"Ha ha." Lương Yên cười lạnh một tiếng.
Điện thoại đột nhiên bị cúp mà không hề báo trước.
Có chuyện gì xảy ra vậy.
Lục Lâm Thành khó hiểu nhìn về phía giao diện cuộc điện thoại đã kết thúc, da đầu đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói.
“A.”
Lúc stylist đang đội bộc tóc giả lên đầu đã không cẩn thận kéo phải tóc thật của anh, không ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, là tôi…’’
“Không sao đâu.” Lục Lâm Thành cắt ngang lời xin lỗi của stylist, đưa điện thoại giao cho trợ lý đang đứng bên cạnh, giương mắt nhìn vào chính mình đang được phải chiếu trong tấm giương trước mắt.
Anh thực sự đang làm tóc mà.
“Tiên Quân động lòng người” đã quay được hơn nửa, sau khi Tiên Quân lịch kiếp kết thúc lập tức khôi phục lại thân phận của mình, từ chàng thư sinh người phàm tuấn tú áo vải mộc mạc trước kia xoay người một cái đã biến thành thượng thần cao quý lạnh lùng trên chín tầng trời cao, thân phận đã thay đổi cho nên tạo hình trong phim cũng phải thay đổi.
Kiểu tóc của người phàm và Tiên Quân trên trời không giống nhau, vì thế lưới trùm đầu để đội tóc giả cũng hoàn toàn khác biệt, tối nay bọn họ đến đây là muốn đội thử tóc giả lần cuối cùng, sau đó sẽ dựa vào hình dáng của tóc giả mà sửa lại phần tóc mai bên thái dương sao cho phù hợp.
Nơi thử tóc cũng không phải ở trong phòng Lục Lâm Thành mà là một căn phòng hóa trang nhỏ của khách sạn, đồng thời trong phòng còn có hai người trợ lý của anh và một stylist khác nữa.
Trong lúc đang cài chiếc buộc tóc bằng bạc lên mái tóc giả trên đầu Lục Lâm Thành, stylist vẫn không thể kiềm chế được ngẩng đầu lên nhìn vào gương ngắm đi ngắm lại.
Người đàn ông này thực sự vô cùng phù hợp với vai diễn cổ trang, đáng tiếc trước đây những diễn viên kỳ cựu trong làng điện ảnh để thoát khỏi những hạn chế của một ngoại hình quá vượt trội nên trong khâu tạo hình chỉ làm một cách cẩu thả qua quýt. Bây giờ chỉ cần dựa theo cách ăn mặc tiêu chuẩn của nhân vật nam chính trong phim thần tượng cổ trang một phen cũng đã đủ để làm nổi bật tiên khí bức người, quả thực khiến cho tất cả người hâm mộ phải điên cuồng trước một nhan sắc thịnh thế này.
Stylist lắc đầu cảm thán.
Đợi đến khi bộ phim này được phát sóng không biết lại làm bùng nổ bao nhiêu trái tim của phái nữ đây nữa??
** ** ** ** ** ** ***
Ngày hôm sau, Lương Yên đáp một chuyến bay sớm vội vã quay trở lại đoàn làm phim, cũng không muốn nghỉ ngơi mà vừa đặt chân đến phim trường Cổ Đông một cái đã chạy như bay đến phòng trang điểm của đoàn bắt đầu làm việc.
Nội dụng quay phim hôm nay là Tiên Quân lịch kiếp kết thúc khôi phục lại thân phận thần tiên và cảnh đánh bại đại boss. Phân cảnh cuộc đại chiến giữa boss và Tiểu yêu nữ đã được quay xong mấy ngày trước, bây giờ nhiệm vụ chỉ việc làm phông nền cho cảnh quay hôm nay, trong một phân đoạn nào đó mà ống kính máy quay chuyển đến bên này chỉ việc nằm trên mặt đất giải vờ đang bị trọng thương là được rồi.
Lục Lâm Thành cũng đã hóa trang xong, anh một thân ăn mặc trang điểm theo phong cách trên Tiên Quân, trang phục diễn thuần trắng kết hợp với những hoa văn chỉ bạc được thêu thủ công tỉ mỉ tinh xảo, bên dưới thắt lưng là đai lưng màu lam nhạt, nghe nói trang phục Tiên Quân này đã được stylist đặc biệt may thủ công trước khi khai máy mấy tháng trời, giá trị không hề nhỏ chút nào.
Lương Yên lại được hóa trang vô cùng đặc biệt, trên quần áo bôi rất nhiều những đạo cụ tạo máu và bụi đất, trên mặt cũng được thợ trang điểm tạo ra mấy vệt máu giống y như thật, mái tóc rồi bời lộn xộn, bẩn thỉu đến mức vừa nhìn một cái cũng đã nhận ra đấy là một nhân vật đang bị trọng thương chật vật nhếch nhác.
Lục Lâm Thành đi ra khỏi phòng trang điểm, ánh mắt của tất cả phái nữ đang có mặt trong phim trường đều sáng lấp lánh.
Lương Yên liếc mắt khinh thường.
Bành Bành bày ra dáng vẻ tựa như đã làm sai chuyện, lề mề đi đến bên cạnh Lương Yên: “Yên tỷ, tối qua thực sự em không cố ý…”
“Không sao đâu.” Lương Yên mỉm cười, “Về sau những chuyện như thế này không cần phải cố ý nói cho chị nữa đâu, không liên quan gì đến chị cả.”
“Đi làm việc thôi.” Lương Yên xách làn váy dài của trang phục diễn.
“Vâng.” Bành Bành cúi đầu đi sau lưng cô.
Cảnh quay hôm nay đối với Lương Yên mà nói tương đối nhẹ nhàng, phân đoạn chủ yếu trong kịch bản là cảnh Tiên Quân đánh bại đại boss, đoàn làm phim “Tiên Quân động lòng người” đầu tư lớn, chịu chơi mời ê kíp chuyên hiệu ứng đặc biệt tốt nhất trong nước, suốt cả cảnh quay này Lương Yên chỉ cần nằm trên mặt đất thực hiện quay đặc tả bị trọng thương hai lần rồi nhìn Lục Lâm Thành bị dây cáp treo trên mặt vải xanh trước mặt bay tới bay lui.
Những động tác đánh võ, chiêu thức mà huấn luyện viên võ thuật thiết kế cho Lục Lâm Thành còn khó hơn Lương Yên trước kia rất nhiều, mấy năm nay Lục Lâm Thành đã từng quay qua vô số cảnh đánh nhau, mấy động tác có độ khó cao kia đều được anh hoàn thành một cách trọn vẹn và đẹp mắt nhất, hơn nữa động tác lại gọn gàng lưu loát, chỉ xem diễn ở trước tấm vải xanh trong trường quay cũng cảm thấy vô cùng đã mắt.
Phân cảnh hành động này của Lục Lâm Thành được quay cho đến tận trưa, lúc nghỉ ngơi giữa trưa lại tranh thủ thời gian rảnh đến tìm Lương Yên.
Lương Yên đang ăn cơm hộp, nhìn thấy Lục Lâm Thành đang đứng trước cửa cũng không thèm nói gì.
Lục Lâm Thành dứt khoát đi thẳng vào trong phòng, cúi đầu nhìn Bành Bành đang cắn cắn đôi đũa ngẩng đầu lên không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mình cười nói: “Tôi có mấy chuyện riêng muốn nói với Lương Yên.”
Bành Bành đưa mắt nhìn sang Lương Yên đang ở bên cạnh, ý là em phải đi hay tiếp tục ở lại.
Lương Yên buông đũa xuống, nói với Bành Bành: “Em ra ngoài chờ một lát đi’’. Đề tài của người lớn sợ rằng sẽ dọa đến đứa nhỏ.
“Vâng.” Bành Bành ôm cơm hộp đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lục Lâm Thành ngồi xuống chỗ của Bành Bành vừa mới rời đi, anh giơ cái túi đang cầm trong tay lên, lấy đồ trong túi ra: “Em nếm thử đi.”
Là một hộp đựng thức ăn có móc cài, bên trong là mấy đồ ăn còn nóng rất ngon bán ở bên ngoài, rõ ràng không cùng một đẳng cấp với cơm hộp ở đoàn làm phim.
Lương Yên lạnh mặt nhìn anh ân cần lấy lòng, xùy một tiếng: “Lục Lâm Thành, xin anh hãy tự trọng.”
Lục Lâm Thành nhíu mày: “Em nói cái gì cũng được nhưng ít nhất em phải cho tôi một lý do chứ?’’
“Còn muốn lý do gì nữa?’’ Lương Yên càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nghĩ đến những lời ngày hôm đó, nghĩ đến đêm qua, lại đột nhiên nổi giận, vỗ mạnh lên hộp cơm ở trên bàn, đứng dậy: “Rốt cuộc anh có ý gì?’’
“Tôi biết bây giờ anh đang lợi dụng tôi đúng không? Cái gì mà theo đuổi hay không theo đuổi chứ, mục đích chính của anh chỉ là muốn xây dựng một hình tượng người đàn ông thâm tình chết tiệt đó trong mắt công chúng mà thôi!’’
“Kế hoạch này của anh rất hay, đám fan não tàn đã phủi mông bỏ chạy hơn nửa, anh đã không muốn những fan não tàn thích ba phải này lâu lắm phải không, bây giờ người ta cũng đã chạy, trong lòng anh đang cảm thấy cực kỳ sung sướng chứ gì?”
“Còn cái gì mà hạ phàm xuống tham gia vào một bộ phim cổ trang thần tượng đó, bề ngoài thì có vẻ như là vì tôi, nhưng thực tế lại chỉ để thõa mãn cơn nghiện lão nhân gia đây xuất đạo nhiều năm những chưa bao giờ đóng một bộ phim truyền hình nào cũng nên!’’
“Tôi xin anh sau này hãy cách xa tôi một chút, đừng nói cái gì mà đang theo đuổi tôi nữa được không? Anh chỉ cần phủi sạch quan hệ với tôi, anh có thảo phấn hay không thảo phấn gì đó tôi cũng không thèm quan tâm đâu, nhưng bây giờ nếu như anh bị chụp được, người ta không chỉ cười nhạo anh mà còn có liên quan đến tôi nữa, anh hiểu không?’’
Lúc Lục Lâm Thành nghe được hai chữ “Thảo phấn” rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, chộp lấy cánh tay của Lương Yên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái gì…Phấn cơ?’’
Lương Yên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như tôi không hề nói oan uổng cho anh: “Là thảo phấn, nói cách khác chính là anh và một người phụ nữ thèm nhỏ dãi anh nào đó có quan hệ nam nữ bất chính.”
“Ngài cũng giỏi đấy, che giấu kín kẽ suốt ba năm trời cũng không bị lộ ra ngoài, anh làm cách nào để tránh được đám chó săn vậy, chỉ cho tôi với?’’
Lục Lâm Thành nghe xong mặt đen thui giống như đít nồi, nhìn vẻ mặt vênh váo nghênh ngang kiêu ngạo của Lương Yên trước mắt, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu mọi chuyện thực sự giống như những lời em nói, vậy được rồi, anh thừa nhận anh đã làm như thế.”
Lương Yên liếc mắt tỏ vẻ mình đang cảm thấy vô cùng kinh tởm.
Lục Lâm Thành bỏ cánh tay từ nãy đến giờ vẫn bị anh nắm chặt trong tay: “Nhưng anh chỉ “làm” với một người phụ nữ duy nhất mà thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
22 chương
119 chương
31 chương
47 chương
30 chương
629 chương
114 chương