Lục Lâm Thành nghe thấy câu hỏi của cô, khẽ ngập ngừng do dự trong chốc lát, sau đó nhìn Lương Yên, biểu cảm trên khuôn mặt không thể đoán ra được bất cứ cảm xúc gì trong đó: “Lương Yên, em bị mất trí nhớ.’’
Lương Yên khó hiểu gật đầu: “Đúng vậy.’’
Lục Lâm Thành thở dài: “Tôi không muốn quyết định những chuyện quan trọng như thế này trong lúc em đang bị mất trí nhớ. Còn về bản thỏa thuận ly hôn này” anh nhìn vào tờ giấy trên tay Lương Yên, “Lúc ký tên cũng là lúc em đang ở trong tình trạng mất trí nhớ.’’
“Nếu như thực sự muốn ly hôn, vậy hãy chờ đến khi em khôi phục lại trí nhớ của mình, sau khi cân nhắc thật kỹ, chúng ta sẽ đi làm thủ tục.’’
Lương Yên có thể nhìn ra được trước mắt Lục Lâm Thành không có ý muốn ly hôn với cô, sốt ruột nói: “Dựa vào cái gì mà mất trí thì không thể ly hôn được?’’
Lục Lâm Thành thản nhiên nói: “Tôi sợ sau này chờ đến khi em tìm lại được ký ức sẽ trách tôi thừa dịp em mất trí mà vứt bỏ em.’’
“Vậy nếu như suốt cả cuộc đời này tôi không thể nhớ ra được thì phải làm sao?’’ Lương Yên nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Lâm Thành im lặng một lúc rồi nói: “Tôi tin em sẽ nhớ lại.’’
Lương Yên: “………………” Người đàn ông chết tiệt này.
Cô bước lên nắm chặt lấy cổ tay Lục Lâm Thành, tức giận nói: “Không được, hôm nay anh phải cùng tôi đi đến Cục Dân Chính làm nốt thủ tục cuối cùng, tôi đã nghĩ kỹ rồi, mất trí nhớ thì sao chứ, pháp luật có quy định người phụ nữ mất trí nhớ thì không thể ly hôn ư?’’
Lục Lâm Thành nghe được mấy chữ “nghĩ kỹ rồi”, trái tim co rút một cái.
Ánh mắt anh lại rơi vào cổ tay đang bị Lương Yên nắm chặt của mình.
“Nếu như tôi không đi theo em thì sao?’’ Anh nói.
Lương Yên nghe anh nói vậy, lại nghĩ đến bản thỏa thuận ly hôn trong ngăn kéo bị khóa chặt, vẻ mặt đột nhiên trở nên cổ quái.
“Lục Lâm Thành, anh nói nhiều như vậy, không muốn ly hôn với tôi, có phải đã…Thích tôi?’’
Mặc dù Lương Yên không tin Lục Lâm Thành sẽ thích mình, nhưng với những hành động, lời nói của hắn, ngoại trừ lý do này ra, cô thực sự không thể tìm ra được một lời giải thích nào khác.
Chẳng lẽ là vì tám trăm vạn kia? Hình như cũng không phải.
Lục Lâm Thành ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Lương Yên, anh vội vàng thu hồi tầm mắt: “Em đừng nghĩ nhiều.’’
“Vậy thì tốt rồi.’’ Lương Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi, kéo kéo hắn, “Đi thôi.’’
……
Lúc hai người đi ra khỏi Cục Dân Chính, trong tay mỗi người nhiều thêm một quyển sổ nhỏ màu đỏ thẫm.
Hai người chính thức đường ai nấy đi ở trước cửa Cục Dân Chính.
Lương Yên ôm giấy chứng nhận ly hôn che chở trong ngực giống như đang bảo vệ bảo bối của mình.
Lục Lâm Thành một mình trở về nhà, nhìn bữa sáng mà Lương Yên lúc sáng đến đây đã mua cho anh còn bày trên bàn.
Lục Lâm Thành lặng lẽ đi đến ngồi xuống, lấy bữa ăn sáng đã nguội lạnh làm bữa trưa của mình, chén sạch vào bụng.
**********
Trong căn hộ nhỏ của Lương Yên, Khương Mộc nhìn người phụ nữ cầm giấy chứng nhận ly hôn trong tay mà còn vui vẻ hơn cả được nhận giấy chứng nhận kết hôn, khóe miệng khẽ giật giật.
Trên đời này còn có người ly hôn mà hạnh phúc đến vậy ư?
Lương Yên nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, khoảng thời gian gần đây theo số lượng fan hâm mộ không ngừng tăng vọt của mình, cô cũng nhận được mấy lời mời quay phim.
Một là bộ phim truyện hình thể loại huyền huyễn nam chủ cổ trang được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên, hai vai nam chính và nữ chính đã được quyết định, nhà sản xuất muốn mời Lương Yên lấy phương thức diễn xuất đặc biệt đảm nhận một nhân vật quan trọng khác trong bộ phim: “Bạch Nguyệt Quang của nam chính –Tinh Dao.
Dựa trên nguyên tắc phải chịu trách nhiệm với nhân vật của mình, Lương Yên đã thức trắng đêm đọc xong cuốn tiểu thuyết hành trình thăng cấp của nam chủ “Vô Đỉnh Chi” dài hai triệu chữ, sau đó chống lại hai con mắt gấu trúc, gọi điện cho nhà sản xuất bảo mình còn muốn suy nghĩ thêm nữa.
Một tài nguyên tốt thế này, nhà sản xuất kia dường như không thể ngờ được Lương Yên sẽ còn do dự không muốn nhận lời tham gia vào đoàn phim.
Khương Mộc cũng không nghĩ Lương Yên sẽ lưỡng lự chần chừ, không thể tưởng tượng được nói: “Cô còn do dự cái gì nữa, đích thân nhà sản xuất chủ động ra mặt mời cô đấy, cơ hội hiếm có mà.’’
Lương Yên ngáp một cái, liếc mắt nhìn Khương Mộc: “Anh đã đọc tiểu thuyết nguyên tác của nó chưa?’’
“Đọc thì chưa đọc.’’ Khương Mộc lắc đầu, hắn lập tức bổ sung nói: “Nhưng cô cũng đừng nhìn vào suất diễn của nhân vật Tinh Dao ít hơn hai nhân vật chính mà đánh giá, mặc dù ít hơn thật nhưng tôi nghe nói nó lại chính là linh hồn của toàn bộ câu chuyện, cả đời nam chính đều nhớ mãi không quên được hình bóng của cô ấy.’’
Lương Yên nghe xong chỉ nhếch mép một cái: “Anh đúng là không biết thật rồi.’’
Những thể loại giống như “Vô Đỉnh Chi” này ngay cả Khương Mộc cả đời chưa đọc qua một cuốn tiểu thuyết nào trên mạng cũng nghe nói đó chính là tiểu thuyết dành cho phái nam, không cần nghĩ cũng biết sẽ có một số lượng fan mọt sách trung thành. Trong cuốn sách Tinh Dao là Bạch Nguyệt Quang mà cả đời nam chính nhớ thương, cũng chính là Bạch Nguyệt Quang của hầu hết các fan mọt sách kia. Những nhân vật như thế này 90% ra sàn diễn đều xuất hiện trong hồi ức của nam chính, có dung mạo tuyệt đẹp, khí chất thoát trần, tâm địa hiền lành và chết sớm, tất cả đều là những nhân tố thiết yếu của một Bạch Nguyệt Quang, nhân khí ở trong mắt các fan mọt sách đều vượt xa hai nữ chính chính thức Gần như cứ cách một khoảng thời gian thì trong diễn đàn thẳng nam sẽ có ba hình tượng nhân vật nữ chủ yếu được mọt sách mang ra “xé”, quanh co một vòng cuối cùng đều là fan của Tinh Dao “xé” thắng.
Lương Yên không dám đảm nhận những hình tượng nhân vật thần tiên hoàn mỹ không thiếu sót (không sứt mẻ) này. Những nhân vật như thế này, ngay cả thần tiên chân chính hạ phàm xuống diễn xuất có lẽ cũng sẽ bị chê bai ném đá tơi tả, cô chỉ là một diễn viên tuyến ba mà dám đảm nhận Bạch Nguyệt Quang hoàn hảo không tì vết của người ta, muốn lấy lòng những fan mọt sách với khẩu vị kén chọn kia, quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nhưng mà trong giới giải trí này luôn có một số nữ diễn viên quá tự tin với bản thân mình, không biết mệt mỏi chuyên đi diễn các loại hình tượng đại mỹ nữ không phù hợp với bản thân mình, sau khi bộ phim chính thức công chiếu tất nhiên sẽ bị giễu cợt ném đá tơi tả, sau đó còn đăng đàn tố cáo cư dân mạng sử dụng bạo lực internet, tất cả đều không nhìn thấy được sự cố gắng của cô ta.
Lương Yên sờ sờ mặt mình, mặc dù cô tương đối có tự tin về giá trị nhan sắc của bản thân, nhưng nhân vật tiên nữ này, vẫn nên để lại có những người muốn làm tiên nữ đảm nhận thì hơn.
Lời mời còn lại là một bộ phim thần tượng tình yêu được cải biên chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết trên mạng văn học jj*.
(jj: Nguyên văn của tác giả, ý chỉ thành phố văn học Tấn Giang)
So với “Vô Đỉnh Chi” được đầu tư sản xuất hoành tráng, số vốn đầu tư của bộ phim náy rất nhỏ, có thể được chiếu hay không vẫn còn chưa thể chắc chắn, nhưng lại hơn ở chỗ Lương Yên sẽ đảm nhận vai nữ chính, hơn nữa cô đã xem nguyên tác rồi, hình tượng nữ chính trong bộ phim này thực tế hơn rất nhiều, chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, chỉ là cốt truyện có hơi khuôn sáo cũ rích, chính là mô típ quen thuộc về câu chuyện tình yêu giữa một nhân viên quèn trong công ty và đại boss của mình mà thôi.
Lương Yên không thích kịch bản này lắm, nó giống như thể loại phim thần tượng lỗi thời hơn mười mấy năm trước, cho nên cũng tạm thời để xuống.
Bộ phim đầu tiên sau khi ly hôn nhất định phải lựa chọn cẩn thận, lúc Lương Yên nhìn thấy mấy lời mời đóng phim hạnh phúc muốn chết, bận rộn bàn bạc lựa chọn kịch bản, nghiên cứu nhân vật cùng với Khương Mộc quên hết thời gian, cho nên mấy ngày sau mới phát hiện Wechat của mình có thêm một lời mời kết bạn.
Lương Yên click mở tài khoản kia ra một chút, hình đại diện của người nọ là bức tranh phong cảnh nhàm chán mà mấy người lớn tuổi trung niên thường dùng.
“Người dùng Wechat đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn, đồng ý hay từ chối?’’
Mấy ngày nay Lương Yên đọc kịch bản đọc truyện đến váng đầu phồng não, liếc mắt nhìn chuỗi chữ cái tiếng Anh kia một cái, không phải là những từ mà cô hiểu, lười dịch ra, sau đó lại nhìn đến ô ghi chú trống rỗng bên dưới.
Lương Yên chậc chậc lưỡi.
Ngay cả một lời ghi chú cũng không viết còn muốn thêm bạn bè cái gì, chắc chắn là sasaeng fan* rồi.
(*Saseang fan: Tên tiếng Hàn: 사생팬, Tiếng Trung: 私生饭 [sīshēng fàn]là một ngôn ngữ trong làng giải trí đề cập đến một nhóm người hâm mộ có hành vi cực đoan và phong cách điên rồ, họ thích lén lút theo dõi các lịch trịch và công việc hàng ngày cá nhân của các ngôi sao mà mình yêu thích, gây ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ và gia đình.)
Lương Yên không thể ngờ mình thậm chí còn có những loại sasaeng fan như thế này, hơn nữa còn có được số điện thoại của cô nữa chứ, dứt khoát bấm “Từ chối” vào lời mời kết bạn hai ngày trước kia.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
22 chương
119 chương
31 chương
47 chương
30 chương
629 chương
114 chương