Từ lần trước tham gia « Người chồng thời hiện đại », Bát Bát ở trước mặt người xem cả nước biểu diễn một vở kịch thúc đẩy sinh con, sau khi trở về trải qua quá trình Lương Yên Lục Lâm Thành không ngừng cố gắng (chủ yếu là Lục Lâm Thành), rốt cục tại một lần nào đó cũng tạo ra một sinh mệnh, một tiểu sinh mệnh lại tiến vào bụng Lương Yên. Lương Yên nhìn que thử thai có hai vạch thở dài một hơi. Lần này rốt cục cũng có thể trả lời thỏa đáng cho con trai rồi ô ô ô ô ô. Đồng ý với bé sẽ sinh em gái, trên đời này khẳng định không có gì quan trọng hơn lời hứa của cha mẹ. Chẳng qua là không biết có phải em gái không, hiện tại vẫn là ẩn số. Lương Yên cúi đầu nhìn bụng một chút. Lục Lâm Thành biết Lương Yên mang thai đêm đó liền từ phim trường chạy về nhà, khẩn trương dán vào bụng Lương Yên. Lương Yên nhìn thấy dáng vẻ của anh rất muốn bật cười: "Cũng không phải là lần đầu tiên, có cần như vậy hay không?" Lục Lâm Thành sờ sờ bụng dưới của cô: "lần nào cũng quan trọng." Về phần Bát Bát, bé đã sớm cho là em gái ở trong bụng Lương Yên, thường xuyên ghé vào bụng Lương Yên nói chuyện với em gái hồi lâu. Bát Bát cuối cùng được dì chăm trẻ mang về phòng ngủ, Lương Yên nhớ lại bộ dáng mong đợi vừa rồi của con trai suy nghĩ sâu xa: "Anh nói xem nếu không phải em gái mà là em trai thì phải làm sao bây giờ?" "Sẽ không. Nhất định là em gái." Lục Lâm Thành nói mười phần chắc chắn. Lương Yên hiếu kì: "Dựa vào cái gì? Anh chắc chắn như vậy?" Lục Lâm Thành mặt không đổi sắc: "Anh đưa vào mà, đương nhiên biết." Lương Yên nghe xong sửng sốt một chút, sau đó cũng kịp phản ứng khuôn mặt nhỏ đỏ lên. "Đi đi đi đi đi!" Cô tức đến nỗi đá Lục Lâm Thành hai lần, sau đó tiến vào chăn mền che kín đầu. Người đàn ông này càng ngày càng không đứng đắn. Lục Lâm Thành cười từ phía sau lưng ôm cô, đi ngủ. Bởi vì cảm thấy là em gái, cho nên thời gian Lương Yên mang thai đồ đạc đều mua đồ của con gái. Từ lúc Lương Yên sinh Bát Bát vẫn luôn giấu kín tâm hồn thiếu nữ nhưng đến cái thai thứ hai thì bộc lộ triệt, phòng trẻ con được sơn màu hồng phấn, trên kệ bày các loại thú bông đồ chơi búp bê con gái thích, ngoài ra còn mua rất nhiều váy áo đáng yêu, chỉ còn chờ con gái chính thức đến. Lương Yên lại bị người qua đường chụp đường ảnh bụng dưới hơi lòi ra đi dạo phố. Lần trước ở show « Người chồng thời hiện đại » Bát Bát ôm đùi Diệp Tô muốn em gái vẫn còn động lại trong đầu người xem, Lương Yên và Lục Lâm Thành vì dỗ con trai đành phải đồng ý sinh em gái, mọi người vốn cho rằng đây là một câu nói dỗ dành của cha mẹ giống như gửi tiền lì xì cho ba mẹ đến tương lai đóng tiền học đại học, cũng không nghĩ rằng hai người này xưa nay không lừa gạt trẻ nhỏ, đồng ý sinh liền sinh, tốc độ tạo người nhanh chóng làm cho người ta líu lưỡi. 【 đây cũng quá nhanh đi! Khẳng định là lần trước vừa trở về liền vội vàng tạo người. Thẹn thùng. jpg 】 【 Yên Yên lại muốn sinh bé thứ hai, thật vất vả nha, Lục tiên sinh anh hãy chăm sóc tốt cho Yên nhe! Nếu không Nanh Sói tìm anh hỏi tội! 】 【 lần này là em trai hay là em gái a, mong là em gái ~ 】 【 Bát Bát chắc mừng như điên rồi a ha ha ha, làm sao bây giờ thấy như vậy tôi cũng rất muốn sinh con! 】 【 muốn sinh +1 】 【 muốn sinh +10086 】 【 muốn sinh + giấy căn cước số 】 【 nói muốn sinh, các người cũng phải coi gen của cặp vợ chồng người ta kìa có thể sinh ra đứa bé xinh đẹp đáng yêu như vậy mới tốt a. 】 【 phía trên đủ rồi, mỗi đứa bé sinh ra trong mắt cha mẹ đều là bảo bối đáng yêu nhất, tất cả mọi người có mong ước mỹ hảo, nhưng không cần chuyện nặng như vậy đâu? 】 Lương Yên biết mình bị chụp lén lên hot search, nhìn thấy bình luận kia bấm like một cái. Mỗi đứa bé đều là tiểu thiên sứ bảo bối trong mắt cha mẹ. Dù sao cũng đã bị chụp được, Lương Yên cùng Lục Lâm Thành rất hào phóng thừa nhận việc mang thai lần thứ hai. Đám fan hâm mộ nhận được sự thừa nhận chính miệng từ người trong cuộc tự nhiên sẽ đưa lời chúc mừng chúc phúc, sau đó bắt đầu cùng hai người chờ mong em gái sinh ra, có ba ba và ma ma, bất kể như thế nào cũng còn có Bát Bát người anh trai này nhất định rất sủng em gái đu, thật thật hạnh phúc a. Trong tất cả mọi người người mong đợi em gái chính là Bát Bát, em gái của anh Kỷ Tiểu Bảo đã sinh ra rồi, trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu ghê gớm, mà em gái bé vẫn còn trong bụng ma ma, ma ma nói em gái còn đang lớn lên, chờ lúc trưởng thành thì sẽ ra ngoài. Bát Bát mỗi ngày đều ghé vào bụng Lương Yên hỏi a, hỏi em gái lúc nào mới đi ra khỏi bụng lớn của ma ma, mau ra đây anh trai bảo vệ em, anh trai sẽ chơi với em. Lương Yên nhìn dáng vẻ mỉm cười của con trai ghé vào bụng cô chăm chú hỏi em gái, sau đó kiên nhẫn giải thích cho Bát Bát cái gì gọi là ngày dự tính sinh. Sau đó Bát Bát lại bắt đầu chờ đến ngày dự tính sinh. Nhưng vào ngày Lương Yên dự tính sinh, bụng vẫn yên lặng, không có một chút động tĩnh muốn sinh nào Ngòai giới cũng có tin tức, nói Lương Yên đang ở bệnh viện tư nhân chờ sinh. Lục Lâm Thành và Bát Bát hiện tại cũng ở bệnh viện chăm sóc, Lục Lâm Thành ở mấy ngày dự sinh so với Lương Yên còn khẩn trương hơn, vừa có gió thổi cỏ lay liền cho rằng muốn sinh, lại nhìn thấy Lương Yên vẫn còn êm đẹp không có một chút dấu hiệu đau từng cơn lại thả lỏng, tiếp tục bình tĩnh chờ đợi. Bát Bát đã đợi thì cũng không vội, mỗi ngày đều ghé vào bụng Lương Yên gọi em gái em gái, sau đó bị Lục Lâm Thành một tay xách xuống, đã nói bao nhiêu lần rồi không cho phép ép bụng ma ma và ép em gái. Lương Yên cũng bắt đầu có chút lo âu. Lúc trước sinh Bát Bát sớm hơn một tuần so với ngày dự sinh, lúc đó bị đau từng cơn dọa Lục Lâm Thành phải ôm lấy cô chạy đi bệnh viện, hiện tại nửa tháng trước ngày dự sinh cô đã đến bệnh viện, nhưng tiểu gia hỏa này so với anh trai lại yên tĩnh bình thản hơn nhiều, luôn vững vàng yên lặng đợi. Mặc cho bên ngoài người người chờ đợi, bé vẫn bền lòng vững dạ. Lương Yên cảm thấy chuyện khác cũng chẳng có gì, đến ngày dự sinh thì sing sẽ càng tốt, chỉ là quá trình mang thai bụng quá lớn cô hành động không tiện, bình thường đi ngủ đứng dậy eo mệt mỏi muốn gãy, thế là cũng bắt đầu chờ đợi tiểu gia hỏa nhanh đi ra. Ngày đầu tiên qua ngày dự sinh, không có động tĩnh. Ngày thứ hai qua ngày dự sinh, không có động tĩnh. Ngày thứ ba qua ngày dự sinh, vẫn không có động tĩnh. Dùng mắt thường cũng thấy Lục Lâm Thành lo nghĩ bất an, mỗi ngày đều kiếm bác sĩ hỏi tới hỏi lui. Tất cả mọi người đều đang chờ mong, duy chỉ có bụng Lương Yên, vẫn bình thản ung dung. Đứa bé qua ngày dự sinh quá lâu cũng không tốt, thai nhi sẽ quá lớn, đến lúc sinh người mẹ sẽ rất vất vả, thế là đợi đến khi qua ngày dự sinh được một tuần. Hai người rốt cục đợi không được nữa, ký giấy trợ sản. Lương Yên được tiêm thuốc giục sinh, cảm nhận được tử cung co đau từng cơn, ngược lại thở dài một hơi. Không biết bởi vì đã là thai thứ hai hay là nguyên nhân khác, lần sinh này thuận lợi hơn lần đầu tiên, cũng không lâu lắm. Lương Yên cảm giác được bụng không còn nặng, bác sĩ phụ sản đón lấy đứa bé ôm đến phía trước để cô ôm một cái, chúc mừng cô đã sinh được một bé gái xinh đẹp. Lúc Lương Yên nghe được là bé gái thở dài một hơi, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng rơi xuống. Lục Lâm Thành cùng Bát Bát gần một năm chờ mong cuối cùng cũng chờ được. Người lớn và trẻ nhỏ đều rất khỏe mạnh, đứa trẻ bị ôm đi trước, Lương Yên trong phòng sinh quan sát hai giờ không có bị băng huyết nhiều, cuối cùng cũng được đẩy ra. Lục Lâm Thành chờ mong con gái như vậy, Bát Bát vẫn luôn muốn có em gái, Lương Yên nghĩ sau khi sinh em gái hai người khẳng định đã đi phòng trẻ em xem em gái, kết quả là chờ lúc cô được đẩy ra khỏi phòng sinh, người đầu tiên nhìn thấy chính là Lục Lâm Thành một tay ôm con trai đứng chờ ở cửa, thấy cô được đẩy ra, lập tức tiến lên đón. "Vất vả rồi." Lục Lâm Thành nắm tay của cô, đưa lên môi hôn. Sau đó anh lại hạ Bát Bát xuống, để con trai hôn lên mặt cô một cái. "Cảm ơn ma ma, ma ma vất vả rồi." Lương Yên cảm động đến rối tinh rối mù. ** Tên thân mật của em gái còn chưa có, được lao sạch sẽ rồi mang đến phòng bệnh, ngoan ngoãn nằm trong nôi đi ngủ. Bên cạnh cái nôi có một người nho nhỏ vẫn luôn dính chặt ở đó. Sau khi Bát Bát trở lại phòng bệnh, chờ em gái mình tâm tâm niệm niệm đến, sau đó một tấc cũng không rời cái nôi nhỏ này, tay nhỏ vịn vào nồi, mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm vào em gái đang ngủ say bên trong. Thật ra trẻ con vừa mới sinh đều không thể nào đẹp mắt, nhăn nhăn nhúm nhúm, làn da còn hồng hồng, giống con khỉ nhỏ, nhưng Bát Bát lại sửng sốt mê mẩn vô cùng, bé giống như muốn tựa vươn tay kiểm tra, nhưng lúc đưa lại gần lại tại đem tay rụt trở về, hình như sợ đụng hư tiểu khả ái này Lương Yên tựa ở đầu giường, mỉm cười nhìn hai đứa bé. Lại một lát sau, em gái giống như là đã đi tiểu, có bảo mẫu đem đứa bé đi thay tã. Bát Bát theo sát sau lưng dì ấy. Lương Yên nhìn con gái mình ngay cả thay tã cũng yên lặng không nói tiếng nào, nội tâm đột nhiên có cảm giác là lạ. Lục Lâm Thành nói, con gái của bọn họ khi còn bé nhất định sẽ ngoan ngoãn đáng yêu ngọt ngào nhưng bây giờ đã sinh ra rồi, ngoan thì có ngoan, dù sao người ta ngoại trừ đói ra chuyện gì cũng không lên tiếng? Tiểu gia hỏa này lại bắt đầu ỷ lại việc ở trong bụng mẹ không muốn ra, Lương Yên cảm thấy cục cưng bé nhỏ của cô hình như cũng không đơn giản như vậy. Lục Lâm Thành bưng mâm đựng trái cây tới, thuận theo ánh mắt Lương Yên nhìn sang: "Thế nào?" Lương Yên miết miệng nhỏ: "Lục Lâm Thành, anh không phải nói con gái sinh ra khẳng định sẽ giống em sao, thế nhưng em cảm giác thế nào thì lúc em sinh ra cũng không an tĩnh như vậy." Lục Lâm Thành nghe xong che miệng ho nhẹ một tiếng: "Làm sao em biết không giống em, em cũng không nhớ rõ chuyện mình khi còn bé." "Cảm giác của em a, anh nhìn con bé xem từ khi sinh ra đến bây giờ không thích khóc, cũng không để ý tới người khác, em khi còn bé nhất định không phải như vậy." Lương Yên nghiêm túc nói "Trực giác của phụ nữ rất chuẩn đó." Lương Yên nhìn con gái ngoan ngoãn đã được dì bảo mẫy thay tã ôm vào: "Cũng không biết là giống ai." Lục Lâm Thành nghe xong không nói chuyện, nhìn thoáng qua con gái yên tĩnh, yên lặng dùng cái nĩa xiên một miếng táo đút vào miệng Lương Yên. Em gái thay xong tả, được dì bảo mẫu ôm đến trên giường Lương Yên. Để cho tiện cho cô chơi với bé, dì đặc biệt mở tả lót cho em gái mặc bộ đồ La Hán màu hồng phấn, bé nằm ở trên giường một bên đạp bắp chân, một bên nhìn nóc nhà. Bát Bát cũng đi đến giường, nhưng vẫn không dám đụng cô bé. Lương Yên nhìn bộ dáng thận trọng của Bát Bát cười: "Không sao, hôn hôn em gái, ôm em gái một cái." Bát Bát nghe xong cắn ngón tay: "Nhưng, có thể hở?" Bé hỏi Lương Yên xong, lại nhìn về phía Lục Lâm Thành. Lục Lâm Thành cũng cười: "Đương nhiên là có thể." Lương Yên thuận thế ở bên cạnh bổ sung một câu: "Về sau ở nhà chúng ta nhiệm vụ ôm em gái giao cho con đó." Bát Bát còn chưa hiểu câu nói của mẹ già, nhận được sự cổ vũ bước chân nhỏ chậm rãi xích lại gần, miết miệng nhỏ, ở trên mặt em gái hôn nhanh một cái. Lục Lâm Thành lấy điện thoại ra máy ảnh, ghi chép lại khoảng khắc này. Em gái sau khi được hôn không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là không biết vô tình hay cố ý, tay nhỏ lau lau chỗ vừa mới bị anh trai hôn qua. Lương Yên nhìn hai đứa bé, rất có một cảm giác người mẹ già có trai gái song toàn vui mừng, lại cổ vũ Bát Bát ôm em gái một cái, Bát Bát cũng còn nhỏ, ôm không nổi, chỉ có thể ôm em gái ở trên giường, ba ba giúp bé chụp ảnh. Bát Bát nhìn em gái, thế là duỗi ra cánh tay nhỏ ôm lấy, một bên mặt dán ở trên bụng nhỏ của em gái. Em gái cũng vừa quay đầu, hai anh em nhìn vào ống kính. Lục Lâm Thành lại răng rắc đè xuống nút chụp. Chụp ảnh xong, Bát Bát vẫn còn ghé vào bụng em gái, không đứng lên được. Lương Yên không nghĩ tới mới ôm một cái mà thôi, tình cảm hai anh em đã sâu nặng vậy rồi, cười để Bát Bát ôm một chút, về sau lại ôm tiếp đừng đè em gái là được. Bát Bát vẫn như cũ duy trì tư thế ôm, vẫn không đứng dậy, bé nghe được tiếng Lương Yên, đột nhiên ủy khuất nói: "Ma ma, con, con không dậy nổi." "Thế nào?" Lục Lâm Thành buông điện thoại xuống, nhìn qua hai bé. Lương Yên cũng tiến tới, sau đó nhìn thấy em gái vẫn luôn yên lặng, không biết lúc nào, trong bàn tay nhỏ nắm lấy một túm tóc tinh tế mềm mềm. Đứa bé có phản xạ cầm nắm trời sinh, đụng phải cái gì liền thích bắt, đồng thời sức lực cũng rất lớn, thậm chí có đôi khi có thể nắm lấy một vật khá nặng. Bát Bát vừa rồi lúc ôm em gái, tóc cọ vào tay nhỏ của em gái, sau đó em gái liền thuận thế nắm chặt túm tóc không buông ra, thế là chờ lúc Bát Bát muốn ngồi dậy, lại phát hiện mình đã bị em gái túm tóc. Lương Yên nhìn một màn dở khóc dở cười trước mắt. Thế là cô ôm em gái, Lục Lâm Thành ôm Bát Bát, hai người cẩn thận từng li từng tí, sợ làm bị thương hai đứa bé, Lương Yên đối với em gái một bên đùa giỡn một bên dỗ dành, thật vất vả mới khiến choe gái buông tay nhỏ đang nắm chặt ra. Dù cho như thế nào, vài cọng tóc của Bát Bát, ở lúc tách ra không thể bào giữ vững, lưu lại ở trên tay nhỏ của em gái. Bát Bát rốt cục cũng có lại tự do, nhìn thoáng qua em gái vẫn không biết mình đã làm gì với anh trai, lập tức ủy khuất nằm sấp trên người Lục Lâm Thành bắt đầu lau nước mắt, cũng quên Lục Lâm Thành bình thường dạy con trai không thể khóc. Em gái thật đáng sợ ô ô ô ô ô. . . Lục Lâm Thành khó có khi đối với con trai ôn nhu, ôm bé vỗ vỗ lưng, nghe Bát Bát khóc vô cùng đáng thương, bất đắc dĩ lắc đầu. Lương Yên ôm em gái, cầm tay nhỏ của con bé, thấy được trong tay bé có mấy cọng tóc của con trai. Tiểu gia hỏa tựa hồ lại buồn ngủ, ngáp một cái, nhắm mắt lại ngủ ngon lành. Nếu như không xét tới cái khác, chỉ nhìn vào lúc ngủ, hoàn toàn là một tiểu thiên sứ văn tĩnh đáng yêu. Chỉ là trong tay bé có nắm mấy cọng tóc của anh trai đang đong đưa, bản tíng để tiểu ác ma lộ rõ. Cô khi còn bé nhất định không phải cái dạng này! Nếu như cô khi còn bé không phải cái dạng này, như vậy con gái giống ai đây? Lương Yên ôm con gái, đột nhiên trong lòng tỉnh táo, nhìn thoáng qua Lục Lâm Thành. Tới đây chịu đòn! -Toàn Văn Hoàn-