Trác Dương nhận được câu trả lời khẳng định của Lục Lâm Thành tâm tình hết sức phức tạp. Theo lý thuyết Lục Lâm Thành hiện tại tuổi tác cũng không nhỏ, huyết khí phương cương, nói chuyện yêu đương cũng không có gì đáng trách, nhưng mà bây giờ nhóm tiểu sinh giới giải trí muốn trụ vững phải có một điều kiện quan trọng nhất đó chính là độc thân, nhất là Lục Lâm Thành hiện tại đang chuyển hình từ lưu lượng sang diễn viên thực lực, mặc dù đã lấy được giải ảnh đế, nhưng trong giới người nhìn chằm chằm anh vẫn không ít, hiện tại thực sự không phải là lúc thích hợp để có tin đồn tình cảm. Trác Dương: [ cô bé kia là ai? Trong giới hay ngoài giới? ] [ tuyệt đối đừng để phóng viên và người qua đường chụp được, cố gắng không nên đi ra ngoài hẹn hò, trong phòng nhớ kỹ kéo màn cửa, đúng rồi, phải làm tốt biện pháp an toàn, đừng làm ra sinh mạng đó. ] Lục Lâm Thành gửi cho Trác Dương tấm ảnh Lương Yên mấy ngày trước ở phim trường đóng thế thân tự chụp. Trác Dương lăn lộn trong giới rất lâu, ánh mắt rất sắc, nhìn thấy cô gái trong ảnh hóa trang tinh xảo, mặc dù không trang điểm nhiều, nhưng dưới ống kính gần như vậy mà làn da không tì vết, mấu chốt là gương mặt trong tấm ảnh chính là gương mặt có duyên với người qua đường. Trác Dương nhìn ảnh chụp nhớ lại một chút, chẳng lẽ là vị tiểu hoa mới nổi nào gần đây? Cô nhìn bối cảnh phía sau và cách ăn mặc chắc đây là bộ phim mới được quay ở thành phố Cổ Đông nhất định sẽ tìm ra trong đó, sau đó lại phát hiện cái này kịch nhân vật nữ chính không hề là người này, không phải là vai nữ chính lại mặc giống nhau như đúc nữ chính, khả năng duy nhất chính là làm thế thân. Trác Dương đem ảnh chụp nữ chính đoàn làm phim công bố so sánh cùng tấm ảnh Lương Yên làm thế thân so sánh một chút. Sự thật chứng minh ánh mắt chọn bạn gái của Lục Lâm Thành cũng không tệ lắm. Trác Dương một lời khó nói hết mà nhìn cô gái làm thế thân cho nữ chính trong tấm ảnh. Trách không được hiện tại phim truyền hình điện ảnh đang lùi lại, rốt cuộc là cái đoàn làm phim nào mù như vậy. ** ** ** ** Lương Yên vừa rời giường liền bắt đầu vào chủ đề lần đầu tiên hẹn hò của cô và Lục Lâm Thành. Bình thường người yêu cùng hẹn hò rất bình thường, nhưng đến khi hai người hẹn hò thì thực khó khăn vô cùng. Rấy nhiều nơi không thể đi, sợ Lục Lâm Thành bị người qua đường nhận ra. Vì thế Lương Yên còn đặc biệt đi đến địa điểm để khảo sát, cuối cùng cũng chọn được địa điểm —— Cách chung cư hai người không xa có một công viên dành cho người già. Công viên này được xanh hoá rất không tệ, bình thường hoạt động ở đây trên cơ bản đều là người già, ở bên trong múa quảng trường, đánh quyền tăng cường sức khỏe, khắp nơi đều tràn đầy hơi thở của người trung niên, bình thường ngày làm việc ngay cả cái bóng của người trẻ tuổi cũng không nhìn thấy. Không thể xem phim không thể cùng đi ăn cơm, Lương Yên suy nghĩ việc khác, cảm thấy hai người ở cùng một chỗ dạo chơi ở công viên người già cũng không tệ. Sẽ nhàn nhã cỡ nào, hài lòng như thế nào, còn có thể trải nghiệm về cuộc sống của người già sớm hơn một chút. Lương Yên đã có thể tưởng tượng đến tương lai cô cùng Lục Lâm Thành tóc bạc, tay nắm tay cùng nhau tản bộ tại công viên người già này, nếu dám có người phụ nữ trung niên xinh đẹp khác dám nhìn lén anh, cô nhất định phải liếc mắt kéo anh trở về. Lương Yên đề nghị với Lục Lâm Thành hai người hẹn ra ngoài công viên người già, nháy nháy mắt: "Anh có cảm giác dạng này rất lãng mạn hay không." Lục Lâm Thành: "...!. . ." Một buổi chiều của ngày làm việc, hai người đúng giờ xuất hiện ở công viên người già ngồi dưới bóng cây ngô đồng, mặt Lương Yên hướng lên trời, Lục Lâm Thành chỉ đeo mũ lưỡi trai. Trước mặt là một nhóm dì theo nhịp âm nhạc xoay vòng vòng. Lương Yên nghe một hồi liền bị nhạc múa quảng trường rất có cảm giác tiết tấu cô bị nhạc nền tẩy não, không tự chủ được hừ mũi, mũi chân ở trên mặt đất nhịp giò từng chút từng chút. Lục Lâm Thành quay đầu nhìn thoáng qua các dì khiêu vũ bên cạnh lại nhìn Lương Yên, trong bóng cây trên đỉnh đầu chợt có vài tiếng chim hót, các dì múa nhảy chăm chú, ở đằng xa còn có vài người đánh Thái Cực Quyền, đánh cầu lông rèn luyện thân thể, tất cả mọi người đều vội vàng làm chuyện của mình, không có nhìn về phía hai người trẻ tuổi ăn mặc đơn giản đột nhiên xuất hiện ở đây. Lục Lâm Thành vốn cho rằng đến công viên người nhà sẽ rất nhàm chán, kết quả sau khi đến ngoài ý muốn phát hiện không hề tẻ nhạt, tại một nơi không ai biết anh nhìn nhóm cô bác khiêu vũ thậm chí còn đặc biệt nhẹ nhõm tự tại. Anh quen thuộc đến nỗi thét lên, người người đều đưa mắt chăm chú nhìn anh, bây giờ ở nơi này anh lại chỉ giống như người bình thường, thoải mái không diễn tả được. Lương Yên chọn địa điểm hẹn hò quả nhiên không phải bình thường mạch não không thể nào tưởng tượng nỗi. Lương Yên nhìn người khác khiêu vũ không rời mắt, đột nhiên một trái cầu lông lọt vào tầm mắt, rơi vào cành cây bên cạnh hai người. Một bác cao lớn cầm vợt cầu lông đi tới, cầm vợt đập đủ kiểu trên nhánh cây, nhưng quả cầu này kẹt vào nơi quá cao, không chạm đến được. Lương Yên nhìn thoáng qua gốc cây của nhánh cây kia, nói với Lục Lâm Thành: "Em qua giúp đỡ một chút." Lục Lâm Thành cười không nói: "Em có thể đụng đến sao? Nếu không thì anh đi?" Lương Yên nhìn anh làm cái mặt quỷ ý "ai nói cao không tới a", sau đó đắc ý chạy đi. Lục Lâm Thành nhìn Lương Yên nhận lấy vợt cầu lông của chú kia, sau đó tay cầm vợt dùng sức nhảy lên, trái cầu lông trên nhánh cây nhẹ nhàng bị cô đánh xuống. Lục Lâm Thành nhìn dáng vẻ lanh lợi của Lương Yên, cảm thấy tối hôm qua buông tha cô quá dễ dàng. Bác kia nhặt cầu lông về sau đó cũng không lập tức đi, không biết nói gì với Lương Yên, sau đó Lục Lâm Thành liền thấy Lương Yên cầm vợt cầu lông cùng người ta đi. Một già một trẻ ở trên đất trống đánh cầu lông. Lương Yên cầm vợt cầu lông hướng về phái Lục Lâm Thành ngoắc ra hiệu anh cũng tới, Lục Lâm Thành lại không để ý tới. Lương Yên nhìn một chút Lục Lâm Thành bên kua, sau đó lại nhìn vợt cầu lông trong tay một chút, tựa hồ có chút do dự cần trở về hay không. Bác bên kia đột nhiên phát một quả cầu lông tới "Cô gái tiếp lấy!" Lương Yên lập tức phản xạ có điều kiện vung vợt nhận cầu, một già một trẻ bắt đầu đánh rất high. Chỉ còn Lục Lâm Thành một mìng ngồi trên ghế dài nhìn các dì múa quảng trường, anh lập tức cảm thấy Lương Yên vừa nãy vẫn còn rất thích múa quảng trường hiện tại đột nhiên trở nên rất vô nghĩa. Lục Lâm Thành cuối cùng vẫn đứng n lên, đè ép mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu, bất động thanh sắc đi về phía hai người đang đánh cầu lông. Anh đến gần, phát hiện thể lực hai người này vẫn còn rất tốt, vậy mà một bên vừa đánh cầu một bên vừa nói chuyện phiếm. Lục Lâm Thành nghe ngóng nội dung hai người nói chuyện phiếm, mặt đen lại. "Cô gái bao nhiêu tuổi rồi?" "Hai mươi." "Học trường nào vậy?" "Học viện điện ảnh ạ." "Học viện nghệ thuật, vậy cháu học nghệ thuật à." "Đúng, là sinh viên nghệ thuật." "Ai nha, cái này rất tốt, cháu của bác lớn hơn cháu ba tuổi, ở đại học lý công học nghiên cứu sinh, cách trường học của cháu rất gần đấy." Lương Yên phát hiện kỹ thuật đánh cầu lông của bác so với cô tốt hơn nhiều, vẫn bận nhận cầu, không cẩn thận suy nghĩ lời của bác nói: "Hình như là gần thật, phải đi hai trạm xe buýt thôi." "Cháu của bác cao một mét tám, trong trường học có thật nhiều cô gái theo đuổi nó nhưng nó đều không nhìn trúng, liền nói muốn tìm bạn gái học nghệ thuật." Lương Yên lúc này mới cảm thấy lời bác trai này có hàm ý, một trai cầu không tiếp được, rơi trên mặt đất, nhìn bác trai đối diện cười tủm tỉm: "A?" Bác trai càng nhìn càng cảm thấy Lương Yên thuận mắt, dung mạo xinh đẹp không nói, ăn mặc cũng nhẹ nhàng thoải mái mười phần làm trưởng bối thích, nói chuyện ăn nói có thể thấy được tính cách không tệ, cùng một bác trai như ông cũng có thể trò chuyện được. Bác trai từ trong túi lấy ra điện thoauj, đi đến trước mặt Lương Yên: "Cô gái, chúng ta hợp ý, cùng bác thêm Wechat đi." "Cô gái chắc còn chưa có bạn trai đi, trường học của cháu và cháu trai bác trường học rất gần đó, lần sau đi trường của cháu bác chơi đi, bác sẽ nhờ nó mang cháu đi dạo chơi, trường học bên đó rất đẹp." Lương Yên cầm vợt cầu lông, đối mặt với sự nhiệt tình của bác trai chính là không biết nên làm sao bây giờ, ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy Lục Lâm Thành yên lặng đứng ở bên. "Cháu. . ." Lương Yên xấu hổ muốn chết, đang muốn cho bác trai biết, Lục Lâm Thành đã cất bước tới, đứng ở bên cạnh Lương Yên. Lục Lâm Thành: "Chào bác, cháu là bạn trai của cô ấy." Bác trai nghe tiếng Lục Lâm Thành sau đó ngẩng đầu, quả nhiên thấy một người thân hình thon dài hai tay đút vào túi quần đứng trước mặt, trên đầu còn giả vờ giả vịt mang mũ lưỡi trai, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng khí lạnh toàn thân bốc lên, nhìn thế nào đây cũng không phải dáng vẻ được trưởng bối thích. Bác trai không nghĩ tới một cô gái hoạt bát đáng yêu cứ như vậy bị người chiếm lấy, tiếc nuối hít mấy ngụm khí, cầm vợt đánh cầu lông đi. "Cô gái, thật không sự không kết bạn Wechat sao, đây là ảnh của cháu bác cháu xem một chút." Bác trai cuối cùng vẫn chưa từ bỏ ý định. "Không cần không cần đâu." Lương Yên bị dọa đến liên tục khoát tay "Bác lần sau gặp lại." Đưa tiễn bác trai xong, Lương Yên thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm giác phía sau hơi lạnh. Lục Lâm Thành: "Thị trường xem mắt rất tốt a." Lương Yên: "...!. . ." Hai người bắt đầu dạo quanh hồ nhân tạo của công viên. Lương Yên nói mấy câu chuyện, Lục Lâm Thành cũng không có trả lời, chỉ đơn giản là đi đường. Lương Yên ở bên cạnh vô cùng ủy khuất: "Em không phải cố ý, em nào biết được xém chút bị giới thiệu đối tượng đâu." "Em không có vứt bỏ anh nha, em rõ ràng đã ngoắc anh đến, là chính anh không đến." " Cháu trai ông ấy dáng dấp không có đẹp như anh!" "Lục Lâm Thành, anh có phải ăn dấm chua hay không a!" Lương Yên bắt lấy cánh tay Lục Lâm Thành, phồng má nhìn anh, trong không khí nghe được một mùi chua đậm đặc Lục Lâm Thành chính là ăn dấm chua rồi. ** ** ** *** Hẹn hò ở công viên người già kết thúc bằng việc Lục Lâm Thành ăn dấm chua. Lương Yên bừng tỉnh thì ra Lục Lâm Thành đang ghen, mừng rỡ đến không phân biệt được nam bắc. Lục Lâm Thành bị đâm trúng tâm sự không để ý tới sự đắc chí của Lương Yên. Tựa ở trên giường, xem kịch bản. Bộ phim tiếp theo của anh sắp khai máy. Lương Yên cũng không có lịch trình được an bài sẵn, cô vừa chạy đi làm diễn viên quần chúng, đến thành phố Cổ Đông có phim thích hợp là được rồi. Lương Yên tiến tới muốn xem kịch bản của Lục Lâm Thành, Lục Lâm Thành ngược lại không có đều gì cố kỵ, lại cầm cho cô xem. Lương Yên nhìn thấy bộ phim tiếp theo của Lục Lâm Thành là phim cảnh sát bắt cướp, anh diễn vai cảnh sát ngầm tên là Lâm Phi,cảnh đầu tiên là ở chợ giao dịch " Nói chuyện làm ăn" với phần tử phạm tội. Phần tử phạm tội rất háo sắc, bên người ngồi vây quanh đều là những tiếp viên mặc quần áo hở hang, lúc nói chuyện làm ăn để thuận tiện cho Lục Lâm Thành diễn vai cảnh sát ngầm cũng sẽ có mấy nữ tiếp viên bên cạnh. Lương Yên nhìn kịch bản cũng giống như nhìn vào một câu chuyện cũ, Lục Lâm Thành xem kịch bản là đưa mình vào vai diễn lấy góc độ chuyên nghiệp nhất, chỉ chốc lát sau, Lương Yên liền nghe thấy Lục Lâm Thành nhỏ giọng đọc lời thoại. Tiếng nói của anh trong lành dễ nghe, khả năng đài từ vô cùng tốt, dù cho chỉ là đọc thầm, Lương Yên cũng có thể từ đó nghe ra bản lĩnh của ảnh đế là như thế nào. Lương Yên đột nhiên cầm kịch bản quỳ chân ngồi trên giường, đẩy cánh tay Lục Lâm Thành: "Nếu không em cùng anh tập thoại đi." Lục Lâm Thành giương mắt nhìn cô. Lương Yên ngạo kiều: "Em dù sao cũng tốt nghiệp học viện điện ảnh có được hay không, không tin em à?" Lục Lâm Thành nở nụ cười: "Phần tử phạm tội cũng được?" Lương Yên hắng giọng một cái: "Vậy thì có cái gì khó." Bồi diễn viên chính tập thoại, tức là Lục Lâm Thành đóng vai chính, chỉ dùng lời thoại của anh, mà Lương Yên phải gánh vác tất cả lời thoại của các vai diễn còn lại. Cảnh đầu tiên, chính là Lục Lâm Thành diễn vai cảnh sát ngầm bất động thanh sắc đẩy người tiếp viên dính sát người ra, bị thủ lĩnh của phần tử phạm tội nhìn thấy, dẫn tới bị trêu tức. Lương Yên đóng vai phần tử phạm tội ra dáng làm thô cuống họng, độc thầm lời thoại: "Há, huynh đệ ngoài đường đều nói với tôi Tiểu Lâm không gần nữ sắc, hôm nay xem ra quả nhiên không phải nói dối." Lục Lâm Thành nghe Lương Yên mở miệng liền biết không tầm thường, rất kinh ngạc, sau đó lập tức tiến vào trạng thái: "Nói đùa thôi, nhóm hàng lần này thuận lợi như vậy toàn dựa vào ngài chiếu cố, về sau còn phải hợp tác nhiều hơn mới đúng." "Đó là tất nhiên." Lương Yên cẩn thận tính toán cảm xúc nhân vật, lúc này phần tử phạm tội cũng đã thông qua việc cảnh sát ngầm không gần nữ sắc đầu này có chút không đúng, đứng dậy xông đến nữ tiếp viên bên cạnh Lâm Phi nói một câu "Đêm nay hầu hạ cho tốt, đem kinh nghiệm của cô biểu diễn ra, dám để cho Lâm ca không hài lòng, đến mai cô cũng biết quy củ rồi." Nói xong câu này, Lương Yên lập tức lại đóng vai nữ tiếp viên, cô vừa đóng vai phần tử phạm tội tiếng nói thô kệch nên đè tiếng xuống đổi thành diễn vai nữ tử, bị dọa đến khúm núm liên tục hô vâng. Thủ lĩnh phần tử phạm tội mang theo thủ hạ đi, trong phòng chỉ còn lại cảnh sát ngầm Lâm Phi cùng nữ tiếp. Phần tử phạm tội mặt ngoài nói cho nữ tiếp viên, thực tế là nói cho Lâm Phi, đều sống trong bộ mặt giả dối có cái gì thanh cao, muốn để hắn ta bỏ đi sự lo lắng, đêm nay người phụ nữ này anh muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn. Lương Yên nhìn kịch bản có câu kia "Nữ tiếp viên tiến lên câu dẫn" bắt đầu suy tư, kịch bản từ trước đến nay đều là dạng này, một câu vô cùng đơn giản, đến lúc đó muốn quay sao phải tự suy diễn. Lục Lâm Thành diễn vai cảnh sát ngầm lúc này cũng đã nhận ra phần tử phạm tội đối với anh có chỗ hoài nghi, nếu như trực tiếp cự tuyệt cô gái này, khẳng định sẽ làm người khác hoài nghi, nếu như muốn anh thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận cô gái này, nhưng người đàn ông vừa mới kết hôn như anh lại làm không được, đối mặt với nữ tiếp viên "nhiều kinh nghiệm" đang ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, cuối cùng quật ngã nữ tiếp viên kinh nghiệm phong ph, đồng thời còn tạo ra chứng cứ gây hiểu lầm, thuận lợi vượt qua sự hoài nghi của phần tử phạm tội. Lương Yên đang do dự, đột nhiên thấy được ánh mắt của Lục Lâm Thành, ra hiệu cho cô diễn tiếp. Lương Yên diễn xong vai thủ lĩnh phần tử phạm tội lại đến nữ tiếp viên phong tình vạn chủng, bây giờ còn muốn diễn xuất "nhiều kinh nghiệm", độ khó tương đối lớn. Bởi vì cô nào có cái gì kinh nghiệm phong phú để diễn a. Lương Yên ở trong lòng không ngừng nói với mình là phải chuyên nghiệp, không thể ném bộ mặt của trường học cũ đi, không thể bị Lục Lâm Thành chất vấn kỹ xảo của cô, không phải chỉ là chuyện quyến rũ thôi sao, có cái gì khó. Thế là Lương Yên hướng về phía bên cánh, kéo một bên dây áo ngủ xuống, sau đó tự cho đó dụ hoặc sờ soạng một chút đùi, tiếp tục đối đáp: "Ca ca, ngài vừa rồi cũng nghe được, đừng để em khó xử nha." Vốn nên diễn tiếp nhưng Lục Lâm Thành lại nửa ngày không có phản ứng. Lương Yên khẽ nhíu mày. Chuyện gì xảy ra, không phải anh muốn diễn tiếp sao, tại sao lại không diễn. Lục Lâm Thành nhìn thoáng qua Lương Yên bên cạnh, Lương Yên diễn cảnh này ngoại trừ liếc mắt nhìn vai trơn bóng và sờ bắp đùi ra không có gì khác, nhịn không được mở miệng: "Đây chính là. . . Nhiều kinh nghiệm của em?" Lương Yên: "...!. . ." Cô cảm giác mình bị cười nhạo vô tình.