.
Cô rất đau, khóc lóc nói không muốn nhưng người đàn ông vừa mới thực tủy biết vị*, tham lam đòi hỏi hết lần này đến lần khác.
(*Thực tủy biết vị: Nghĩa bóng: ăn tủy trong xương mới biết mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng: Đã trải qua chuyện gì đó một lần lại muốn tiếp tục làm chuyện đó một lần nữa. Nguồn: Sưu tầm.)
Rõ ràng anh “cưỡng” cô thì đúng hơn.
Mặc kệ ai “cưỡng” ai đi chăng nữa thì sáng hôm sau Lương Yên chịu đựng toàn thân đau nhức đứng dậy, lúc nhìn thấy Lục Lâm Thành mặc áo choàng tắm đang lau tóc đi ra khỏi phòng tắm đã bị dọa sợ đến mức trực tiếp ngã nhào xuống giường.
Sau đêm hoang đường đó, Lục Lâm Thành nói với cô chúng ta hãy ở bên cạnh nhau đi.
Lương Yên giấu diếm tình yêu của mình với vị bạn trai ảnh đế mới nhậm chức này vô cùng kín kẽ, không hề nói với bất cứ ai, ngay cả địa điểm hẹn họ cũng đều là ở công viên giải trí dành cho người già. Cô yêu rất cẩn thận dè dặt, luôn cảm thấy Lục Lâm Thành như gần như xa, lúc ở đoàn làm phim nhìn thấy anh diễn cảnh hôn với nữ diễn viên khác, lúc quay về khách sạn mới dám bổ nhào đến kéo cổ áo anh cưỡng hôn.
Cô hôn mà tựa như đang gặm đang cắn, sau khi hôn xong còn hùng hồn tuyên bố người phụ nữ của Lục Lâm Thành không bao giờ quay những cảnh hôn như thế này, kết quả còn chưa nói hết đã bị người đàn ông giữ chặt lấy sau gáy hôn lên đôi môi, vừa hôn vừa xoay vòng đi vào trong phòng, cởi quần áo trực tiếp làm chính sự.
Không bao lâu, chu kỳ kình nguyệt của Lương Yên không đến, cô lén lút đi đến hiệu thuốc mua que thử thai, quay trở về thử một lần lại là hai vạch.
Cô lại đi đến một bệnh viện nhỏ trong thành phố Cổ Đông kiểm tra, trên phiếu kết quả xét nghiệm cũng cho biết là đã có.
Đêm đó Lục Lâm Thành muốn, nhưng Lương Yên không chịu cho, quyết định mở miệng nói với anh chuyện que thử thai hai vạch.
Lương Yên nói xong, khẩn trương chờ đợi phản ứng của Lục Lâm Thành, lúc đó cô đã nghĩ nếu như anh không muốn đứa nhỏ này, cô cũng chấp nhận.
Về cơ bản mỗi lần sinh hoạt Lục Lâm Thành đều dùng biện pháp tránh thai nhưng thỉnh thoảng gấp gáp lắm muốn trước đã sau đó mới đưa ra dùng, hơn nữa thứ đó cũng không phải an toàn một trăm phần trăm, kết quả cô vẫn mang thai.
Lục Lâm Thành nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ ủ rủ buồn thiu của Lương Yên, mỉm cười, cúi người hôn lên trán cô một cái, anh nói kết hôn đi.
Lương Yên không biết phải mở miệng nói chuyện nhà mình với anh như thế nào, Lục Lâm Thành thấy cô không muốn nói cũng không hỏi, trước tiên hai người đi đến Cục Dân Chính nhận giấy chứng nhận kết hôn, như vậy cô mới có thể làm các thủ tục giấy tờ sinh kiểm.
Lúc đầu Lương Yên còn nghĩ cuộc hôn nhân này cũng sẽ là ẩn hôn giống như tình yêu bị giấu kín của hai người vậy, nhưng Lục Lâm Thành lại nói với cô rằng không sao đâu, kết hôn rồi không cần che giấu làm gì nữa.
Bây giờ bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ, trước khi cô lớn bụng nhất định sẽ kịp hoàn thành.
Hai người lĩnh giấy chứng nhân kết hôn xong lập tức đăng Weibo công khai rộng rãi.
Đây là lần đầu tiên Lương Yên nhận được sự chú ý lớn đến thế, nhìn thấy số lượng người ra vào viếng thăm Weibo của mình không ngừng gia tăng mãnh liệt, thậm chí còn được thêm một mục riêng trong Bách Khoa Baidu, lúc đấy cả người đều ngây ngẩn choáng váng.
Khi đó Lục Lâm Thành có một bộ phim điện ảnh được lọt vào danh sách tham dự một liên hoan phim nổi tiếng ở nước ngoài, anh được để cử vào giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất nên đã bay ra nước ngoài tham dự, tất cả công việc chuẩn bị cho hôn lễ đều là do người đại diện Trác Dương của anh một tay sắp xếp nên Lương Yên một mình đi đến bệnh viện phụ sản khám thai.
Kết quả kiểm tra lại như một đòn cảnh tỉnh giáng mạnh vào người cô.
Không mang thai, que thử thai hai vạch kia chỉ là do nồng độ hormone trong cơ thể đang mất cân bằng.
Còn về phần bệnh viện nhỏ mà cô đã từng đến đó?
Cũng có khả năng là trùng tên hoặc cầm nhầm phiếu kết quả xét nghiệm.
Lương Yên ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi bệnh viện, rất muốn khóc, càng không biết nên nói chuyện chuyện này với Lục Lâm Thành như thế nào mới phải.
Cô cầm điện thoại di động ra, điện thoại còn chưa kịp gọi thì một dãy số xa lạ đã gọi vào máy cô.
Lục Lâm Thành tuyên bố kết hôn đồng nghĩa với việc đẩy Lương Yên vào tầm mắt của tất cả mọi người, người người đều biết Lục Lâm Thành, dĩ nhiên người người cũng sẽ tò mò về Lương Yên.
Nhất là những người trước kia đã từng nhẫn tâm vứt bỏ cô nhưng bây giờ mới nhận rõ dòng máu đang chảy trong người cô vẫn là của bọn họ.
Sau khi bị Trần Tuyết Vân nhét vào trong trường thể thao khi mới tròn bảy tuổi đó, đây là lần đầu tiên Lương Yên nhận được điện thoại của bà ta.
Yêu còn dễ dàng hơn cả hận, Lương Yên mở miệng gọi bà ta là “mẹ”, biết bà ta đã tái hôn mới một người đàn ông khá giả làm quản đốc nhỏ, còn sinh thêm cho cô một người “em trai”.
Cũng biết cha ruột của cô, chồng trước của Trần Tuyết Vân mấy năm trước đã đột tử trên người một gái điếm.
Lương Yên trước khi cha cô chết vẫn phải chật vật sống qua ngày, nhìn làn da có vẻ như được bảo dưỡng không tệ của Trần Tuyết Vân, lúc đó cô đã nghĩ rằng nếu tương lai cứ liên lạc với nhau như thế này, cô cũng được xem là có người thân, cho đến khi mỉm cười dịu dàng và lấy lòng đủ rồi, Trần Tuyết Vân lại mở miệng đòi cô bốn trăm vạn.
Cô nào có nhiều tiền như vậy?
Lương Yên kinh ngạc, sau khi lên tiếng từ chối, một Trần Tuyết Vân vốn dĩ vẫn còn đang dịu dàng thân cận lập tức trở mặt.
Người mà mày đã kết hôn chính là Lục Lâm Thành đấy! Sao chỉ bốn trăm vạn cũng không thể bỏ ra được chứ, mày không có tiền, vậy tiền của Lục Lâm Thành đâu? Đây chính là tài sản chung của hai vợ chồng đấy!
Lương Yên im lặng.
Nếu là trước kia, bảo cô đi mượn Lục Lâm Thành bốn trăm vạn có lẽ cô sẽ không chần chừ lập tức đi mượn ngay, nhưng bây giờ, chuyện cô không mang thai vẫn còn không biết nên nói với anh như thế nào mới phải, lúc này còn mở miệng xin tiền, Lương Yên không làm được.
Trần Tuyết Vân nhìn thái độ kiên quyết không chịu đưa tiền của Lương Yên cảm thấy vô cùng tức giận, đe dọa sẽ đi đến gặp truyền thông để vạch mặt đôi vợ chồng Lương Yên và Lục Lâm Thành, Lương Yên bỏ mặc không quan tâm đến mẹ ruột đang sắp chết đói, Lục Lâm Thành cũng bỏ mặc không quan tâm đến mẹ vợ của mình.
Lương Yên tức giận đến cả người run rẩy, Trần Tuyết Vân nói như thế nào cô cũng không thèm quan tâm, cô không sợ đối đầu tranh cãi với bà ta trước mặt truyền thông, nhưng nếu để chuyện này liên quan đến Lục Lâm Thành, đây chính là điều cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy nhất.
Từ khi xuất đạo cho đến tận bây giờ Lục Lâm Thành chưa bao giờ vướng phải những tin đồn không tốt, việc bất giờ tuyên bố kết hôn với cô đã khiến toàn bộ giới giải trí này chấn động rồi, lúc này vừa mới kết hôn với cô chưa được bao lâu đã liên quan đến chuyện rắc rồi này? Thực sự quá khó coi!
Cho dù trong chuyện này bọn họ mới là người chiếm lý, nhưng sau này có ai đó nhắc đến cái tên Lục Lâm Thành, ngoại trừ những tác phẩm điện ảnh và truyền hình xuất sắc của anh ra, khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến scandal xấu hổ liên quan đến cha mẹ vợ, cha vợ thì chết trên người gái điếm, những tin tức chuyện nhà cửa chuyện cửa rơi xuống trên người ảnh đế không khỏi khiến người ta khó chịu.
Lúc đó Lương Yên vừa mới kết hôn với Lục Lâm Thành, có mấy nhà sản xuất chú ý đến thân phận bà xã Lục Lâm Thành của cô, đưa đến mấy kịch bản bộ phim.
Chỉ là một bộ phim đáng được trông chờ sẽ không bao giờ muốn lợi dụng thân phận bà xã của người đang đứng trên đỉnh để tạo đề tài, chất lượng mấy kịch bản đưa đến trong tay Lương Yên đều rất dở, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra đó chỉ là mấy bộ phim tạp nham không có triển vọng, nhưng vì là nữ chính nên cát sê đóng phim cũng không tồi.
Lương Yên vừa trông mong Lục Lâm Thành còn chưa về nước, vừa phải đối mặt với Trần Tuyết Vân vẫn chưa cầm được tiền nên ngày ngày đến tìm cô uy hiếp sẽ đi vạch trần trước giới truyền thông, mỗi đêm đều trốn trong chăn bất lực rơi nước mắt, cuối cùng vẫn quyết định tham gia mấy bộ phim dở tệ kia, xin đoàn làm phim được ứng trước tiền cát sê rồi đưa cho Trần Tuyết Vân, bảo bà ta đừng bao giờ đến tìm cô một lần nào nữa.
Trần Tuyết Vân cầm được tiền tươi cười nói nếu như cô sớm đưa tiền một chút có phải hay rồi không, cần gì phải dày vò nhau lâu như vậy làm gì.
Lục Lâm Thành cầm được danh hiệu ảnh đế trở về nước, vốn dĩ đang rất cao hứng nhưng lại phải đối mặt với một Lương Yên khóc lóc nói cho anh biết ngay từ đầu đã chuẩn đoán sai, cô căn bản không mang thai cùng với đống kịch bản rách nát trong tay Lương Yên.
Rõ ràng anh đã nói với cô rằng trước khi tham gia vào một bộ phim nào đó nhất định phải suy xét cẩn thận, đưa những kịch bản đang có trong tay cô cho anh xem, anh có thể cho cô một số ý kiến tham khảo.
Nhưng cần phải tham khảo sao? Có người nói với anh, anh đã quá tin tưởng người phụ nữ này.
Giả mang thai, lừa kết hôn, sau đó mượn danh tiếng của anh để có kịch bản đưa đến trong tay, vừa thấy tiền đã lập tức sáng mắt không thể kiềm chế được nhận tất cả, chính xác là một bình hoa ánh mắt thiển cận thích giở trò bịp bợm.
Là anh đã quá tin tưởng cô ta, quá thích cô ta, cho nên ngay cả chuyện lớn như mang thai cũng có thể bị lừa gạt một cách dễ dàng.
Lục Lâm Thành đi hỏi Lương Yên, Lương Yên cúi đầu, một mực xoắn xuýt ngón tay, bảo anh có thể ly hôn.
Lục Lâm Thành không thể tin được nhìn cô, im lặng không nói gì nhưng cuối cùng vẫn không ly hôn.
Chỉ là hôn lễ đã được chuẩn bị một nửa cũng biến mất.
Anh tức giận, không muốn để ý đến cô.
Sau đó Lương Yên cố gắng làm rất nhiều việc để Lục Lâm Thành không tức giận nữa, dáng vẻ giống hệt như lúc vừa mới bắt đầu theo đuổi anh, nhưng lại nhiều lần biến khéo thành vụng đến mức sau đó cô nói mình bị mất trí nhớ, phản ứng đầu tiên của anh là không tin, hỏi cô rốt cuộc lại đang muốn giở trò gì.
Trên giường bệnh, cánh tay phải của Lương Yên không thể động, Lục Lâm Thành múc một muống cháo trứng muối thịt nạc đưa đến bên môi thổi thổi, sau đó từng miếng từng miếng đút cho cô.
Khóe môi Lương Yên vẫn rũ xuống, nhìn Lục Lâm Thành đang chăm chú đút mình ăn cháo, lại hỏi: “Lúc Trần Tuyết Vân đến tìm em lần thứ hai, anh đọc được tin tức rồi liên lạc với bà ta, là bà ta nói cho anh biết sao?’’
Lục Lâm Thành lại múc một muỗng cháo thổi nguội rồi đưa đến bên môi Lương Yên: “Ừ.”
Anh gọi điện cho Trần Tuyết Vân, Trần Tuyết Vân tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi anh lại không biết đến sự tồn tại của bà ta, hai người nói chuyện với nhau một vài câu mới biết được năm đó căn bản Lương Yên không nói chuyện Trần Tuyết Vân đến tìm cô cho Lục Lâm Thành biết.
Cuối cùng Lục Lâm Thành cũng hiểu tại sao năm đó Lương Yên lại khóc, tại sao lại gạt anh tham gia vào mấy bộ phim dở tệ đó.
Từ trước đến giờ tính tình anh vẫn luôn lãnh đạm nhạt nhẽo, hơn nữa một Lương Yên đóng vai trò chủ động tuyệt đối trong mối quan hệ của hai người bọn họ khiến cô có cảm giác như gần như xa, khiến cô cảm thấy ở bên anh vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn, khiến cô biết tình cảm của anh quá ít cho nên khi xảy ra chuyện đó, cho dù đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, cô cũng không dám nói cho anh biết mà chỉ muốn nghĩ cách gạt bỏ anh sang một bên.
Nhưng khi Lục Lâm Thành biết được những chuyện này, Lương Yên đã ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn.
Anh cho rằng cô không cần anh nữa, không yêu anh nữa.
Cuối cùng anh cũng đã cảm thận được sự luống cuống bất lực đang bao trùm trong lòng mình.
Cho nên anh chủ động tham gia vào từng chương trình liên quan đến Lương Yên, nhìn fan boy đến cổ vũ cho cô âm thầm ăn dấm ghen tuông, sau đó anh mới biết được, Lương Yên lúc đặt bút ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn kia là Lương Yên đã mất trí nhớ.
Lương Yên sau khi mất trí nhớ không thích anh, bởi vì thái độ của anh với cô thực sự rất kém.
Có lẽ phải nói là trong hai năm hôn nhân đó, thái độ của anh với cô chưa bao giờ tốt cả.
Lục Lâm Thành muốn Lương Yên lại thích anh một lần nữa.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động theo đuổi một người phụ nữ, anh lạnh nhạt, như gần như xa không thể mang đến cho Lương Yên cảm giác an toàn, cô không biết có phải anh cũng thích cô hay không, cho nên anh đã học cách đến gần cô, chủ động làm những chuyện mà trước kia cô đã từng làm vì anh, cùng đi dạo trong công viên dành cho người già, đi thăm ban, dạy cô ca hát, tìm mọi cách để được quay chung một bộ phim với cô.
Đôi lúc anh cũng cảm thấy hơi xấu hổ, sợ cô sẽ tránh mặt anh, không quan tâm đến anh, từ chối anh nhưng cũng chính điều đó đã làm cho anh hiểu được năm đó Lương Yên theo đuổi anh vất vả đến nhường nào.
Nhưng cuối cùng anh cũng phát hiện, yêu một người chân thành tha thiết thực ra không phải là chuyện khó khăn gì.
Ở trước mặt người mình yêu nói yêu cô, để người ta vui mừng hạnh phúc.
Nếu như năm đó anh có thể buông bỏ sự kiêu ngạo tự tôn của mình, nói cho Lương Yên biết anh yêu cô đến nhường nào, nói cho cô biết bất kể xảy ra chuyện gì đều có anh ở bên cô chống đỡ thì có lẽ khi Trần Tuyết Vân tìm đến gặp cô, việc đầu tiên mà Lương Yên sẽ làm chính là gọi điện cho anh.
Lương Yên được anh đút cho ăn non nửa chén cháo, chép chép miệng.
Khoảng thời gian sau khi kết hôn cô vẫn luôn cảm thấy mình mắc nợ Lục Lâm Thành, có lỗi với Lục Lâm Thành, bây giờ đã trải qua nhiều chuyện như vậy bình tâm lại ngẫm nghĩ một lần nữa vẫn cảm thấy mình ngốc thật. Lúc trước đáng lẽ phải nói toạc tất cả mọi chuyện ra mới phải, rõ ràng chuyện này hẳn là nên trách Lục Lâm Thành mới đúng, cái tính tình trong nóng ngoài lạnh giả vờ lạnh lùng chết tiệt kia khiến cô sợ hãi không dám nói bất cứ chuyện gì với anh, không dám nói bất cứ chuyện gì anh với thì thôi đi, lại còn bảo vệ anh sau lưng giống như bảo bối, rất sợ những chuyện phàm trần thế tục sẽ lây nhiễm khí chất thần tiên của anh nữa chứ.
Bây giờ nam thần tiên tử này đang đút cô ăn cháo.
Lương Yên “a” một tiếng há miệng ra.
Lục Lâm Thành lại để bát cháo sang một bên, dường như không có ý định đút cho cô ăn nữa.
Lương Yên: "Hử?’’
Lục Lâm Thành: “Não em đang bị chấn động khá mạnh, em vừa mới tỉnh ăn quá nhiều lát nữa có thể sẽ nôn ra hết, ăn một chút thôi, miễn cho cảm thấy không thoải mái.’’
“Nhưng mà em rất đói, em nằm nhiều ngày như thế cũng sắp chết đối đến nơi rồi!’’ Lương Yên vừa nghe thấy Lục Lâm Thành không muốn cho cô ăn no, tức giận.
"Đúng rồi, em đã ngủ mấy ngày rồi?’’ Lúc này cô mới nhớ ra mình vẫn còn chưa biết đã mê man bao lâu, dựa theo mức độ đói khát lúc tỉnh lại bây giờ, ít nhất cũng phải bảy tám ngày hay nửa tháng rồi cũng nên.
Lục Lâm Thành: "Hai ngày."
Lương Yên: "..."
Lục Lâm Thành mặc cho Lương Yên liên tục ồn ào khóc lóc đòi ăn, thậm chí còn mang chuyện sẽ chia tay ra để uy hiếp anh cũng không chịu đút thêm một muỗng nào nữa.
Lương Yên tức giận đến mức muốn dùng tay phải nện xuống đệm giường, thiếu chút nữa đã xoay người xuống giường đánh nhau với anh một trận.
Cuối cùng Lục Lâm Thành không còn cách nào khác, đành phải đút cho cô một miếng cháo nhưng sau đó lại dùng miệng chặn lại, cướp một nửa cháo trở về.
"Còn muốn ăn nữa không?’’ Anh cướp cháo xong, trên môi vẫn còn đang ẩm ướt, mặt không đổi sắc hỏi.
Lương Yên hầm hừ quay đầu sang chỗ khác: “Không ăn.”
Lương Yên vẫn đang không ngừng suy nghĩ, theo lý mà nói Lục Lâm Thành đáng lẽ ra vẫn là Lục Lâm Thành trước kia chứ nhỉ, tại sao lúc đó ngay lần đầu tiên gặp nhau sau khi mất trí nhớ cô đã không có hảo cảm với anh vậy?
Và rồi cô đã tìm được nguyên nhân.
Sau khi mất trí nhớ vừa mới chạm mặt chưa kịp nói gì đã ép buộc “thượng” cô, ngày hôm sau “thượng” xong ngay khi cô đang chuẩn bị đi nuôi dưỡng một chút tình cảm thì người đàn ông này lại cho rằng cô đang giở trò rồi lạnh lùng bạo lực với cô.
Cô có hảo cảm mới là quỷ đấy!
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
69 chương
59 chương
11 chương
10 chương