Sáng sớm hôm sau, Lương Yên mặc quần áo gọn gàng xong rồi đi đến gỡ chiếc mũ tối qua cô đặt trên ống kính máy quay xuống.
Những khán giả đầu tiên từ sáng sớm đã ngồi canh xem phát sóng trực tiếp vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước ống kính của Lương Yên lúc đến gần lấy mũ.
[Yên Yên, chào buổi sáng!]
[Hu hu, ở những góc chết như thế này cũng có thể cân được, nhan sắc của Lương Anh Tuấn thực sự không thể đánh bại!]
[Đây là mặt mộc ư, ôi làn da này, tôi hờn!. Qủa chanh tinh khiết.jpg.]
[Tiểu Lạc Lạc đáng yêu dễ thương của chúng ta còn đang ngủ ha ha ha ha.]
Lương Yên quay đầu lại nhìn Lạc Lạc đang ngủ say trên giường, rón rén đi ra khỏi phòng rồi xuống lầu, đi đến phòng bếp ở tầng một.
Hai đồng chí nam Đoàn Gia Hành và Triệu Vũ không biết nấu cơm vì thể ôm đồm hết việc rửa chén mỗi ngày, hai nữ đồng chí Tạ Viện và Lương Yên thay phiên nhau nấu cơm.
Một ngày mới tốt đẹp bắt đầu, Lương Yên thành thạo gõ một quả trứng vàng trên mép chảo rồi tách làm đôi.
Qủa trứng gà tí tách rán trong chảo, Lương Yên tùy tiện buộc mái tóc thành kiểu đuôi ngựa thấp ở phía sau, trên người mặc một chiếc tạp dề màu hồng nhạt, thoăn thoắt lật trứng gà đâu vào đấy.
Hai ngày trước lúc đến giờ làm cơm Lương Yên đã bộc lộ tài nấu nướng khéo léo tuyệt vời của mình, vì thế mỗi ngày đều có rất nhiều người hâm mộ đúng giờ vào xem cô nấu ăn.
[Lương Yên lúc này thật sự rất ra dáng hiền thê lương mẫu nha.]
[Hu hu hu, ngay cả trong lúc nấu ăn Yên của tôi cũng đẹp như thế.]
[Muốn ăn cơm Lương Yên nấu quá.]
[Minh nhân bất thuyết ám thoại*, tôi muốn kết hôn với cô ấy)
(*Minh nhân bất thuyết ám thoại: Người quang minh chính đại, tâm địa ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo.)
[Lên được phòng khách xuống được phòng bếp, đừng bao giờ để cho mẹ tôi biết được sự tồn tại của Lương Yên.]
[Tôi có cảm giác tính cách của Lương Yên thực sự rất tốt, sáng sớm đã làm bữa sáng cho nhiều người như vậy, dáng người cũng không tệ, rốt cuộc thì tại sao Lục Lâm Thành lại ly hôn với cô ấy cơ chứ?]
[Trong gian phòng phát sóng trực tiếp này cấm nhắc đến ba chữ Lục XX, cảm ơn đã hợp tác.]
Trong lúc Lương Yên làm cơm, bên ngoài phòng ăn đã bắt đầu vang vọng tiếng nói ồn ào nhao nhao của đám trẻ.
Tạ Viện ở bên ngoài nói vọng vào: “Tiểu Yên, chị đã chuẩn bị cho Lạc Lạc giúp em rồi."
Lương Yên đang bận rộn cho thêm táo vào trong nồi cháo: “Cảm ơn Viện tỷ.’’
Chỉ chốc lát sau, ống kính máy quay đã chuyển đến phòng ăn.
Bốn người lớn và bốn đứa trẻ ngồi chung một chỗ cùng nhau ăn bữa sáng, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt lại ấm áp.
Mỗi ngày ê kíp sẽ sắp xếp một nhiệm vụ hoặc hoạt động cho các khách mời tham gia, nội dung cũng rất đơn giản, lúc thì mang “con” của mình đến vườn bách thú tắm rửa cho voi con, hoặc đi dã ngoại ở công viên. Sau khi bốn người dùng xong bữa sáng, đạo diễn chương trình bắt đầu giải thích nhiệm vụ của ngày hôm nay.
“Yêu thích sạch sẽ và giữ gìn vệ sinh là một đức tính truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, cho nên nhiệm vụ của mọi người hôm nay là phải đi đến nhà của người già neo đơn để quét dọn vệ sinh cho các cụ. Nếu như mọi người quét dọn sạch sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình, ngày mai sẽ khen thưởng cho mọi người đến công viên giải trí vui chơi.
Tất cả mọi người sau khi nghe thấy nhiệm vụ ngày hôm nay không có phản ứng gì quá lớn, nhưng vừa nghe đến phần thưởng thì mấy người bạn nhỏ đang vùi đầu ăn cơm lập tức hào hứng ngẩng đầu lên.
“Cháu cháu cháu! Cháu muốn đi công viên!’’ Mộc Hàm là cậu bé hoạt bát nhất nhảy xuống ghế, đi đến trước mặt biên đạo ra sức giơ cánh tay nhỏ bé.’’
“Cháu cũng muốn đi công viên giải trí.’’ Viền môi Tiểu Anh Đào còn vương lại một vòng sữa bò trắng tinh, thanh thoát nói.
Người bạn nhỏ Tử Tử vẫn tỏ ra lạnh lùng như cũ, nhưng vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào biên đạo đã phơi bày tâm tư của nhóc con.
Lương Yên cúi đầu mỉm cười hỏi Lạc Lạc: “Thế nào? Cháu muốn đi công viên không?’’
Lạc Lạc nhìn Mộc Hàm chạy đến bên cạnh biên kịch, cũng yếu ớt giơ cánh tay nhỏ bé: “Muốn…’’
Từ lúc ’’ Meme Lạc Lạc nhìn thấy Lục Lâm Thành” được lên hot search lần trước, cô nhóc thích khóc này đã thu hút một nhóm người hâm mộ, hơn nữa fan nhí của Lục Lâm Thành này thực sự rất đáng yêu. Hiện tại giữa bốn đứa trẻ đang hưng phấn tinh thần, các khán giả xem truyền hình trực tiếp nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt nũng nịu giơ cánh tay nhỏ bé lên đều đồng loạt bị manh đến rồi.
[Đáng yêu quá đi mất! (Chuột đồng hét chói tai)]
[Lạc Lạc, đến đây tỷ tỷ ôm một cái nào.]
[Lương Yên cũng tự xưng dì nha, cô ấy lớn thế này mà còn xưng chị thì có vẻ như hơi quá phận.]
[Rất muốn cười Lương Yên sinh Lạc Lạc hu hu.]
[Internet thật tốt, có thể nằm mơ.]
……
Tám người được chia làm hai đội, Lương Yên- Lạc Lạc và Triệu Vũ- Tử Tử một đội, Tạ Viện- Mộc Hàm và Đoàn Gia Hành- Tiểu Anh Đào một đội, mỗi đội lái xe đi đến nhà của cụ già neo đơn thứ nhất trong nhiệm vụ ngày hôm nay.
Căn nhà thứ nhất mà độiLương Yên đến là của một ông cụ năm nay đã tám mươi tuổi, con trai con dâu mang theo cháu trai cả nhà ra nước nước ngoài định cư, lúc đầu hai người bọn họ cũng muốn mang ông cụ sang đó để tiện bề phụng dưỡng, nhưng mà ông cụ không biết tiếng Anh lại ở đó không quen, vì thế chỉ có thể ở trong nước, nghe nói con trai ông đã hai năm rồi chưa trở về thăm cha.
Lương Yên nắm tay Lạc Lạc đứng trước cửa nhà gõ một tiếng, phía sau là Triệu Vũ và Tử Tử, còn có mấy người quay phim đi theo sau.
Cánh cửa sắt kiểu cũ chậm rãi mở ra một kẽ hở, sau đó toàn bộ được mở toang.
Ông lão đứng bên trong đầu tóc đã hoa râm, lưng đã hơi còng xuống.
Trong khoảnh khắc ông cụ mở cửa, Lương Yên thấy mình dường như đã cảm nhận được sự cô đơn của ông, cô mỉm cười chào hỏi: “Chào ông ạ, hôm nay chúng cháu đến đây để quét dọn vệ sinh trong nhà cho ông ạ.’’
Triệu Vũ cũng gật đầu: “Chào ông.’’
“Tốt, tốt, tốt.’’ Ông cụ hiền hòa mỉm cười gật đầu, trước đó người của tổ sản xuất đã đến đây nói rằng sẽ có người đến quét dọn vệ sinh trong nhà, vì thế ông mới chừa cửa lại: “Cảm ơn các cháu, vào nhà đi, vào nhà đi.’’
Lương Yên lặng lẽ nhéo nhéo cánh tay nhỏ bé của Lạc Lạc đang đứng bên cạnh mình: “Lạc Lạc, chào ông nào.’’
Lạc Lạc cắn ngón tay, nhóc con nhìn thấy một ông cụ già như vậy lúc đầu còn cảm thấy sợ hãi, nhưng nghe được Lương Yên khích lệ, cuối cùng vẫn mềm mại chào một tiếng: “Cháu chào ông ạ.’’
Ông cụ vốn đã xoay người đi vào trong, vừa nghe thấy giọng nói non nớt của Lạc Lạc lại quay người lại, đưa mắt nhìn xuống dưới, lúc này mới chú ý đến bên cạnh Lương Yên và Triệu Vũ còn có hai đứa trẻ.
Từ Từ đi lên phía trước, cũng theo Lạc Lạc chào hỏi: “Cháu chào ông ạ!’’
Hình như ông lão hơi sửng sốt.
Lạc Lạc còn tưởng rằng ông cụ không nghe thấy lời mình, vì thế đánh bạo buông cánh tay Lương Yên ra đi về phía trước mấy bước, bàn tay nhỏ kéo kéo ngón tay đang buông thõng của ông cụ, ngẩng đầu lên chào: “Cháu chào ông.’’
Trong ống kính, lúc ông cụ nghe được ba tiếng “Cháu chào ông”, vành mắt lập tức đỏ ửng.
Sau có người quay phim còn cố ý chuyển ống kính đến hình ảnh Lạc Lạc kéo tay ông cụ.
Bàn tay đứa trẻ nắm chặt lấy ngón tay già nua nhăn nheo của lão gia gia.
Khán giả cũng bị hình ảnh này này làm cho cảm động.
[Hu hu hu, tôi cũng lâu lắm rồi không về quê thăm ông nội của mình.]
[Lạc Lạc quả thực là một tiểu thiên sứ.]
[Dường như ông cụ đã quá cô đơn, vành mắt cũng đỏ bừng rồi, nhất định đã lâu lắm rồi không được gặp cháu trai.]
[Là Lương Yên dạy đấy, Lương Yên thực sự rất biết cách chăm con.]
Lương Yên và Triệu Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái, bắt tay vào làm nhiệm vụ hôm nay, Lạc Lạc và Tử Tử chịu trách nhiệm nói chuyện với ông cụ.
Ông cụ gần như đã mang tất cả những thứ ăn được trong nhà đưa đến trước mặt hai đứa nhỏ, sau đó chăm chú nhìn bọn họ ăn, Lạc Lạc nhìn ông cụ bưng trái cây ra hỏi: “Ông ơi, cháu có thể mang cho dì Lương Yên một quả được không?’’
Lúc này ông cụ mới nhận ra mình đã quên mất vẫn còn hai người lớn đang quét dọn vệ sinh trong nhà, vội vàng gật đầu: “Được, được chứ?’’
Lạc Lạc chọn môt quả táo lớn nhất chạy đến bên cạnh Lương Yên đang lau kính: “Dì Lương, cho dì này.’’
Lương Yên cảm động đến rối tinh rối mù.
Người xem cũng bị cảm động đến rối tinh rối mù.
[Lạc Lạc ấm áp quá.]
[Lần đầu tiên ghi hình đã thấy Lạc Lạc khóc nức nở, lúc đó tôi còn tưởng đây là một nhóc con khó chơi, nhưng không ngờ lại ngoan như vậy.]
[Chỉ cần Lạc Lạc không khóc thì là tiểu thiên sứ ha ha.]
[Khóc cũng không sợ, người đâu, tuyên Lục Lâm Thành đến đây!]
Lương Yên nhận lấy quả táo, Lạc Lạc lại muốn giúp Lương Yên lau kính.
Lương Yên sao nỡ để Lạc Lạc phải lau kính, cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc một cái: “Dì Lương không cần Lạc Lạc giúp đâu, ông thích Lạc Lạc, Lạc Lạc đến nói chuyện với ông được không?’’
Lạc Lạc gật đầu: “Được ạ!’’
Cuối cùng Lương Yên và Triệu Vũ cũng đã giúp ông cụ quét tước xong nhà cửa, lúc phải dẫn Lạc Lạc và Tử Tử đi quả thực là một hình ảnh ngược tâm đau lòng, chỉ mới ở cùng nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng lúc rời đi ông cụ đã bắt đầu lặng lẽ rơi lệ, Lạc Lạc cũng đưa tay gạt nước mắt.
Lạc Lạc vẫn lưu luyến không rời vẫy vẫy tay nhỏ chào tạm biệt với ông cụ: “Tạm biệt ông, ông ở nhà thật khỏe mạnh, khi nào Lạc Lạc không đi nhà trẻ sẽ đến thăm ông.’’
Ông cụ gật đầu: “Đứa nhỏ ngoan, Lạc Lạc phải ngoan ngoan nghe lời, ông sẽ rất nhớ Lạc Lạc.’’
Khán giả ngồi trước màn hình xem phát sóng trực tiếp cũng đã có người bắt đầu khóc.
[Cuối tuần này tôi sẽ về quê thăm ông nội hu hu hu…]
[Người con trai của ông cụ xem được tập này chắc chắn sẽ về nước thăm ông.]
[Nhiệm vụ hôm nay rất có ý nghĩa, ê kíp chương trình đã vất vả rồi.]
[Nếu như có thêm những tập như thế này nữa, rating của chương trình nhất định sẽ tăng.]
[Lạc Lạc ngoan quá!]
Ở trên xe đi đến ngôi nhà tiếp theo, Lương Yên ôm Lạc Lạc vẫn còn nức nở trong lòng mình, chủ động lấy di động mở hình ảnh Lục Lâm Thành ra cho nhóc xem.
Đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, lần này để khen thưởng nhóc, tạm thời không “cai” Lục Lâm Thành nữa.
Lạc Lạc ngừng khóc ôm chặt điện thoại di động trong tay, lẩm bẩm nói: “Lục ca ca.’’
Căn nhà thứ hai là của một cặp vợ chồng già, ông cụ năm nay đã hơn tám mươi tuổi, bà cụ hơn bảy mươi tuổi. Vốn dĩ hai người bọn họ còn có một cậu con trai làm cảnh sát, nhưng đã bất hạnh hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ vào mười năm trước. Hai vợ chồng già vẫn luôn ở trong nhà, đã giao ước xong nếu ai đi trước thì người còn phải sẽ vào viện dưỡng lão.
Lạc Lạc lại một lần nữa đóng vai tiểu thiên sứ vui vẻ ca hát nhảy múa cho hai cụ xem, âm thanh trẻ con non nớt đáng yêu vang lên khắp cả căn nhà khiến bầu không khí càng trở nên ấm áp.
Ngay cả Tử Tử vốn lạnh lùng không thích nói chuyện với người khác cũng bị ảnh hưởng của Lạc Lạc, biểu diễn một đoạn đi người mẫu cho hai vị lão nhân gia xem.
Ngày hôm đó, bốn người đã đến thăm và giúp đỡ tất cả là ba hộ gia đình.
Cuối cùng khi trở lại biệt thự, cả một ngày phải quét dọn vệ sinh, Lương Yên và Triệu Vũ lúc này chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.
Đặc biệt là Lương Yên, người đàn ông Triệu Vũ chưa từng phải làm việc nhà bao giờ, tất cả mọi việc đều là do một mình cô cầm tay chỉ dạy.
Nhưng mà điểm sáng chói của ngày hôm nay chắc chắn đã thuộc về người bạn nhỏ Lạc Lạc của chúng ta, tập này còn chưa chính thức được trình chiếu thì đã có người hâm mộ cắt một đoạn phim của buổi phát sóng trực tiếp ra rồi đăng tài lên Weibo, “Tiểu thiên sứ Lạc Lạc” cứ thế tiến thẳng lên hot search.
Chỉ chốc lát sau, nhóm người Tạ Viện- Mộc Hàm và Đoàn Gia Hành- Tiểu Anh Đào cũng đã trở về, có thể nhận thấy mấy người lớn rõ ràng đã thấm mệt, yên lặng ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, tinh thần mấy đứa nhỏ không tệ lắm, cùng nhau ngồi vây quanh trên mặt chơi đùa.
Biên kịch hiển nhiên rất hài lòng với buổi ghi hình ngày hôm nay, đi đến trước mặt mọi người tuyên bố nhiệm vụ lần này đã hoàn thành vô cùng tốt đẹp, các cụ ông cụ bà cũng rất vui vẻ, sau đó còn nhấn mạnh biểu dương người bạn nhỏ Lạc Lạc, khen nhóc là một tiểu thiên sứ ấm áp.
“Vậy còn cháu, vậy còn cháu, biểu hiện của cháu tốt không?’’ Mộc Hàm lại giơ tay lên hỏi.
“Tất nhiên biểu hiện của cháu cũng rất tốt rồi.’’ Biên kịch sờ sờ đầu Mộc Hàm, sau đó tuyên bố, “Bởi vì hôm nay mọi người đều vất vả cho nên ngày mai sẽ đi đến công viên trò chơi vui chơi.’’
“Yeahhhhh.’’ Bốn đứa nhỏ đồng thời vui mừng hoan hô.
Mấy người lớn nhìn nhau mỉm cười một tiếng, sau đó đứng dậy đi chuẩn bị cơm tối.
Lương Yên nấu cơm, Lạc Lạc thì chơi cùng với mấy người bạn nhỏ ở ngoài phòng khách.
Có lẽ mấy nhóc con biết được ngày mai được đến công viên nên tâm trạng vô cùng phấn khích, cậu một lời, tớ một lời trò chuyện rất vui vẻ, cuối cùng lại bàn đến chủ đề nếu ngày mai được đi công viên chơi, vậy cậu muốn đi với ai nhất.
Mộc Hàm: “Trước đây tớ muốn đi với bố mẹ mình, nhưng bây giờ tớ lại muốn đi với dì Tạ Viện nhất.’’
Tất cả bình luận phía dưới đều đang cười nhạo đứa trẻ này vừa có mẹ thực tập đã quên mất bố mẹ ruột của mình.
Tử Tử vẫn lạnh lùng như cũng: “Tớ thì ai cũng được.’’
Bình luận: [Tổng tài bá đạo.]
Tiểu Anh Đào: “Tớ, tớ cũng muốn đi với Đoàn ca ca.’’
Mộc Hàm hỏi: “Tại sao?’’
Tiểu Anh Đào: “Bởi vì Đoàn ca ca, Đoàn ca ca rất đẹp trai.’’
Bình luận: [Ha ha ha ha ha ha, Tiểu Anh Đào nhỏ như vậy đã mê trai thế này rồi.]
Cuối cùng đến lượt người có biểu hiện tốt nhất ngày hôm nay- Lạc Lạc.
Lạc Lạc: “Tớ, tớ muốn Lục ca ca đi cùng với tớ nhất.’’
Tiểu Anh Đào: “Lục ca ca là ai vậy? Cậu không muốn đi cùng với dì Lương sao?’’
Lạc Lạc: “Tớ cũng muốn đi cùng với dì Lương, nhưng tớ thích đi với Lục ca ca nhất, Lục ca ca chính là Lục ca ca, tớ thích nhất là Lục ca ca.’’
Vừa nhắc đến Lục Lâm Thành, trong giọng nói của Lạc Lạc bỗng nhiên thấp thoáng vẻ tủi thân: “Tớ vẫn muốn đi với Lục ca ca đến công viên trò chơi nhất, tớ đã được đi với bố mẹ, ngày mai sẽ được đi với dì Lương, nhưng mà, nhưng mà, tớ rất muốn đi với Lục ca ca một lần.’’
Nhóc con càng nói càng buồn rầu, thậm chí còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Mẹ nói Lục ca ca bận làm nhiều việc lắm, không rảnh để đi với tớ, nhưng mà, tớ rất muốn đi cùng với Lục ca ca, hôm nay tớ đã đi chơi với các ông các bà rồi, tại sao, tại sao Lục ca ca… Không thể đi với tớ hu hu hu…’’
Ba đứa nhỏ còn lại không theo đuổi thần tượng nên không biết tâm trạng của Lạc Lạc là như thế nào, lại càng không biết Lục ca ca kia là ai, cũng không biết phải an ủi bạn mình như thế nào, vì vậy chỉ có thể im lặng nhìn Lạc Lạc đáng thương nức nở.
Khán giả nghe thấy tiếng khóc của Lạc Lạc mà trái tim cũng tan nát.
[Lạc Lạc thực sự rất thích Lục Lâm Thành, tình cảm của một đứa nhỏ thật đơn thuần.]
[Hu hu, Lạc Lạc, tiểu thiên sứ của chị đừng khóc mà.]
[Có lẽ Lạc Lạc không thể hiểu được khoảng cách giữa các fan và thần tượng đâu, nhóc chỉ cho rằng Lục Lâm Thành là một ca ca của mình.]
[Nhìn Lạc Lạc đau lòng đến thế kia, tôi muốn Lục Lâm Thành đến đi chơi cùng nhóc quá!]
[Một người viết huyết thư xin Lục Lâm Thành đồng ý đi cùng với Lạc Lạc của chúng ta đến công viên.]
[Hai người viết huyết thư.]
[Ba người viết huyết thư.]
….
Chỉ một lát sau, phía dưới bài biết Weibo mới nhất của Lục Lâm Thành đã xuất hiện một bài viết như thế này:
“Chào anh Lục Lâm Thành, không biết gần đây anh có xem một chương trình tạp kỹ tên là “Bảo bối nhà ai?’’ không, trong chương trình đó có một người bạn nhỏ có tên là Lạc Lạc, nhóc con thực sự rất thích anh, chỉ cần nhìn thấy ảnh chụp của anh sẽ ngừng khóc. Hôm nay nhóc con đã đi bầu bạn với các cụ già neo đơn, ca hát nhảy mua cho ông bà nghe, đứa nhỏ rất hiểu chuyện và dễ thương. Ngày mai Lạc Lạc sẽ được đến công viên giải trí chơi, mong muốn lớn nhất của nhóc là được đi với anh đến công viên một lần, anh có thể đồng ý đi với nhóc con được không. Nước mắt quanh tròng.jpg.’’
Lương Yên chuẩn bị cơm tối xong ra ngoài mới biết vừa rồi Lạc Lạc vì muốn Lục Lâm Thành cùng đi đến công viên trò chơi với nhóc mà khóc một trận.
Tạ Viện xoa đầu Lạc Lạc: “Nghe nói còn có fan chạy đến dưới Weibo của Lục Lâm Thành mời anh ta đi chơi với Lạc Lạc một lần đấy.’’
“A?” Lương Yên cảm thấy hơi buồn cười, mỗi ngày tin nhắn riêng tư hay bình luận của Lục Lâm Thanh cộng lại cũng đến mấy triệu, sao anh ta có thể để ý đến những cái đó được chứ.
Hơn nữa, hắn là con người của công việc, vô cùng bận rộn, bây giờ còn không biết đang ở đâu sao có thể cất công chạy đến đây đi chơi với một đứa nhỏ nói thích hắn trong một chương trình tạp kỹ này chứ?
Có lẽ ngay cả ’’ Meme Lạc Lạc nhìn thấy Lục Lâm Thành” như thế nào anh ta cũng không biết đâu.
Tuy là nghĩ như vậy nhưng Lương Yên vẫn lén lút mở Weibo của Lục Lâm Thành ra.
Cô rất muốn xem rốt cuộc những người hâm mộ kia đã nói thế nào với Lục Lâm Thành.
Lương Yên mở trang Weibo của người đàn ông kia ra, vào phần bình luận dưới bài viết gần đây nhất.
Nhưng top bình luận lại là: “Chào anh Lục Lâm Thành, không biết gần đây anh có xem một chương trình tạp kỹ tên là “Bảo bối nhà ai?’’ không, trong chương trình đó có một người bạn nhỏ có tên là Lạc Lạc, nhóc con thực sự rất thích anh, chỉ cần nhìn thấy ảnh chụp của anh sẽ ngừng khóc. Hôm nay nhóc con đã đi bầu bạn với các cụ già neo đơn, ca hát nhảy mua cho ông bà nghe, đứa nhỏ rất hiểu chuyện và dễ thương. Ngày mai Lạc Lạc sẽ được đến công viên giải trí chơi, mong muốn lớn nhất của nhóc là được đi với anh đến công viên một lần, anh có thể đồng ý đi với nhóc con được không. Nước mắt quanh tròng.jpg.’’
Lương Yên không hiểu tại sao bình luận này lại có thể nhanh chóng lọt top như vậy, các fan của Lục Lâm Thành không thể nào đẩy những bình luận kiểu này lên đầu trong weibo thần tượng mình được, cho đến khi cô nhìn thấy câu trả lời phía dưới.
Đến từ tài khoản có tích V hồng “Lục Lâm Thành.”
[Có thể.]
Lương Yên hoảng hốt đến mức ném điện thoại ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
22 chương
119 chương
31 chương
47 chương
30 chương
629 chương
114 chương